Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường Thế Trấn Áp

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Đúng lúc này, Vô Cực Tử đột nhiên bộc phát nội lực hùng hậu, lạnh lùng nói:

- Muốn rời đi? Không dễ như vậy đâu!

u Dương Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vô Cực Tử đã vô thanh vô tức đi đến sau lưng mình, không nhịn được liền nhìn chằm chằm vào đối phương, nghiêm mặt hỏi:

- Tiểu hữu, ngươi nói như vậy là có ý gì?

Vô Cực Tử cũng không thèm để ý đến u Dương Phong, nhìn chằm chằm vào u Dương Khắc, lạnh giọng nói:

- u Dương công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi. Món nợ lần trước, cũng nên tính toán một chút!

u Dương Khắc biết rằng Vô Cực Tử đang nhắc đến chuyện lần trước mình đã nhân lúc hoạn nạn mà ra tay ám toán, không ngờ rằng giữa đường lại bị Hồng Thất Công ngăn cản, cuối cùng để lại hậu họa khôn lường, bây giờ bất ngờ gặp lại thì trong lòng không rét mà run, vội vàng cung kính chắp tay, run giọng nói:

- Tại hạ trẻ người non dạ, lần trước lại không hiểu chuyện mà đắc tội với Tiêu tiên sinh và Hoàng cô nương, trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy. Tiêu tiên sinh đại nhân đại nghĩa, xin hãy lượng thứ cho.

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, chỉ vào u Dương Khắc nói:

- Cha, tên xấu xa này trước đây đã bắt nạt con, nếu không có Thất Công lão nhân gia người xuất thủ tương trợ thì cha đã không còn được gặp mặt Dung Nhi rồi.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên là rất bất mãn với hành vi của u Dương Khắc, chỉ thấy u Dương Phong ha ha cười lớn nói:

- Bọn trẻ con hiểu lầm nhau một chút, Dược huynh chớ nên để ở trong lòng.

Vô Cực Tử hừ lạnh một tiếng, nghiêm giọng nói:

- Không cần nhiều lời! Để lại một chút kỳ trân dị bảo chuộc mạng rồi mau cút đi.

u Dương Phong nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, ánh mắt cực kỳ thâm độc, hừ lạnh nói:

- Tiểu hữu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, trực tiếp vung tay đánh ra Không Minh Quyền chí âm chí nhu, u Dương Phong cũng không dám khinh suất, vội vàng thi triển Linh Xà Quyền Pháp để chống đỡ. Linh Xà Quyền Pháp là môn quyền pháp do u Dương Phong tĩnh tâm khổ luyện mà thành, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, bắt chước uốn lượn theo thân hình của loài rắn, phương vị phát quyền có thể quăng khắp bốn phương tám hướng tùy ý, trong con mắt của đối thủ thì cánh tay của mình quả thật linh động như con rắn.

Hai loại quyền pháp âm nhu đối đầu với nhau, đơn thuần tỷ thí chiêu thức thì cũng bất phân thắng bại, chỉ là chiêu thức của Không Minh Quyền tuy thường thường không có gì lạ, nhưng khi giao đấu trong thời gian dài lại không mất nhiều sức lực, làm ít được nhiều. u Dương Phong cảm thấy tình hình không ổn, lập tức biến chiêu sử dụng Linh Xà Trượng Pháp, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của y, cũng đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, chuyên môn phối hợp với một cây trượng cong cong uốn khúc làm bằng gang sắt, đầu trượng có khắc một cái đầu người nhe răng cười, dáng vẻ vô cùng hung dữ quỷ dị, trên thân trượng lại có hai con rắn nhỏ vảy bạc chớp chớp không ngừng bò lên bò xuống, làm cho đối thủ khó lòng phòng bị.

u Dương Phong nổi tiếng với bản lĩnh dùng độc gian xảo quỷ quyệt nên rất ít người dám đối chiến trực diện với y, thế nhưng độc dược dù có lợi hại đến đâu thì cũng không xi nhê gì đối với Vô Cực Tử, tuy bản lĩnh của u Dương Phong có phần nhỉnh hơn Đinh Xuân Thu năm xưa, nhưng đối mặt với Vô Cực Tử bách độc bất xâm thì cũng phải cam bái hạ phong. Chỉ thấy Vô Cực Tử cũng không né tránh mà lại nhanh chóng vận nội lực, tay trái vẫn tiếp tục duy trì Không Minh Quyền, tay phải thì đã biến chiêu thành Đại Phục Ma Quyền, hai tay một cương một nhu, âm dương hòa hợp biến ảo khôn lường, u Dương Phong rất nhanh liền không thể chống cự nổi, trực tiếp bị đánh văng ra xa, điên cuồng thổ huyết không ngừng.

