Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiệp Dùng Võ Phạm Cấm.

Phiên bản Dịch · 2016 chữ

Không nói nhiều, Lâu Thành hạ trọng tâm, sử dụng bộ pháp, xen trái rẽ phải tiến công Ngô Đông.

Hắn mới luyện võ được ba tuần, cũng đã thuần thục vài động tác đơn giản, có thể vận dụng trong thực chiến. Những chiêu thức phức tạp còn chưa học tới, nhưng con người và động vật khác nhau ở chổ quan sát và tự học hỏi a.

Đối mặt Ngô Đông là đối thủ có trình độ vượt bậc so với Lâu Thành, bản thân hắn càng táo bạo hơn. Trong đầu bỗng nhiên hiện ta hình ảnh bộ pháp, của Trần Trường Hoa dùng để đấu với Lâm Khuyết, di chuyển lắc léo, đan xen công kích, giống như một con rắn độc nguy hiểm.

Mà so với Trần Trường Hoa, mặc dù Lâu Thành không có quen thuộc và nắm giữ được kỹ thuật của bộ pháp này, nhưng Âm dương trang của hắn đã tiểu thành, cơ thể hắn có khả năng cân bằng rất tốt, tinh thần tập trung hơn người thường. Bước vào trạng thái nhập tĩnh, ung dung khéo léo điều chỉnh trọng tâm liên tục. Chân trái tiến lên trọng tâm hơi lêch sang bên phải, lúc bước chân phải, trọng tâm hơi nghiêng về bên trái, hư hư thật thật, làm cho đối thủ không đoán được mục đích và chiêu thức của hắn.

Ngô Đông có kinh ngiệm luyện võ nhiều năm, cũng cảm thấy khó khăn. Lúc tập luyện với Trần Trường Hoa, đối với “xà bộ” này hắn cũng có thể nhìn ra một vài điểm sơ hở để ứng phó, nhưng bây giờ, rõ ràng tiểu tử này dùng bộ pháp không thuần thục, nhưng hắn không cách nào đưa ra biện pháp phá giải, một giây trước hắn vừa đoán tấn công bên phải, chớp mắt hắn đã dồn lực sang trái

“Thật sự tên tiểu tử này chỉ mới luyện võ ba tuần thôi sao? Có phải hay không là những tên chuyên giả heo ăn thịt hổ?”

Khi đối chiến tuyệt đối không do dự thiếu quyết đoán, Ngô Đông kinh nghiệm phong phú, tham gia qua nhiều cuộc thi đấu định phẩm nghiệp dư, tất nhiên hiểu rõ và tuân theo quy tắc này. Nhưng hiện tại hắn không thể đưa ra được phương pháp đối phó.

Nếu như lúc bình thường, hắn không thể đoán ra bước tiến công của xà bộ, thì có thể triển khai bộ pháp né tránh hoặc kéo dài khoảng cách. Nhưng hắn ỷ mạnh đuổi theo một đoạn đường xa như thế, chân đau tay run, hít thở không thông, khó mà phát lực, né tránh đồng nghĩa với tìm đường chết a.

“Chỉ có thể ngạnh kháng!”

Ngô Đông thi triển thế đỡ, không có vội vàng hành động.

Đối với việc này, Lâu Thành là có vài phần vui mừng, bởi vì cục diện mà hắn suy nghĩ ra, không ngờ đã thành công!

Lúc đầu Lâu Thành không có phát hiện Ngô Đông theo sau, chỉ định dựa vào năng lực chạy bền của hắn mà hạ gục hai tên lưu manh, nhân cơ hội tay chân bọn hắn thoát lực mà phản kích. Lúc phát hiện được Ngô Đông theo sau, lập tức chạy chậm lại, dụ bọn hắn cố sức chạy theo để bào mòn hết thể lực. Sư phụ từng nói qua, Ngô Đông lạm dụng rượu và thuốc lá, khả năng của phổi chắn chắn rất tệ, chờ đến khi thể lực hắn đã chạm đáy, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó hồi phục.

Trong tình trạng thế này, Ngô Đông không thể nào phát huy sở trường nhanh nhẹn khéo léo, đánh lén du đấu(1). Chỉ có thể bị động phòng thủ như hiện tại.

