Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân Oán Hóa Giải

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hoàng Dược Sư nhìn thấy Mai Siêu Phong hơi thở yếu dần, nghĩ đến ân oán mấy chục năm, trong lòng vô cùng thương cảm, nhịn không được mà chảy nước mắt. Mai Siêu Phong từ nhỏ cha mẹ mất sớm, sống lưu lạc không nơi nương tựa, sau này tình cờ gặp được Hoàng Dược Sư, được ông thương tình đem về cưu mang ở Đào Hoa Đảo, dốc túi tương thụ võ công tuyệt học. Mai Siêu Phong lớn lên dung mạo xinh tươi mơn mởn, Hoàng Dược Sư lúc ấy trẻ tuổi huyết khí phương cương, vẫn chưa trải qua tình yêu nam nữ, trong lúc bất tri bất giác đã âm thầm đem lòng yêu mến nữ đệ tử duy nhất của mình. Hoàng Dược Sư trong lòng cảm thấy buồn phiền, chuyện này hoàn toàn trái với luân thường đạo lý, trên đời làm gì có chuyện sư đồ luyến ái, đây có lẽ là lần duy nhất trong đời ông chịu khuất phục trước điều tiếng thiên hạ, và cũng chính lần thỏa hiệp này đã gieo rắc đau thương cho biết bao nhiêu người.

Hoàng Dược Sư không nhịn được bèn ra ngoài ngao du sơn thủy để khuây khỏa nỗi lòng, vài tháng sau thì quay về Đào Hoa Đảo cùng với thê tử mới cưới, chính là mẫu thân của Hoàng Dung, nàng thậm chí còn trẻ hơn Mai Siêu Phong vài tháng tuổi. Lúc ấy Mai Siêu Phong đã phải chịu đả kích rất lớn, nam đệ tử trên đảo ai cũng đem lòng yêu mến, thế nhưng Mai Siêu Phong vẫn chỉ hướng mắt về sư phụ, không ngờ rằng cuối cùng kết cục lại tàn khốc như vậy. Trong lúc tâm thần đại biến, Mai Siêu Phong đã thông đồng với Trần Huyền Phong để trộm đi bí kíp Cửu Âm Chân Kinh, vốn để kích thích tâm thần sư phụ, xem ai là người quan trọng trong trái tim ông, không ngờ rằng lại khiến cho Phùng Hành tổn hao tâm lực nhớ lại kinh thư, lại đang lúc mang thai nên đã mất mạng ngay khi vừa sinh hạ Hoàng Dung, tạo nên bi kịch không thể cứu vãn.

Nhiều năm trôi qua, tình cảm đơn thuần lúc xưa sớm đã không còn, Hoàng Dược Sư tình căn thâm chủng, thậm chí còn dự định đến khi Hoàng Dung yên bề gia thất thì sẽ quyên sinh theo vợ, đủ để biết tình cảm ông dành cho ái thê sâu đậm cỡ nào, thế nhưng hiện tại nhìn thấy đệ tử hấp hối, nhớ lại khoảng thời gian trước đây, trong lòng không khỏi cảm thấy cực kỳ xót xa. Mai Siêu Phong nhiều năm hành tẩu giang hồ, vai kề vai cùng chiến đấu với Trần Huyền Phong, tiếp xúc lâu ngày cũng dần nảy sinh tình cảm, sớm đã quên đi mối tình lúc trẻ, thế nhưng đến khi sắp chết, đoạn tình cảm ấy lại bất ngờ xoẹt qua trong đầu, có lẽ đó chính là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời.

Mai Siêu Phong miệng thoáng nụ cười, vận công lần cuối, nghe chát một tiếng, đập mạnh hai tay lên tảng đá kê cột nhà, cánh tay lập tức gãy đôi, khiến cho mọi người vô cùng sửng sốt, Mai Siêu Phong thều thào nói:

- Ân sư, lúc trước ở Quy Vân Trang người sai đệ tử đi làm ba việc, bây giờ e rằng... chỉ còn làm được mỗi chuyện cuối cùng...

