Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Hùng Cứu Mỹ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Đột nhiên cách đó hai trượng có người lên tiếng nói:

- Ta đã hỏi rõ phòng của Trình đại tiểu thư, chính là trong hoa viên phía sau Đồng Nhân Đương Phố.

Một thanh âm khác già nua hơn thong thả nói:

- Được rồi, đêm nay chúng ta hành sự.

Hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng Hoàng Dung đã nghe rất rõ, không khỏi giật nảy mình lên, nghĩ thầm đây ắt hẳn chính là hái hoa dâm tặc mà phụ thân đã từng nói qua, nhìn thấy hai người áo quần rách rưới, ăn mặc theo lối ăn mày, đợi cho đối phương rời khỏi mới cất giọng hỏi:

- Tiêu ca ca, ngươi nói đêm nay bọn họ tới nhà Trình đại tiểu thư làm chuyện gì đây?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

- Ta cũng không rõ nữa, nhưng quá nửa không phải là chuyện tốt lành.

Hoàng Dung trầm ngâm nói:

- Ta từng nghe cha nói về bọn hái hoa dâm tặc vô cùng đáng sợ, bảo ta cần phải hết sức cẩn thận đề phòng. Chúng ta nhất định không thể để cho bọn họ được như ý nguyện, chỉ là không biết hai người ăn mày này có phải là thuộc hạ của Thất Công không? Hay là hai gã xấu xa đó đang cải trang làm ăn mày của Cái Bang đây?

Vô Cực Tử chậm rãi nói:

- Hai người đều đi chân không, bắp chân lại đầy ghẻ lở, ta thấy nhất định là ăn mày thật, người bình thường không thể cải trang giống như thế được.

Hoàng Dung khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Trên đời có hàng ngàn hàng vạn ăn mày, nhất định cũng có không ít ăn mày xấu. Tuy Thất Công có nói là ăn mày trong thiên hạ đều do ông quản, nhưng bản lĩnh của Thất Công dù cao cường thì cũng không thể cai quản từng người từng người cẩn thận kỹ lưỡng được, xem ra hai gã xấu xa đó chính là ăn mày xấu. Thất Công đối xử tốt với chúng ta như vậy, khó có thể báo đáp được, chúng ta giúp ông trừng trị đám ăn mày xấu, Thất Công nhất định sẽ rất vui lòng.

Hoàng Dung nghĩ đến việc có thể ra sức chút ít giúp cho Hồng Thất Công thì vô cùng cao hứng, Vô Cực gật đầu nói:

- Đúng vậy, cái đó đương nhiên!

Vô Cực Tử lúc trước đi tìm Hoàng Dung bất kể phương hướng, trong lúc bất tri bất giác liền đã đi đến Dương Châu, một thành thị nằm ở bên bờ bắc Trường Giang, thuộc địa giới Giang Tô. Ăn cơm chiều xong, hai người chợp mắt dưỡng thần một lúc trong phòng, đến lúc chiều tối liền chạy thẳng về phía tây thành, nhanh chóng tìm đến Đồng Nhân Đương Phố, nhảy qua bức tường hoa viên, chỉ thấy trên lầu thấp thoáng có ánh đèn hắt ra. Hai người thong thả phi thân lên trên nóc lầu, móc chân vào mái hiên rồi thả người xuống, lúc ấy trên lầu chưa đóng cửa sổ, qua rèm trúc nhìn vào bên trong không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Chỉ thấy trong phòng có bảy người, tất cả đều là phụ nữ, một cô gái xinh đẹp khoảng mười tám mười chín tuổi đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn, sáu người còn lại thì đều ăn mặc như nha hoàn, tay cầm binh khí, mặc kình trang bó sát người, tinh thần mạnh mẽ, xem ra đều biết võ công. Hoàng Dung với Vô Cực Tử vốn định đến đây cứu người, lại thấy đối phương đã có phòng bị, nghĩ chắc ở giữa còn có chuyện khác, hai người phấn chấn tinh thần, rón rén lật người lên nóc nhà ngồi chờ, chỉ mong được xem một trường nhiệt náo.