(1: du đấu nghĩa là đánh vờn bất ngờ ra chiêu rồi lại kéo dài khoảng cách, hit and run)

Trọng tâm lại thay đổi, bước lên một bước, Lâu Thành phóng nhanh đến phía bên phải Ngô Đông. Chân phải vận lực, rồi tập trung cổ lực lượng đó thành một khối, chuyển về eo sau đó đến lưng, rồi cuối cùng là tay phải. Tay hắn nắm chặt, giống như một cây chùy nện xuống Ngô Đông.

Vút!

Quyền xé gió, khí thế hùng hổ. Ngô Đông không thể đoán được, chậm nửa nhịp mới có thể đưa ra phương pháp ứng phó, nhưng hắn ổn định phòng thủ, hai tay đỡ đòn. Mặc dù khoảng cách giữa hắn và Lâu Thành rất ngắn, nhưng vẫn kiph đỡ đòn, cả được tay phải của Lâu Thành.

Sau va chạm Lâu Thành không cảm nhận được sức của đối phương, lập tức hiểu rõ Ngô Đông hiện tại hít thở không thông, không thể tập trung sức lực. Người yếu thì kẻ mạnh dù trình độ nghiệp dư nhị phẩm nhưng cũng phải rơi và thế yếu hơn.

Đắc thế không tha, Lâu Thành lại bước chân phải lên, chặn giữa hai chân Ngô Đông, cản trở hắn dùng bộ pháp và phát lực. Hắn mượn phản lực tập trung về tay trái, một quyền như pháo đánh vào phần bụng của đối phương.

Ngô Đông không thể né, chỉ có thể nganh kháng một quyền này, hai người va chạm lại phát ra một tiếng vang. Lâu Thành nhún chân, nghiêng người, tiếp tục ra thêm một đòn bằng đầu gối.

Nhất định phải tận dụng trạng thái hiện tại của Ngô Đông, bắt hắn phải cận chiến, đây chính là điểm yếu của hắn, cho đến khi không thể chịu đựng được, liền giành lấy chiến thắng.

Nếu như không dồn ép được hắn, thì hắn sẽ có cơ hội hồi phục.

Phanh phanh phanh, hai bên liên tục ra đòn, quyền cức va chạm. Ngô Đông dù gì cũng đã luyện võ nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, không lộ ra sơ hở.

Hai tay bị gạt ra, đòn tấn công của Lâu Thành lại bị Ngô Đông cản lại lần nữa, nhưng hắn phát giác được thân thể Ngô Đông có chút không vững.

Điều này giống như nước chảy đá mòn, rốt cuộc cũng xuất hiện sơ hở.

Ngô Đông sắp thoát lực rồi!

Nhân lúc hắn yếu, mà đánh bại hắn. Lâu Thành lại cúi người, cân đối thân thể, chuyển dời trọng tâm, nhanh chóng đánh ra một quyền.

Phanh!

Ngô Đông bị một quyền đánh cho mất thế thủ, lảo đảo lui ra phía sau. Nhưng hắn cũng không cho Lâu Thành thuận thế tấn công, lập tức lăn qua một bên để né tránh.

Nhìn thấy hắn lăn lộn trên mặt đất, Lâu Thành sinh ra vài phần vui mừng, hắn đã dồn ép Ngô Đông nghiệp dư Nhị phẩm đến tình trạng này, sắn đánh bại đối phương!

Hắn lướt đến rút ngắn khoảng cách, định làm lại chiêu đá ngang của Lâm Khuyết trong trận đánh với Trần Trường Hoa.

Đúng lúc này, Ngô Đông híp mắt lại, tay trái chụp phía sau lưng, cầm lấy một nhúm đất vung về phía Lâu Thành.

Hắn hoàn toàn không ngờ đến tình huống này, thấy bụi đất bay đến, vô thức nhắm mắt lại, tay trái che trước mặt, nghiêng người ý muốn tránh đi.

Nhưng chuyện xảy ra bất ngờ, mắt hắn vẫn dính phải bụi đất, vừa đau vừa xót. Trong khoảng thời gian ngắn không thể mở mắt ra được, suy nghĩ đột nhiên trở nên hoảng loạn, bối rối không tập trung được.

Chát!

Phần lưng Lâu Thành đau xót, bị đánh một quyền, thân thể mất đi cân bằng bổ nhào về phía trước.

Tình hướng quen thuộc đã từng trải qua, hắn trở lại trang thái nhập tĩnh một lần nữa, điều chỉnh thân thể, cố định lại trọng tâm.

Nhập tĩnh được đầu hắn đã nhẹ nhàng, Lâu Thành khôi phục lại tư duy. Tự biết bản thân thiếu kinh nghiệm thực chiến, thua xa với người biết sử dụng mánh khóe, nên phải càng cố gắng tỉnh táo, không thể để Ngô Đông lợi dụng thời cơ mà tấn công được.

