Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Lâm Cố Sự

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Chu Bá Thông nghiêng đầu một chút, tươi cười hỏi:

- Ngươi đoán xem tại sao ta lại ở đây?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Tiểu đệ đang muốn hỏi đây.

Chu Bá Thông khẽ thở dài một hơi nói:

- Nói ra thì dài lắm, để ta thong thả kể cho ngươi nghe. Ngươi có biết chuyện năm người Ðông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông luận kiếm so tài trên đỉnh Hoa Sơn không?

Vô Cực Tử gật gật đầu, thong thả nói:

- Tiểu đệ từng nghe người ta nói tới.

Chu Bá Thông khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:

- Lúc ấy đang vào cuối đông, trên đỉnh Hoa Sơn tuyết lớn phủ kín. Năm người bọn họ miệng thì bàn luận, tay thì ra chiêu, đánh suốt bảy ngày bảy đêm giữa trời tuyết lớn, cuối cùng bốn người Ðông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái đều khâm phục Vương Trùng Dương sư huynh của ta là thiên hạ đệ nhất. Ngươi có biết vì sao bọn họ lại luận kiếm ở Hoa Sơn không?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

- Đó là bởi vì Cửu Âm Chân Kinh.

Chu Bá Thông ha ha cười lớn, vui vẻ nói:

- Phải rồi! Huynh đệ biết được không ít chuyện trong võ lâm, thế nhưng ngươi có biết lai lịch của bộ kinh thư ấy không?

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, lắc đầu nói:

- Chuyện đó thì ta không biết.

Chu Bá Thông kéo kéo mớ tóc dài bên cạnh tai, dáng vẻ vô cùng đắc ý nói:

- Vào năm Chính Hòa thứ năm đời Huy Tông, hoàng đế ra lệnh sưu tập toàn bộ kinh thư Ðạo Môn trong thiên hạ, khắc bản ấn hành, tất cả năm ngàn bốn trăm tám mươi mốt quyển, gọi là "Vạn Thọ Đạo Tàng". Người mà hoàng đế ủy nhiệm khắc thư tên là Hoàng Thường, hắn sợ kinh thư bị khắc sai, hoàng đế mà phát giác ra thì sẽ bị chặt đầu, vì vậy cẩn thận tỉ mỉ học thuộc từng quyển từng quyển, không ngờ lại nhờ đó mà lĩnh ngộ được đạo lý cao thâm ở bên trong, trở thành một đại cao thủ.

Chu Bá Thông ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Hoàng Thường luyện thành một thân võ công nhưng vẫn làm quan. Có một năm trên giang hồ bất ngờ xuất hiện một giáo phái ly kỳ cổ quái gọi là Minh Giáo gì đó, nghe nói là từ Ba Tư truyền đến, đệ tử Minh Giáo một là không thờ Thái Thượng Lão Quân, hai là không thờ Chí Thánh Tiên Sư, ba là không thờ Như Lai Phật Tổ, lại vái lạy lão ma ngoại quốc. Hoàng đế biết tin bèn hạ một đạo thánh chỉ sai Hoàng Thường đem quân đến diệt tà ma ngoại đạo, hắn đích thân đến khiêu chiến với các cao thủ Minh Giáo, giết luôn một mạch mấy tên pháp vương, sứ giả gì đó, nào ngờ trong những người bị giết lại có mấy người là đệ tử danh môn đại phái trong võ lâm, lúc ấy sư bá, sư thúc, sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội... của bọn họ cả lò cả ổ đổ ra, lại hẹn thêm rất nhiều cao thủ đến gây khó dễ. Vừa động thủ, Hoàng Thường võ công vô cùng cổ quái, đối phương chưa từng thấy qua, tại chỗ đánh chết mấy người, nhưng hắn ít không đánh lại nhiều, bị đánh trọng thương đành phải liều mạng bỏ chạy, đám người kia thẹn quá hóa giận, đem tất cả cha mẹ vợ con của hắn giết sạch.

Vô Cực Tử bất đắc dĩ thở dài một hơi, quả nhiên nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, chỉ thấy Chu Bá Thông trầm giọng nói:

- Hoàng Thường chạy trốn đến một chỗ cùng hoang tuyệt địa, chiêu thức võ công của mấy chục cao thủ kia hắn đều nhớ hết, lúc ấy bèn vất vả nghĩ cách phá giải rồi đi tìm bọn họ báo thù rửa hận. Cũng không biết trôi qua bao lâu, từng chiêu thức địch nhân sử dụng Hoàng Thường đều đã nghĩ ra cách phá giải, hắn hưng phấn xuất quan đi tìm kẻ thù, không ngờ rằng không gặp được ai hết, ngươi đoán là vì sao nào?