Hoàng Dược Sư nhìn thấy Vô Cực Tử có thể nhất tâm nhị dụng phân tâm đối chiến thì vô cùng sửng sốt, buột miệng nói:

- Công phu thật là tà môn!

Lúc ấy tình hình đôi bên giao đấu lại phát sinh biến hóa, chỉ thấy u Dương Phong ngồi xổm trên mặt đất, hai tay cong cong ngang vai, giống hệt một con ếch xanh lớn đang lấy thế chuẩn bị nhảy lên, miệng thì phát ra mấy tiếng ồm ộp. Đây chính là Cáp Mô Công, tuyệt kỹ thành danh của u Dương Phong, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, là một môn võ công lấy tĩnh chế động, tư thế vận kình, phát chiêu đều dựa trên đặc điểm cấu tạo thân thể và hoạt động của loài cóc, phải là người có nội công cực kỳ cao siêu mới có khả năng luyện được. Cáp Mô Công lúc sử dụng thì toàn thân vận kình chứa thế, nén khí không phát, chỉ cần địch nhân ra chiêu tấn công sẽ lập tức phát đòn phản kích mãnh liệt không gì bằng.

Vô Cực Tử nhìn thấy công phu kỳ lạ của u Dương Phong thì vô cùng sửng sốt, bất giác nhớ lại Chu Bá Thông từng kể rằng Vương Trùng Dương trước khi lâm trung đã từng dùng một chiêu Nhất Dương Chỉ học được từ Đoàn Trí Hưng mà đánh tan công phu tu luyện mấy chục năm của u Dương Phong, khiến cho y phải chạy trốn về Tây Vực bế quan khổ tu. Nghĩ đến đây, Vô Cực Tử lập tức vận nội lực đánh ra Âm Dương Quy Nhất Chỉ uy lực cường đại, chỉ lực cái thế vô song trực tiếp đánh tan tuyệt kỹ Cáp Mô Công của u Dương Phong, hiệu quả còn lớn hơn Vương Trùng Dương năm xưa mấy phần, e rằng lại phải hao tốn mấy chục năm nữa thì mới có thể hồi phục được, chỉ là cuộc đời y còn lại bao nhiêu cái mấy chục năm nữa chứ?

u Dương Phong vừa buồn bực vừa tuyệt vọng, công phu khổ tu mấy chục năm trời lại bị hóa giải chỉ trong chớp mắt, cả đời này dù có nỗ lực đến đâu thì e rằng cũng không thể nào trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, chua xót nản lòng thoái chí, nhắm mắt buông tay thả lỏng toàn thân, chua chát nói:

- Ngươi... hãy cho ta được thống khoái!

Hoàng Dược Sư không ngờ rằng u Dương Phong gian xảo quỷ quyệt một đời, nay lại rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏ tử hồ bi. u Dương Khắc cả kinh vội vàng huýt sáo chỉ huy bầy rắn tấn công Vô Cực Tử, tranh thủ một chút thời gian cho u Dương Phong chạy trốn, thế nhưng chỉ thấy Vô Cực Tử xuất thủ đánh ra một chiêu Hàng Long Phục Hổ Chưởng uy lực cường hãn, xà trận vốn đang ngăn nắp chỉnh tề lập tức bị đánh chết hơn phân nửa, đám còn lại không trọng thương thì cũng hấp hối.

Hoàng Dược Sư nhìn thấy xà trận bị Vô Cực Tử đánh cho tan tác thì mới hiểu ra bản thân nực cười đến mức nào, với thực lực của Vô Cực Tử thì có thể cường thế phá giải trận pháp trên Đào Hoa Đảo một cách dễ dàng. Vậy mà bản thân Hoàng Dược Sư vẫn luôn tự tin vào bản lĩnh kỳ môn bát quái tâm đắc của mình có thể làm khó đối phương, quả thật chính là ếch ngồi đáy giếng, bất giác không khỏi cảm thấy có chút nản lòng thoái chí.

u Dương Khắc tuy phẩm hạnh thấp kém, dâm đãng háo sắc, tự cao tự đại, nhưng ở trong thời khắc nguy cấp mà vẫn can đảm đứng ra bảo vệ cho u Dương Phong thì quả thật là rất hiếu thuận, chỉ thấy u Dương Phong cuống quýt nói:

- Khắc Nhi, không cần quan tâm đến ta, ngươi mau chạy đi!

u Dương Khắc khẽ lắc đầu, kiên quyết nói:

