Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ước Mộng Của Nghiêm Triết Kha(2).

Phiên bản Dịch · 1993 chữ

Hai người ăn ý cùng chèo, thuyền chậm chậm khởi hành, Nghiêm Triết Kha suy nghĩ một chút nói:

- Ta từ nhỏ đã đi theo dượng học võ, lớp mười đã đạt tiêu chuẩn nghiệp dư cửu phẩm, nhưng không có tham gia thi đấu định phẩm, lên phổ thông thì thời gian rèn luyện đã ít lại, không có tiến bộ nhiều. Theo như a Thanh nói, lúc nàng đối chiến với ta lần đầu, thì trình độ của ta là nghiệp dư bát phẩm. Sau khi tiểu thành Âm dương trang, ta cảm thấy mình tiến bộ không nhỏ, a Thanh hôm qua nói ta có thể vào trình độ nghiệp dư lục phẩm.

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng khẽ tăng lên, dường như có thêm vài phần đắc ý.

- Lợi hại, ba tuần lễ tăng lên ít nhất một phẩm, ta cũng thần tượng ngươi a!

Lâu Thành cố nói lại lời nói của Nghiêm Triết Kha.

Dựa theo Nghiêm Triết Kha kể lại, nếu như không phải phổ thông tập trung vào học hành, nhập học chắc chắn sẽ đạt được trình độ nghiệp dư ngũ phẩm. Ba tuần tăng một phẩm chủ yếu là do lúc đầu nàng chưa bộc phát tiềm lực. Khác với siêu cấp “tân thủ” Lâu Thành cả võ đạo như thế nào cũng không biết.

Lâu Thành nửa đùa, nửa thật, nửa tán dương. Nghiêm Triết Kha gương mặt ửng đỏ, nụ cười càng đậm. Nhưng chợt nhớ ra cái gì đó, bỗng thở dài, sắc mặt thêm mấy phần phiền muộn và buồn bả.

- Sao thế?

Lâu Thành quan tâm hỏi.

Nghiêm Triết Kha không dừng mái chèo, trầm mặc khoảng mười giây mới thấp giọng nói:

- Dựa theo lý luận cổ đại, ta là kiểu bẩm sinh yếu đuối, nếu như không phải luyện võ từ nhỏ, hiện tại hơn phân nửa đã thành một người bệnh nan y, nhưng thân thể tổn hao, không cách nào chửa khỏi, cơ thể mãi mãi cũng không thành thể thống nhất, đồng nghĩa với chuyện không thể đạt được cảnh giới đan khí, thực sự chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

- Cho nên, mỗi lần thấy những thiếu niên thiên tài, ta đều rất hâm mộ, rất sùng bái. Tựa như lấy những ước mơ võ đạo của mình gởi vào bọn họ vậy.

Nghe Nghiêm Triết Kha nhẹ ngàng nói, kể về những tuyệt vọng những tổn thương. Trong lòng Lâu Thành bỗng nhiên dâng lên mộ cảm xúc dịu dàng, dẹp hết cảm giác thương tiếc. Hắn rất muốn hét lên một câu: “để cho ta gánh vác hết mơ ước của nàng!”

Nhưng có những chuyện hành động tốt hơn lời nói. Bây giờ nói ra sẽ chỉ làm cho đối phương nghĩ mình đang đùa giỡn, quá mức khinh nhờn.

Cho đến lúc này, hắn mới hiểu được vì sao Nghiêm Triết Kha lại giống như những nữ nhân khác sùng bái Lâm Khuyết. Cũng hiểu ra câu nói của nàng: "mỗi người đều có tương lai của mình, không nhất thiết là võ đạo", không chỉ là nói cho mình nghe, mà thật ra là nói cho chính nàng.

- Lý Mậu sư huynh cùng ta luyện đối chiến, nói ta có tiêu chuẩn nghiệp dư cửu phẩm.

Hắn ngắm đôi mắt của Nghiêm Triết Kha, bình thản nhưng kiên định nói.

Nghiêm Triết Kha ngẩn người:

- Ngươi đã đạt tiêu chuẩn nghiệp dư cửu phẩm rồi hả?

Nàng biết rất rõ, ba tuần trước Lâu Thành chỉ alf người bình thường, không có cơ sở gì về võ đạo. Chỉ có ba tuần hắn có thể ngộ được quyền cước thuần thục?

Phối hợp thiên phú nhập tĩnh của hắn, cho hắn thêm ba tháng, một năm. Thì Lâu Thành có thể tiến đến trình độ nào đây?

- Lý Mậu sư huynh nói như vậy.

