Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viễn Phương Lai Khách

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Chu Bá Thông khẽ thở dài một hơi nói:

- Mười lăm năm nay Hoàng lão tà dùng hết tâm trí nhưng thủy chung vẫn không làm gì được ta, thế nhưng đêm qua thật là nguy hiểm, nếu không phải trời xui đất khiến có huynh đệ đến giúp thì ta đã thua hắn mất rồi. Bích Hải Triều Sinh Khúc của Hoàng lão tà hàm chứa nội công thượng thặng, quả thật là rất cao cường!

Vô Cực Tử nghe Chu Bá Thông kể lại ân oán mười mấy năm trời, trong lòng ý nghĩ dồn dập dâng lên, hiếu kỳ hỏi:

- Chu đại ca, về sau ngươi định làm gì?

Chu Bá Thông bật cười ha hả, khoái chí nói:

- Ta cứ hao tốn thời gian với hắn, để xem Hoàng lão tà sống lâu hay là ta sống lâu hơn, Hoàng Thường năm xưa cũng bởi vì sống lâu hơn kẻ thù nên thủ thắng.

Vô Cực Tử nghĩ thầm đó cũng chẳng phải là biện pháp gì, nhưng bản thân cũng không biết nên làm sao mới tốt, thắc mắc hỏi:

- Tại sao mấy người Toàn Chân Thất Tử không đến cứu ngươi?

Chu Bá Thông khẽ thở dài một hơi, khoát tay nói:

- Bọn họ hơn phân nửa không biết ta đang ở đây, mà cho dù có biết thì cây cối núi non trên đảo cũng rất cổ quái, nếu Hoàng lão tà không đồng ý thì người ngoài đừng hòng vào được Ðào Hoa Đảo. Lại nói, cho dù họ đến cứu thì ta cũng không đi, phải kết thúc trận tỷ thí này với Hoàng lão tà thì mới đi được.

Hai người trò chuyện suốt nửa ngày liền, Chu Bá Thông tuy già nhưng tâm ý hoàn toàn giống như trẻ con, nói chuyện rất là ngây thơ, không hề có chút tâm cơ, trong lúc trò chuyện thấy rất thoải mái. Vô Cực Tử cũng không gấp gáp, yên ổn ở lại sơn động lĩnh ngộ võ công tuyệt kỹ vừa mới học được, sau khoảng nửa tháng miệt mài khổ luyện, tỷ thí so chiêu với Chu Bá Thông thì Không Minh Quyền cùng với Song Thủ Hỗ Bác cũng đã tu luyện đến Đỉnh Phong.

Một ngày này, Vô Cực Tử đang tĩnh tâm tu luyện thì chợt nghe Chu Bá Thông kêu lên một tiếng, chỉ thấy một con rắn độc bị y dùng tay ném ra đập vào gốc cây xa xa, rên rỉ nói:

- Ta bị rắn độc cắn rồi, đau buốt đến tận đỉnh đầu!

Vô Cực Tử cả kinh vội vàng chạy đến bên cạnh, chỉ thấy một bên bắp chân đối phương đã sưng lên to gấp đôi bình thường, một làn khí đen xông thẳng lên khuôn mặt xám ngoét của y, bộ mặt bạch phát hồng nhan đã không còn tươi tắn nữa, Chu Bá Thông run giọng nói:

- Trên đảo trước nay không có loại rắn độc màu xanh này, không biết ở đâu đến đây? Vốn là ta đang múa quyền, con rắn cũng không thể cắn trúng ta, chỉ vì hai tay ta chia ra đánh hai loại quyền pháp, hơi bị phân tâm...

Chu Bá Thông chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, không động đậy được, qua một lúc thì hoa mắt ngất đi, trong cơn hôn mê lẩm bẩm nói:

- Tứ trương cơ, uyên ương chức tựu dục song phi. Khả liên vị lão đầu tiên bạch. Xuân ba bích thảo, hiểu hàn thâm xử, đối dục hồng y...

