Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Chiến Nhất Trường

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Đến khi trời sáng, cửa quán lại két một tiếng, có người đẩy cửa bước vào, chỉ nghe một giọng êm ái vang lên:

- Chủ quán, chủ quán!

Hoàng Dung đưa mắt nhìn qua lỗ hổng thì thấy người ngồi trên sảnh là một thiếu nữ áo trắng, phục sức hoa lệ giống như tiểu thư nhà giàu, chính là đại tiểu thư Trình Dao Gia ở Dương Châu, nàng ngồi một lúc không thấy ai thì lại khe khẽ kêu lên:

- Chủ quán, chủ quán!

Khúc Cô bị tiếng kêu la khiến cho tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ hồ hồ thì cũng từ từ ngồi dậy, Trình Dao Gia mỉm cười nói:

- Chủ quán, phiền ngươi lo cho bữa cơm, nhất định sẽ có báo đáp.

Khúc Cô lắc lắc đầu ý nói không có thức ăn, chợt ngửi thấy mùi cơm trong nồi bay ra, vội vàng chạy đến mở nắp nồi, chỉ thấy một nồi cơm trắng vẫn còn hơi ấm, chính là đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt ăn xong còn thừa. Khúc Cô cũng không suy nghĩ cơm từ đâu ra, lập tức múc đầy hai bát, bưng một bát cho Trình Dao Gia, mình thì ngồi ăn một bát, Trình Dao Gia nhìn thấy ăn cơm không có thức ăn gì, ăn được vài miếng thì đã đặt xuống, Khúc Cô thì lại vỗ vỗ bụng có vẻ rất là khoái chí.

Trình Dao Gia mỉm cười nhìn Khúc Cô, nhẹ giọng hỏi:

- Cô nương, ta muốn hỏi thăm một chuyện. Cô nương có biết Ngưu Gia Thôn còn cách đây bao xa không?

Khúc Cô ngạc nhiên chu môi, tươi cười nói:

- Ngưu Gia Thôn? Đây chính là Ngưu Gia Thôn mà, còn xa bao nhiêu thì ta không biết.

Trình Dao Gia đỏ mặt cúi đầu, mân mê tà áo, hồi lâu mới nói:

- Thì ra đây là Ngưu Gia Thôn, vậy ta hỏi thăm một người. Cô nương có biết... có biết... một vị quan nhân tên là Quách Tĩnh...

Hoàng Dung thấy dáng vẻ Trình Dao Gia như thế, thì đã đoán được tám phần, biết được vị tiểu thư này đã yêu thầm tiểu tử ngốc Quách Tĩnh rồi. Trình Dao Gia từng bị hái hoa dâm tặc bắt được, suýt nữa thì bị làm nhục, may mắn mà có Quách Tĩnh ra tay cứu giúp, nàng nhìn thấy Quách Tĩnh còn trẻ mà không những bản lĩnh hơn người, hơn xa mấy người Lê Sinh và Dư Triệu Hưng hảo thủ Cái Bang, đã thế y lại tính tình trọng hậu dễ gần, một sợi tơ tình sớm đã vấn vương theo y. Sau khi Quách Tĩnh đi rồi, Trình Dao Gia cứ nhớ nhung mãi, nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nổi lòng can đảm, nửa đêm rón rén trốn nhà ra đi, hôm trước từng nghe Quách Tĩnh nói là người Ngưu Gia Thôn, bèn dọc đường hỏi thăm đi thẳng đến Ngưu Gia Thôn tìm kiếm.

Khúc Cô không chờ đối phương dứt lời, đã lắc đầu lia lịa chạy luôn ra ngoài. Trình Dao Gia thong thả ngồi xuống sửa sang y phục, vuốt vuốt cành thoa bên tóc, mặt đỏ bừng lên, miệng hé nụ cười nhưng không biết đang muốn gì. Hoàng Dung cảm thấy rất là thú vị, chợt nghe có tiếng bước chân, ngoài cửa lại có người tiến vào, người này thân hình cao lớn, bước chân vững chãi, không phải ai khác mà chính là thiếu trang chủ Lục Quán Anh của Quy Vân Trang, cũng chính là sư điệt của Hoàng Dung.

