Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Tựu Lương Duyên

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hoàng Dược Sư từ khi thành danh đến nay, bất kể là nhân vật hắc đạo hay bạch đạo cũng làm gì có ai dám mạo phạm trước mặt, bị Doãn Chí Bình nhục mạ như vậy quả thật là chưa từng gặp. Hoàng Dược Sư vừa dùng thủ đoạn tàn độc đối phó với đám người Lương Tử Ông, Doãn Chí Bình rõ ràng chính mắt nhìn thấy mà lại quật cường như thế, thực sự hoàn toàn bất ngờ, ông nhìn thấy gã tiểu đạo sĩ này to gan lớn mật giống hệt tính tình của mình lúc trẻ, trong lòng bất giác nảy ý thương tiếc.

Lục Quán Anh cả kinh trong lòng, lớn giọng quát:

- Súc sinh lớn mật, dám mạo phạm tổ sư gia của ta!

Lục Quán Anh vung đao chém xuống vai Doãn Chí Bình, nhát đao này của y là có hảo ý, nghĩ rằng Hoàng Dược Sư đã bị nhục mạ như thế, làm sao có thể hạ thủ tình, thế nhưng Doãn Chí Bình lại không hiểu được, chỉ thấy y nhảy lùi hai bước, trợn mắt tức giận quát:

- Ta hôm nay không muốn sống nữa, chỉ muốn chửi cho sướng miệng!

Lục Quán Anh có ý muốn chém Doãn Chí Bình bị thương để cứu mạng y, chỉ nghe keng một tiếng, Trình Dao Gia vung kiếm chống đỡ, vội vàng kêu lên:

- Ta cũng là môn hạ của Toàn Chân Giáo, muốn giết thì cứ giết cả sư huynh muội ta!

Trình Dao Gia và Doãn Chí Bình sóng vai cùng đứng, trừng mắt nhìn Hoàng Dược Sư, Lục Quán Anh lúc này cũng không tiện động thủ nữa, chỉ thấy Hoàng Dược Sư ha ha cười rộ nói:

- Có đảm lượng, có cốt khí! Sư phụ các ngươi còn là vãn bối của ta, ta há có thể chắp nhặt với tiểu đạo sĩ ngươi? Cút đi cho ta!

Hoàng Dược Sư nói xong liền vươn tay nắm ngực Doãn Chí Bình ném luôn ra cửa, y cho dù có to gan hơn nữa cũng không dám bước vào chửi nữa, vội vàng quay người bỏ đi, Trình Dao Gia tra kiếm vào vỏ, đang định ra cửa thì đã bị Hoàng Dược Sư cản lại, thản nhiên nói:

- Khoan đã, ngươi có tình nguyện gả cho hắn không?

Hoàng Dược Sư đưa tay gỡ lớp mặt nạ da người xuống rồi chỉ sang Lục Quán Anh, Trình Dao Gia giật nảy cả mình, sau đó mặt mũi đỏ bừng không biết làm sao, chỉ nghe Hoàng Dược Sư thong thả nói:

- Hoàng Dược Sư ta bình sinh hận nhất chính là nhân nghĩa lễ phép, ghét nhất chính là tiết liệt thánh hiền, đó đều là những thứ lừa gạt bọn ngu phu ngu phụ, người ta hết đời này tới đời khác rơi vào đó vẫn còn ngu ngơ chưa biết, đúng là đáng thương mà cũng nực cười! Ngươi nói rõ với ta xem có đúng là muốn lấy đồ tôn của ta không. Ta thích người có cốt khí tính nết hào sảng, ngươi trong lúc nguy nan lại dám đứng ra giúp đỡ tên tiểu đạo sĩ, nhân phẩm không tệ, xứng đáng với đồ tôn của ta, nói mau đi!

