Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Nghĩa Kim Lan

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Thuyền đến gần đảo, xa xa nhìn lại, trên đảo cây xanh tươi tốt, một khóm xanh, một khóm đỏ, một khóm vàng, một khóm tím, đúng là phồn hoa như gấm. Hai người chờ thuyền đến gần thì nhảy lên bờ, nhà thuyền đã nghe không ít truyền ngôn về Ðào Hoa Đảo, đảo chủ giết người không chớp mắt, rất thích móc tim gan phèo phổi của người ta, vừa nhìn thấy hai người lên bờ đã vội vàng quay bánh lái lại. Hoàng Dung lấy ra một nén bạc keng một tiếng ném vào đầu khoang, nhà thuyền không ngờ rằng lại được trọng thưởng như thế, tuy vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn không dám chần chừ ở lại.

Hoàng Dung trở về chốn cũ, vui mừng không xiết, cao giọng kêu lớn:

- Cha, Dung Nhi về rồi đây!

Hoàng Dung đưa tay vẫy vẫy Vô Cực Tử, sau đó chạy nhanh về phía trước, Vô Cực Tử nhìn thấy nàng vui đùa chạy nhảy trong mấy khóm hoa, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, vội vàng đuổi theo nhưng chỉ chạy được hơn hai mươi trượng lập tức lạc mất phương hướng. Vô Cực Tử chạy lòng vòng một hồi dường như lại trở về chỗ cũ, chỉ thấy bốn bề yên ắng không có tiếng động, cũng không thấy nửa cái bóng người, liền sốt ruột nhảy lên ngọn cây nhìn quanh bốn phía. Chỉ thấy phía nam là biển rộng mênh mông, phía tây là núi đá trơ trụi, phía đông phía bắc đều là hoa đào rực rỡ không thấy bờ bến, tình hình yên lặng vô cùng kỳ quái.

Vô Cực Tử biết rằng bản thân đã rơi vào trận pháp âm dương bát quái biến ảo khôn lường của Đào Hoa Đảo, đáng tiếc hắn lại không am hiểu Trận Đạo, chỉ biết có hai phương pháp phá giải trận pháp, chính là dùng trí phá trận và dùng lực phá trận. Dùng trí phá trận thì đương nhiên là không được rồi, dùng lực phá trận thì lại càng không ổn, nếu như thẳng tay phá hoại nơi này thì không những đắc tội với Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung từ nhỏ đến lớn đều sinh sống trên đảo nhất định cũng sẽ buồn bực không vui.

Vô Cực Tử loanh quanh lạc đường đến lúc trời đã tối mịt vẫn chưa tìm được đường ra, đang chưa biết nên làm thế nào thì chợt nghe có tiếng tiêu xa da truyền lại, lập tức đi theo tiếng tiêu tiến về phía trước. Vô Cực Tử càng đi càng nhanh, qua một khúc quanh trước mắt bất ngờ hiện ra một khóm hoa đào màu trắng trùng trùng điệp điệp, ở giữa có một vật nổi lên cao cao, thì ra là một ngôi mộ đá, tấm bia trước mộ có khắc mười một chữ lớn "Đào Hoa Đảo nữ chủ Phùng thị mai hương chi mộ".

Vô Cực Tử biết rằng đây chính là mộ của mẫu thân Hoàng Dung, liền hướng về phía mộ cung cung kính kính bái lạy mấy cái, bốn phía cũng lập tức trở nên yên lặng, đến khi hắn hành lễ xong xuôi thì tiếng tiêu lại vang lên phía trước. Chỉ nghe tiếng tiêu dần dần gấp gáp, Vô Cực Tử lại nghe một lúc chợt thấy đỏ mặt nóng tai, mạch máu sôi sục, lập tức vận công ổn định tâm thần, đan điền xoay chuyển, toàn thân thư thái.

Đến khi tỉnh táo lại, Vô Cực Tử chợt nghe phía trước vang lên một hồi thanh âm thở dốc, nhưng chưa biết đối phương là bạn hay thù nên cũng không lập tức lên tiếng, yên lặng chờ xem tình thế xoay chuyển. Chỉ thấy tiếng tiêu càng thêm câu hồn dẫn phách, người đối diện càng lúc càng thở hổn hển, nghe tiếng hô hấp thì quả thật vô cùng đau đớn, rõ ràng là đang dốc sức toàn lực chống lại tiếng tiêu mê hoặc. Vô Cực Tử từ từ bước đến, chỉ thấy người này ngồi xếp bằng, tóc dài xõa xuống đến đất, mi dài râu dài, mũi miệng đều bị che khuất, lúc này đang đưa tay trái ôm ngực, tay phải thì đặt trên lưng, chính là yếu quyết thu liễm tinh thần của Toàn Chân Tâm Pháp.