Vô Cực Tử cũng không biết đối phương đang lảm nhảm cái gì, vội vàng rút ra một giọt tiên huyết trên đầu ngón tay đưa vào miệng Chu Bá Thông rồi truyền nội lực đả thông huyệt đạo giúp y bức độc ra ngoài. Vô Cực Tử đã từng hấp thụ hai loại Vạn Độc Chi Vương là Mãng Cổ Chu Cáp và Thiên Niên Băng Tằm nên máu huyết toàn thân có thể giải được bách độc, chỉ thấy làn khí đen trên đùi Chu Bá Thông dần dần mất đi, thương thế trên đùi tuy vẫn còn sưng đỏ một chút nhưng rõ ràng không còn gì đáng ngại nữa.

Hai người từ từ tĩnh tọa vận công phục hồi nguyên khí, lão bộc cũng đem theo thức ăn đến phục vụ như thường lệ, chỉ là mùi thơm nức mũi khác hẳn với thức ăn bấy lâu nay, vừa ăn thì đã nhận ra ngay chính là đồ ăn mà Hoàng Dung nấu. Vô Cực Tử bất giác tim đập thình thịch, chỉ thấy trong hộp có mười cái bánh màn thầu, trong đó có một cái dùng móng tay vẽ hình hồ lô, lập tứ nhặt lên xé ra làm hai, quả nhiên bên trong lộ ra một viên thuốc sáp.

Hai người chỉ trong chớp mắt đã ăn xong, lão bộc nhặt nhạnh chén bát cho vào trong giỏ chậm rãi bước đi. Vô Cực Tử nhẹ nhàng bẻ đôi viên thuốc sáp ra, bên trong có một tờ giấy, quả nhiên là thư của Hoàng Dung, bên trên có viết "Tiêu ca ca, Tây Độc đến cầu thân cho Âu Dương Khắc, muốn cưới ta làm cháu dâu của hắn", bên trên tờ giấy còn thấm vài giọt nước mắt, xem ra tâm trạng của nàng cực kỳ khẩn trương lo lắng.

Vô Cực Tử hết sức sửng sốt, hiện tại tình hình cấp bách, xem ra cũng chỉ có thể sử dụng hạ sách dùng lực phá trận đối phó với trận pháp trên đảo mà thôi, chỉ thấy Chu Bá Thông cười nhạt nói:

- Cưới lão bà có gì tốt chứ, cưới lão bà rồi có rất nhiều công phu không thể luyện được. Năm xưa nếu ta không để mất thân đồng tử, không thể luyện thành mấy môn công phu lợi hại của sư huynh thì Hoàng lão tà làm sao có thể nhốt ta ở nơi quỷ quái này? Nhớ lại năm xưa, ta chỉ... chuyện đó không cần nói nữa, nhưng nói tóm lại là nếu có nữ nhân lằng nhằng theo ngươi, ngươi luyện võ công không được tất nhiên là không hay, nhưng lại còn đối xử không tốt với bằng hữu, đắc tội với huynh trưởng, vả lại ngươi còn không quên được nàng, không biết bây giờ nàng... Nói chung là không nên thấy mặt nữ nhân, càng không nên chạm vào người bọn họ, ngươi dạy nàng công phu điểm huyệt, để cho nàng mò huyệt đạo trên khắp người ngươi, đó lại càng mắc lừa...

Đúng lúc này, trong đám cỏ xa xa đột nhiên vang lên một tràng tiếng xùy xùy, Chu Bá Thông lập tức hoảng sợ kêu lên:

- Có rắn!

Câu nói chưa dứt, tiếng động lại vang lên rào rào, tựa hồ có một bầy rắn kéo đến. Chu Bá Thông sắc mặt đại biến, tuy võ công của y đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa nhưng vừa nghe thấy tiếng bầy rắn rào rào như vậy, lại sợ đến mức hồn phi phách tán.