Trình Dao Gia trước đây ngày đêm nhớ nhung Quách Tĩnh, nhưng lại không biết chỉ là thiếu nữ hoài xuân, tâm ý không nơi gửi gắm, không phải tình yêu thật sự, chỉ là không biết mà thôi. Hôm nay gặp được Lục Quán Anh, chỉ thấy y phong lưu tuấn nhã, chỗ nào cũng hơn Quách Tĩnh, nhớ lại bản thân trước đây cũng thật nực cười, trong lúc bất tri bất giác đã đem trái tim chuyển qua người khác. Hiện tại Hoàng Dược Sư lại hỏi như vậy, thực ra Trình Dao Gia trong lòng mười phần nguyện ý, thế nhưng chuyện này làm sao có thể nói ra cho được, huống hồ Lục Quán Anh lại đang đứng ngay bên cạnh, nàng lập tức luống cuống đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Hoàng Dược Sư nhìn thấy Lục Quán Anh cũng xấu hổ cúi đầu thì trong lòng bỗng nhiên lại nhớ đến dáng vẻ của ái nữ trước đây, thở dài một tiếng nói:

- Nếu hai người các ngươi nguyện ý thì ta sẽ tác thành cho chuyện này. Quán Anh, đừng lằng nhằng với ta, ngươi rốt cuộc có muốn cưới nàng làm vợ không?

Lục Quán Anh giật nảy mình, luống cuống nói:

- Tổ sư gia, tôn nhi chỉ sợ mình không xứng với...

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng quát:

- Ngươi là đồ tôn của ta, cho dù có là công chúa nương nương thì cũng xứng đáng!

Lục Quán Anh nhìn thấy lối hành sự của tổ sư gia, biết rằng nếu không sảng khoái thì sẽ phải nếm mùi đau khổ, gật đầu nói:

- Tôn nhi tình nguyện muôn vàn!

Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng, quay sang nhìn Trình Dao Gia nói:

- Tốt lắm! Cô nương, còn ngươi thì sao?

Trình Dao Gia nghe thấy Lục Quán Anh nói vậy, trong lòng đang thấy ngọt ngào, chợt nghe Hoàng Dược Sư hỏi thì lại cúi đầu hồi lâu không đáp, Hoàng Dược Sư hừ lạnh nói:

- Được rồi, vậy là ngươi không tình nguyện, chuyện này cũng tùy ngươi thôi.

Hoàng Dược Sư đứng thẳng lên, gằn giọng quát:

- Quán Anh, từ nay trở đi, ngươi mà nói chuyện với cô nương này một câu thì ta sẽ cắt lưỡi hai người các ngươi!

Lục Quán Anh giật nảy mình, biết rằng tổ sư gia nói là làm, vội vàng bước đến trước mặt Trình Dao Gia, chắp tay nói:

- Tiểu thư, Lục Quán Anh võ nghệ tầm thường, thân nơi thảo mãng, không thể với cao, hôm nay có thể gặp mặt tiểu thư cũng là có duyên...

Trình Dao Gia khẽ lắc đầu, hạ giọng nói:

- Công tử không cần phải quá khiêm tốn, ta... ta không phải...

Lục Quán Anh trong lòng rúng động, buột miệng nói:

- Tiểu thư, nếu ngươi chê bỏ Lục mỗ thì cứ lắc đầu.

Lục Quán Anh nói xong câu ấy thì tim cứ đập thình thình, chỉ sợ thiếu nữ thiên kiều bách mị này khẽ lắc đầu, qua hồi lâu Trình Dao Gia từ đầu đến chân vẫn không động đậy, Lục Quán Anh mừng rỡ nói:

- Nếu như cô nương ưng thuận thì xin gật đầu.

Nào ngờ Trình Dao Gia vẫn cứng đờ không động đậy, Lục Quán Anh tất nhiên sốt ruột, Hoàng Dược Sư lại không nhịn nổi nói:

- Đã không lắc đầu, lại không gật đầu, thì là thế nào?

Trình Dao Gia mặt đỏ đến tận mang tai, lí nhí nói:

- Không lắc đầu... là gật đầu.