Vô Cực Tử trầm ngâm một lúc, ngập ngừng đáp:

- Chẳng lẽ đám địch nhân ấy biết được Hoàng Thường võ công tăng tiến nên đã trốn đi biệt tích?

Chu Bá Thông ha ha cười lớn, lắc đầu nói:

- Không phải, không phải! Năm xưa sư huynh kể lại câu chuyện này cho ta nghe cũng bảo ta đoán, ta đoán mấy lần đều không đúng, ngươi đoán nữa đi.

Vô Cực Tử suy nghĩ một chút rồi hiếu kỳ hỏi:

- Chẳng lẽ bằng hữu của Hoàng Thường đã trả thù thay ông ta, giết sạch địch nhân?

Chu Bá Thông khẽ lắc đầu, bật cười ha hả nói:

- Đúng là địch nhân đều đã chết hết, nhưng Hoàng Thường là quan văn, bằng hữu của hắn cũng là văn nhân học sĩ, làm sao giết người báo thù giúp hắn được?

Vô Cực Tử cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chỉ thấy Chu Bá Thông ha ha cười rộ nói:

- Hoàng Thường đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một tên địch nhân của hắn, người này là nữ nhân, năm động thủ với hắn chỉ mới là một cô nương mười sáu tuổi, nhưng lúc Hoàng Thường tìm được thì đã trở thành lão bà bà sáu mươi tuổi... thì ra hắn một mình trốn trong núi sâu nghiên cứu võ công, ngày đêm chỉ nghĩ đến võ công chứ không nghĩ gì đến chuyện khác, bất tri bất giác đã qua hơn bốn mươi năm. Kẻ thù của hắn vốn đều đã mấy chục tuổi rồi, lại qua hơn bốn mươi năm thì há chẳng phải đều chết cả rồi sao? Ha ha! Huynh đệ, ai cũng đều phải chết, đến khi đại hạn tới rồi, ai cũng không thế trốn thoát. Sư huynh ta hàng ngày giảng dạy cho đệ tử tu tâm dưỡng sinh, nhưng chẳng lẽ có thể tu thành một thân thần tiên bất tử thật sao? Vậy nên ta mới không thèm làm đạo sĩ mũi trâu đâu.

Vô Cực Tử ngơ ngẩn xuất thần, nếu như hắn không thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo thì chẳng mấy chốc cũng sẽ chết già thật, chỉ thấy Chu Bá Thông thích thú nói:

- Có điều nói đi cũng phải nói lại, nghiên cứu võ công cũng có lạc thú vô cùng, một người sinh ra trên đời nếu không nghiên cứu võ công thì còn có gì thú vị hơn nữa? Trên đời tuy có nhiều trò vui nhưng chơi mãi cũng chán, chỉ có võ công mới càng chơi càng hay. Huynh đệ, ngươi thấy ta nói đúng không?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thực ra bế quan tu luyện để cường thân kiện thể, đề thăng tu vi, gia tăng thọ nguyên là một điều rất tốt, chỉ là so với chuyện đó thì hắn càng thêm ưa thích cùng với các vị hồng nhan tri kỷ tiêu dao khoái hoạt, tự do tự tại. Thế nhưng nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, nơi nào có người thì ắt sẽ có tranh đấu, nếu không có bản lĩnh cường đại thì muốn sống yên yên ổn ổn chính là hy vọng xa vời, chỉ có chuyên tâm tu luyện thì mới có thể sống càng lâu hơn, sống càng tốt hơn...

Chu Bá Thông khẽ mỉm cười, khoái chí nói:

- Tại ngươi không hỏi ta về sau thế nào?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

- Ðúng vậy! Về sau thế nào?

Chu Bá Thông bật cười ha hả, chậm rãi nói:

- Hoàng Thường nhận ra mình cũng đã già, cũng chẳng còn sống bao nhiêu năm nữa, hắn mất mấy mươi năm tâm huyết nghĩ ra công phu võ học huyền diệu thâm sâu, nếu như cứ như vậy chết đi thì một phen tâm huyết chẳng phải uổng phí hay sao? Hoàng Thường bèn đem võ công tuyệt học cả đời viết thành Cửu Âm Chân Kinh rồi đem kinh thư giấu ở một nơi cực kỳ bí mật, mấy mươi năm nay chưa ai thấy được. Một năm nọ không biết thế nào mà bộ kinh thư này lại bất ngờ xuất hiện trên giang hồ, nhân sĩ võ lâm kẻ tranh người đoạt gây ra một trường ân oán hồ đồ, về sau sự tình càng lúc càng lớn, ngay cả giáo chủ của Toàn Chân Giáo, đảo chủ của Ðào Hoa Đảo, chủ nhân của Bạch Đà Sơn, hoàng đế của Đại Lý, bang chủ của Cái Bang mấy đại cao thủ cũng xen vào, năm người bọn họ hẹn nhau luận kiếm ở Hoa Sơn, người nào võ công thiên hạ đệ nhất thì có thể lấy được kinh thư.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Cuối cùng kinh thư đã lọt vào tay Trùng Dương chân nhân.

