Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ Khai Mạc Sắp Đến(1).

Phiên bản Dịch · 1926 chữ

- Thì ra là Ngô Đông của a, vậy chúng ta kêu lão Khâu tìm lại chút mặt mũi a... Ngô Đông câu lạc bộ võ đạo? Là Ngô Đông học năm tư hả?

Thái Tông Minh cất cao giọng, dừng lực không kiềm chế, làm Lâu Thành đau đến nhảy dựng lên.

Xoa xoa, thật không nên trang bức ngay lúc này, Lâu Thành hối hận:

- Đúng vậy, chính là Ngô Đông đứng tuyển người ở câu lạc bộ.

Thái Tông Minh dừng lại:

- Tiểu Tranh, ta đọc sách ít, ngươi không nên lừa ta.

- Ngươi nếu có thể đánh bại Ngô Đông, ta thật có thể đè bẹp Lâm Khuyết!

Lâu Thành che giấu đi đắc ý:

- Là thật, Ngô Đông hút thuốc uống rượu, ăn chơi lâu ngày, thân thể đã tàn phế. Ta thấy bọn hắn có ba người, liền quay đầu chạy đi, chạy được một lúc, phát hiện bọn hắn cúi người hít thở, thế là liền quay trở lại. Nhưng Ngô Đông đúng là rất mạnh, ta xém chút nữa đã bị đánh bại.

Thái Tông Minh bừng tỉnh ngộ, tiếp tục xoa máu bầm trên lưng Lâu Thành:

- Ta đã nói rồi, bình thường sao ngươi có thể là đối thủ của Ngô Đông, nhưng mà có thể đánh bại hắn và hai tên lưu manh trong tình huống đó... ngươi đã đạt được trình độ nghiệp dư cửu phẩm rồi hả?

- Lý Mậu sư huynh nói ta đã đạt được rồi.

Lâu Thành "thản nhiên" trả lời.

- Ba tuần lễ... nghiệp dư cửu phẩm...

Thái Tông Minh trầm mặc một hồi, ra vẻ khoa trương nói:

- Lão sư, ta cũng đăng ký tham gia đặc huấn!

Lâu Thành cười nói:

- Ngươi vẫn nên tiếp tục làm Khẩu vương đi, đây là nghề nghiệp rất có tương lai a.

Thái Tông Minh vừa xoa máu bầm cho Lâu Thành vừa thở dài:

- Quả thật, thấy ngươi tiến bộ nhanh như vậy, ta rất bất ngờ. Xem ra các ngươi đang cố gắng vì mộng tưởng chiến thắng võ đạo hội, ta cũng bị ảnh hưởng đôi chút nha. Ngày xưa ta cũng từng nghiêm túc vì những mục tiêu như vậy a!

- Thích thì nhích!

Lâu Thành vừa nói vừa nhìn TV. Trên đó là trận đấu thuộc thể thức chuyên nghiệp của Thập Châu phái và Quan Ngoại minh. Bọn họ đều là những thế lực đứng đầu, đều sử dụng công pháp luyện thể. Một bên cơ thể sáng bóng như kim loại, một bên có năng lực khôi phục cực mạnh, thể lực như bất tận, vết thương chớp mắt là biến mất..

Thái Tông Minh gượng cười hai tiếng:

- Ta chỉ là thuận miệng nói một chút, nghĩ thì có nghĩ, nhưng ta không muốn mất hết thời gian ăn chơi ngủ nghỉ a.

- Vậy ban đầu ngươi luyện võ như thế nào?

Lâu Thành thể tưởng tượng được, làm sao trước kia Thái Tông Minh có thể kiên trì luyện võ.

Thái Tông Minh đã thoa đều thuốc rượu, vỗ vỗ lưng Lâu Thành, khen một câu:

- Cường tráng lại khỏe mạnh a... ta khi xưa hả? Lúc nhỏ có một nhà giàu ở khu ta, con của họ bị bắt cóc, đưa tiền chuộc nhưng vẫn bị giết, làm hoang mang dư luận. Gia cảnh nhà ta cũng coi như khá giả, cha mẹ lo lắng không yên cuối cùng mới quyết định cho ta vào võ đạo quán luyện võ, qua mấy năm võ đạo quán nhờ ta mà không thiếu tiếng cười!

- Ngươi thì chắc phải có người canh chhừng đốc thúc mới tập luyện a, mà có bắt được bọn cướp kia không?

Lâu Thành hiếu kì hỏi.

- Đương nhiên là bắt được, bộ cảnh sát phái người xuống, vây bọn hắn trên núi rồi loạn đấu đánh chết, nghe đâu chết không toàn thây...