Mấy tiếng ấy nói rất khẽ, cũng may Hoàng Dược Sư nội công thâm hậu, thính lực cực kỳ linh mẫn, lập tức bật cười ha hả nói:

- Vương Trùng Dương một đời hào khí xung thiên, lại có một đứa đồ tôn thẹn thẹn thùng thùng thế này, thật là buồn cười! Được rồi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi thành thân.

Hai người đều giật nảy mình, nhìn Hoàng Dược Sư không nói nên lời, Lục Quán Anh hồi lâu mới ngập ngừng nói:

- Tổ sư gia yêu quý tôn nhi, tôn nhi xin được nát thân báo đáp, chỉ là thành thân ở đây tựa hồ... quá gấp gáp rồi.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, nghiêm giọng quát:

- Ngươi là môn nhân của Đào Hoa Đảo, chẳng lẽ cũng theo lễ pháp thế tục? Hai người mau mau lại đây, nhất bái thiên địa...

Câu ấy nói ra tựa hồ oai nghiêm không cho người ta chống lại, Trình Dao Gia cũng chỉ đành cùng Lục Quán Anh sóng vai mà đứng, lạy rạp xuống đất, chỉ nghe Hoàng Dược Sư vui vẻ nói:

- Nhị bái cao đường... Lạy ta chứ ai? Hay lắm, hay lắm! Phu thê giao bái...

Lục Quán Anh và Trình Dao Gia cứ như vậy bái đường thành thân dưới sự chủ trì của Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung và Vô Cực Tử ở trong mật thất nhìn thấy thì vừa vui mừng vừa buồn cười, chợt nghe Hoàng Dược Sư hưng phấn nói:

- Hay lắm, hay lắm! Quán Anh, ngươi đi tìm một đôi nến, đêm nay các ngươi động phòng hoa chúc.

Lục Quán Anh vô cùng sửng sốt, ngẩn người kêu lên:

- Tổ sư gia, chuyện này...

Hoàng Dược Sư mặt không biến sắc, thong thả nói:

- Phu thê các ngươi đều là người học võ cả, chẳng lẽ động phòng nhất định phải là khuê phòng nệm gấm? Chỗ này nhà tranh vách đất, tại sao không thể động phòng?

Lục Quán Anh không dám nói gì, trong lòng ngổn ngang, vừa mừng vừa sợ, chợt nghe ngoài cửa có người cao giọng nói:

- Tung hoành tự tại không câu thúc, tâm chẳng tham vinh thân chẳng nhục...

Người đến chính là Toàn Chân Thất Tử, bảy đệ tử của Vương Trùng Dương, đại sư huynh Mã Ngọc có đạo hiệu là Đan Dương Tử, nhị sư huynh Đàm Xử Đoan có đạo hiệu là Trường Chân Tử, tam sư huynh Lưu Xử Huyền có đạo hiệu là Trường Sinh Tử, tứ sư huynh Khâu Xử Cơ có đạo hiệu là Trường Xuân Tử, ngũ sư huynh Vương Xử Nhất có đạo hiệu là Ngọc Dương Tử, lục sư huynh Hác Đại Thông có đạo hiệu là Quảng Ninh Tử, và thất sư muội Tôn Bất Nhị có đạo hiệu là Thanh Tịnh Tản Nhân. Toàn Chân Thất Tử nghe lời tiểu nhân hãm hại, lại tin tưởng rằng Chu Bá Thông đã bị Hoàng Dược Sư hại chết, sau này lại tình cờ biết được tung tích của Hoàng Dược Sư đang ở Lâm An, bọn họ lập tức hội họp với nhau bàn bạc kế sách để báo thù rửa hận, không ngờ rằng hai tên đệ tử đắc ý là Doãn Chí Bình và Trình Dao Gia lại bất ngờ gặp được Hoàng Dược Sư ở Ngưu Gia Thôn, được Doãn Chí Bình báo tin thì mọi người lập tức đuổi đến nghênh địch.