Tiếng tiêu càng lúc càng gấp, lão nhân râu dài thân hình không tự chủ được liền rung rung giật giật, hơi thở càng lúc càng gấp, bất đắc dĩ kêu lên:

- Xong rồi, xong rồi!

Vô Cực Tử nhìn thấy tình thế nguy cấp, không kịp nghĩ ngợi lập tức đi đến đưa tay đè chặt vào vai của lão nhân râu dài, truyền nội lực vào huyệt đạo giúp đối phương bình tâm tĩnh khí để tránh tẩu hỏa nhập ma, chợt nghe sau lưng có tiếng người mắng:

- Tiểu tử thối, làm hỏng đại sự của ta!

Tiếng tiêu bỗng nhiên im bặt, Vô Cực Tử quay đầu lại nhìn không thấy bóng người, nghe thanh âm tựa hồ là Hoàng Dược Sư. Chỉ thấy lão nhân râu dài hơi thở chậm dần, hô hấp dần dần điều hòa, nhìn kỹ dưới ánh trăng thì thấy đối phương râu dài lốm đốm bạc, đầu tóc giống như một tên dã nhân lông lá xồm xoàm, không biết đã bao lâu không chải đầu rồi.

Một lúc sau, lão nhân râu dài ánh mắt lấp lóe, cười khẽ một tiếng nói:

- Tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì?

Vô Cực Tử nhìn thấy đối phương vẻ mặt ôn hòa, cũng không giống như người xấu, bèn chắp tay nói:

- Tại hạ họ Tiêu tên Lục, xin thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ.

Lão nhân râu dài cười ha ha một tiếng, giả bộ mặt quỷ, thần sắc rất là hài hước giống như trẻ con đùa giỡn, cười khẽ hỏi:

- Ngươi đoán xem ta là ai?

Vô Cực Tử trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:

- Các hạ vừa mới sử dụng Toàn Chân Tâm Pháp, ta đã từng gặp ba người Mã đạo trưởng, Khâu đạo trưởng và Vương đạo trưởng của Toàn Chân Thất Tử, võ công của bọn họ đều không bằng ngươi. Ngươi... chính là Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông!

Lão nhân râu dài vô cùng cao hứng, khuôn mặt đầy râu hiện ra vẻ hớn hở như trẻ con, khoái chí nói:

- Không sai, không sai! Ta chính là Chu Bá Thông, giáo chủ của Toàn Chân Giáo Vương Trùng Dương chính là sư huynh của ta, mấy người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ, Vương Xử Nhất đều là sư diệt của ta. Thế nhưng ngươi không phải là môn hạ của Toàn Chân Giáo, sao lại biết được Toàn Chân Tâm Pháp?

Đối phương quả nhiên chính là Chu Bá Thông, sư đệ của Vương Trùng Dương, có ngoại hiệu là Lão Ngoan Đồng, Hoàng Dung đã kể cho Vô Cực Tử nghe về y. Trước đây Hoàng Dung đang du ngoạn trên Đào Hoa Đảo, đi đến cửa sơn động nơi Hoàng Dược Sư đang giam giữ tù nhân thì gặp được Chu Bá Thông, trò chuyện suốt nửa ngày thì thấy đối phương ngôn ngữ rất là thú vị, bèn mang một vò rượu ngon tới cho y, nào ngờ lại bị Hoàng Dược Sư biết được, hung dữ mắng cho một hồi. Hoàng Dung xưa nay không hề bị phụ thân nghiêm khắc trách mắng như thế, trong lòng đau khổ tức giận, bèn cưỡi thuyền trốn khỏi Đào Hoa Đảo, tủi thân không ai thương xót bèn cố ý cải trang thành ăn mày nghèo khổ lưu lạc tứ xứ, không ngờ ở Trương Gia Khẩu lại gặp được Vô Cực Tử chân thành đối đãi, từ đó trở thành tri âm tri kỷ.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Trước đây ta từng nhìn thấy Khâu đạo trưởng thi triển Toàn Chân Tâm Pháp, nên đã may mắn học lỏm được một chút công phu huyền môn chính tông.

Chu Bá Thông vô cùng sửng sốt, kích động hỏi:

- Ngươi không bịa đặt đấy chứ?

Vô Cực Tử mỉm cười không đáp, Chu Bá Thông thấy vậy càng hứng thú hơn, lập tức đánh ra Không Minh Quyền chí âm chí nhu, quyền lực như có như không, thân thể mềm mại như trùng, sức lực xuất quyền chỉ là hư, quyền chiêu thường thường không có gì lạ, có thể giao đấu trong thời gian dài lại không mất nhiều sức cũng có thể thủ thắng. Không Minh Quyền là võ công tuyệt học đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, trong thời gian bị giam cầm trên Ðào Hoa Đảo, Chu Bá Thông bởi vì muốn đánh bại Hoàng Dược Sư nên đã sáng chế ra môn quyền pháp này dựa trên tinh túy ẩn chứa bên trong "Đạo Đức Kinh" của Lão Tử.