Thái Tông Minh kể lại.

Lâu Thành vừa trò chuyện, vừa lên QQ, gởi một icon tươi cười đến Nghiêm Triết Kha:

- Hôm nay rất vui a.

Ngàn vạn ý nghĩ, kích động và phấn khích, đều ở trong câu này.

Cuộc đấu võ đạo kết thúc Thập Châu phái có chiến thắng khó khắn trước Quan Ngoại minh, Lâu Thành trở về phòng ngủ, Nghiêm Triết Kha cũng trả lời tin nhắn kèm theo một khuôn mặt tươi cười:

- Ta cũng thế.

Chỉ có ba từ nhưng lâu thành cảm thấy sự ấm áp trong đó.

Nghiêm Triết Kha gửi thêm một tin nhắn nữa:

- Vừa rồi ta xem trận đấu của Thập Châu phái, Sư Vương vẫn mạnh như thời chúng ta còn nhỏ a!

"Sư Vương" Thượng Hữu Đức, cường giả đứng đầu Thập Châu phái, đã gần năm mươi tuổi, là đại cao thủ khi Lâu Thành còn nhỏ, sở hữu qua cả sáu danh hiệu, bao gồm cả danh hiệu “Vương Giả” nên được gọi là Sư Vương

- Thật trùng hợp, ta cũng đang xem! Nhưng chỉ xem được phần sau, đoạn đầu ta vướng phải một trận “luận bàn” bên hồ.

Lâu Thành không thể chờ, rất muốn kể lại chuyện vừa xảy ra cho Nghiêm Triết Kha nghe.

Nàng bởi vì tiếc nuối bản thân không thể tập võ, lại là người yêu thích cuồng nhiệt với các cuộc tranh tài võ đạo, chắn chắn sẽ hứng thù với những chuyện như thế này a.

Nghiêm Triết Kha nhanh chóng trả lời:

- Luận bàn? Ngươi không bị thương chứ?

Kèm theo một biểu cảm bất ngờ.

Thấy phản ứng đầu tiên của Nghiêm Triết Kha là quan tâm mình có bị thương hay không, trong lòng Lâu Thành tràn ngập cảm giác ấm áp, khóe miệng không tự chủ được mỉm cười, mười ngón tay nhanh chóng nhấn trên màn hình nói:

- Không sao, chỉ có vết bầm trên lưng, ta đã nhờ tiểu Minh dùng lọ thuốc của ngươi cho để xoa bop rồi, mà hiệu quả của chai thuốc rượu này thật không tệ a (∩_∩).

- Đương nhiên, do ta chính tay lựa chọn mà!

Nghiêm Triết Kha gửi kèm biểu tượng đắc ý:

- Nhưng mà sao ngươi lại chạy ra bên hồ? Không phải chúng ta mới vừa gặp mặt trước đó sao? Mà cuối cùng là “luận bàn” hay là đánh nhau đây?

Thấy Ngiêm Triết Kha có vẻ hiếu kì, Lâu Thành không muốn nàng hiểu lầm mình là thanh niên tối ngày thích đánh nhau, nên nhanh chóng trả lời:

- Hôm nay chơi vui quá, cho nên chạy ra hồ luyện trang công để bình tĩnh lại.

- Ngươi đùa vui đó!

Nghiêm Triết Kha trả lời.

Lâu Thành nói tiếp:

- Khi đến hồ gặp hai tên lưu manh có ý chặn đường gây sự. Lúc đầu ta không chú ý tới, nhưng lại bị bọn họ bao vây, đằng sau còn có người quen.

- Người quen? �(゚□゚川

Nghiêm Triết Kha trả lời kèm icon.

- Đúng, người quen, là Ngô Đông ở câu lạc bộ võ đạo.

Lâu Thành không có thừa nước đục thả câu.

- Ngô Đông? Sao ngươi có thể thắng được bọn họ? Ngươi thật là không bị gì hả?

Lần này Nghiêm Triết Kha không có kèm theo icon, tiên tục hỏi.

- Không sao, nếu không sao có thể ngồi đây mà tán ngẫu với ngươi?

Lâu Thành nói với giọng hài hước.

Nghiêm Triết Kha chat kèm biểu tượng hay dùng nhất:

- ఠ_ఠ, sau đó thì sao? Ngô Đông là cao thủ nghiệp dư nhị phẩm, ngươi đánh với hắn một trận mà không bị gì...