Trình Dao Gia nhìn thấy sư phụ đi đến thì vô cùng vui mừng, vội vàng chạy đến bái kiến, Tôn Bất Nhị nhìn thấy đệ tử vẫn còn bình an vô sự thì không khỏi thở phào một hơi, quan tâm hỏi han đệ tử. Trình Dao Gia nghĩ đến tình cảnh ban nãy, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trở thành thê tử của người ta, khuôn mặt bất giác đỏ lên, lúng túng nói không nên lời.

Khâu Xử Cơ mắt như đổ lửa, sải chân bước đến, chỉ thẳng vào Hoàng Dược Sư chửi:

- Toàn Chân Giáo chúng ta có thù oán gì với ngươi, lão ma đầu tà ác nhà ngươi sao lại giết chết Chu sư thúc của bọn ta?

Hoàng Dược Sư vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Chu Bá Thông? Ta giết chết hắn?

Khâu Xử Cơ khẽ hừ một tiếng, tức giận nói:

- Ngươi còn chối sao?

Mã Ngọc nhìn chằm chằm vào Hoàng Dược Sư, lạnh giọng nói:

- Hoàng đảo chủ, ngươi là tông sư võ học trên đời, bọn hậu bối chúng ta làm sao dám cuồng vọng đắc tội? Thế nhưng món nợ máu của Chu sư thúc kết thúc thế nào, xin ngươi nói một câu đi!

Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, cười nhạt nói:

- Có gì mà nói? Cứ giết chết Hoàng Dược Sư ta để phát dương quang đại danh tiếng cho Toàn Chân Giáo há chẳng hay sao?

Vô Cực Tử và Hoàng Dung ở trong mật thất nghe thấy Toàn Chân Thất Tử nói như vậy thì cực kỳ kinh ngạc, lần trước biển rộng sóng dữ còn chưa thể lấy được tính mạng của Chu Bá Thông, chưa nói đến chuyện ân oán mười mấy năm với Hoàng Dược Sư đã được hóa giải, Hoàng Dược Sư làm sao có thể nhanh chóng tìm được tung tích của Chu Bá Thông ở trên đại hải mênh mông, bên trong nhất định có chuyện hiểu lầm. Chỉ là Hoàng Dược Sư tính tình ngạo mạn, lại cậy thân phận trưởng bối, không thèm giải thích nhiều lời, chỉ quyết ý trước hết đánh cho đối phương một trận tan tác, đến khi buông kiếm nhận thua thì sẽ dạy dỗ một lần thật nặng.

Hai bên rất nhanh đã lao vào chiến đấu, Toàn Chân Thất Tử hợp lực với nhau tạo thành Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, trận pháp bậc nhất của Toàn Chân Giáo, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, tương đương với Thập Bát Đồng Nhân Trận của Thiếu Lâm Tự huy hoàng trước đây. Vương Trùng Dương vì trận pháp này mà đã hao tổn rất nhiều tâm huyết, sức yếu lấy nó để liên thủ hợp kích thì cũng hóa thành mạnh, lúc nghênh địch chỉ đánh một tay, một tay đặt lên vai người bên cạnh, công lực bảy người hợp lại làm một, có người xông vào tấn công thì người bị tấn công trước mặt không cần ra sức đỡ gạt, mà do đồng đạo hai bên phản công, giống như một người có được võ công của mấy người, quả thật uy lực cường đại không sao chống được.

Toàn Chân Thất Tử nhanh chóng sắp xếp theo hình thể Bắc Đẩu Thất Tinh, Mã Ngọc ngồi chỗ Thiên Khu Tinh, Đàm Xử Huyền ngồi chỗ sao Thiên Toàn Tinh, Lưu Xử Huyền ngồi chỗ Thiên Cơ Tinh, Khâu Xử Cơ ngồi chỗ Thiên Quyền Tinh, bốn người hợp thành lòng gáo, Vương Xử Nhất ngồi chỗ Ngọc Hành Tinh, Hác Đại Thông ngồi chỗ Khai Dương Tinh, Tôn Bất Nhị ngồi chỗ Dao Quang Tinh, ba người hợp thành chuôi gáo. Trong Bắc Đẩu Thất Tinh thì Thiên Quyền Tinh có độ sáng thấp nhất, lại là chỗ lòng gáo nối với chuôi gáo, rất là xung yếu, vì vậy do Khâu Xử Cơ có võ công cao cường nhất trong Toàn Chân Thất Tử trấn giữ.