- Không được, điệt nhi nhất định sẽ không bỏ lại thúc thúc mà chạy trốn một mình.

u Dương Khắc tuy về danh nghĩa là điệt nhi của u Dương Phong, nhưng thật ra chính là nhi tử mà y ngầm ngầm tư thông với tẩu tẩu sinh ra, chính là cốt nhục ruột thịt của y, chỉ là u Dương Khắc từ trước đến nay vẫn chưa hề hay biết. u Dương Phong trước giờ vẫn luôn lòng dạ sắt đá, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.

u Dương Khắc quay sang nhìn Vô Cực Tử, khẩn cầu nói:

- Tiêu tiên sinh! Tiêu anh hùng! Trăm sai ngàn sai đều là lỗi của ta, ngươi muốn trừng phạt ta thế nào cũng được. Xin ngươi đại nhân đại lượng tha mạng cho gia thúc!

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, trực tiếp thi triển Đạo Môn Tâm Pháp hấp thu toàn bộ nội lực trong người u Dương Khắc, y chỉ cảm thấy nội lực mà mình vất vả tu luyện bấy lâu nay giống như nước lũ cuồn cuộn chạy ra, chỉ trong nháy mắt đã trở thành một tên phế nhân đan điền trống rỗng. Tu luyện đến cảnh giới như Vô Cực Tử thì hấp thụ một chút nội lực của u Dương Khắc cũng không có ích lợi gì đáng kể, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng truyền toàn bộ nội lực vừa mới hấp thu sang cho Hoàng Dung, Đạo Môn Tâm Pháp lúc này đã không còn khuyết điểm di chứng nặng nề giống như Bắc Minh Thần Công lúc trước, Hoàng Dung có thể hoàn mỹ hấp thu nội lực ngoại lai, tu vi trực tiếp đột phá bức tường vô hình của Luyện Khí Cảnh, đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Tiền Kỳ.

u Dương Phong và u Dương Khắc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, xem ra hôm nay bọn họ khó tránh khỏi cái chết, chỉ thấy Vô Cực Tử nhàn nhạt nói:

- Hai con quái xà kỳ lạ này xem như bảo vật chuộc mạng, sau này đừng để ta gặp lại các ngươi, nếu không thì đừng có trách!

Vô Cực Tử nói xong liền đưa tay bắt lấy hai con quái xà trên cây trượng của u Dương Phong, chất độc của hai con rắn này vô cùng đặc biệt, phải mất mấy chục năm nuôi nấng luyện tập mới có, dùng mấy loại rắn độc giao phối với nhau mới sinh ra được hai con quái xà là rắn độc trong rắn độc này, quả nhiên danh hiệu Tây Độc cũng không phải là hư danh. u Dương Phong nhìn thấy bảo bối yêu thích bị Vô Cực Tử cường thế đoạt mất thì không khỏi có chút giận dữ, hai con quái xà này đã hao tổn vô số tâm huyết của y, từ trước đến nay chỉ có thể là y cướp đoạt bảo vật của người khác, làm gì có chuyện y bị người khác cướp mất bảo vật, thế nhưng nghĩ lại có thể giữ được tính mạng thì cũng không còn gì quý giá hơn.

u Dương Khắc cũng nhanh chóng cùng với u Dương Phong và đám thuộc hạ của mình rảo bước lên thuyền rời khỏi Đào Hoa Đảo, trước khi rời đi cũng lưu luyến ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Dung hạnh phúc ôm lấy Vô Cực Tử cười cười nói nói, trong lòng không khỏi đau đớn xót xa. Đoàn người lúc đi thì khí thế hào hùng đến để cầu thân giai nhân, lúc về thì lại giống như chó nhà có tang thảm hại vô cùng, quả nhiên thế sự vô lường, từ nay về sau cũng không còn dũng khí bước chân trở lại Trung Nguyên nữa.

Hoàng Dược Sư đưa mắt nhìn theo phương hướng đám người u Dương Phong rời đi, thở dài nói:

- Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc. Để cho u Dương Phong sống sót rời đi quả thật hiểm họa khôn lường.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Thúc điệt bọn họ cũng là hảo hán trọng tình trọng nghĩa, biệt khuất chết đi như vậy thì rất đáng tiếc, sau này vẫn còn tái phạm thì giết không tha!

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, ôm lấy cánh tay Hoàng Dược Sư mà đong đưa, vui vẻ nói:

- Cha, người là đang quan tâm Tiêu ca ca sao? Người không phản đối chuyện của chúng con nữa ư?