Nội đan chậm rãi chuyển động, giãn ra co vào, cơ bắp tự được điểu chỉnh lại vị trí bình thường, Lâu Thành lảo đảo lủi tới vài bước, đã khôi phục cân bằng.

Cùng lúc đó, mỗi bước chân của hắn đều có biến hóa, suýt soát tránh đi thế công sau lưng.

Thân thể đã ổn định, đôi mắt của Lâu Thành vẫn không mở ra được, nước mắt không ngừng chảy xuống, giống như lúc nhỏ bị đánh khóc, bốn phía thì là một màu đen u ám. Không biết Ngô Đông sẽ tấn công từ hướng nào, nhưng đáng sợ hơn chính là, bản thân hắn tuân thủ pháp lực không dám mạnh tay, không có dùng chiêu hiểm triệt hạ luôn hai thanh niên lưu manh, không bao lâu nữa bọn hắn sẽ khôi phục a!

“Bình tĩnh, bình tĩnh!”

Lâu Thành suy nghĩ quyết đoán, trong lòng quan tưởng đến hình ảnh giọt nước từ từ đóng băng, tất cả tạp niệm theo đó đều đóng băng, cảm giác của hắn trở nên sắc bén lạ thường

“Băng bộ Ngưng thủy trang!”

Dường như tất cả đã yên tĩnh trở lại, phối hợp với Âm dương trang, Ngưng thủy trang là chú trọng bên ngoài, xem xét những âm thanh tinh tế xung quanh, lẫn tiếng bước chân, trong không khí cũng truyền đến mùi rượu nhàn nhạt.

Loáng thoáng ở giữa lỗ tai Lâu Thành, và thân thể cùng nhiều cơ quan khác cảm ứng được có người từ bên trái đánh tới.

Chân hắn bất động, nâng nhẹ hai tay lên, ổn định triển khai thế thủ, tựa như là hai mắt hắn không bị tổn thương.

Tiếng hô hấp nặng nề truyền đến, Lâu Thành chuyển đổi ý nghĩ, phác họa ra hình ảnh mội đạo lôi điện rơi xuống, đánh trúng cây cối, trong nháy mắt phát lửa.

"Lôi bộ Lôi hỏa trang!”

Hình ảnh lôi hỏa vừa hình thành trong đầu, cơ bắp hắn tự nhiên cử động, Lâu Thành chỉ cảm thấy xương sống tê rần, thân thể trầm xuống. Giống như là bị sét đánh trúng, sau đó một cảm giác ấm áp từ xương sống lan tỏa ra, bám chặt quanh lỗ chân lông khắp cơ thể, như là lửa nóng đan lan ra. Trong chớp mắt bộc phát, thông qua xương sống truyền đến éo rồi chân trái.

Chân trái của hắn đang bình thường, cơ bắp đột ngột được kích thích, nghiêng người đá ra một cước, không có dấu hiệu nào báo trước.

Phanh!

Lâu Thành cảm thấy hắn đã đá trúng, chân hắn truyền lại cảm giác như là chạm vào xương. Ngay sau đó hắn nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết hòa với âm thanh ngã xuống đất.

“Xong rồi...” Hắn duy trì tỉnh táo, không có thả lỏng thế thủ, chỉ đưa một tay lên vuốt vuốt mắt, mượn nước mắt để trôi đi hết bụi đất, hồi phục lại khả năng nhìn.

Từ mờ mờ đến khi nhìn thấy rõ, Lâu Thành đã thấy Ngô Đông nằm lăn lộn bên trái hắn, dường như là bị hắn đá trúng đùi. Mà hai thanh niên bên kia đang dần dần ngồi dậy, nhưng vẫn không đủ sức đứng lên.

“Hờ... Chiêu thức khi thực chiến thật khác với đối luyện...” Lâu Thành âm thầm thở ra một hơi, trên lưng vẫn còn đau đớn âm ỉ.

“Nếu như không phải mình đã tiểu thành Âm dương trang nhờ viên nội đan. Nếu như không phải nhờ Ngưng thủy trang tăng khả năng cảm nhận của toàn bộ giác quan. Nếu không phải bộc phát sức mạnh trong nháy mắt nhờ Lôi hỏa trang. Mình chắc chắn đã bị tên Ngô Đông kinh nghiệm ẩu đả phong phú này, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.”

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.