Lục Quán Anh nhìn thấy Trình Dao Gia, thoáng sửng sốt một lúc rồi cất tiếng gọi:

- Chủ quán, chủ quán!

Trình Dao Gia nhìn thấy nam nhân xa lạ, lập tức xấu hổ vội quay đầu đi, Lục Quán Anh âm thầm ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: "Tại sao một cô gái xinh đẹp thế này lại một mình ở đây?"

Lục Quán Anh bước vào bếp lại không thấy có ai, đã đói bụng quá bèn lấy ra một bát cơm lớn trong nồi, bất đắc dĩ nói:

- Tiểu nhân đói bụng quá, đành xin một chén cơm, xin cô nương đừng trách.

Trình Dao Gia cúi đầu cười khẽ một tiếng nói:

- Cơm cũng không phải của ta, tướng công... mời cứ dùng thôi.

Lục Quán Anh nhanh chóng ăn hết bát cơm, đang định chắp tay bái tạ thì ngoài cửa bất ngờ truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người đến chính là Hầu Thông Hải. Đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt chia nhau vào hoàng cung tìm kiếm Vũ Mục Di Thư nhưng không thấy gì, hẹn nhau quay lại khách điếm gặp mặt, Hầu Thông Hải lười biếng chán nản nên đã bỏ về trước, không ngờ rằng lại gặp được Lục Quán Anh và Trình Dao Gia ở đây.

Hầu Thông Hải nhìn thấy Trình Dao Gia nhan sắc xinh đẹp, trong lòng nổi lên ý xấu, cười ha ha nói:

- Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn đi theo phục vụ Hầu lão gia, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng đâu.

Trình Dao Gia la hoảng một tiếng nghiêng người né qua một bên, Lục Quán Anh nhìn thấy Trình Dao Gia là tiểu thư khuê các, dáng vẻ ẻo lả như gió thổi cũng ngã, chỉ sợ nàng bị Hầu Thông Hải làm bị thương, lớn giọng quát:

- Túc hạ là ai?

Hầu Thông Hải cũng không nhiều lời, ngọn cương xoa trong tay phóng mau đến, Lục Quán Anh vội vàng tránh sang một bên, soạt một tiếng đã đâm vào vách tường, Lục Quán Anh nhìn thấy đối thủ chưa rút ngọn cương xoa ra được, vội vàng vung chiếc ghế dài đập xuống đầu y. Hầu Thông Hải lập tức phóng chân đá vào cổ tay Lục Quán Anh, tay trái vung quyền đánh vào giữa mặt đối phương, Lục Quán Anh vội vàng cúi đầu lách qua, Hầu Thông Hải đã rút được ngọn cương xoa ra.

Trình Dao Gia nhìn thấy tình thế nguy cấp, vội vàng tung người vọt lên rút thanh đơn đao ở hông Lục Quán Anh ra đưa vào tay y. Lục Quán Anh trong lúc nguy cấp cũng không kịp nghĩ đến chuyện tại sao một vị cô nương ôn nhã xinh đẹp thế này lại có thể tuốt đao giúp y giữa lúc đôi bên kịch chiến. Chỉ thấy ngọn cương xoa chớp chớp đâm tới ngực mình, lập tức vung đao gạt qua một bên, choang một tiếng tia lửa bắn tung tóe.

Trình Dao Gia nhìn thấy thiếu niên tuấn tú trước mặt sắp phải mất mạng dưới ngọn cương xoa, ngần ngừ một lúc, cuối cùng cũng rút ra một thanh trường kiếm, luống cuống kêu lên:

- Vị tướng công kia, ta... ta đến giúp đỡ ngươi đây, xin lỗi!