Vô Cực Tử lăn một tảng đá lớn chặn ngoài cửa động, nhẹ giọng nói:

- Chu đại ca, để ta đi xem, ngươi đừng ra ngoài.

Chu Bá Thông luống cuống tay chân, vội vàng nói:

- Cẩn thận đấy! Ta ở trên Ðào Hoa Đảo mười lăm năm, trước nay chưa từng thấy qua một con rắn nào, nhất định là có chuyện rồi. Hoàng lão tà vẫn luôn khoe khoang bản thân thần thông quảng đại, thế mà có mỗi cái đảo nhỏ xíu này cũng dọn dẹp không sạch, rắn rết độc trùng cái gì cũng cho bò lên.

Vô Cực Tử đi theo tiếng bầy rắn, đi được vài chục bước thì thấy hàng ngàn hàng vạn con rắn xanh bày thành hàng dài ngoằn ngoèo tiến lên. Chỉ thấy mấy tên hán tử áo trắng tay cầm sào dài khua rắn tiến lên, phía trước có một lão bộc câm điếc của Đào Hoa Đảo dẫn đường, quanh co trong rừng đi được vài dặm, phía trước xuất hiện một bãi cỏ xanh, phía bắc bãi cỏ là một khu rừng trúc. Trong khu rừng trúc có một tòa lương đình làm bằng thân trúc, biển ngạch treo ngay trước đình có viết ba chữ "Tích Thúy Đình", hai bên treo hai câu đối "Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm - Bích hải triều sinh án ngọc tiêu" của Hoàng Dược Sư.

Bầy rắn vẫn từng hàng từng hàng không ngớt kéo đến, trên bãi cỏ bằng phẳng hàng ngàn hàng vạn con rắn ngóc đầu lắc lư, thè lưỡi đỏ phun phì phì. Mấy tên hán tử khua rắn cũng nhanh chóng đem bầy rắn chia ra hai bên tạo thành một con đường nhỏ, mấy chục nữ tử áo trắng tay cầm đèn lồng hồng sa thoăn thoắt bước lên, còn cách vài trượng thì có hai người thong thả bước đến, người đi trước mặc trường bào màu trắng thêu hoa vàng, tay cầm quạt giấy hào hoa nho nhã, không phải ai khác mà chính là Âu Dương Khắc.

Âu Dương Khắc chậm rãi đến gần rừng trúc, cao giọng nói:

- Âu Dương tiên sinh của Bạch Đà Sơn ở Tây Vực xin bái kiến Hoàng đảo chủ của Đào Hoa Đảo.

Vô Cực Tử ngưng thần quan sát người đi sau Âu Dương Khắc, chỉ thấy y thân thể cao lớn, cũng mặc áo trắng, xem ra chính là Âu Dương Phong, một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, có ngoại hiệu là Tây Độc. Một lúc sau, trong khu rừng trúc cũng có hai người thong thả bước ra, chính là Hoàng Dược Sư cầm tay Hoàng Dung đi ra đón khách.

Âu Dương Phong bước lên vài bước, chắp tay chào hỏi Hoàng Dược Sư, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Hoàng Dung ở bên cạnh, tấm tắc khen:

- Dược huynh, ngươi được lắm đấy, lại có thể sinh ra một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy.

Âu Dương Phong đưa tay vào bọc lấy ra một cái hộp gấm, mở nắp hộp ra, chỉ thấy trên lớp gấm lót hộp có một viên đan được màu vàng, mỉm cười nói:

- Viên Thông Tê Địa Long Hoàn này là lấy được từ trên thân dị thú ở Tây Vực, lại được ta phối hợp với dược liệu trân quý luyện chế mà thành, đeo trong người thì có thể bách độc bất xâm, khắp thiên hạ cũng chỉ có một viên thôi. Cha ngươi tung hoành thiên hạ, vật quý giá gì chưa từng thấy qua? Chút quà ra mắt của lão nhà quê ta đây thật làm cho hắn chê cười.

