Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo Cừu Tuyết Hận

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hoàng Dược Sư vốn rất tinh thông âm luật, đã sớm lĩnh ngộ Bích Hải Triều Sinh Khúc tới cấp độ đăng phong tạo cực, làm sao có thể không nhận ra biểu hiện bất thường của Vô Cực Tử, lập tức quay sang nhìn Hoàng Dung, hừ lạnh nói:

- Dung Nhi, kẻ này tâm thuật bất chính, sớm đã có người trong lòng mà lại còn đi trêu chọc con, con đừng bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ!

Hoàng Dung đối với chuyện này cũng rất ảo não, nhưng nàng đã có lựa chọn của mình, lúc này chỉ khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Không phải đâu cha, Tiêu ca ca... sớm đã nói với con rồi.

Hoàng Dược Sư vô cùng sửng sốt, tức giận nói:

- Cái gì? Nếu con đã biết tất cả, tại sao... tại sao lại còn...

Hoàng Dung nước mắt rưng rưng, sụt sùi nói:

- Con... chỉ cần được ở cùng với Tiêu ca ca, hết thảy con đều cam tâm tình nguyện.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, kiên quyết nói:

- Không được! Nữ nhi của Hoàng Dược Sư ta há có thể chịu thiệt thòi to lớn như vậy?

Hoàng Dược Sư quay sang nhìn Vô Cực Tử, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, từ nay về sau ngươi còn dám bén mảng đến gần Dung Nhi thì đừng trách lão phu không khách khí!

Vô Cực Tử nhìn thẳng vào mắt Hoàng Dược Sư, thản nhiên nói:

- Trong lòng ta có Dung Nhi, trong lòng muội ấy cũng có ta, như vậy là đủ rồi. Không ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau!

Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói:

- Được lắm! Thế thì ngươi phải bước qua thi thể của lão phu trước đã.

Lời nói vừa dứt, Hoàng Dược Sư vung ngọc tiêu ra, đang định động thủ thì Hoàng Dung đã nghẹn ngào kêu lên:

- Hai người cứ đánh nhau tiếp đi, con không thèm để ý nữa.

Hoàng Dung nói xong liền chạy nhanh về phía Thái Hồ, ầm một tiếng nhảy luôn xuống nước. Hoàng Dược Sư vừa giận vừa sợ, tuy biết nữ nhi thông thạo thủy tính, dù cả ngày không lên bờ cũng không việc gì, nhưng lần này nàng đi không biết lúc nào mới gặp lại, không còn lòng dạ nào đếm xỉa đến Vô Cực Tử nữa, lập tức vung tay một cái, quay người bỏ đi. Vô Cực Tử cũng vội vàng phi thân vọt ra ven hồ, trong đêm tối mờ mịt chỉ thấy một làn bọt nước từ dưới đáy hồ sủi lên, không khỏi ngẩn ngơ thẫn thờ.

Lục Thừa Phong ngẩn người ra hồi lâu mới nói:

- Mời các vị vào hậu đường nghỉ ngơi.

Mai Siêu Phong ha ha cười lớn, hai tay áo phất lên, nhảy lùi ra hơn một trượng, nhanh chóng xoay người lao vào màn đêm mờ mịt, Lục Thừa Phong vội vàng kêu lên:

- Mai sư tỷ, mang theo đệ tử của ngươi theo chứ!

Màn đêm dày đặc vẫn im lặng, Mai Siêu Phong đã đi xa rồi, Lục Thừa Phong quay sang nhìn Hoàn Nhan Khang, nhàn nhạt nói:

- Ta đã đáp ứng Mai sư tỷ thả ngươi rời đi.

Hoàn Nhan Khang cũng chắp tay khách khí vài câu, đang định xoay người rời đi thì Lục Thừa Phong đã nhẹ giọng nói:

- Ngươi cũng dắt theo tên quan này đi.

Chỉ huy sứ Đoàn đại nhân nghĩ rằng hôm nay ắt phải mất mạng, nghe nói được thả thì vô cùng vui mừng, khom lưng nói:

- Đa tạ đại nhân tha mạng, ty chức Đoàn Thiên Đức trọn đời không quên. Các vị nếu có việc tới kinh thành, tiểu tướng nhất định sẽ tận tâm chiêu đãi...