Chờ đợi không đầy nửa giờ, chợt nghe bên ngoài có một tiếng động nhỏ, Hoàng Dung và Vô Cực Tử co người lại sau mái hiên, chỉ thấy có hai bóng đen ngoài tường nhảy vào, xem vóc dáng thì chính là hai người ăn mày đã gặp ban ngày, bọn họ đi tới trước lầu, miệng khẽ huýt sáo, một vị nha hoàn mở rèm trúc ra, cung kính nói:

- Là các vị anh hùng Cái Bang phải không? Xin mời lên đây!

Hai người ăn mày nghe vậy đồng loạt nhảy lên trên lầu, Hoàng Dung và Vô Cực Tử không khỏi ngớ ra ngây người nhìn nhau, ban ngày bọn họ nghe thấy hai người ăn mày trò chuyện mờ ám, lại thấy tình hình vị tiểu thư xinh đẹp kia phòng bị trên lầu, nghĩ rằng hai người ăn mày mà tới thì sẽ lập tức xảy ra một trường chém giết, nào ngờ đôi bên lại là bằng hữu quen biết. Thì ra vị đại tiểu thư kia khuê danh là Trình Dao Gia, là đại tiểu thư của Trình Gia ở Dương Châu, đồng thời cũng chính là đệ tử đắc ý của Tôn Bất Nhị, một trong Toàn Chân Thất Tử. Gần đây Dương Châu liên tiếp xảy ra vụ việc thiếu nữ trẻ tuổi đột nhiên mất tích, hai người ăn mày vốn là hảo thủ Cái Bang tinh thần hiệp nghĩa, biết được tên hái hoa dâm tặc kia lại đang có ý đồ xấu với Trình Dao Gia tiểu thư khuê các xinh đẹp nhất vùng, bèn đến tương trợ một phen.

Chỉ thấy Trình Dao Gia đứng lên đón khách, nói câu vạn phúc, rồi chắp tay nói:

- Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của hai vị?

Lão ăn mày có giọng nói già nua thản nhiên nói:

- Tại hạ họ Lê, còn đây là sư diệt của ta, tên là Dư Triệu Hưng.

Trình Dao Gia hòa nhã nói:

- Thì ra là Lê tiền bối và Dư đại ca. Các vị anh hùng Cái Bang hành hiệp trượng nghĩa, người trong võ lâm ai cũng khâm phục, tiểu nữ hôm nay được thấy tôn nhan của hai vị, vô cùng vinh hạnh.

Trình Dao Gia nói chuyện tuy là ngôn ngữ giang hồ, nhưng mà ấp a ấp úng, nói được một câu lại phải ngừng một lúc, ngữ điệu không đúng, giọng êm ái nói những câu "Người trong võ lâm ai cũng khâm phục" quả thật không hợp. Trình Dao Gia tuy theo Tôn Bất Nhị của Toàn Chân Giáo luyện được một thân võ công, nhưng nàng vốn được sinh ra trong một nhà phú hào lớn, từ nhỏ đã được nuông chiều, không quen lề lối giang hồ, thành thử trò chuyện câu nào cũng ấp a ấp úng.

Trình Dao Gia miễn cưỡng nói xong một câu, sắc mặt đã đỏ bừng lên, lén đưa mắt nhìn lão ăn mày một cái, lại cúi đầu xuống nhỏ nhẹ nói:

- Lão anh hùng có phải là người vẫn được gọi là Giang Đông Xà Vương Lê Sinh Lê lão tiền bối không?

Lão ăn mày tươi cười nói:

- Cô nương nhãn lực hay lắm, tại hạ và tôn sư Thanh Tịnh Tản Nhân Tôn Bất Nhị từng có duyên gặp mặt một lần, tuy không phải là bằng hữu thâm giao, nhưng trước nay cũng mười phần khâm phục.