Âu Dương Phong nói xong liền đưa dược hoàn đến trước mặt Hoàng Dung, quả thật rất có thành ý, Hoàng Dược Sư cũng không nảy sinh nghi ngờ gì. Hoàng Dung vui vẻ đưa tay nhận lấy, Âu Dương Khắc nhìn thấy Hoàng Dung mặt hoa da phấn đã sớm tâm thần bay bổng, lại thấy nàng nói nói cười cười lại càng như bay trên mây, đang lúc đắc ý thì trước mắt bất ngờ kim quang chớp động, thì ra Hoàng Dung nhân lúc y đang lơ là cảnh giác đã phóng kim châm hạ sát thủ.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, lớn giọng quát:

- Làm cái gì thế?

Hoàng Dược Sư tay trái khẽ động đánh bay kim châm Hoàng Dung phóng ra, tay phải lại đập xuống vai nàng một chưởng, Hoàng Dung lập tức òa một tiếng khóc ầm lên:

- Cha đánh chết con đi là tốt nhất, con thà chết cũng không gả cho tên xấu xa này đâu!

Âu Dương Phong nhét Thông Tê Địa Long Hoàn vào tay Hoàng Dung, tiện tay đỡ phát chưởng của Hoàng Dược Sư đánh xuống vai nàng, tươi cười nói:

- Lệnh ái muốn thử công phu của xá điệt, Dược huynh cần gì phải coi là thật?

Âu Dương Khắc đứng thẳng người lên, tuy y không bị thương gì nhưng thần sắc lại hiện lên vẻ nhăn nhó, chỉ thấy Âu Dương Phong trầm giọng nói:

- Dược huynh, xá điệt gặp được lệnh ái mỹ mạo đoan trang, thông minh tài giỏi, sớm đã nhất kiến chung tình, nên đã cấp tốc cho chim bồ câu đưa thư về, từng trạm từng trạm từ Trung Nguyên đến Bạch Đà Sơn, xin ta ngàn dặm xa xôi đến Đào Hoa Đảo đích thân cầu thân. Huynh đệ tuy không tài giỏi gì, nhưng muốn ta vó ngựa không ngừng ngày đêm đến đây, trên đời này ngoài Dược huynh ra, e rằng không có người thứ hai đâu!

Hoàng Dược Sư nghĩ đến Âu Dương Phong thân phận như thế mà phải lặn lội đường xa tìm đến ra mắt, cũng không kìm được đắc ý trong lòng, khách sáo nói:

- Làm phiền đại giá, quả thật không dám.

Âu Dương Phong khẽ vung tay một cái, mấy chục nữ tử áo trắng tay cầm đèn lồng hồng sa lập tức thoăn thoắt bước đến quỳ rạp xuống đất, chỉ thấy Âu Dương Phong thong thả nói:

- Ba mươi hai danh xử nữ này là huynh đệ sai người tìm kiếm khắp nơi, xin lấy làm lễ mọn tặng cho lão hữu. Bọn họ từng được danh sư chỉ điểm, ca múa đàn hát cũng đều thông thạo. Chỉ là Tây Vực quê mùa lạc hậu, luận về nhan sắc thì vẫn còn thua xa mỹ nhân giai lệ ở Giang Nam.

Hoàng Dược Sư khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Huynh đệ vốn không ưa thích món này, từ khi tiên thất qua đời lại càng coi mỹ nữ trong thiên hạ như bùn đất. Hậu lễ của Phong huynh, quả thật không dám nhận.

Âu Dương Phong khẽ chắp tay, nhẹ nhàng nói:

- Dược huynh giữ mãi mối tình si, huynh đệ vô cùng khâm phục. Nếu như Dược huynh coi trọng, gật đầu ưng thuận chuyện hôn sự của xá diệt, về sau có chuyện gì cần sai khiến, huynh đệ dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không chối từ.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có giọng nói băng lãnh truyền đến:

- Dám có ý đồ với Dung Nhi, chán sống rồi sao?