Quách Tĩnh nghe thấy ba chữ "Đoàn Thiên Đức" thì chợt ù cả tai, run giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi chính là Đoàn Thiên Đức sao?

Đoàn Thiên Đức khẽ gật đầu, vui vẻ nói:

- Đúng vậy, tiểu anh hùng có gì chỉ giáo?

Quách Tĩnh nhìn chằm chằm vào Đoàn Thiên Đức, lạnh lùng hỏi:

- Mười tám năm trước ngươi làm võ quan ở Lâm An, có phải không?

Đoàn Thiên Đức không khỏi có chút ngạc nhiên, gật đầu nói:

- Đúng vậy, sao tiểu anh hùng biết được?

Đoàn Thiên Đức vừa rồi nghe Lục Thừa Phong nói Lục Quán Anh là đệ tử của Khô Mộc Đại Sư, liền nhìn sang Lục Quán Anh nói:

- Ta chính là điệt nhi của Khô Mộc Đại Sư, tính ra chúng ta còn là người một nhà đấy, ha ha!

Quách Tĩnh nhìn Đoàn Thiên Đức từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, từ đầu đến cuối không nói một lời, Đoàn Thiên Đức cũng chỉ cười lấy lòng, Quách Tĩnh qua một lúc mới chắp tay nói:

- Lục trang chủ, tại hạ muốn mượn hậu sảnh của quý trang một chút.

Lục Thừa Phong khẽ gật đầu, khách sáo nói:

- Dĩ nhiên là được, dĩ nhiên là được.

Quách Tĩnh kéo tay Đoàn Thiên Đức sải bước đi vào hậu sảnh, Giang Nam Thất Quái ai cũng mặt mày rạng rỡ, nghĩ thầm lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát, không ngờ rằng lại chạm mặt tên ác tặc ở đây, nếu y không tự nói ra tên họ thì làm sao biết được y chính là người năm xưa bọn họ vạn dặm truy tìm. Phụ tử Lục Thừa Phong cùng Hoàn Nhan Khang lại hoàn toàn không biết ý định của Quách Tĩnh, nhưng bởi vì tấm lòng hiếu khách lẫn hiếu kỳ, cũng đi theo vào hậu sảnh.

Quách Tĩnh nhanh chóng mượn lấy giấy bút rồi đưa cho Chu Thông, cung kính nói:

- Nhị sư phụ, xin người viết linh vị cho tiên phụ.

Chu Thông cầm bút viết tám chữ lớn "Linh vị của nghĩa sĩ Quách Khiếu Thiên" vô cùng thanh thoát rồi nhẹ nhàng đặt ra giữa bàn. Đoàn Thiên Đức vốn còn đang cho rằng đi vào hậu sảnh thì sẽ được ăn điểm tâm qua đêm, tới khi nhìn thấy tên họ của Quách Khiếu Thiên thì lập tức hoảng sợ hồn phi phách tán, cả người bất giác run lên cầm cập, không ngừng cầu nguyện chỉ là hiểu lầm.

Quách Tĩnh nhìn chằm chằm vào Đoàn Thiên Đức, lớn giọng quát:

- Ngươi muốn chết một cách thống khoái, hay chịu hành hạ giày vò trước tiên rồi mới mất mạng?

Đoàn Thiên Đức đến nước này đâu còn dám giấu diếm, chỉ đành đùn đẩy trách nhiệm nói:

- Quách anh hùng, lão thái gia không may mất mạng, mặc dù tiểu nhân có chút liên quan, nhưng có điều... có điều tiểu nhân chính là tuân theo mệnh lệnh bề trên sai khiến, không thể tự chủ được.

Quách Tĩnh khẽ hừ một tiếng, gằn giọng quát:

- Là ai sai ngươi đến hại cha ta? Nói mau!

Đoàn Thiên Đức hoảng hốt vô cùng, luống cuống nói:

- Chính là lục vương gia Hoàn Nhan Hồng Liệt của Đại Kim!

Hoàn Nhan Khang khẽ nhíu mày, hoảng sợ nói:

- Ngươi nói gì thế?

