Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoang Thôn Tiểu Điếm

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Thời gian chậm rãi trôi qua, chiếc thuyền sau nhiều ngày lênh đênh trên biển thì cũng đã cập bến ở Thiệu Hưng, một thành thị lớn ven biển phía đông, thuộc địa giới Chiết Giang. Trong thời gian này, Vô Cực Tử cũng tranh thủ lĩnh ngộ tinh hoa võ học của những môn tuyệt kỹ Linh Xà Quyền Pháp, Linh Xà Trượng Pháp và Cáp Mô Công của Âu Dương Phong, bởi vì ngộ tính trác tuyệt nên chẳng mấy chốc đã tu luyện đến Đỉnh Phong.

Vô Cực Tử và Hoàng Dung chậm rãi đi lên phía bắc, sau nhiều ngày thì đã đi đến bên bờ Tiền Đường Giang, ngoài thành Lâm An, chỉ thấy khói chiều mênh mông, quạ bay từng bầy tầng tầng lớp lớp. Hai người đang định tìm một tiểu trấn để nghỉ lại, thế nhưng đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy bên cạnh bờ sông xa xa là mười bảy, mười tám nhà dân, Vô Cực Tử định thần nhìn lại, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên, không ngờ bản thân trong lúc bất tri bất giác đã vô tình quay lại Ngưu Gia Thôn.

Trong thôn toàn là tường hư vách nát, vô cùng điêu tàn, năm xưa Đoàn Thiên Đức dẫn quân đến đây truy nã Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm, người dân bởi vì sợ hãi nên đã bỏ đi biệt xứ, chỉ còn một số gia đình có người già, trẻ nhỏ, phụ nữ không tiện đi xa thì mới miễn miễn cưỡng cưỡng ở lại, quả là cảnh còn người mất. Vô Cực Tử và Hoàng Dung bước vào Khúc Tam Tửu Quán, cao giọng kêu lên mấy tiếng, trong nhà có một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi chậm rãi bước ra, đầu tóc không được chải chuốt gọn gàng, trên tóc có cắm một chiếc thoa gai, mở to hai mắt ngây ngốc ngắm nhìn hai người, người này tên là Khúc Cô, chính là nữ nhi của Khúc Linh Phong.

Hoàng Dung gọi rượu gọi cơm, nhưng Khúc Cô vẫn không ngừng lắc đầu, Vô Cực Tử mỉm cười hỏi:

- Khúc Tam đâu rồi? Hắn vẫn khỏe chứ?

Khúc Cô vẫn cứ ngây ngốc một lúc, lắc đầu nói:

- Khúc Tam... Ta không biết đâu.

Hoàng Dung khẽ thở dài một hơi, buột miệng nói:

- Tiêu ca ca, xem ra người này đúng là một cô nương ngốc.

Khúc Cô vui vẻ vỗ tay, tươi cười nói:

- Đúng vậy, ta là một cô nương ngốc.

Hai người nhìn thấy Khúc Cô có vẻ rất là vui thích, Hoàng Dung bước vào nhà bếp, trong phòng tuy không gọn gàng ngăn nắp nhưng cũng rất sạch sẽ, trong nồi vẫn còn một ít cơm nguội, quay ra hỏi:

- Trong nhà chỉ có một mình ngươi thôi sao?

Khúc Cô cười khẽ gật đầu, Hoàng Dung tiếp tục hỏi:

- Mẫu thân của ngươi đâu?

Khúc Cô đưa tay dụi dụi mắt làm ra vẻ khóc lóc, sụt sùi nói:

- Chết rồi!

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi:

- Phụ thân của ngươi đâu?

Khúc Cô lắc đầu không biết, Hoàng Dung lúc này cũng có chút đói bụng, nhẹ giọng hỏi:

- Trong nhà có còn gạo không?