Trình Dao Gia kính cẩn nói:

- Được Lê lão tiền bối trượng nghĩa xuất thủ tương trợ, vãn bối vô cùng cảm kích, nhất thiết mọi việc đều xin nghe theo lão tiền bối sai bảo.

Lê Sinh mỉm cười nói:

- Cô nương chính là tấm thân vàng ngọc, để cho gã cuồng đồ kia nhìn thêm một cái cũng thật uổng phí. Xin cô nương hãy tới phòng lệnh đường nghỉ ngơi, mấy vị này cũng xin mang đi hết, tại hạ tự có cách đối phó với gã cuồng đồ kia.

Trình Dao Gia hơi đỏ mặt nói:

- Vãn bối tuy võ công thấp kém, nhưng cũng không sợ tên ác ôn kia. Việc này nếu lão tiền bối một mình đảm đương, thì vãn bối làm sao yên lòng cho được?

Lê Sinh khoát tay nói:

- Hồng bang chủ của bản bang vốn có giao tình với Trùng Dương chân nhân của quý phái, mọi người đều là người một nhà, cô nương cần gì phải phân biệt ngươi ta?

Trình Dao Gia vốn nóng lòng muốn thử, nhưng nghe Lê Sinh nói vậy thì cũng không dám trái ý, bèn vái mấy vái rồi nói:

- Nếu đã như vậy thì nhất thiết xin nhờ cậy Lê lão tiền bối và Dư đại ca.

Trình Dao Gia nói xong liền dẫn đám nha hoàn thoăn thoắt xuống lầu, Lê Sinh bước đến bên giường tiểu thư, trải tấm chăn ra, giày cũng không cởi, đem cả thân hình dơ dáy lăn ra trên tấm chăn thoang thoảng mùi thơm, sau đó nhìn Dư Triệu Hưng nói:

- Ngươi hãy xuống dưới lầu cùng với mọi người giữ chắc bốn phía, không có lệnh của ta thì nhất định không được phép động thủ.

Dư Triệu Hưng vâng dạ bước ra, Lê Sinh trùm chăn lên người, sau đó buông tấm màn xuống, tắt hết đèn lửa, lật người nằm quay mặt vào trong. Hoàng Dung thầm thấy buồn cười, nghe thấy bên ngoài có người canh giữ, lập tức cùng Vô Cực Tử nhẹ nhàng nằm ép xuống mái nhà.

Qua một lúc lâu, nghe đám tuần canh trước Đồng Nhân Đương Phố cốc cốc keng keng báo hiệu qua canh ba, sau đó nghe chát một tiếng, có một hòn đá ném vào bên trong hoa viên, bên ngoài có một người vọt qua tường nhảy vào, lên thẳng trên lầu, bước tới trước giường tiểu thư, vén màn che ra, lấy chăn chụp lên Lê Sinh đang nằm trên giường bó chặt, lấy ra một cái bao vải lớn cho Lê Sinh vào thắt chặt miệng lại. Người này chụp chăn lên đầu, mở bao trói người vô cùng thành thục, chắc hẳn trước nay đã làm quen tay, trong màn đêm tối om mà chớp mắt đã làm xong không một tiếng động, nhanh thoăn thoắt nhấc bao lên vai nhảy ngay xuống lầu.

Phía sau vài trượng có hơn mười người đuổi theo, trên tay đều cầm trúc bổng, chắc hẳn đều là bang chúng Cái Bang, Hoàng Dung và Vô Cực Tử chờ cho bọn họ đi xa thì mới nhảy ra khỏi hoa viên, bám theo xa xa, đi được một lúc đã tới ngoài đồng, chỉ thấy tên hái hoa dâm tặc kia đưa cái bao vào trong một gian nhà lớn, bang chúng Cái Bang chia ra bốn phía vây quanh ngôi nhà.