Trình Dao Gia cũng thật lễ số chu đáo, giúp người ta đánh nhau còn xin lỗi trước, trường kiếm chớp lên đâm nhanh về phía Hầu Thông Hải, kiếm pháp sử dụng chính là Toàn Chân Kiếm Pháp. Lục Quán Anh vừa sợ vừa mừng, chỉ thấy nàng thân thủ linh động, kiếm pháp tinh diệu, trong lòng ngấm ngầm khen ngợi, y vốn bị ép đến mức đao pháp tán loạn, mồ hôi đầm đìa, lúc này có người giúp đỡ, tinh thần lập tức phấn chấn. Chỉ là Hầu Thông Hải thành danh đã lâu, võ công cao cường, kinh nghiệm phong phú, hai người rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.

Lục Quán Anh biết rằng tình hình không ổn, lo lắng nói:

- Cô nương, ngươi mau xông ra ngoài đi, Lục mỗ rất cảm kích rồi.

Trình Dao Gia khẽ lắc đầu, hạ giọng nói:

- Tướng công họ Lục sao?

Lục Quán Anh khẽ gật đầu, vội vàng nói:

- Đúng vậy, quý tính cô nương là gì, là môn hạ của vị nào?

Trình Dao Gia đang định nói tên của mình, bất ngờ cảm thấy xấu hổ, lời nói đến miệng thì lại im bặt, đỏ mặt đến tận mang tai, quay sang nhìn Hầu Thông Hải nói:

- Ngươi không được đả thương vị tướng công này. Sư phụ ta là Tôn chân nhân của Toàn Chân Giáo, lão nhân gia người sẽ đến đây đấy.

Hầu Thông Hải khẽ hừ một tiếng, hống hách nói:

- Cho dù bảy tên yêu đạo của Toàn Chân Giáo cùng nhau đến đây, lão tử cũng sẽ giết chết từng đứa từng đứa.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một người cao giọng nói:

- Kẻ nào chán sống mà dám ăn nói bừa bãi như vậy?

Ba người đang kịch đấu, nghe thấy câu ấy đều nhảy lui ra. Lục Quán Anh sợ rằng Hầu Thông Hải bất ngờ hạ độc thủ, vội vàng nắm tay Trình Dao Gia kéo một cái về phía sau. Chỉ thấy ngoài cửa có một thanh niên đạo sĩ xông vào, áo đạo mũ vàng, mày thanh mắt sáng, tay cầm phất trần, chính là Doãn Chí Bình, đệ tử của Khâu Xử Cơ, trước đây y đã giao thủ với Quách Tĩnh ở trên đại mạc.

Doãn Chí Bình võ công không cao, mắt thấy sắp rơi vào thế hạ phong, Lục Quán Anh liền vung đao xông vào trợ chiến, hai bên dần dần ngang sức. Trình Dao Gia mới bị Lục Quán Anh nắm tay, bỗng nhiên tim đập thình thịch, ba người bên cạnh đánh nhau tới mức kịch liệt mà nàng vẫn còn vuốt vuốt cánh tay ngơ ngẩn xuất thần, ngưng thần giây lát rồi mới vung kiếm xông vào vòng chiến.

Trình Dao Gia mặc dù võ nghệ không được cao lắm, thế nhưng lấy ba đánh một, Hầu Thông Hải cuối cùng cũng khó lòng chống đỡ. Doãn Chí Bình thừa thế xông lên, vung chân quét ngang một cái, Hầu Thông Hải lập tức ngã lăn ra đất, Lục Quán Anh vội vàng đè xuống, cởi thắt lưng của y trói quặt hai tay ra sau lưng.

Doãn Chí Bình khẽ mỉm cười, khinh khỉnh nói:

- Ngươi không đánh nổi bọn ta mà dám nói là giết được Toàn Chân Thất Tử sao?