Chu Bá Thông mặt mày hớn hở, hưng phấn nói:

- Không sai! Sư huynh lấy được kinh thư nhưng không tu luyện công phu trong đó, mà cất vào trong hộp đá, đặt dưới tấm bồ đoàn mà hắn vẫn ngồi luyện công. Ta cảm thấy rất kỳ quái bèn hỏi lý do, sư huynh cũng chỉ mỉm cười không đáp. Ngươi đoán thử xem là vì sao nào?

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, trầm ngâm một lúc vẫn không hiểu ra, chỉ thấy Chu Bá Thông cười khẽ nói:

- Võ công của sư huynh ta đã là thiên hạ đệ nhất thì có luyện võ công cao cường hơn bất quá cũng chỉ là thiên hạ đệ nhất, hắn chỉ muốn lấy được Cửu Âm Chân Kinh để chấm dứt một trường ân oán hồ đồ trong thiên hạ, để cho nhân sĩ võ lâm không tiếp tục chém giết lẫn nhau nữa. Ðạo lý ấy vốn rất rõ ràng, nhưng ta nghĩ mãi không ra, sư huynh nói ta thiên tư thông minh, lại thêm yêu thích không chán, nhưng một là quá mê muội võ công, hai là thiếu đi tấm lòng cứu nhân độ thế, cho dù suốt đời chuyên cần khổ luyện cũng không đạt được đến chỗ tuyệt đỉnh...

Chu Bá Thông nghĩ đến chuyện sư huynh đã qua đời thì lại lăn lộn xuống đất khóc lóc thảm thiết. Vô Cực Tử không khỏi có chút cảm khái, ngẩng đầu lên trời nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không nói gì, thực ra hắn đối với chuyện này không phản đối nhưng cũng không đồng tình, hắn không phải người máu lạnh vô tình nhưng cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, nếu thấy người gặp nạn thì cũng sẽ xuất thủ tương cứu, nhưng nếu như phải bồi thêm tính mạng hoặc là phải làm việc trái với bản tâm thì bản thân hắn cảm thấy không đáng. Còn về chuyện tu luyện võ học, nếu như có thể tham khảo tinh hoa tuyệt học của người khác, từ đó cải thiện võ học của mình, như vậy không phải tốt sao? Vương Trùng Dương có thể thắng được danh hiệu thiên hạ đệ nhất đương nhiên phải có bản lĩnh cùng với hiểu biết xuất chúng, tại sao y lại không hiểu được đạo lý này, chẳng lẽ đằng sau còn có uẩn khúc nào đó?

Chu Bá Thông khóc lóc một lúc, chợt ngẩng đầu nói:

- Chúng ta còn chưa nói hết cố sự, nói xong rồi sẽ khóc cũng không muộn. Chúng ta đã nói đến đâu rồi hả? Tại sao ngươi không khuyên ta đừng khóc?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Đến đoạn Trùng Dương chân nhân cất giấu Cửu Âm Chân Kinh trong hộp đá dưới tấm bồ đoàn.

Chu Bá Thông vỗ đùi một cái, phấn khích nói:

- Phải rồi! Võ lâm cũng được yên ổn một thời gian, về sau sư huynh nhắm mắt qua đời, trước khi hắn lâm chung lại xảy ra một trường sóng gió. Hôm ấy ta cùng với bảy tên sư điệt canh giữ quan tài, nửa đêm bất ngờ có địch nhân kéo đến, Toàn Chân Thất Tử sợ rằng địch nhân làm tổn thương đến di thể của sư huynh bèn dẫn dụ đối phương ra ngoài đạo quán đánh nhau, chỉ còn lại một mình ta ở lại trấn thủ. Không ngờ rằng lại có kẻ xông vào đạo quán, ta đánh nhau với hắn mấy chục chiêu, càng đánh càng sợ, địch nhân còn nhỏ hơn ta vài tuổi nhưng xuất thủ vô cùng tàn độc, cuối cùng ta bị đánh trúng một chưởng vào vai ngã lăn xuống đất. Ngươi đoán xem hắn là ai?

Vô Cực Tử trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Âu Dương Phong!

Chu Bá Thông không khỏi có chút ngạc nhiên, sửng sốt hỏi:

- Sao ngươi lại đoán được thế?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, ung dung nói:

- Tiểu đệ nghĩ rằng chắc hẳn lúc ấy chỉ có Thiên Hạ Ngũ Tuyệt mới có võ công cao hơn đại ca. Hồng bang chủ và Đoàn hoàng gia đều là người quang minh lỗi lạc, Hoàng đảo chủ thì bản tính cao ngạo, quyết không phải là loại tiểu nhân vô sỉ nhân lúc người ta nguy cấp.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hừ lạnh quát:

- Tiểu tử thối cũng có ánh mắt đấy!

