Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi Luyện Tập

Phiên bản Dịch · 1775 chữ

Ở trong mơ, võ đạo của Lâu Thành thăng tiến cực nhanh, chỉ cần vài năm đã đạt được nhất phẩm đứng vào hàng ngũ cao thủ, đồng thời đánh bại Tiền Đông Lâu, lấy được danh hiệu "Võ Thánh", cùng "Long Vương" Trần Kỳ Đào là hai người mạnh nhất toàn quốc. Đội ngũ người hâm hộ đông đảo, có các fan cuồng trên các group và diễn đàn, được nhiều mỹ nhân vây quanh, nhưng hắn vẫn tuân thủ những nguyên tắc đã đặt ra không bị xa hoa cám dỗ mê hoặc. Cuối cùng hắn nắm tay Nghiêm Triết Kha bước vào lễ đường, xung quanh là bạn bè hắn Thái tông minh, Triệu Cường, Khâu Chí Cao, Trương Kính nghiệp... cùng đứng xung quanh chúc phúc, phía trước là ánh mắt mãn nguyện và vui mừng của cha mẹ hắn.

Nhưng đúng lúc này, Lâu Thành phát hiện da mình xuất hiện vết cháy, mạch máu bên trong đỏ lên như nham thạch nóng chảy, mà phía sau lưng sương trắng bao trùm, tỏa ra hàn khí như đang ở trên núi tuyết ngàn năm, giống y như hình ảnh của con cá trắm đen năm xưa.

Tột cùng sợ hãi, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Triết Kha nhìn hắn với ánh mắt xa lánh kèm theo sợ hãi.

- Aaaaaa!

Lâu Thành giật mình thức giấc, phát hiện bản thân hắn đang nằm co người lại, một vài tia sáng từ cửa sổ chiếu vào mang lại chút ánh sáng mờ nhạt cho căn phòng, hắn nhìn thấy giường, bàn, ghế cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ, y còn cảm thấy hiện tại là trong mơ khung cảnh lúc nãy mới là thật.

Duỗi nhẹ người, hít sâu thở nhẹ vài lần, hắn cuối cùng cũng lấy lại tỉnh táo.

“Làm ác mộng..." Lâu Thành vô thức nhìn về hướng cửa sổ, chỉ là một giấc mộng mà hắn lại hoảng hốt như vậy, giấc mơ nhạt dần hắn chỉ nhớ là nó mang lại cảm giác chờ mong và sợ hãi.

Cầm điện thoại di động lên ấn mở khóa, hắn thấy chưa đến bảy giờ muốn ngủ thêm một chút, nhưng khó mà có thể ngủ tiếp, hắn trằn trọc đến bảy giờ cuối cùng đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ tiến vào phòng vệ sinh chung.

Đánh răng rửa mặt xong Lâu Thành ngồi trong phòng khách, dùng di động đọc những bài mới trên diễn đàn, đọc bài viết của những bác tài chạy xe vào buổi đêm , hắn không nhịn được cười ra tiếng, lòng hắn dần ổn định hơn, hắn chờ mong vào sự phát triển võ đạo nhờ vào viên nội đan, chờ mong vào buổi luyện tập võ đạo, chờ mong vào câu nói “Hẹn gặp ngươi ngày mai ở võ quán” của Nghiêm Tiết Kha!

Lâu Thành bắt đầu phấn khởi, về phòng ngủ hắn không để ý đến Triệu Cường mặt còn mơ ngủ đang lờ mờ bò dậy chuẩn bị vào lớp ngoại ngữ, hắn mở tủ quần áo lấy ra một bộ võ phục nhìn rất mới.