Hoàng Dung thấy Vô Cực Tử bất ngờ xuất hiện thì vừa sợ vừa mừng, vội vàng chạy đến nắm lấy hai tay hắn, vui vẻ nói:

- Tiêu ca ca, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.

Hoàng Dung vừa vui mừng vừa đau khổ, câu nói còn chưa dứt nước mắt đã trào ra, Vô Cực Tử cũng đưa tay ôm chặt lấy nàng. Âu Dương Khắc nhìn thấy Hoàng Dung và Vô Cực Tử thân thiết với nhau như vậy thì cực kỳ căm tức, thế nhưng bởi vì e ngại thực lực của đối phương nên cũng không dám vọng động.

Âu Dương Phong nhìn Vô Cực Tử một lượt từ đầu đến chân, hừ lạnh nói:

- Dược huynh, tiểu tử này là ai vậy? Thật là không biết lớn nhỏ!

Hoàng Dược Sư nhìn thấy Hoàng Dung đang nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử cực kỳ thân thiết, đưa mắt liếc qua chỉ thấy tên tiểu tử này quả thật vô cùng đáng ghét, lớn tiếng quát:

- Tiểu tử thối, cút đi cho ta!

Vô Cực Tử dường như bị Hoàng Dược Sư kích thích tâm tình, bá đạo đặt lên đôi môi thiếu nữ một nụ hôn nồng cháy như muốn trút hết nỗi lòng tương tư. Hoàng Dung toàn thân rung động một trận mãnh liệt, ban đầu còn có một chút phản kháng, thế nhưng cũng chẳng mấy chốc mà thả lỏng tâm tình, từ từ chìm đắm vào trong khoái cảm ngọt ngào.

Hoàng Dược Sư cực kỳ sôi máu, giống như cải trắng mà mình cực khổ chăm sóc bấy lâu bỗng nhiên bị heo ủi mất, nghiến răng quát:

- Ta nhất định phải giết ngươi!

Hoàng Dược Sư lao nhanh đến gần, muốn cường thế chia tách Vô Cực Tử và Hoàng Dung, thế nhưng đến khi còn cách hai người vài trượng thì bỗng nhiên lại bị bức tường niệm lực hư ảo cản lại, giống như chạm vào miếng thạch dinh dính dẻo dai. Chưởng lực cường đại lập tức dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà nhanh chóng tiêu thất vào trong hư không, Hoàng Dược Sư cũng khó khăn lắm mới có thể rút tay ra được, khiến cho mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi.

Âu Dương Phong nhìn thấy Vô Cực Tử tuy còn trẻ tuổi nhưng thân mang tuyệt kỹ, còn chưa xuất thủ mà Hoàng Dược Sư đã phải chịu thiệt thòi lớn, Hoàng Dung lại đối với hắn thâm tình như vậy, xem ra mối hôn sự này khó mà thành được, tốt nhất không nên dấn thân vào vũng nước đục này, bèn chắp tay nói:

- Dược huynh đang còn bận rộn gia sự, chuyện hôn sự của xá điệt chưa cần bàn vội. Huynh đệ cũng không ở lại quấy rầy nữa, chúng ta sau này gặp lại.

Âu Dương Khắc vô cùng sửng sốt, vội vàng nắm lấy tay Âu Dương Phong, bối rối nói:

- Thúc thúc, chuyện này...

Âu Dương Phong cũng không nhiều lời, lập tức dẫn theo Âu Dương Khắc xoay người rời đi, mấy tên hán tử khua rắn cùng với mấy chục nữ tử áo trắng vội vàng rảo bước theo sau chủ nhân. Hoàng Dược Sư cũng không nói lời khách khí, lúc này ông đang vắt óc suy nghĩ phương thức phá giải bức tường niệm lực của Vô Cực Tử, dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa căm tức.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.