- Ta đương nhiên đánh không lạ, nhìn qua bộ pháp của hai tên lưu manh thì chắc là nghiệp dư cửu phẩm, lúc đó ta chỉ có duy nhất một cái suy nghĩ trong đầu...

Lâu Thành tranh thủ cơ hội, thả mồi câu..

- Suy nghĩ cái gì?

Nghiêm Triết Kha (⊙ꇴ⊙).

- Tam thập lục kế tẩu vi thượng, đánh không lại, thì chạy! (●>ω<●)

- Kể lại thì chậm, nhưng chuyện xảy ra lại như chớp mắt, khi bị bọn hắn vây lại, ta liền chạy vào trong rừng cây.

Nghiêm Triết Kha gởi cái biểu tượng siêu nhân điện quang và quái thú ngồi ăn kem, rồi nói:

- Ngươi thật là lanh trí! Sau đó như thế nào? Ngươi có bị đuổi kịp không?

- Đâu có đâu có.

Lâu Thành gửi biểu tượng vò đầu cười ngốc ngốc:

- Ta chạy một lúc, đến thư viện dưới núi. dự định đi tìm lão sư và bảo vệ giúp đỡ, nhưng lại phát hiện ra bọn Ngô Đông thở hồng hộc, khoảng cách cacngf lúc càng kéo dài. Lúc ấy ta thầm suy nghĩ, nếu là bọn hắn mệt mỏi, tay chân bủn rủn, không phát lực được, ta có có thể thử khiêu chiến một chút hay không, luyện tập thực chiến chân chính.

Kể đến khúc này, hắn hơi sửa đổi đôi chút, đổi ý muốn thực chiến lại phía sau, miễn cho Nghiêm Triết Kha cảm thấy hắn giống như người hay gây chuyện. Qua giai đoạn tuổi mới lớn, đối với rất nhiều bạn nữ, đều không thích những kẻ hay đi gây chuyện.

- Ồ, sau đó thì sao?

Nghiêm Triết Kha dùng biểu tượng chớp chớp mắt trâu kèm theo câu hỏi.

- Sau đó... ta đổi hướng, chạy vòng qua núi nhỏ ở thư viện, chạy vào khu Tây, hơn nữa còn cố chạy chậm lại, tránh cho bọn hắn không theo kịp sẽ bỏ đi.

Lâu Thành giống kể chuyện xưa từng phần từng phần, không ngừng tạo những nút thắt, làm cho Nghiêm Triết Kha cảm thấy tò mò hứng thú:

- Cho đến khi bọn hắn đứng lại, thở không ra hơi, ta lập tức chạy ngược trở lại.

- Bọn hắn mệt mỏi như thế, ngươi cũng không có mệt mỏi gì hay sao?

Nghiêm Triết Kha gởi kèm biểu tượng dấu chấm hỏi ở trên đầu.

- Hắc hắc, thực không dám giấu, ta là kiện tướng chạy cự li dài, sức bền rất tốt, lúc ở trung học chỉ là ít đi thi đấu thôi.

Lâu Thành thổi phồng một chút.

- À.

Nghiêm Triết Kha không quan tâm chuyện này, nói:

- (๑✧∀✧๑), sau khi ngươi chạy về, là đối phó với hai tên lưu manh trước đúng không?

- Đúng, ngươi thật thông minh a!

Lâu Thành không có tiết kiệm lời khen.

Không có ai mà không thích được khen a, chỉ cần không quá lố là được. Cho nên khi tán chuyện với nữ nhan, có cơ hội lập tức khen, không có cơ hội thì tạo ra cơ hội! Đương nhiên, cũng có vài người có máu M(1), dạng này thì thích bị ngược đãi và sỉ nhục, trên đời này không gì là tuyệt đối a.

(1: SM, S là bạo râm,M là khổ râm, google để biết thêm chi tiết ɷ◡ɷ)

Nghiêm Triết Kha trả lời bằng icon (●>ω<●), Lâu Thành tiếp tục nói ra:

- Ta lo trên người hai tên lưu manh có dao hoặc hung khí nguy hiểm, nên đối phó với bọn họ trước. Mà bọn họ lại khá yếu so với Ngô Đông, thuật ngữ trong game gọi là diệt quái, tránh phải hỗn chiến, ta chưa có kinh nghiệm, nếu lâm vào tình trạng vây công dễ bị rối loạn.

Hắn nói rất kỹ càng, chủ yếu là Nghiêm Triết Kha có vẻ hứng thú, nàng hẳn là vui vẻ khi được kể tường tận quá trình cùng tâm lý của cuộc đấu võ thật sự.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.