Đây là bộ võ phục chính thức của câu lạc bộ Long Hổ, là món quà Lâu Thành tự thưởng cho mình sau khi tốt nghiệp cấp ba, bộ võ phục có màu xanh đậm, thiết kế vừa truyền thống vừa hiện đại, bỏ đi những tiểu tiết cũ thêm vào những nét hiện đại, bó sát những chổ cần và rộng ở những nơi có hoạt động nhiều, để tránh khó khăn khi tập luyện mà vẫn có mỹ cảm năng động. Khi khoác nó lên người, chỉ cần tinh thần của bản thân không quá ủ dột, người ngoài nhìn vào đều sẽ thấy hắn tỏa ra một cảm giác năng động nhiệt huyết.

Thay vào võ phục, buộc lại tay áo cùng ống quần, Lâu Thành lại đi tới phòng vệ sinh chung, tự ngắm mình trước gương, thấy một huy hiệu trên ngực trái, hình ảnh của huy hiệu được tạo thành từ một hổ và một rồng cuộn vào nhau, viền xung quanh là gió và mây phối hợp lại, nhìn vào huy hiệu là có thể biết bộ võ phục của thế lực nào.

Thấm nước vào tay vuốt lên mái tóc, Lâu Thành nhìn nhìn rồi cười một tiếng:

- Cũng không tệ lắm!

- Thật là “bựa”!

Thái Tông Minh vừa đi vừa ngáp, sẵn tiện nói móc Lâu Thành.

Lâu Thành tặc lưỡi nói:

Cũng không biết tên “bựa” nào mỗi ngày đều dùng X-Men thoa thoa vuốt vuốt a?

Ha ha, phải chăm sóc như vậy mới xứng với gương mặt của ta a!

Thái Tông Minh đi vào trong nhà vệ sinh, hiển nhiên hắn thức giấc chỉ là để giải quyết cái bụng chứa nhiều bia do buổi tiệc hôm qua, không giống như Lâu Thành và Triệu Cường thức sớm vì có tiết học.

Nghe bọn họ nói chuyện, Triệu Cường đang rửa mặt bên cạnh phải trợn mắt lên, nhìn về phía nhà vệ sinh đã đóng cửa kia mà mắng:

- Các ngươi nên đi đóng hài đi, sáng sớm đã bắt đầu om sòm rồi!

- Ha ha, chủ yếu là Tiểu Minh ba ngày không kiếm chuyện với ai hắn sẽ quậy banh phòng chúng ta a!

Lâu Thành cười một tiếng, hắn vừa nói vừa rời khỏi vòng vệ sinh chung, thay đôi giày tập võ màu đen , đợi Thái Tông Minh chuẩn bị xong để đi ăn sáng.

Trong thời gian chờ hắn lên QQ, hắn muốn nhắn tin với Nghiêm Triết Kha nhưng nghĩ lại cảm thấy không ổn, nếu sáng sớm đã làm phiền như vậy sẽ gây khó chịu cho đối phương, thế là hắn chỉ vào nhóm tân sinh của trường xem xem họ có cập nhật tin tức gì hữu dụng hay không, may mắn hắn phát hiện dòng trạng thái trên nhóm mười phút trước của Nghiêm Triết Kha:

- Buồn ngủ dã man! Nhưng rất vui vẻ! Hôm nay ta sẽ giúp các bạn ngủ nướng cảm nhận buổi sáng như thế nào nha, không cần cám ơn ta!

Thật dễ thương... Lâu Thành thầm khen một câu cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của mình, hôm qua vậy mà quên xem những cập nhật trạng thái cũ của Nghiêm Triết Kha.

Cái ý nghĩ này là do hắn tò mò, nhưng cũng là một cách để hiểu rõ hơn về nàng.

Đang lúc Lâu Thành chuẩn bị vào trang của Nghiêm Triết Kha thì Thái Tông Minh đã chuẩn bị xong, ngáp một cái, đi tới:

- Tiểu Tranh, ngươi cười nhìn gian lắm, không phải lừa đảo thì cũng đang âm mưu xấu xa, khai mau đang nhìn cái gì?

- Không có gì.

Lâu Thành cười tủm tỉm rời khỏi QQ tắt điện thoại.