Đoàn Thiên Đức chỉ mong có thể đẩy người ta xuống nước để giảm tội danh cho mình, bèn đem việc hôm ấy Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn trúng thê tử Bao Tích Nhược của Dương Thiết Tâm thế nào, thông đồng với quan binh Đại Tống đến Ngưu Gia Thôn vu hãm người tốt thế nào, y giả dạng ra tay nghĩa hiệp cứu giúp Bao Tích Nhược thế nào, mình phải trốn đến Trung Đô rồi bị quân Kim bắt làm nô dịch đi đến thảo nguyên Mông Cổ thế nào, trong đám loạn quân không may lạc mất Lý Bình thế nào, trốn về đến Lâm An rồi được thăng quan tiến chức thế nào, toàn bộ mọi chuyện đều cẩn thận thuật lại rõ ràng rành mạch, sau đó vội vàng quỳ gối xuống đất nói:

- Quách anh hùng, chuyện này quả thật không thể trách tiểu nhân được. Năm ấy tiểu nhân nhìn thấy lão thái gia của ngươi uy phong lẫm liệt tướng mạo đường đường, trong lòng vốn đã quyết ý hạ thủ lưu tình, thậm chí còn muốn nảy ý kết giao, có điều... có điều tiểu nhân lại chỉ là một viên quan nhỏ, thực sự không làm chủ được, chỉ có đức hiếu sinh... Tiểu nhân tên Đoàn Thiên Đức, chính là đạo lý trời cao có đức hiếu sinh, tiểu nhân từ nhỏ đã hiểu rõ... Kẻ thù hại chết Quách nghĩa sĩ chính là Hoàn Nhan Hồng Liệt chứ không phải là hạng con sâu cái kiến như tiểu nhân... Quách lão gia, công tử gia của người hôm nay lớn lên anh tuấn võ công cao cường như thế, người trên trời linh thiêng ắt cũng vô cùng vui mừng, xin lão nhân gia người phù hộ để Quách anh hùng tha cho cái mạng chó này của tiểu nhân...

Đoàn Thiên Đức còn đang lải nhải nói tiếp thì Hoàn Nhan Khang đã nhảy vọt lên, phù một tiếng đánh vỡ xương sọ, chết ngay lập tức, Quách Tĩnh trông thấy đã báo được mối đại thù, thì cũng nằm phục xuống bàn, buông tiếng khóc lớn. Mấy người Vô Cực Tử, phụ tử Lục Thừa Phong và Giang Nam Thất Quái sau đó từng người từng người đến trước linh vị của Quách Khiếu Thiên làm lễ tế bái, không khỏi cảm thấy vui mừng vì cố nhân đã có thể chết được nhắm mắt.

Hoàn Nhan Khang ở bên cạnh cũng dập đầu mấy cái, rồi đứng lên nói:

- Quách huynh, hôm nay ta mới biết... tên Hoàn Nhan Hồng Liệt kia vốn là kẻ thù của chúng ta. Tiểu đệ trước đây không biết, việc gì cũng làm sai hết, đúng là tội đáng muôn chết.

Hoàn Nhan Khang nghĩ đến nỗi khổ của mẫu thân cũng đau lòng khóc lớn, chỉ thấy Quách Tĩnh quan tâm hỏi:

- Bây giờ ngươi định thế nào?

Hoàn Nhan Khang khẽ thở dài một hơi, kiên quyết nói:

- Hôm nay tiểu đệ mới biết mình là họ Dương, hai chữ "Hoàn Nhan" không còn liên quan gì nữa, từ nay trở đi ta là Dương Khang!

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, mừng rỡ nói:

- Tốt lắm, như vậy mới là hảo hán không quên nguồn gốc. Ngày mai ta đi Trung Đô giết chết Hoàn Nhan Hồng Liệt, ngươi có đi không?

Dương Khang nghĩ đến công ơn dưỡng dục của Hoàn Nhan Hồng Liệt, nhất thời ngần ngừ không đáp, chỉ thấy Quách Tĩnh hưng phấn nói:

- Trước kia cha ta và cha ngươi ước hẹn với nhau, chúng ta sẽ kết nghĩa huynh đệ, ý ngươi thế nào?

Dương Khang khẽ gật đầu, kính cẩn nói:

- Tiểu đệ mong còn không được.