Đột nhiên trong nhà có tiếng cười nhạt, theo sau là giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Các vị bằng hữu, đã tới đây rồi sao không đi vào gặp nhau?

Nghe soạt một tiếng, cái bao vải lập tức xé tung, hai ngọn phi đao bắn mau ra, Lê Sinh cũng lăn tròn ra kéo tấm bao vải che trước ngực nhảy vọt lên, không ngờ đối phương thong thả né tránh, cười lạnh nói:

- Mỹ nhân biến thành ăn mày, trò ảo thuật bằng bao vải này cao minh thật đấy!

Lê Sinh lạnh giọng quát:

- Trong ba ngày nay ở vùng này liên tiếp có bốn vị cô nương đột nhiên mất tích, đều là việc hay của các hạ phải không?

Hái hoa dâm tặc hờ hững nói:

- Mấy cô nương ấy cũng chẳng có gì đẹp, nếu ngươi muốn thì chúng ta đều là người võ lâm, đã gặp được thì giao cho ngươi luôn. Đám ăn mày ăn một cái chân cua chết cũng khen ngon, có quá nửa là ngươi đã xem mấy cô nương ấy như bảo bối rồi.

Lời nói vừa dứt, có bốn cô gái chật vật từ trong bước ra, ai cũng áo quần xốc xếch, thần sắc tiều tụy, khóc sưng cả mắt, Lê Sinh thấy tình hình như thế lửa giận bốc lên, lơn giọng quát:

- Bằng hữu cao tính đại danh là gì? Là đệ tử môn phái nào?

Hái hoa dâm tặc vẻ mặt vẫn cứ nhơn nhơn vô sự, nhàn nhạt nói:

- Người chết biết nhiều như vậy làm gì?

Lê Sinh tay phải giơ lên, đang định ra chiêu, đột nhiên trước mắt bóng trắng chớp lên, sau lưng có tiếng gió rít, vội vàng nhảy vọt lên phía trước, sau cổ đã bị người ta đánh trúng, may mà y nhảy rất nhanh, nếu không thì yếu huyệt trên cổ đã bị chụp rồi. Chỉ thấy hái hoa dâm tặc sải chân bước lên, từng bước từng bước ép Lê Sinh vào góc sảnh, Lê Sinh dời bước xoay người, muốn từ góc sảnh vọt ra bên ngoài, nhưng y vừa mới lùi một bước thì địch nhân đã vung quyền sấn vào đánh trúng trán y.

Lê Sinh bị thương trong lòng hoảng sợ, chỉ trong chớp mắt trên đầu liên tiếp bị trúng ba quyền, lập tức đầu váng chân nhũn, loạng choạng mấy cái ngã lăn ra đất. Quần cái cả kinh ào lên cứu viện, hái hoa dâm tặc chụp lấy hai người sấn lên đầu tiên ném ra ngoài tường, hai người đập mạnh vào tường lập tức ngất đi, số còn lại nhất thời không dám xông tới.

Chỉ thấy hái hoa dâm tặc khinh khỉnh nói:

- Công tử gia cho bọn ăn mày thối tha các ngươi gặp mặt một người!

Chỉ thấy ở trong nội đường có một cô gái hai tay bị trói quặt ra sau lưng, thần thái bơ phờ, nước mắt không ngừng chảy xuống, chính là đại tiểu thư Trình Dao Gia, đây quả thật là điều mọi người không ngờ được, hái hoa dâm tặc đắc ý nghênh ngang nói:

- Lão ăn mày trên lầu mai phục, nhưng không biết rằng tại hạ đã giữ dưới cầu thang, liền mời Trình đại tiểu thư về trước, ha ha!

Quần cái ngớ mặt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ phen này quả thật là thua sát đất, chỉ thấy hái hoa dâm tặc phe phẩy cười ngặt nghẽo nói:

- Cái Bang danh vọng không nhỏ, nhưng hôm nay gặp nhau quả thật khiến người ta cười hở cả răng. Nể mặt Hồng Thất Công, ta sẽ tha mạng cho lão ăn mày này, nhưng muốn mượn lão hai con mắt để lão ghi nhớ!