Mai Siêu Phong làm gãy hai tay, chính là tự phế công phu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Hoàng Dược Sư ứa nước mắt nói:

- Được lắm, được lắm! Hai việc kia cũng không đáng gì, ta lại thu ngươi vào môn phái...

Mai Siêu Phong phản bội sư môn, quả thật là mối đại hận chung thân, lúc sắp chết lại được ân sư tha thứ, bất giác vô cùng mừng rỡ, cố gắng bò dậy làm lễ bái sư, dập đầu được ba cái thì thân hình cứng đờ, không động đậy nữa. Hoàng Dược Sư bi phẫn hét lên một tiếng, quay sang nhìn Toàn Chân Thất Tử, ánh mắt giống như dã thú cuồng bạo, chỉ hận không thể giết hết đám người trước mặt.

Toàn Chân Thất Tử không ngừng kêu khổ, xem ra Toàn Chân Giáo bắt đầu giải tán từ đây, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, đang muốn ném kiếm nhận thua, mặc cho địch nhân xử trí, chợt thấy bóng xanh chớp lên, lớn giọng quát:

- Hoàng lão tà, ngươi muốn nổi giận thì cứ đi tìm Lão Ngoan Đồng ta, tìm bọn sư điệt của ta làm gì? Như vậy không phải cậy lớn hiếp nhỏ hay sao?

Toàn Chân Thất Tử nhìn thấy Chu Bá Thông bất ngờ xuất hiện thì mừng rỡ kêu lên:

- Chu sư thúc, thì ra người vẫn chưa bị Hoàng đảo chủ hại chết.

Chu Bá Thông khẽ hừ một tiếng, hai tay chống nạnh, tức giận nói:

- Là ai nói ta đã chết? Hoàng lão tà cứ luôn nghĩ cách hại ta, thế nhưng mười mấy năm qua vẫn chưa thành công. Ha ha! Hoàng lão tà, ngươi hãy thử lại mà xem.

Chu Bá Thông vung quyền đánh mạnh vào vai Hoàng Dược Sư, quyền pháp sử dụng chính là Không Minh Quyền hư hư thực thực, Hoàng Dược Sư không dám khinh suất, lập tức đánh trả lại một chiêu Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, gằn giọng quát:

- Bọn đạo sĩ mũi trâu Toàn Chân Giáo giết chết đệ tử của ta, thù lớn không trả sao xứng làm người?

Chu Bá Thông đưa mắt nhìn sang thi thể của Mai Siêu Phong ở bên cạnh, lại quay sang nhìn Hoàng Dược Sư căm phẫn tột độ, xem ra chuyện này không dễ giải quyết, chỉ đành dốc toàn lực ứng chiến. Hai người càng chiến càng hăng, mặc dù Chu Bá Thông đã lĩnh ngộ được Đạo Môn Tâm Pháp cùng với hai môn tuyệt kỹ Song Thủ Hỗ Bác và Không Minh Quyền tinh diệu huyền ảo, thế nhưng đối mặt với thế công liên miên bất tận của Hoàng Dược Sư thì cũng không thể nhanh chóng dứt điểm được. Toàn Chân Thất Tử lúc này cũng biết bản thân trách oan Hoàng Dược Sư, lại thêm lỡ tay sát hại Mai Siêu Phong, không còn mặt mũi xông lên hỗ trợ sư thúc, Lục Quán Anh và Trình Dao Gia cũng không biết phải làm sao, cứ như vậy liền đứng ở bên cạnh lẳng lặng quan chiến.

Hoàng Dung ở trong mật thất rất muốn ra ngoài hỗ trợ phụ thân, chỉ là Vô Cực Tử đang tu luyện đến thời khắc quan trọng, không may lơ là một chút thì mọi công sức đều uổng phí hết. Đúng lúc này, xung quanh thân thể Vô Cực Tử đột nhiên tản mát ra khí thế bàng bạc, dược lực bên trong cơ thể đã được hấp thu hoàn toàn, hai người cũng trực tiếp vung chưởng đẩy ra, nghe bình một tiếng đánh vỡ cánh cửa mật thất.