Lâu Thành khẳng định lại.

Nghiêm Triết Kha bình tĩnh nhìn hắn, con ngươi đen nhánh như là vực sâu, một lúc sau mới thấp giọng nói:

- Ngươi phải cố gắng lên!

- Uhm.

Lâu Thành gật gật cái đầu.

Khi nói chuyện, tay hai người cũng không có dừng, phối hợp ăn ý lại dần thuần thục. Rất nhanh đã đuổi kịp Khâu Chí Cao và Quách Thanh.

Thấy bên kia sắp vượt qua, Quách Thanh bỗng vẩy mái chèo, bọt nước bắn về phía Lâu Thành và Nghiêm Triết Kha. Làm cho bọn hắn không thể không né tránh, thả tay ra làm thuyền chậm lại.

- Khâu Chí Cao, ngươi chèo thuyền, ta chặn bọn họ!

Quách Thanh vênh vang đắc ý nói.

Nghiêm Triết Kha vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn về phía Lâu Thành:

- Muốn phản kích không?

Nhìn ánh mắt kích động của nàng, Lâu Thành không chút do dự nói:

- Muốn!

- Ngươi chèo thuyền cho vững nha.

Nghiêm Triết Kha bậm môi, mắt mang ý cười, cũng dùng mái chèo hất nước lên.

Lâu Thành kéo áo khoác lên, tập trung quan sát sự biến đổi của thuyền và sóng nước, vừa đúng mái chèo, triệt tiêu đi phản lực từ hành động của Nghiêm Triết Kha, duy trì thế tiến lên. Lão Khâu - Quách Thanh bên kia, chỉ cần Quách Thanh hành động hơi mạnh, thuyền khó tránh khỏi lắc lư, làm cho nàng phải luống cuống tay chân.

Hai người đều đã tiểu thành Âm dương trang, đã nắm giữ được sự cân bằng, phối hợp ăn ý với nhau tạo nên lợi thế không nhỏ. Nhanh chóng vượt qua lão Khâu với Quách Thanh, đuổi kịp mấy người khác. Tạo thành một mãng sóng nước và tiếng thét, chơi đến quên cả trời đất, tiếng cười cùng tiếng khiêu khích nhau liên miên không dứt.

Khi vượt qua tất cả mọi người, trở thành nhóm đầu tiên đến đích, Lâu Thành và Nghiêm Triết Kha nhìn nhau cười một lần nữa, sự ăn ý giữa hai người càng tăng thêm.

- Đấu lại đấu lại, Mèo lục lạc ta không phục!(1)

Thái Tông Minh và Du Phương Phương là nhóm thứ hai đến, dùng ngôn ngữ mạng khoa trương nói.

(1: meme của dân mạng Trung Quốc, dùng hình Doraemon phát biểu những câu hổ báo)

Một vòng lại một vòng nữa, các cô gái chơi đùa rất vui nhưng cũng rất mệt mỏi, mặt trời đã ngã về tây, thế là thảo luận về sớm, tránh cho việc phải xếp hàng ở các quán ăn tối.

Về phần chi phí, Lâu Thành và Thái Tông Minh đã gom đủ tiền từ đám nam sinh.

Thuyền ngừng bên bờ, "kiện tướng chạy bền" Lâu Thành không có chút nào mệt mỏi, nhẹ nhàng xuống thuyền, đưa tay về phía Nghiêm Triết Kha.

Nàng lúc này đang kiệt sức, hẳn là không trực tiếp nhảy xuống?

Tim của Lâu Thành đang nhảy loạn, Nghiêm Triết Kha cũng không ngượng ngùng, thản nhiên bắt lấy tay hắn, mượn lực để leo lên. Dù là chiếm ưu thế nhưng nàng cũng bị dính không ít nước, tóc ướt sũng, có mấy sợi dính ở bên má, lộ ra vẻ đẹp kinh người, làm cho hắn tự dưng nhớ đến câu “thanh thủy xuất phù dung.”(2)

(2: Trích từ bài thơ của Lý Bạch, ý khen vẻ đẹp tự nhiên không cầu kỳ giả tạo)

- Sao vậy?

Nghiêm Triết Kha vuốt tóc dính ở hai bên má lên.

Lâu Thành nghĩ nghĩ, uyển chuyển cười nói:

- Mỗi lần phim, dáng vẻ những cô gái sau khi gội đầu, ta đều cảm thấy đặc biệt xinh đẹp.

Ánh mắt Nghiêm Triết Kha lay động, liếc xéo hắn một cái:

- Ta đi thay quần áo đây.

Lâu Thành giật mình nói:

- Cái túi kia là túi quần áo hả?