Hái hoa dâm tặc chìa hai ngón tay ra đâm thẳng vào mắt Lê Sinh, chợt nghe có tiếng quát lớn vang lên:

- Khoan đã!

Một người vọt ngay vào sảnh vung chưởng đánh tới, hái hoa dâm tặc chợt thấy có một luồng chưởng phong mạnh mẽ xô tới trước ngực, vội vàng nghiêng người né tránh nhưng đã bị chưởng phong quét trúng, thân hình loạng choạng hai cái, lui lại hai bước, bất giác ngấm ngầm hoảng sợ. Vô Cực Tử với Hoàng Dung nhìn thấy người mới xuất thủ chính là Quách Tĩnh thì không khỏi sửng sốt, y tình cờ đi ngang qua nghe thấy vụ việc của hái hoa dâm tặc nên mới xuất thủ tương trợ quần hùng Cái Bang.

Hái hoa dâm tặc chuyên môn tu luyện thải âm bổ dương, thực lực hết sức kỳ quái lợi hại, Quách Tĩnh đánh lén một chiêu nên mới thắng thế, sau khi giao chiến một hồi liền rơi ngay vào thế hạ phong. Vô Cực Tử không nhìn nổi nữa, trên đời này hắn ghét nhất chính là bọn hái hoa dâm tặc chuyên làm hủy hoại danh tiết của nữ nhân vô tội, lập tức sử xuất một chiêu Âm Dương Quy Nhất Chỉ đánh trúng đan điền của hái hoa dâm tặc. Quách Tĩnh lại dồn toàn lực đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng, hái hoa dâm tặc đến chết cũng không hiểu được tại sao mình lại mất mạng, quần cái đồng loạt hô hào vang dội.

Trình Dao Gia cùng với bốn cô gái vô tội thoát khỏi kiếp nạn nhao nhao nước mắt rưng rưng cảm tạ, Vô Cực Tử với Hoàng Dung nhìn thấy sự tình kết thúc, cũng không đi ra gặp mặt Quách Tĩnh, nhanh chóng lên đường đi về hướng đông, rất nhanh liền đến được Chu Sơn, một quần đảo thuộc địa giới Chiết Giang, được chia ra khỏi đại lục bằng một khu vực nước hẹp. Hoàng Dung bởi vì áy náy trong lòng, muốn quay về Đào Hoa Đảo gặp phụ thân, Vô Cực Tử cũng muốn nhất cổ tác khí thuyết phục Hoàng Dược Sư thành toàn cho mình và Hoàng Dung, liền đi theo nàng tới Đào Hoa Đảo.

Hai người nhanh chóng thuê một chiếc thuyền đi biển, Hoàng Dung biết rằng người dân ven biển ai cũng e sợ Ðào Hoa Đảo như rắn rết, dặn nhau không được đến gần bốn ngàn dặm xung quanh đảo. Nếu nhắc đến ba chữ "Ðào Hoa Đảo" thì cho dù có bao nhiêu tiền bạc cũng không có chiếc thuyền nào dám đi, lúc hai người thuê thuyền thì phải nói là đến Hà Trì Đảo, ra khỏi Kỳ Đầu Dương thì lại ép buộc đi lên phía bắc, nhà thuyền vô cùng sợ sệt nhưng nhìn thấy Hoàng Dung dí sát thanh chủy thủ lấp lóe hàn quang vào ngực, thì cũng không thể không nghe lời. Vô Cực Tử cũng tranh thủ tu luyện những môn võ công mới học được gần đây từ Hoàng Dược Sư, đến khi sắp sửa cập bến ở Đào Hoa Đảo thì những môn tuyệt kỹ bác đại tinh thâm như Đạn Chỉ Thần Công, Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, Bích Hải Triều Sinh Khúc đều đã tu luyện đến Đỉnh Phong.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.