Hầu Thông Hải ngoác miệng chửi lớn, nói rằng lấy ba đánh một không phải anh hùng hảo hán. Doãn Chí Bình lập tức xé một mảnh vạt áo nhét vào miệng y, Hầu Thông Hải mặt đầy vẻ căm giận nhưng cũng không thể chửi rủa được nữa.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, đám người Bành Liên Hổ, Sa Thông Thiên đưa theo Hoàn Nhan Hồng Liệt, Dương Khang nhất tề tiến vào. Ba người Lục Quán Anh, Trình Dao Gia và Doãn Chí Bình còn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm thì Sa Thông Thiên đã lạng người sấn vào, hai tay chia ra chụp trúng cổ tay Lục Quán Anh và Doãn Chí Bình. Bành Liên Hổ cúi xuống cởi trói cho Hầu Thông Hải, y tức giận gầm lên một tiếng, lập tức vung chưởng đánh thẳng vào mặt Trình Dao Gia.

Trình Dao Gia xoay chân chạy vòng né tránh, Hầu Thông Hải mặt mũi đỏ bừng, hai quyền liên tiếp đập tới, Bành Liên Hổ cuống quýt kêu lên:

- Khoan hãy động thủ, hỏi rõ rồi tính.

Chợt nghe két một tiếng, cửa quán từ từ mở ra, mọi người nhất tề quay lại, Bành Liên Hổ nhìn thấy là một cô nương nhà quê, bèn nghiêm mặt quát:

- Vào đi!

Khúc Cô cười hì hì bước vào, lè lè lưỡi nói:

- Ở đây có nhiều người thật!

Lương Tử Ông nhìn thấy Khúc Cô quần áo rách rưới, thần thái ngu ngơ, đúng là gái nghèo nhà quê, lập tức sấn người vọt lên quát:

- Ngươi là kẻ nào?

Lương Tử Ông đưa tay chụp lấy cánh tay Khúc Cô, nào ngờ đối phương bỗng nhiên rút tay lại, lật tay đánh ra một chưởng, chính là tuyệt kỹ Bích Ba Chưởng Pháp của Đào Hoa Đảo. Lương Tử Ông hoàn toàn không hề phòng bị, chát một tiếng bị đập trúng mu bàn tay, cánh tay lập tức dội xuống.

Lương Tử Ông vừa sợ vừa giận, gằn giọng quát:

- Được lắm! Ngươi giả ngốc sao?

Lương Tử Ông lập tức vung quyền đánh tới, Khúc Cô không kịp phản ứng đã bị đánh trúng giữa mũi, đau đớn kêu lên:

- Muội tử ăn dưa gang, mau ra đây cứu người, có người đánh ta này!

Hoàng Dung khẽ thở dài một hơi, cô nương ngốc này quả nhiên lại gây rắc rối, còn đang suy nghĩ đối sách thì chợt nghe có người khẽ hừ một tiếng, Hoàng Dung giật nảy cả mình, vội vàng đưa mắt nhìn qua lỗ hổng, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Dược Sư đang đeo một cái mặt nạ da người đứng trước cửa. Hoàng Dược Sư tiến vào lúc nào mọi người đều không nhìn thấy, vừa nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ bất động của ông thì đều cảm thấy toàn thân không rét mà run.

Khúc Cô mặc dù chỉ mới qua lại mấy chiêu với Lương Tử Ông, thế nhưng Hoàng Dược Sư đã nhận ra nàng chính là đệ tử bản môn, nghi ngờ hỏi:

- Cô nương ngốc, sư phụ của ngươi là ai?

Khúc Cô lắc lắc đầu, nhìn thấy bộ mặt kỳ quái của Hoàng Dược Sư, ngơ ngẩn một lúc rồi bỗng nhiên vỗ tay cười lớn, Hoàng Dược Sư khẽ cau mày, đoán rằng Khúc Cô ắt hẳn có liên quan rất lớn với Đào Hoa Đảo, ông vốn rất che chở đệ tử bản môn, quyết không cho phép người ngoài coi thường, bèn lạnh nhạt hỏi:

- Cô nương ngốc, người ta ra tay đánh ngươi, tại sao ngươi không đánh lại?

Khúc Cô khẽ lắc đầu, ủ rũ nói:

- Ta đánh không thắng được hắn.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Ai nói ngươi đánh không được? Hắn dám đánh vào mũi ngươi, ngươi cũng đánh vào mũi hắn, một quyền trả lại ba quyền!