Khúc Cô cười khẽ gật đầu, bưng ra một cái vại gạo, bên trong có nửa vại gạo. Hoàng Dung chậm rãi vo gạo nấu cơm, Vô Cực Tử đến nhà dân bên cạnh mua hai con cá, một con gà, đến khi nấu nướng xong xuôi thì trời đã tối hẳn. Hoàng Dung bày cơm trắng và thức ăn lên bàn, ba người ăn uống no nê, sau đó mệt mỏi chợp mắt một lúc, đến khi trời sáng thì vẫn không thấy Khúc Linh Phong trở về.

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, đã gặng hỏi Khúc Cô mấy lần nhưng nàng vẫn chỉ lắc đầu không biết, cứ như vậy hai ngày trôi qua, Vô Cực Tử trong lúc chờ đợi rảnh rỗi, quyết định sẽ tranh thủ thời gian luyện hóa hai con quái xà đã cướp được từ tay Âu Dương Phong. Vô Cực Tử chậm rãi đi đến trước một cái tủ, đưa tay chạm vào một cái bát sắt, dùng lực xoay qua bên phải thì chợt nghe một tràng âm thanh lách cách vang lên, hai nên mở toang lộ ra một cửa động tối om om, chính là gian mật thất cất giấu tài bảo của Khúc Linh Phong.

Hoàng Dung biết được Vô Cực Tử muốn bế quan luyện hóa độc vật, lại nghĩ thời tiết đang mùa hè nóng nực, thức ăn để lâu ắt sẽ ôi thiu, bèn ra ngoài đi mua một gánh dưa gang, đem từng trái từng trái mang vào, trái sau cùng để lại cho Khúc Cô, dặn đi dặn lại muôn ngàn lần không được nói bọn họ đang ở bên trong, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được la hét ầm ĩ.

Khúc Cô tuy không hiểu ý của Hoàng Dung, nhưng thấy vẻ mặt nàng rất trang nghiêm, lời lẽ lại rất rõ ràng, bèn gật đầu ưng thuận nói:

- Các ngươi muốn núp trong đó ăn dưa gang, không cho người ta biết, ăn xong dưa mới ra, Khúc Cô không nói đâu.

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Đúng vậy! Khúc Cô không nói thì Khúc Cô là cô nương tốt, Khúc Cô mà nói thì Khúc Cô là cô nương xấu.

Khúc Cô khẽ gật đầu, luôn miệng nói:

- Khúc Cô không nói, Khúc Cô là cô nương tốt.

Sau khi Khúc Cô đi rồi, Hoàng Dung lại khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Cô nương này ngu ngốc như thế, chỉ sợ gặp được người khác thì sẽ nói rằng, bọn họ núp trong nhà bếp ăn dưa gang, Khúc Cô không nói đâu, Khúc Cô là cô nương tốt...

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu một cái, cười khẽ nói:

- Không sao đâu, cho dù thật sự có người xông vào thì ta cũng sẽ đối phó được.

Vô Cực Tử lấy ra hai con quái xà của Âu Dương Phong, chất độc của loại rắn này vô cùng đặc biệt, máu tươi bị dính vào cũng thành thuốc độc, cứ thế càng lúc càng lan ra, gọi là lưu độc vô cùng. Chỉ là vật cực tất phản, Vô Cực Tử muốn lợi dụng chất độc của hai con quái xà này để đề thăng dược lực bên trong máu huyết của bản thân, tăng cường thể chất bách độc bất xâm. Vô Cực Tử cũng không xử lý gì mà trực tiếp nuốt chửng hai con rắn độc vào bụng, độc dược từ từ lan ra khắp cơ thể, dược lực âm dương hùng hậu bên trong cơ thể nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt lúc trắng lúc đen hết sức thống khổ.

Hoàng Dung ở bên cạnh hộ pháp cho Vô Cực Tử, nhìn thấy hắn đau khổ như vậy thì trong lòng cực kỳ xót xa. Cũng không biết trôi qua bao lâu, dược lực bên trong cơ thể Vô Cực Tử đã dần bình ổn lại, sắc mặt cũng đã hòa hoãn rất nhiều, Hoàng Dung cũng có thể yên tâm thở phào một hơi.