- Đúng vậy, chèo thuyền rất dễ làm ướt quần áo, không mang theo sao được?

Nghiêm Triết Kha cười tủm tỉm nói:

- Những nam nhân ẩu tả như ngươi, hơn phân nữa đến nghĩ cũng không thèm nghĩ đến.

- Ta có áo da, không sợ ướt. Thông minh không?

Lâu Thành phủi phủi mấy giọt nước dính lên áo khoác.

Nghiêm Triết Kha lườm hắn, đi về phía nơi gửi đồ.

Nhìn bóng lưng nàng đi khuất, trong lòng Lâu Thành tràn đầy vui sướng, không kiềm chế được, hắn bước đi mà như muốn bay lên trời.

Trải qua hôm nay đủ loại sự tình, mình cùng Nghiêm Triết Kha ở giữa kia mấy phần khách khí hoàn toàn biến mất, kia quét ngang kia tái đi chính là chứng cứ rõ ràng.

Mặc dù tới bước cầm tay nhau còn xa xôi, nhưng quan hệ hai người đã tiến thêm một khoảng lớn!

... ...

Cả nhóm gọi taxi đi đến quán ăn nổi tiếng ở gần trường học. “Quán cơm Lão Lý” món ăn nổi tiếng ở đây chính là “canh chân giò heo hầm đậu trắng”, nước canh có màu trắng sữa, mùi vị đặc sắc, hầm đến mức giò heo mềm ra, đậu trắng hút đầy đủ dinh dưỡng từ gia vị. Tóm lại là ăn siêu ngon, để cho mấy vị nữ sinh ăn vô cùng hào hứng.

Ăn xong, cả đám tản bộ về ký túc xá, trên đường kể lại những chuyện vui, những hành động ngu ngốc có phần hài hước của buổi đi chơi, làm cả đám cười nói không ngớt. Trên đường về không ai cảm thấy buồn chán cả.

Nghiêm Triết Kha ở bên tòa ký túc xá không xa, Lâu Thành hộ tống nàng về đứng ngay cổng chính chào tạm biệt.

- Ngày mai đặc huấn gặp lại.

Lâu Thành mỉm cười phất tay.

Nghiêm Triết Kha cười nhẹ lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện ra, vẩy tay:

- Ngày mai gặp.

Nhìn nàng đi vào ký túc xá, biết nàng còn phải bận rộn không lên QQ, nên Lâu Thành không có vội đuổi theo Thái Tông Minh về ký túc xá, mà quay lưng chạy về phía bên hồ.

Hôm nay thật cao hứng, không rèn luyện thêm một chút, thì khó có thể ngủ được.

... ...

Rừng cây bên hồ, Ngô Đông thành viên năm tư của câu lạc bộ võ đạo đang cùng hai người bạn ngoài trường uống bia. Vào cuối tuần có thể tùy ý ra vào đại học Tùng Thành, ngoại trừ nhân viên chuyển phát nhanh.

- Này, đừng nói đến những chuyện gần đây nữa, thời gian qua quá cmn buồn phiền. Từ khi Lâm Khuyết đến, câu lạc bộ không còn được như xưa nữa, một người hai người, không còn ai nể mặt ta.

Ngô Đông uống một ngụm bia, thần sắc hung ác nói.

Một thanh niên trên cổ có hình xăm nói:

- Ngươi và Trần ca cùng nhau đối phó với hắn chưa?

- Không dám, chúng ta sắp tốt nghiệp, nếu có chuyện gì, bị kỷ luật thì sau này khó tìm việc làm.

Ngô Đông có chút khoa khoang nói.

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại, hừ một tiếng.

- Gì thế?

Một thanh niên đầu đinh khác nhìn theo ánh mắt Ngô Đông, chỉ thấy Lâu Thành đang chạy với vẻ mặt tươi cười.

- Một thằng ranh con ở câu lạc bộ.

Ngô Đông tức giận nói.

Thanh niên có hình xăm cười cười:

- Ha ha, thật là trùng hợp, đùa hắn một chút không?

- Không được, nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi không sao, nhưng ta thì chết chắc.

Ngô Đông đang muốn xả giận, nhưng lại không dám.

- Không sao đâu, chúng ta biết điểm dừng, làm như đang chỉ dạy hắn một chút là được.

Thanh niên đầu đinh đang bức rức, kích động nói:

- Học sinh cùng tập luyện với nhau, lại không bị thương, ai đi kiện cáo lên các giáo sư? Nếu sợ thì ngươi ở đây, chúng ta “giao lưu” với hắn một tí?

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.