Vô Cực Tử cũng lập tức thi triển Đại Phục Ma Quyền để đối chiêu với Chu Bá Thông, không giống với hầu hết các môn võ công mang màu sắc âm nhu trong Cửu Âm Chân Kinh, môn quyền pháp này thiên về dương cương có uy lực cực kỳ mạnh mẽ, chiêu thức vô cùng ảo diệu khó lường. Hai người một âm nhu, một dương cương giao chiến với nhau bất phân thắng bại, bởi vì nội lực cùng với kinh nghiệm của Chu Bá Thông không bằng Vô Cực Tử nên trong lúc nhất thời cũng không thể tận dụng lợi thế lấy nhu khắc cương để thủ thắng.

Ngộ tính của Vô Cực Tử trác tuyệt vô song, vừa nhìn thấy Chu Bá Thông thi triển bảy mươi hai lộ Không Minh Quyền vài lần liền có thể lĩnh ngộ được tinh hoa võ học trong đó, lập tức biến chiêu đánh ra Không Minh Quyền. Chu Bá Thông vô cùng chấn kinh, tư chất của Vô Cực Tử quả nhiên là không tầm thường, võ công lại cao cường như vậy, nếu không dốc hết toàn lực thì bản thân ắt sẽ thất bại thảm hại.

Chu Bá Thông tay trái vẫn tiếp tục thi triển Không Minh Quyền, thế nhưng tay phải lại bất ngờ đánh ra một loại chưởng pháp mang theo khí thế băng lãnh âm hàn, chính là Lý Sương Phá Băng Chưởng của Toàn Chân Giáo, có thể nói là phân thân giáp kích, lấy hai đánh một thủ thắng dễ dàng. Lần này đến lượt Vô Cực Tử phải kinh ngạc không thôi, lần trước sau khi chữa trị cho phu thê Dương Thiết Tâm thì hắn cũng đã có một chút cảm ngộ về chuyện nhất tâm nhị dụng, không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp được ở đây, liền dụng tâm quan sát chiêu thức của Chu Bá Thông.

Song Thủ Hỗ Bác chính là tuyệt học tâm đắc nhất của Chu Bá Thông, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, y bởi vì bị nhốt trong sơn động trên Đào Hoa Đảo không có ai chơi cùng nên mới nghĩ ra tuyệt kỹ này để chơi đùa, tay trái đánh nhau với tay phải, tay phải lại công kích tay trái, tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn, cùng một lúc có thể làm được hai việc. Vô Cực Tử vừa xuất chiêu phản kích vừa suy ngẫm trong lòng, rất nhanh liền có thể lĩnh ngộ được đạo lý bên trong, tay trái vẫn tiếp tục duy trì Không Minh Quyền, tay phải thì biến chiêu thành Đại Phục Ma Quyền, hai tay một cương một nhu, âm dương hòa hợp biến ảo khôn lường, Chu Bá Thông rất nhanh liền không thể chống cự nổi.

Chu Bá Thông ở một mình trên Ðào Hoa Đảo đã lâu, vô cùng tịch mịch, hôm nay lại có Vô Cực Tử đến tỷ thí võ công thì vô cùng vui vẻ, chợt trong lòng nảy ra một ý nghĩ kỳ quái nói:

- Tiểu bằng hữu, võ công của ngươi thật là lợi hại, ta với ngươi kết nghĩa huynh đệ được không?

Bất kể Chu Bá Thông ly kỳ cổ quái thế nào cũng không bằng câu nói vừa rồi, Vô Cực Tử vừa nghe xong liền há hốc miệng không ngậm lại được, nhưng thấy vẻ mặt của y vẫn thản nhiên, quả thật không phải nói đùa. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, một người lão bộc xách theo giỏ cơm bước đến.

Chu Bá Thông nhanh chóng đứng dậy múa máy tay chân, vui vẻ nói:

- Có đồ ăn rồi!

Lão bộc mở giỏ cơm lấy ra bốn đĩa thức ăn, hai bầu rượu và một khay cơm đặt lên trên tảng đá lớn, cẩn thận rót rượu cho hai người, Vô Cực Tử vội vàng hỏi:

- Hoàng cô nương đâu rồi? Tại sao nàng lại không đến thăm ta?

Lão bộc lắc lắc đầu rồi chỉ chỉ vào tai và miệng, ý muốn nói là vừa câm vừa điếc, Chu Bá Thông mỉm cười nói:

- Hạ nhân trên đảo toàn bộ đều như vậy. Ngươi đến Ðào Hoa Đảo, nếu không chết thì sau này cũng sẽ giống như bọn họ.