Đúng lúc này, Hoàng Dung đột nhiên chú ý đến một chiếc rương sắt nằm ở trong một góc bí mật của căn phòng, vừa mở nắp rương thì lật ra được ngay, hoàn toàn không khóa, bên trong toàn là châu ngọc trân bảo cực kỳ quý giá. Hoàng Dung cầm lên từng món từng món rồi buông tay ra, từng món từng món lại tuột xuống vào rương, chỉ nghe tiếng châu ngọc chạm vào nhau lách cách rất là vui tai.

Hoàng Dung lại đưa tay mò dưới rương, chạm phải vật cứng, biết rằng còn có đáy kép bèn vạch mớ châu báu ra, quả nhiên thấy hai bên đáy rương đều có một cái vòng hình tròn, liền đưa ngón tay móc vào hai cái vòng, nhấc đáy rương lên, bên trong toàn là những cuốn trục thư họa. Chỉ thấy trong rương dài dài ngắn ngắn có hơn hai mươi cuốn trục, mở ra xem thì bức nào bức nấy cũng là thủ bút của đại danh gia, nếu nói châu ngọc trân bảo đáng giá liên thành thì những cuốn trục này lại càng là bảo vật vô giá.

Hoàng Dung trầm ngâm một hồi, trong lòng thầm nghĩ: "Phụ thân tích trữ một đời, tuy có nhiều cổ vật thư họa nhưng những món trân phẩm quý giá thì e rằng không bằng một phần mười những món ở đây, Khúc sư huynh làm sao lại có bản lĩnh như vậy?"

Hoàng Dung xem đến một cuốn trục cuối cùng thì bất ngờ ồ lên một tiếng, chỉ thấy bên trong bức họa vẽ một tòa núi cao chót vót, tất cả có năm ngọn, ngọn ở giữa cao nhất, chĩa thẳng lên trời, bên dưới lại là vực sâu vạn trượng. Trên đỉnh núi có một rặng tùng, thân cây đều cong cong ngã về phía nam như bị gió bắc thổi mạnh, phía tây đỉnh núi chỉ có một cây tùng lớn đứng cheo leo một mình, bên dưới gốc tùng vẽ một vị tướng quân đang múa kiếm trước gió, tà áo bay tung, tư thế thoát tục. Toàn bức tranh đều vẽ mực đen, chỉ có người này đỏ rực như lửa, ở cuối không đề lạc khoản, chỉ ghi lại bài thơ "Trì Châu Thúy Vi Đình" của Nhạc Phi, bút tích lại là của danh tướng Hàn Thế Trung.

"Kinh niên trần thổ mãn chinh y,

Đặc đặc tầm phương thướng Thúy Vi.

Hảo thủy hảo sơn khan bất túc,

Mã đề thôi sấn nguyệt minh quy."

Hoàng Dung nhìn chằm chằm vào bức họa trên tay, lẩm bẩm nói:

- Đây là Hàn Thế Trung viết lại bài thơ của Nhạc Vũ Mục, chỉ là bài thơ này miêu tả Thúy Vi Sơn ở Trì Châu, ngọn núi được vẽ trong tranh hình thế lại hiểm ác, chắc chắn không phải là Thúy Vi Sơn. Bức họa này phong cách tuy đẹp đẽ nhưng lại thiếu sự hài hòa, cũng không phải là thủ bút của đại danh gia...

Hoàng Dung ngẫm nghĩ hồi lâu, quan sát bức họa cẩn thận tỉ mỉ, bất chợt lại phát hiện ra gì đó. Chỉ thấy chỗ lớp giấy bồi của bức họa có giấu một tờ giấy nhỏ, Hoàng Dung cẩn thận lấy ra, bên trên có viết mười sáu chữ "Vũ Mục Di Thư, tại Thiết Chưởng Sơn, Trung Chỉ Phong thượng, đệ nhị chỉ tiết".