Vô Cực Tử nghe thấy thanh âm của Hoàng Dược Sư thì vội vàng nhảy vọt lên đuổi ra bên ngoài, chỉ là đối phương thân pháp mau lẹ, chỉ trong nháy mắt đã lẩn trốn vào bên trong trận pháp, chỉ thấy mấy cành hoa đào rung rinh lay động, cánh hoa lả tả rơi xuống, bất đắc dĩ đành phải quay lại sơn động, Chu Bá Thông thở dài nói:

- Hoàng lão tà rất là thông minh, cầm kỳ thư họa, kỳ môn ngũ hành không gì không biết, không gì không giỏi, chỉ đáng tiếc là cứ lằng nhằng với ta mãi, hắn cứ lách đông luồn tây trong đám hoa đào thì người khác cũng tìm không được.

Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, Chu Bá Thông lại tiếp tục kể chuyện. Sau khi Âu Dương Phong đánh bại Chu Bá Thông, đang định vươn tay ra chụp lấy Cửu Âm Chân Kinh đặt trên bàn thờ thì nắp quan tài bất ngờ vỡ một lỗ lớn, Vương Trùng Dương xuất kỳ bất ý ra khỏi quan tài đánh cho Âu Dương Phong trọng thương bỏ chạy, sau đó liền cười lớn một tiếng, thực sự nhắm mắt quy tiên. Thì ra Vương Trùng Dương biết rằng đại nạn sắp đến, Âu Dương Phong nhất định sẽ đến cướp lấy kinh thư, vậy nên y đã dùng Quy Tức Công giả chết, cũng không nói cho mọi người để tránh bị Âu Dương Phong phát giác, Âu Dương Phong bị đánh trọng thương bèn trở về Tây Vực bế quan khổ luyện, từ đó không còn xuất hiện ở Trung Nguyên nữa.

Di ngôn của Vương Trùng Dương là phải cất giấu quyển thượng và quyển hạ của Cửu Âm Chân Kinh ở hai nơi khác nhau để tránh kẻ gian lấy được rồi lại làm loạn, Chu Bá Thông tuân theo di nguyện của sư huynh, sau khi đem quyển thượng cất kỹ thì mang theo quyển hạ trên người, đang định đi đến Nhạn Đãng Sơn để cất giấu, không ngờ rằng trên đường đi lại gặp phu thê Hoàng Dược Sư. Chu Bá Thông thua cược với Hoàng Dược Sư nên phải đưa Cửu Âm Chân Kinh cho Phùng Hành mượn đọc một lúc, bà vốn có trí nhớ siêu phàm nên chỉ cần nhìn một lần đã học thuộc toàn bộ kinh thư, lại đánh lừa Chu Bá Thông đây chỉ là một quyển sách bói toán lưu truyền khắp Giang Nam, kinh thư thật sự đã bị Âu Dương Phong đánh tráo rồi, y trong lúc nóng giận đã tiện tay xé nát kinh thư, châm lửa đốt sạch.

Phùng Hành sau này viết lại phần hạ của Cửu Âm Chân Kinh cho Hoàng Dược Sư, thế nhưng y chưa kịp tu luyện thì đã bị Mai Siêu Phong và Trần Huyền Phong lấy trộm trốn đi, Hoàng Dược Sư nổi giận đánh gãy hai chân của các đệ tử còn lại rồi trục xuất ra khỏi Đào Hoa Đảo. Phùng Hành muốn an ủi phu quân nên định viết lại kinh văn, lúc ấy đã qua vài năm, lại thêm bà đang mang thai, vất vả nhớ lại mấy ngày mấy đêm, cuối cùng tâm lực hao kiệt, sinh ra Hoàng Dung rồi cũng dầu hết đèn tắt.

Sau này trên giang hồ đồn thổi Hắc Phong Song Sát lấy được Cửu Âm Chân Kinh, luyện được mấy môn võ công tinh diệu trong đó, hoành hành bá đạo khắp nơi, Chu Bá Thông điều tra kỹ càng thì biết được bản thân bị phu thê Hoàng Dược Sư lừa gạt, bèn tức giận đi đến Đào Hoa Đảo đòi lại kinh thư. Hoàng Dược Sư lúc ấy ái thê qua đời, tâm trí thất thường, lại thêm Chu Bá Thông lời lẽ bừa bãi, hai người lập tức động thủ, Chu Bá Thông thua trận bị nhốt ở trong sơn động này, tính ra cũng đã được mười lăm năm.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.