Hoàng Dược Sư bất ngờ nhìn thấy nữ nhi thì vô cùng kích động, ông vốn hỏi thăm được tung tích của Vô Cực Tử và Hoàng Dung nên mới đuổi theo hai người đến tận Ngưu Gia Thôn, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lo lắng kêu lên:

- Dung Nhi, con ở đây sao? Ta tìm con thật khổ sở.

Hoàng Dung cười khẽ gật đầu, vội vàng chạy đến bên cạnh Hoàng Dược Sư, nghe nàng khúc khúc khích khích, vừa nói vừa cười kể chuyện, khiến cho mọi người hết sức ngạc nhiên, không ngờ rằng từ đầu đến cuối có hai người ở bên cạnh quan sát mà không ai phát giác ra điều gì bất thường. Chu Bá Thông gặp được huynh đệ kết nghĩa thì vô cùng vui mừng, đang định đi đến chào hỏi thì lại nhìn thấy Vô Cực Tử đã cúi xuống bế xác Mai Siêu Phong lên bước nhanh đi, trong lòng hết sức ngờ vực.

Hoàng Dược Sư vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Tiêu Nhi, ngươi làm gì thế?

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, chỉ bảo mọi người tản ra xung quanh hộ pháp cho mình, mấy người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ và Vương Xử Nhất lập tức hiểu ý, trước đây bọn họ đã từng chứng kiến Vô Cực Tử đại triển thần uy, diệu thủ hồi xuân cứu sống phu thê Dương Thiết Tâm ở Trung Đô, nhanh chóng dẫn theo sư huynh đệ đồng môn chia ra canh giữ. Toàn Chân Thất Tử vốn đang cực kỳ áy náy, mặc dù Mai Siêu Phong hoành hành bá đạo, giết người vô số, giết chết bà ta cũng được tính là trừ gian diệt bạo, bảo vệ chính nghĩa, thế nhưng lại thấy Mai Siêu Phong đến chết vẫn không quên ân sư, kết thúc lại thảm khốc như thế, lại thêm hổ thẹn trong lòng vì đã hiểu lầm Hoàng Dược Sư, nếu như có thể cứu được Mai Siêu Phong thì bọn họ cũng có thể thanh thản phần nào.

Hoàng Dung nghe thấy phụ thân chính miệng nói ra hai chữ "Tiêu Nhi" thì vô cùng vui mừng, xem ra ông đã hoàn toàn chấp nhận Vô Cực Tử làm hiền tế của mình. Hoàng Dung vừa nói vừa cười kể ra sự việc Vô Cực Tử trước đây ở Trung Đô đã từng xuất thủ cứu mạng phu thê Dương Thiết Tâm ở Trung Đô ra sao, mọi người nghe xong thì hết sức bất ngờ, đặc biệt là Hoàng Dược Sư và Chu Bá Thông, có thể tu luyện đến cảnh giới như bọn họ, y thuật nổi trội như Nhất Đăng Đại Sư cũng không dám tự tin vỗ ngực có thể cải tử hoàn sinh, không ngờ rằng một thiếu niên trẻ tuổi lại có thể làm được như vậy, xem ra lai lịch của hắn không hề đơn giản, giống như một mảnh sương mù vô vùng vô tận.

Lần này Vô Cực Tử tiếp tục sử dụng thủ pháp kim châm độ huyệt cực kỳ thuần thục, đồng thời cũng tiện tay phẫu thuật chữa trị những cơ quan đã bị trọng thương nặng nề trước đây, đặc biệt là đôi mắt đã bị mù lòa mười mấy năm trời. Thời gian chậm rãi trôi qua, Mai Siêu Phong bất ngờ phun ra một ngụm máu bầm, tim cũng đã đập trở lại, khí huyết bắt đầu lưu thông, hai mắt từ từ mở ra. Mai Siêu Phong trong lòng quá đỗi ngạc nhiên, bà ta tự biết thương thế trên người nghiêm trọng cỡ nào, hiện tại không những tâm tạng khí huyết đang dần dần phục hồi, ngay cả đôi mắt bị Giang Nam Thất Quái đánh mù năm xưa cũng có thể tiếp tục nhìn thấy ánh sáng trở lại, trong lòng không khỏi cực kỳ kích động.