Thái Tông Minh liếc mắt nhìn hắn, gật gù ra vẻ nói:

- Đây chính là dáng vẻ của thiếu niên đang yêu a!

Hai người vừa châm chọc nhau vừa ra khỏi ký túc xá, xuống căn tin gọi hai phần bánh bao, trứng luộc nước trà kèm theo sữa đậu nành nóng, sau khi đã nhét đầy bụng hai người thong thả đi tới câu lạc bộ võ đạo.

Đại học Tùng Thành dãy phòng học cùng khu ký túc xá thế tương hổ lẫn nhau, trong đó, gần bên hồ có một tòa nhà ba tầng thiết kế tinh xảo cùng với thủy vi hồ tạo thành một cảnh đẹp như trong tranh, đây chính là cơ sở làm việc và quản lý của đại học Tùng Thành.

Phòng cuối cùng ở tầng ba treo bảng ghi "Phòng làm việc của hiệu trưởng", bên trong tràn ngập hơi nước có một người đàn khoảng năm mươi tuổi tóc đen nhánh đang thưởng thức trà vào buổi sáng.

Ngồi đối diện ông là một ông lão khoảng bảy tám mươi tuổi nhìn có vẻ lôi thôi, ông ta mặc áo trắng thời cổ, tóc cũng đã bạc trắng nhưng da mặt không nhiều nếp nhăn.

Lão giả mắt khép hờ, mũi thở mấp máy, giống như đang cố hít lấy hương trà xung quanh:

- A, a, hắt xì!

Tiếng hắt hơi vang dội khắp cả căn phòng, người đàn ông đang pha trà giật mình suýt nữa thì vứt cả ấm trà tử sa(1) ra ngoài.

(1: tử sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm dụng cụ uống trà)

- Ngươi có thể cho ta năm phút yên tĩnh được không?

Người đàn ông mặc âu phục tức giận nói.

Lào đầu tóc trắng vuốt vuốt mũi nói:

- Nếu như ngươi đang rót rựu chứ không phải pha trà, ta cam đoan sẽ ngồi im giống như con chó ở nhà của ngươi.

- Được, được, nếu như ngươi có thể đưa câu lạc bộ vào vòng trong của đại học võ đạo hội, cả hầm rượu của ta ngươi tùy ý chọn một, vào được tứ kết ta cho ngươi chọn ba bình, còn lấy được quán quân thì cho ngươi uống thoải mái một ngày!

Ông tiếp tục khua tay múa chân nói:

-Ta làm hiệu trưởng cũng là một kẻ cuồng võ đạo, nhưng chỉ sợ đây là cơ hội cuối cùng ta có thể thấy câu lạc bộ võ đạo đại học Tùng Thành quật khởi... cơ hội cuối cùng a!

Ực, lão giả tóc bạc nuốt xuống một ngụm nước bọt, gượng cười hai tiếng nói:

- Một lời đã định! Ta với ngươi xưng huynh gọi đệ đã gần cả đời người, ngươi không cần nói ta cũng phải hỗ trợ cho ước mơ cuối cùng của ngươi.

- Ngươi cứ bình tĩnh đợi tin tốt của ta đi!

Hiệu trưởng nhìn bóng lưng của lão giả bước ra khỏi phòng, ông đợi chừng năm phút mới cầm điện thoại lên, bấm một dãi số:

- Alo, Nguyệt Kiến , cha ngươi đã đồng ý rồi.

- Yên tâm, ta cam đoan hắn có việc làm... chắc chắn... sẽ không ở nhà quậy phá nữa.

- Cần gì phải cảm ơn ta, ta và cha ngươi đều là bằng hữu với nhau từ lúc nằm nôi a.

...

Trong rừng cây bên hồ, lão đầu mơ màng nhìn sóng vỗ mặt hồ, lỗ tai khẽ nhúc nhích, sau đó uống một hớp từ bầu rượu kim loại, mỉm cười thở dài.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.