Khúc Cô không nghĩ đến chuyện Lương Tử Ông bản lĩnh cao hơn mình rất nhiều, lập tức chạy đến trước mặt y, vui vẻ nói:

- Hay lắm, hay lắm! Ngươi dám đánh vào mũi ta, ta cũng đánh vào mũi ngươi, một quyền trả lại ba quyền!

Khúc Cô nói xong liền nhắm vào giữa mũi đối phương đập mạnh một quyền, Lương Tử Ông giơ tay đón đỡ, chợt thấy huyệt đạo đột nhiên tê rần, cánh tay giơ lên một nửa thì khựng lại, bình một tiếng đã bị trúng một quyền. Liên tiếp ba lần như thế, Lương Tử Ông tất nhiên vừa giận vừa sợ, mọi người đứng ngoài ai cũng kinh ngạc. Hoàng Dược Sư búng ngón tay trong tay áo phóng kim châm, không bóng không hình, chớp mắt là đến, đối phương làm sao có thể tránh được?

Lương Tử Ông bị đánh trúng khóe mắt, nước mắt chảy ra giàn giụa, Khúc Cô áy náy kêu lên:

- Đừng khóc nữa mà, ngươi không cần sợ, ta không đánh ngươi là được.

Ba câu an ủi ấy so với ba quyền đánh vào mũi lại càng khiến cho Lương Tử Ông mất mặt hơn, oẹ một tiếng phun ra một búng máu tươi, ngẩng đầu nhìn Hoàng Dược Sư nói:

- Các hạ rốt cuộc là ai? Ngấm ngầm đả thương người ta, đâu phải anh hùng hảo hán?

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng xứng hỏi danh hiệu của ta?

Hoàng Dược Sư đảo mắt nhìn quanh một vòng, lạnh giọng quát:

- Tất cả cút hết ra ngoài cho ta!

Mọi người đứng ở bên cạnh sớm đã sợ đến nhũn hết tay chân, chợt nghe Hoàng Dược Sư quát lớn một tiếng, giống như tội nhân được đại xá, lập tức chạy nhanh ra ngoài. Vừa ra đến cổng, mọi người vội vàng ôm đầu lủi đi, đâu dám ngoảnh đầu nhìn lại một cái, Hoàng Dược Sư vui vẻ ngẩng đầu lên trời ha ha cười lớn.

Doãn Chí Bình nhìn thấy uy thế của Hoàng Dược Sư thì cũng biết rằng người này không phải tầm thường, khom lưng nói:

- Đệ tử là Doãn Chí Bình, môn hạ của Trường Xuân Tử Toàn Chân Giáo, tham kiến tiền bối!

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Mọi người đều cút ra ngoài, ta không bảo ngươi ở lại.

Doãn Chí Bình vô cùng ngạc nhiên, sửng sốt nói:

- Đệ tử là môn hạ của Toàn Chân Giáo, không phải người xấu.

Hoàng Dược Sư nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình, nghiêm giọng nói:

- Bọn đạo sĩ mũi trâu của Toàn Chân Giáo tính là thứ gì?

Hoàng Dược Sư thuận tay chụp xuống bàn bóc ra một miếng gỗ nhỏ, rung tay một cái, cánh tay không giương ra nhưng miếng gỗ đã nhẹ nhàng bay thẳng vào giữa mặt Doãn Chí Bình. Doãn Chí Bình vội vàng đưa phất trần lên đón đỡ, y chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cường đại xô mạnh tới, phất trần đập luôn vào mặt, lập tức đau buốt một trận.

Doãn Chí Bình hai tay ôm má, run giọng kêu lên:

- Ngươi là bậc đại tông sư trong võ lâm, sao lại hành sự ngang ngược như vậy?

Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Ta chính là Hoàng Dược Sư mà các ngươi đang tìm kiếm đây!

Doãn Chí Bình vô cùng sửng sốt, nghiến răng quát:

- Ngươi chính là đồ yêu ma tà đạo! Ngươi muốn giết cứ giết, ta không sợ ngươi đâu!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.