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, chỉ thấy Chu Bá Thông chầm chậm nói:

- Hoàng lão tà đêm nào cũng hành hạ ta, nhưng ta vẫn không chịu thua. Ðêm qua suýt nữa thì thua dưới tay hắn rồi, nếu không có ngươi giúp một tay, khổ công sính cường hiếu thắng mười mấy năm qua có lẽ cũng đã tan thành mây khói... nào nào nào, tiểu huynh đệ, ở đây có rượu có thịt, chúng ta thề với thiên địa, kết làm huynh đệ, về sau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Nhớ năm xưa lúc ta và Vương Trùng Dương kết làm huynh đệ, hắn cũng một mực từ chối... Thế nào? Ngươi thực sự không muốn sao? Ngươi không chịu kết bái với ta, nhất định là chê ta quá già, võ công lại không bằng ngươi, hu hu...

Chu Bá Thông bỗng nhiên ôm mặt khóc lớn, bứt râu ria mình, Vô Cực Tử âm thầm buồn cười, tại sao người này lớn tuổi mà lại không đứng đắn như thế, lại thấy y cầm lấy đĩa thức ăn ném đi, giận dỗi không chịu ăn cơm nữa, hắn trong lúc nhất thời không biết làm sao đành gượng cười nói:

- Huynh trưởng đã có ý tốt như vậy, tiểu đệ sao dám không tuân? Chúng ta ở ngay chỗ này bốc đất làm hương, kết nghĩa kim lan là được.

Chu Bá Thông lập tức nín khóc, tươi cười nói:

- Ta đã phát thệ với Hoàng lão tà, trừ phi ta đánh thắng hắn, nếu không thì trừ những lúc đại tiểu tiện, quyết không rời khỏi sơn động một bước. Ta ở trong động dập đầu, ngươi ở ngoài động dập đầu thôi.

Vô Cực Tử cũng không hỏi nhiều, sánh vai cùng Chu Bá Thông quỳ xuống dập đầu, chỉ thấy y lớn tiếng nói:

- Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông hôm nay cùng với Tiêu Lục kết nghĩa kim lan, sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, có trò gì thì cùng chơi. Nếu làm trái lời thề, võ công của ta sẽ mất hết, ngay cả chó con mèo con cũng đánh không lại.

Vô Cực Tử nghe thấy Chu Bá Thông phát thệ cổ quái như vậy thì âm thầm buồn cười, sau đó cũng theo lời y nói lại một lượt, hai người rót rượu xuống đất làm lễ kết bái. Nếu không tính thời gian ngủ say trong Vô Cực Châu thì Vô Cực Tử cũng chỉ mới khoảng bốn mươi tuổi, gọi Chu Bá Thông một tiếng "huynh trưởng" cũng không thiệt thòi, dù sao danh tính cũng không phải thật, vui vẻ tuỳ hứng một chút cũng không sao cả.

Chu Bá Thông ha ha cười lớn rồi rót rượu tự uống, lẩm bẩm nói:

- Hoàng lão tà hẹp hòi cực kỳ, cho người ta uống rượu nhạt thế này. Chỉ có hôm trước một tiểu cô nương đưa đến rượu ngon, uống vào mới có một chút mùi rượu, đáng tiếc từ đó nàng lại không đến nữa.

Hoàng Dung bởi vì lén đưa rượu ngon đến cho Chu Bá Thông mà bị phụ thân trách mắng, trong lúc nhất thời tức giận liền rời khỏi Ðào Hoa Đảo, xem ra y vẫn chưa biết chuyện này, chỉ thấy Chu Bá Thông thắc mắc hỏi:

- Huynh đệ, vì sao ngươi lại đến Ðào Hoa Đảo? Ngươi đã đắc tội với Hoàng lão tà sao? Với võ công của ngươi thì sợ gì hắn?

Vô Cực Tử bèn đem chuyện quen biết với Hoàng Dung thế nào, tỷ thí với Hoàng Dược Sư ở Quy Vân Trang thế nào, đến Đào Hoa Đảo lạc mất Hoàng Dung thế nào, từ đầu đến cuối kể lại một lượt. Chu Bá Thông rất thích nghe người ta kể chuyện, nghiêng đầu híp mắt, thấy rất thích thú, chỉ cần Vô Cực Tử kể hơi vắn tắt là sẽ truy vấn đến tận ngọn ngành mới thôi.

Chu Bá Thông trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Thì ra tiểu nha đầu xinh đẹp kia là ái nữ của Hoàng lão tà. Nàng rất tốt với ngươi, tại sao đến Đào Hoa Đảo rồi lại bất ngờ mất tích không thấy đâu? Trong này ắt có duyên do, nhất định là bị Hoàng lão tà nhốt lại rồi.

Vô Cực Tử lo lắng ra mặt, gật đầu nói:

- Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.