Toàn Chân Thất Tử giữ vững phương vị ra sức chống cự, biết rằng chỉ cần một người không may sơ xuất thì hôm nay tất cả bảy người không ai giữ được tính mạng, Toàn Chân Giáo cũng bị tiêu diệt từ đây. Hoàng Dược Sư trong lòng cũng ngấm ngầm kêu khổ, vừa rồi xông vào nếu lập tức hạ sát thủ, tiện tay giết chết vài người của đối phương thì Thiên Cương Bắc Đẩu Trận không thể bày được nữa, chỉ vì lúc đầu thủ hạ lưu tình nên bây giờ muốn thắng không được, muốn thôi không xong, đôi bên đều rơi vào thế cưỡi lên lưng cọp, chỉ còn cách cùng dốc toàn lực để tự bảo vệ, giao đấu một hồi mà vẫn bất phân thắng bại, nếu không tìm cách dứt điểm thì chẳng mấy chốc sẽ sức cùng lực kiệt, tình thế cực kỳ gay go.

Đúng lúc này, chỉ thấy bóng đen đột nhiên chớp lên, một người nhanh chóng vọt đến phá vỡ tình thế giằng co của hai bên, Toàn Chân Thất Tử không kịp thu chiêu, vẫn theo quán tính mà tiếp tục xông đến, nội lực của bảy người hợp lại thành một chiêu thức cường đại chém mạnh về phía đối phương. Chỉ nghe ầm một tiếng, cát bụi từ từ tan đi, mọi người đồng thời thu chiêu nhảy qua một bên, nhìn thấy người kia chính là Mai Siêu Phong liều mạng bảo vệ sư phụ, lúc này bà ta miệng đầy máu tươi, hơi thở thoi thóp, đã không thể sống được nữa.

Sau khi từ biệt ở Quy Vân Trang, Mai Siêu Phong vội vàng tìm kiếm tung tích của các vị sư huynh đệ đồng môn khắp nơi nhưng vẫn không có tiến triển gì, lại nghe Lục Thừa Phong báo lại rằng y đã sai người tìm đến Ngưu Gia Thôn nhưng vẫn chưa gặp được Khúc Linh Phong, chỉ gặp được một thiếu nữ thần trí mơ hồ không rõ lai lịch, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi. Lần này Lục Thừa Phong lại bảo nhi tử đích thân tìm đến tra xét rõ ràng mọi chuyện, Mai Siêu Phong không chờ đợi được nên cũng lặn lội đường xa đến Ngưu Gia Thôn, không ngờ rằng lại bất ngờ gặp được Hoàng Dược Sư đang giao chiến với Toàn Chân Thất Tử đến thời khắc mấu chốt, không nhịn được liền xông đến xả thân cứu giúp sư phụ.

Hoàng Dược Sư nhìn thấy Mai Siêu Phong vì bảo vệ mình mà mất mạng, trong lòng quá đỗi thương tâm, mặc dù đối phương phản bội sư môn, trộm mất Cửu Âm Chân Kinh, hại chết ái thê của mình, nhưng thực ra bản thân cũng có sai lầm rất lớn nên mới tạo ra bi kịch như vậy, tình nghĩa thầy trò còn đó, bây giờ lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lúc nhất thời không thể khống chế tâm tình, trực tiếp bộc phát nội lực cường đại tản ra xung quanh. Toàn Chân Thất Tử sau khi hợp lực giao chiến với Hoàng Dược Sư một hồi cũng đã dần dần kiệt sức, lại thêm Mai Siêu Phong bất ngờ xuất hiện khiến cho phân tâm không kịp đề phòng, bảy người lập tức bị cỗ lực lượng cường đại bất ngờ bộc phát đánh văng ra xa, thế trận rối tung hết lên, Thiên Cương Bắc Đẩu Trận cũng trực tiếp bị phá tan.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.