Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khiêu Chiến

Phiên bản Dịch · 2189 chữ

Trong khoảng thời gian đó đến nay, trong lòng Ngô Đông luôn luôn cảm thấy khó chịu, bị thanh niên đầu đinh xúi giục, yên lặng vài giây rồi gật đầu:

- Vậy được, để ta canh chừng giúp các ngươi.

- Tốt!

Thanh niên đầu đinh đứng lên, duỗi người.

Thanh niên có hình xăm để lon bia xuống, cẩn thận hỏi một câu:

- Thực lực của tiểu tử kia như thế nào? Nghiệp dư mấy phẩm?

Ngô Đông cười ha ha một tiếng:

- Yên tâm, chỉ là một tên tân sinh viên, mới bắt đầu tập võ, trình độ không tới nghiệp dư cửu phẩm, ai trong số hai ngươi cũng có thể dẽ dàng “dạy dỗ” hắn

Thanh niên đầu đinh và thanh niên hình xăm đã bỏ học từ lâu, đi theo con đường làm xã hội đen, thường ngày ẩu đả đánh nhau không ít, nên có chút cơ sở võ thuật. Vì muốn thăng tiến, bọn hắn mới cố gắng kết thân với Trần Trường Hoa và Ngô Đông, học tập được võ đạo chính quy. Hơn hai năm qua, mặc dù ăn chơi, cờ bạc, gái gú không ít, nhưng cũng chịu khó luyện tập, thường xuyên "Thực chiến". Cả hai đều đạt đến trình độ nghiệp dư lục phẩm, bởi vậy Ngô Đông mới yên tâm để bọn hắn “dạy dỗ” Lâu Thành.

- Chuyện nhỏ, đảm bảo Đông ca hài lòng!

Thanh niên đầu đinh cười nịnh nói.

Thanh niên xăm trổ suy nghĩ một chút nói:

- Chờ một chút, có ai biết tiếng Quan thoại hay không, dạy ta hai câu đi.

- Hả?

Ngô Đông và thanh niên đầu đinh đều không hiểu.

Thanh niên xăm mình giải thích:

- Đại học Tùng Thành dù sao cũng là trường tốt nhất Tùng thành, có danh tiếng trên toàn quốc, những tên xã hội đen như chúng ta gây gỗ đánh người, có thể sẽ bị bắt. Cho dù chúng ta có chừng mực, nhưng lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Có khi lại đụng phải mội giáo sư nào đó đi ngang qua? Hiện tại trời tối, nhìn không rõ mặt, lát nữa lại nói tiếng Quan thoại. Cho dù xảy ra chuyện, cũng không điều tra đến chúng ta, đúng không?

- Đúng đúng.

Ngô Đông sợ bọn họ bị bắt, từ đó khai ra mình.

Thanh niên đầu đinh thì khó hiểu nói:

- Trời tối mù như thế này, giáo sư nào rãnh rỗi chạy đến đây chứ?

- Trời tối hẹn nữ sinh viên ra ngoài, không phải là rất tốt hay sao?

Thanh niên xăm mình trả lời kèm theo nụ cười đê tiện.

... ...

Lâu Thành chạy chậm men theo đường nhỏ bên hồ, hướng tới chổ tu luyện thường ngày của hắn. Vi Thủy hồ một nửa được chiếu sáng dưới ánh đèn từ ký túc xá và khu lớp học, giống như biển bạc đang phản chiếu lại ánh sáng, từng điểm từng điểm đều chiếu sáng lấp lánh. Một nửa còn lại chìm trong màn đêm sâu thẳm, xa xa có thể thấy ánh đèn đường heo hắt, bên mép hồ có một ghế đá, đây là nơi lý tưởng để hẹn hò của các cặp yêu đương “nồng cháy”, cũng chổ đứng hiện tại của Lâu Thành.

Quan sát xung quanh là thói quen của võ giả, trải qua thời gian khổ luyện, việc này đã trở thành bản năng của hắn. Đang chạy bộ hắn thấy hai bóng người đang đi ra từ phía rừng cây, vô ý hắn liếc nhìn một chút.

Đúng lúc này thanh niên xăm mình quát lên:

- Ngươi nhìn cái gì?

- Không nhìn gì cả, thật xin lỗi.

Lâu Thành sửng sốt, không nghĩ đến chuyện này cũng có thể làm người khác khó chịu. Hắn không thích dính vào sự rắc rối, thế là hạ giọng khiêm tốn trả lời.

Tuy người ta nói luyện võ sẽ tăng lòng can đảm, trước đó hắn còn muốn gặp được lưu manh, để có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng khi thật sự gặp chuyện, tính cách thường ngày vẫn quyết định hành động. Huống hồ Thi lão sư cũng nói qua, xã hội hiện tại dựa theo luật pháp, người thích dùng bạo lực không được coi trọng nữa, là người học võ hắn không sợ phiền phức, nhưng cố tránh phiền phức mới là tốt nhất.