Mọi người xung quanh cũng được một phen kinh tâm động phách, không ngờ rằng chuyện hư huyễn huyền ảo như cải tử hoàn sinh lại thực sự tồn tại trên đời, ai cũng tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Vô Cực Tử. Thế nhưng Vô Cực Tử lúc này lại không an nhàn như vậy, nội lực trong người lại một lần nữa hao kiệt hoàn toàn, lại thêm nhìn thấy ánh mắt tinh quái nghịch ngợm của Hoàng Dung, xem ra thời gian kế tiếp sẽ phải chịu không ít đau khổ, ai bảo lần trước hắn trêu đùa nàng cơ chứ, lần này nhất định sẽ phải trả lại cả gốc lẫn lãi.

Chu Bá Thông vẫn cứ vô tâm vô phế như vậy, chạy đến bên cạnh Vô Cực Tử, vui vẻ nói:

- Hảo huynh đệ, bản lĩnh của ngươi thật là cao cường, ngươi dạy cho ta được không?

Toàn Chân Thất Tử nghe thấy Chu Bá Thông và Vô Cực Tử xưng huynh gọi đệ với nhau thì vô cùng kinh ngạc, chỉ nghe Hoàng Dung hậm hực nói:

- Mấy tên đạo sĩ mũi trâu của Toàn Chân Giáo vu oan giá họa cho cha ta giết chết ngươi, lại còn xuất thủ đánh trọng thương Mai sư tỷ... Lão Ngoan Đồng, nếu các ngươi không giải thích rõ ràng thì đừng trách chúng ta không khách khí!

Chu Bá Thông lè lè lưỡi không dám mở miệng nữa, toàn bộ bực tức trong lòng trực tiếp chuyển sang cho Toàn Chân Thất Tử, khoa chân múa tay chỉ chỉ trỏ trỏ, giận dữ quát:

- Kẻ nào trắng trợn bịa đặt ăn không nói có không chút ngượng mồm, lại dám bảo Lão Ngoan Đồng ta bị Hoàng lão tà giết chết? Hắn làm gì mà có bản lĩnh cao cường như vậy?

Toàn Chân Thất Tử ai cũng xấu hổ cúi gằm mặt xuống, lần này bọn họ nghe lời Cừu Thiên Nhận, nói rằng Chu Bá Thông bị Hoàng Dược Sư sát hại, Cừu Thiên Nhận chính là bang chủ của Thiết Chưởng Bang, lại là nhân vật cao nhân tiền bối rất nổi tiếng trong võ lâm, vậy nên bảy người mới bi phẫn hợp lại với nhau tìm cách báo thù rửa hận, xem ra tin tức đã có thiếu sót, bên trong nhất định đã có hiểu lầm lớn lao. Hoàng Dung nghe thấy Toàn Chân Thất Tử nhắc đến Cừu Thiên Nhận thì suýt nữa bật ra tiếng cười, không ngờ rằng bảy tên đạo sĩ mũi trâu này lại tin lời bịa đặt của lão già lừa đảo kia, thế nhưng nghĩ đến Mai Siêu Phong suýt nữa mất mạng dưới kiếm của Toàn Chân Thất Tử thì ánh mắt lại sắc lẹm nhìn chằm chằm vào đối phương, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Chu Bá Thông vô cùng bối rối, như vậy thì chuyện này hoàn toàn là lỗi của Toàn Chân Giáo bọn họ, trong lúc nhất thời không biết giải quyết ra sao, chỉ nghe Vô Cực Tử chầm chậm nói:

- Oan gia nên giải không nên kết, dù sao lần này chỉ là hữu kinh vô hiểm. Mọi người đều là người một nhà cả, chúng ta dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý...

Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, lần này xem như nể mặt Vô Cực Tử và Chu Bá Thông, về phía Mai Siêu Phong thì cũng không có ý kiến gì, dù sao lần này chỉ là hữu kinh vô hiểm, mặc dù đã bị mất hết võ công phải tu luyện lại từ đầu, nhưng đối với bà ta đang lúc tẩu hỏa nhập ma bởi vì luyện sai Cửu Âm Chân Kinh thì chẳng khác nào đập đi xây lại từ đầu, trăm lợi không có một hại, lại thêm nhờ vậy mà có thể hóa giải ân oán nhiều năm, hoàn thành tâm nguyện trở về sư môn, tất cả đều rất đáng giá. Chu Bá Thông hiểu rõ tính cách của Hoàng Dược Sư, biết được ông đã xuống nước nhân nhượng thì lập tức quát mắng Toàn Chân Thất Tử một hồi, bảy người bọn họ thành tâm cung kính chắp tay tạ lỗi với sư đồ Hoàng Dược Sư và Mai Siêu Phong, một trường ân oán rối rắm cứ như vậy mà nhẹ nhàng chấm dứt.

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, nghe két một tiếng, Khúc Cô cười hì hì bước vào, nhìn thấy nhiều người như vậy thì vô cùng ngạc nhiên, mỉm cười nói:

- Ái chà, ở đây có nhiều người thật!

Hoàng Dược Sư nhìn thấy Khúc Cô đang cười ngờ nghệch, vẻ mặt rất giống Khúc Linh Phong, chợt động tâm niệm hỏi:

- Ngươi có phải họ Khúc không? Cha ngươi đâu rồi?

Khúc Cô vẫn cười tủm tỉm, lắc đầu nói:

- Ta không biết đâu.

Hoàng Dung khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Cô nương ngốc này chính là nữ nhi của Khúc sư huynh.

Hoàng Dược Sư lần trước gặp được Lục Thừa Phong thì đã rất hối hận, bây giờ Mai Siêu Phong suýt chết, nghĩ đến Khúc Linh Phong thì lại càng cảm thấy xấu hổ, quay lại nhìn thấy Khúc Cô vẫn cười hì hì đứng sau lưng, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, bèn cao giọng hỏi:

- Cha ngươi dạy ngươi đánh quyền phải không?

Khúc Cô lắc lắc đầu, chạy đến cạnh cửa, đóng cửa lớn lại, rón rén nhìn qua khe cửa một cái rồi đánh mấy lộ quyền cước, thế nhưng đánh đi đánh lại cũng chỉ có vài chiêu Bích Ba Chưởng Pháp, ngoài ra không có gì khác, Hoàng Dung thong thả nói:

- Nàng chỉ nhìn trộm Khúc sư huynh luyện công thôi.

Hoàng Dược Sư khẽ gật đầu, xem ra Khúc Linh Phong cũng không làm trái với môn quy của Đào Hoa Đảo, chỉ thấy Khúc Cô vui vẻ chạy đến bên cạnh Hoàng Dung, tươi cười hỏi:

- Muội tử, ngươi ăn hết dưa gang chưa?

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, sầm mặt nói:

- Cái gì mà muội tử, phải gọi là cô cô!

Khúc Cô không biết "muội tử" và "cô cô" khác nhau thế nào, thuận miệng nói:

- Cô cô! Ha ha! Cô cô!

Hoàng Dược Sư nói ra hai chữ "cô cô" thì chính là muốn thu nhận Khúc Cô vào môn phái, lại hỏi liên tiếp vài câu nhưng đều không biết được gì, khẽ thở dài một tiếng, cũng đành phải bỏ qua, trong lòng thầm nghĩ: "Cô nương ngốc này không biết bẩm sinh đã thế, hay là gặp phải biến cố to lớn nên mới chấn động tâm thần..."

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.