Hoàng Dung vô cùng sửng sốt, kinh ngạc kêu lên:

- Đây là nói về di thư của Nhạc Vũ Mục! Hoàn Nhan Hồng Liệt đoán rằng Vũ Mục Di Thư được cất giấu bên cạnh Thúy Hàn Đường trong nội cung, thế nhưng bốn hàng chữ này chắc hẳn cũng có quan hệ rất lớn với bộ di thư, tại Thiết Chưởng Sơn...

Hoàng Dung trầm ngâm hồi lâu, hôm trước ở Quy Vân Trang, nàng từng nghe phụ thân kể về lão khốn lừa đảo Cừu Thiên Nhận, nghe giang hồ đồn thổi thì y võ công cao cường, chính là bang chủ của Thiết Chưởng Bang thanh thế to lớn, không ngờ lại chỉ là một lão già lừa đời lấy tiếng. Chẳng lẽ Vũ Mục Di Thư lại có quan hệ gì với Thiết Chưởng Bang của Cừu Thiên Nhận hay sao?

Hoàng Dung đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe một tràng tiếng chân chạy đến bên ngoài khách điếm, có người thô lỗ quát:

- Mau mang thức ăn ra đây, bọn ta đói gần chết rồi!

Hoàng Dung ghé mắt sát vào lỗ hổng ở trong mật thất nhìn ra, chỉ thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng với Dương Khang dẫn theo mấy tên thuộc hạ Hầu Thông Hải, Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Lương Tử Ông và Linh Trí Thượng Nhân bước vào trong quán, lúc này Khúc Cô không biết đã đi đâu chơi, Hầu Thông Hải đập bàn ầm ầm một hồi mà vẫn không thấy có ai bước ra.

Sau khi từ biệt mọi người ở Quy Vân Trang, Dương Khang cuối cùng vẫn không quên được vinh hoa phú quý địa vị cao sang, bèn thông tri cho quan lại Đại Kim ở lân cận, không bao lâu đã tìm đến chỗ Hoàn Nhan Hồng Liệt, theo y đi xuống phía nam tìm kiếm Vũ Mục Di Thư. Quách Tĩnh vốn cho rằng Dương Khang chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ, về sau nhất định sẽ hiểu được đại nghĩa, xem ra lần này y phải thất vọng một phen rồi.

Lương Tử Ông đi một vòng trong quán, cau mày nói:

- Ở đây không có ai cả!

Hầu Thông Hải khoe khoang nhiệt tình, vội vàng ra ngoài đi mua rượu thịt, Bành Liên Hổ tươi cười nói:

- Đám cấm vệ quân này tuy là bị thịt vô dụng, nhưng cũng chạy tới chạy lui khắp nơi, âm hồn bất tán, khiến cho chúng ta cả ngày không được ăn uống gì. Vương gia ngài ở phương bắc lại biết được cái thôn vắng vẻ này rồi dắt chúng ta đến đây, quả nhiên người tài không gì là không làm được.

Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe tâng bốc nhưng lại không có vẻ gì đắc ý, khẽ thở dài một tiếng nói:

- Mười chín năm trước, ta từng đến đây!

Mọi người nhìn thấy trên mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt có vẻ thương tâm đều hơi lạ lùng, không biết rằng y đang nhớ lại việc năm xưa. Bao Tích Nhược đã cứu mạng Hoàn Nhan Hồng Liệt ở nơi này, thôn cũ vẫn như xưa, nhưng người phụ nữ hiền dịu kia thì bây giờ không nhìn thấy nữa.