- Con xx mi, có ý gì đây...

Thanh niên xăm mình trong lúc vội vàng chỉ học được hai câu này, không dám nói nhiều. Nháy mắt ra hiệu thanh niên đầu đinh chặn trước mặt Lâu Thành, còn hắn thì di chuyển ra phía sau đoạn đường lui.

Lâu Thành cũng không phải người ngốc, từ lời nói và hành động của đối phương, đáy lòng có phán đoán: "Đây là cố ý gây sự!"

Hơn nữa nhìn bọn họ phân chia ra chặn còn dùng cả bộ pháp, rõ ràng có trình độ nghiệp dư cửu phẩm trở lên!

Người bình thường khi tập võ không có chú trong vào bộ pháp, có thể duy trì bộ pháp khi ẩu đả hoặc đánh nhau, chắc chắn là người được tập luyện bài bản.

Song phương cách nhau không xa, khoảng cách này bình thường có thể vừa chửi vừa đánh nhau. Hắn thấy tay của thanh niên đầu đinh chuẩn bị đánh thẳng vào mặt hắn, Lâu Thành dùng bộ pháp né sang một bên, chạy thật nhanh về hướng rừng cây.

Chạy hướng vào rừng cây...

Chạy...

Chạy thật!

Hai thanh niên bốn mắt nhìn nhau, sững người trong chốc lát, vậy mà xx nó lại chạy?

Căn cứ vào kinh nghiệm của bọn hắn, lúc gặp những chuyện như thế này, ai cũng sẽ giải thích hoặc biện luận trước, phản ứng của người nhu nhược sẽ là cầu xin, những tên lớn gan thì sẽ nhảy vào đánh nhau một trận, đến lúc đánh không lại mới chạy. Ai mà ngờ tên này không nói không rằng đã chạy, xx nó chạy còn nhanh hơn thỏ!

- Cmm chạy hả? Xem ngươi có thể chạy đi đâu?

Hai thanh niên lấy lại tỉnh táo, nhổ nước miếng, đuổi theo Lâu Thành. Khuôn mặt dữ tợn, nhưng có chút cảm giác bẽ mặt.

Nghe tiếng cước chân đuổi theo phía sau lưng, Lâu Thành không dám chạy chậm lại. Ở trong rừng hắn hết rẽ trái lại quẹo phải, dựa vào sự quen thuộc địa hình, rất nhanh đã chạy tới con đường phía ngoài rừng, cũng chính là nơi thường ngày hắn luyện tập chạy đường dài.

Con đường này một đầu thông tới khu dạy học, đầu khác chạy dài lên ngọn núi của trường, núi không cao, chỉ hơn mười mét, gọi là đồi thì thích hợp hơn. Vì dự kiến xây dựng thành trường học lớn nhất, nên con đường này bọc quanh ngọn đồi, hướng đến khu phía tây còn chưa xây dựng xong. Lâu Thành chuyển bước chạy về hướng ngọn đồi đó.

Hai thanh niên vừa chạy vừa chửi bới vượt ra khỏi khu rừng, nhìn thấy Lâu Thành chạy hướng ngọn đồi, cả hai đều vui mừng trong lòng: “Tiểu tử này là hoảng quá nên chạy bậy rồi! Nếu hắn chạy về khu dạy học, mình chắn chắn không dám gây chuyện, còn bây giờ thì, hắc hắc tiểu tử chuẩn bị được tẩm quất miễn phí đi!”

Trong lúc bọn họ chạy đi, Ngô Đông ngồi chờ xem kịch vui lại có chút lo lắng, sợ bọn họ quá tay gây ra chuyện lớn, ảnh hưởng đến bản thân, nên hắn tranh thủ đuổi theo.

Kẻ chạy người đuổi, lại chạy lại đuổi. Do cuộc sống ăn chơi sa đọa rượu chè gái gú, Hai thanh niên nhanh chóng thở dốc, khoảng cách với Lâu Thành càng ngày càng kéo dài ra, sự nãn lòng của bọn hắn cũng kéo dài theo điều đó.

- XX nó! Nhớ năm xưa lão tử từng một hơi chạy hết anmư con phố.

Đúng lúc này, bọn hắn phát hiện Lâu Thành cũng chạy chậm lại, thế là cả hai đều nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt có thể thấy được vẻ hả hê cũng một chút tàn nhẫn.

- Chúng ta không chạy nổi, tiểu tử này chắc chắn cũng chạy không nổi rồi!

- Kiên trì một chút nữa, đuổi theo cho hắn tuyệt vọng luôn!

Xốc lại tinh thần, chạy qua ngọn đồi, bọn hắn đã chạy đến khu đất trống phía tây. Chạy theo một lúc, khoảng cách của hai bên thật có chút ngắn lại, nhưng mà thanh niên đầu đinh thực sự không chịu nổi, dừng lại miệng thở hồng hộc:

- Xx... hà hà..xx, cái thằng oắt con này...cmn...chạy quá cmn biến thái.