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, quay sang nhìn Vô Cực Tử, cao giọng nói:

- Tiểu nữ của ta thích ngươi, ta cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Nếu như sau này ngươi dám tổn thương Dung Nhi dù chỉ một chút, ta nhất định sẽ liều cái mạng già này với ngươi!

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, đưa tay ôm lấy Hoàng Dung, thành tâm nói:

- Hoàng đảo chủ, chuyện này ngươi yên tâm đi. Ta sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ, yêu thương, chăm sóc Dung Nhi thật là chu đáo, ta nhất định sẽ không để cho muội ấy phải thiệt thòi gì.

Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Ngươi còn gọi ta là Hoàng đảo chủ à?

Vô Cực Tử hiểu ý lập tức quỳ xuống hướng về Hoàng Dược Sư dập đầu bốn cái, cung kính nói:

- Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!

Hoàng Dược Sư khẽ mỉm cười, đưa tay đỡ Vô Cực Tử đứng dậy, gật đầu hài lòng nói:

- Hài tử, ta gả Dung Nhi cho ngươi, ngươi nên đối xử với nó cho tốt. Dung Nhi bị ta chiều chuộng làm cho hư hỏng, ngươi nên nhường nhịn nó ba phần.

Hoàng Dung nghe thấy vô cùng mừng rỡ, hưng phấn nói:

- Chẳng lẽ con không tốt sao, ai nói bị cha làm hư hỏng chứ?

Đúng lúc này, Chu Bá Thông đột nhiên từ xa xông tới, y nhìn thấy đám rắn độc của u Dương Phong rời đi thì mới dám ra ngoài, hùng hổ quát:

- Hoàng lão tà, đến đây đại chiến ba trăm hiệp với ta. Một Chu Bá Thông thì còn không làm gì được ngươi, chứ hai Chu Bá Thông đồng loạt xông lên thì ngươi thua là cái chắc!

Chu Bá Thông bởi vì ngồi lì trong động lâu năm, mười phần tịch mịch nên mới nghĩ ra Song Thủ Hỗ Bác để cho hai tay chơi đùa với nhau chứ chưa hề nghĩ đến công dụng khắc địch chế thắng, sau này giao đấu một trận với Vô Cực Tử thì mới bừng tỉnh đại ngộ, chỉ muốn gặp được Hoàng Dược Sư tỷ thí võ nghệ để báo mối thù bị nhốt trên đảo mười lăm năm, đang định xông lên thì đã bị Vô Cực Tử cản lại, bất đắc dĩ nói:

- Chu đại ca, Hoàng đảo chủ đã là nhạc phụ của ta, mọi người đều là người cùng một nhà...

Chu Bá Thông hai tay chống nạnh, bĩu môi nói:

- Sao ngươi lại không chịu nghe ta khuyên? Hoàng lão tà điêu ngoa cổ quái, nữ nhi của hắn lại có thể tốt với ngươi à? Kiếp này nhất định ngươi phải chịu khổ rồi. Hảo huynh đệ, may là ngươi còn chưa bái đường thành thân với nàng, ngươi mau chạy trốn thật xa để nàng suốt đời không tìm được ngươi...

Hoàng Dược Sư nghe thấy hai người thoải mái xưng huynh gọi đệ với nhau thì vô cùng sửng sốt, khẽ lắc đầu, cười nhạt nói:

- Một già một trẻ, toàn làm chuyện hoang đường thôi.

Hoàng Dung nghe thấy Chu Bá Thông ăn nói hàm hồ, khuyên can Vô Cực Tử không được cưới mình thì lập tức hai tay chống nạnh, ngữ khí có chút không vui nói:

- Lão Ngoan Đồng, ngươi ăn nói bậy bạ gì đó?

Chu Bá Thông chạy đến bên cạnh Hoàng Dung, thắc mắc hỏi:

- Tiểu cô nương, vì sao ngươi chỉ đưa rượu đến cho ta có mỗi một lần, sau này lại không đưa rượu đến nữa hả? Có phải là Hoàng lão tà không cho ngươi đưa không?

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, trong lòng còn đang giận dỗi, không thèm trả lời, Chu Bá Thông lại quay sang nhìn Hoàng Dược Sư, trầm tư hồi lâu rồi lắc đầu nói:

- Hoàng lão tà, bây giờ ta muốn rời đi, ngươi có giữ ta lại không?

Hoàng Dược Sư khẽ thở dài một hơi, vân đạm phong khinh nói:

- Không dám, đều tùy theo ý ngươi thôi. Nếu như sau này Bá Thông huynh có hứng thú chiếu cố, huynh đệ sẽ cung cung kính kính đón tiếp, bây giờ ta sẽ sai thuyền đưa ngươi rời khỏi Đào Hoa Đảo.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.