Đang lúc trò chuyện, Hầu Thông Hải đã mua rượu thịt về, mọi người vui vẻ rót rượu ăn thịt, hướng về Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:

- Vương gia hôm nay đã lấy được Vũ Mục Di Thư, Đại Kim sớm muộn sẽ uy chấn thiên hạ, bình định vạn phương, chúng tôi xin được nâng chén chúc mừng.

Hoàng Dung bất giác cả kinh, không ngờ rằng Vũ Mục Di Thư đã bị bọn họ đắc thủ rồi, vội vàng đưa mắt nhìn qua lỗ hổng, chỉ thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt nâng chén uống cạn một hơi rồi nói:

- Lần này hoàn toàn nhờ vào các vị xuất thủ tương trợ, tiểu vương vô cùng cảm kích.

Hoàn Nhan Hồng Liệt nói xong liền lấy cái hộp đá trong bọc ra đặt lên bàn, nhất thời ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên cái hộp đá, chỉ thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt đắc ý nói:

- Tiểu vương xem xét mấy bài thi từ kỳ lạ của Nhạc Phi, lại tra cứu sách vở ghi chép về việc xây dựng hoàng cung của mấy đời họ Triệu, đoán rằng bộ di thư này ắt hẳn được giấu cách Thúy Hàn Đường trong nội cung mười lăm bước về phía đông, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không sai. Đại Tống quả thật không người, không ai biết rằng ở trong thâm cung lại cất giấu bảo vật, hôm nay chúng ta đại náo một phen như thế, e rằng không có ai biết được tại sao chúng ta lại đến. Ha ha!

Mọi người cũng thừa cơ đua nhau ca tụng một hồi, Hoàn Nhan Hồng Liệt vuốt râu cười nói:

- Khang Nhi, mở nắp hộp đá ra đi!

Dương Khang vâng dạ bước lên, gỡ giấy niêm phong, mở nắp hộp ra, ánh mắt mọi người nhất tề dồn vào đáy hộp, bỗng nhiên sắc mặt ai cũng thay đổi, vô cùng kinh ngạc, không kêu lên được tiếng nào. Chỉ thấy trong hộp trống không, ngay cả một tờ giấy cũng không có, Hoàng Dung tuy không nhìn thấy tình hình trong hộp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mọi người như vậy thì đã biết trong hộp không có gì cả, trong lòng vừa mừng rỡ vừa thích thú, xem ra Vũ Mục Di Thư nếu không phải đã bị Toàn Chân Thất Tử lấy đi trước đó thì cũng đang cất giữ ở Thiết Chưởng Sơn, đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt đừng hòng mơ tưởng lấy được.

Hoàn Nhan Hồng Liệt vô cùng chán nản, vịn bàn ngồi xuống, đưa tay chống cằm suy nghĩ mông lung, chợt động tâm niệm, cầm cái hộp lên dùng lực đập mạnh xuống bệ đá. Chỉ nghe bình một tiếng vang dội, cái hộp vỡ thành mấy mảnh, Hoàn Nhan Hồng Liệt vốn cho rằng cái hộp này có hai đáy, nào ngờ không phải, trong lòng hết sức ảo não, mọi người cũng nhao nhao bàn bạc, đoán già đoán non.

Dương Khang khẽ thở dài một hơi, an ủi nói:

- Chuyện này cũng không hề gì, ban đêm chúng ta lại lẻn vào cung tìm kiếm là được.

Hoàn Nhan Hồng Liệt khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Cũng chỉ còn cách như vậy.

Mọi người lập tức rải cỏ nằm xuống dưỡng thần, nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, Hoàn Nhan Hồng Liệt tiếp tục dẫn theo mọi người trở lại hoàng cung tìm kiếm. Một lúc sau, Khúc Cô cũng hắng giọng ca hát đẩy cửa bước vào, nàng vào rừng chơi thỏa thích đến tận bây giờ mới trở về, cũng không hề để ý rằng có người đã đến đây, lập tức mò vào chỗ mình vẫn quen nằm ngủ, nằm xuống giây lát đã ngáy khò khò.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.