Thanh niên xăm mình chạy thêm hai bước, cũng không chịu nổi, cúi người hai tay chống đầu gối, mắt nhìn theo bóng lưng Lâu Thành chạy càng ngày càng xa.

- Chạy... chạy đến tay chân lão tử...cũng không nhấc lên nổi rồi...

Hắn nói chuyện tựa như cái ổng thổi lò, nghực phập phồng từng hơi từng hơi một.

Phía sau Ngô Đông cũng đã đuổi tới, thở hồng hộc, trán lấm tấm từng hạt mồ hôi. Thấy hai tên kia không còn chạy nữa, nhẹ nhàng thở ra một cái, dừng lại cách đó không xa, liên tiếp thở dốc, như dốc cả sức để thở cũng không đủ.

- Coi như...xong rồi...không cần thiết phải... lãng...lãng phí thời gian...như thế này.

Hút thuốc thì hại phổi, mà sức bền dựa trên phổi là chủ yếu. Ngô Đông lâu rồi không chạy xa như vậy, cảnh vật trước mắt của hắn có chút mờ đi.

Lời vừa nói ánh mắt mỗng nhiên phải sững lại, thấy một bóng người xuyên qua màn đêm chạy trở về, nghiễm nhiên chính là Lâu Thành!

- Ngươi...

Hai thanh niên thở liên tục, ngạc nhiên lên tiếng.

“Tiểu tử này lại còn dám chạy về?”

Tập trung nhìn lại, bọn hắn thấy sắc mặt Lâu Thành như thường, hô hấp nhẹ nhàng, nhìn thế nào cũng không thấy được dáng vẻ đã chạy một đoạn đường dài như vậy!

“Đxt cái cả nhà nó, cái thể loại quái thai gì thế này!” Thanh niên đầu đinh và thanh niên xăm mình đều sợ hãi suy nghĩ.

Nhìn thấy hai tên kia đang thở dốc, Lâu Thành mặt cười cười, rút ngắn khoảng cách không nói không rằng. Đột nhiên vung một quyên, chân phát lực truyền đến hông, rồi tập trung vào nắm đấm, cơ thể thành một khối thống nhất, dùng khí thế như hổ đánh về ngực của thanh niên đầu đinh.

Thanh niên Đầu đinh dù là muốn đưa tay lên đỡ đòn, nhưng tay chân bủn rủn, cả thở mội hơi cũng không nổi, động tác chậm chạm, Bị quyền của Lâu Thành trực tiếp đánh trúng giữa ngực.

Bốp!

Âm thanh vang lên, thanh niên đầu đinh bị trúng đòn ngay huyệt đản trung, gân cốt đau đớn như muốn nín thở, nhanh chóng lùi hai bước. Lâu Thành bộ pháp vũng vàng, tiến lên áp sát, đè bả vai thanh niên đầu đinh xuống, gạc chân, dùng sức quăng hắn về phía thanh niên còn lại, thanh niên xăm mình tay chân cũng không còn sức lực, bị va chạm làm cho lão đảo.

Lâu Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, tiến lên một bước, vặn eo đá ra một cước về phía đùi trái của thanh niên xăm mình

- Aaaa!

Thanh niên xăm mình hét lên thảm thiết, mặc dù không đến mức gãy xương, nhưng cũng đau phải ôm chân lăn lộn, cùng với thanh niên đầu đinh đang không thể thở nổi, xem như cả hai đều mất khả năng chiến đấu tạm thời.

Sau khi “xử” xong hai thanh niên, lúc này Lâu Thành mới nhìn về phía Ngô Đông đứng ở xa xa đang khó khăn hít thở, khẽ mỉm cười nói:

- Ra là Ngô sư huynh muốn “dạy dỗ” ta, vậy sư đệ này chỉ có thể hướng sư huynh mà lãnh giáo thôi.

Ngô Đông nét mặt hung ác kèm theo nham hiểm, thở gấp nói:

- Lão tử, lão tử mệt chẳng nhẽ ngươi không mệt? Mọi người, mọi người đều chạy như nhau.

“Ta là cao thủ nghiệp dư Nhị phẩm! Ngươi là cái thá gì?”

“Thật xin lỗi, ta thực sự không có mệt...” Lâu Thành nói thầm rồi bình tĩnh triển khai thế công, trong mắt chỉ có kích động.

Ngô Đông mặc dù là cao thủ nghiệp dư nhị phẩm, nhưng sư phụ từng nói, hắn đã bị thuốc lá và rượu tổn hại thân thể, coi như là tàn phế trên con đường võ đạo. Hiện tại lại mệt mỏi ta chân bủn rủn, hít thở khó khăn. Trong trường hợp này mà còn không dám khiêu chiến, thử xem thực lực, thì quá uổng công sức tập luyện bấy lâu nay a!

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.