Hai người so sánh tuổi tác với nhau thì Quách Tĩnh sinh trước hai tháng, lúc ấy hai người bái lạy nhau tám lạy trước linh vị của Quách Khiếu Thiên kết làm huynh đệ, Quách Tĩnh cũng dự định sau khi giết chết Hoàn Nhan Hồng Liệt báo thù rửa hận thì sẽ đem tin tức phu phụ Dương Thiết Tâm và Bao Tích Nhược vẫn còn sống sót nói cho Dương Khang để cho gia đình bọn họ đoàn tụ với nhau. Đêm ấy mọi người nghỉ lại ở Quy Vân Trang, sáng sớm hôm sau liền đi đến cáo biệt phụ tử Lục Thừa Phong, ban đầu Vô Cực Tử vốn muốn ở lại thêm một thời gian để chữa trị thương thế cho hai chân của Lục Thừa Phong, nhưng Hoàng Dược Sư đã đưa phương sách trị liệu cho Lục Thừa Phong rồi, hắn cũng không cần thêu hoa trên gấm, trước khi rời đi thì phụ tử Lục Thừa Phong cũng tặng mỗi người một phần lễ vật hậu hĩnh, quả thật vô cùng hào phóng,

Mấy ngày hôm nay Vô Cực Tử đã cẩn thận tìm kiếm khu vực lân cận xung quanh Thái Hồ, nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của Hoàng Dung, nhất thời chán nản không biết nên đi đâu về đâu. Võ công tuyệt học cao thâm huyền ảo của Hoàng Dược Sư thì Vô Cực Tử đã lĩnh ngộ được rồi, chẳng lẽ bây giờ lại đi đến Tây Vực tìm kiếm tung tích của Âu Dương Phong, thế nhưng Hoàng Dung thì phải làm sao bây giờ, hay là trước mắt cứ đi thẳng đến Đào Hoa Đảo tìm nàng?

Một ngày này, Vô Cực Tử đang rảo bước trên đường thì chợt thấy một tên tiểu nhị bước ra chào đón, tươi cười nói:

- Khách quan có phải là Tiêu Lục Tiêu gia không? Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, xin mời khách quan vào dùng.

Vô Cực Tử cảm thấy vô cùng kỳ quái, thắc mắc hỏi:

- Tại sao ngươi nhận ra ta?

Tiểu nhị khẽ mỉm cười, kính cẩn nói:

- Sáng sớm hôm nay có một vị đại gia đến dặn dò, có nói qua tướng mạo của Tiêu gia, bảo tiểu điếm chuẩn bị sẵn thức ăn.

Vô Cực Tử cũng không suy nghĩ nhiều, có lẽ là phụ tử Lục Thừa Phong chu đáo chuẩn bị, chỉ thấy tiểu nhị bưng thức ăn ra, toàn là bát đĩa đẹp mắt, thức ăn ngon lành, tiền bạc cũng đã được trả từ trước, quả nhiên là rất ân cần. Thế nhưng đã liên tiếp mấy ngày đi đến nơi nào cũng có khách điếm chuẩn bị cơm nước từ trước, mà luôn có một vài món là Vô Cực Tử đặc biệt ưa thích, nếu do phụ tử Lục Thừa Phong sai người chuẩn bị hậu lễ, thì làm sao có thể hiểu được tâm ý khẩu vị của hắn như vậy, nhất thời không khỏi băn khoăn suy nghĩ.

Vô Cực Tử ngấm ngầm gia tăng cước bộ đi đến thành thị trước mặt, ghé vào khách điểm lớn nhất ở đó, thu xếp phòng ốc ổn thỏa, chờ đến lúc xế chiều liền nghe ngoài cổng có tiếng vó ngựa vang lên, một người xuống ngựa bước vào trong điếm, dặn dò ngày mai chuẩn bị thức ăn tiếp đãi hắn chu đáo, nghe giọng nói nhẹ nhàng thì quả nhiên chính là Hoàng Dung, nếu như nàng thích đùa giỡn như vậy, thì cứ để xem thế nào. Ngủ đến nửa đêm, Vô Cực Tử đột nhiên nghe thấy trên mái nhà có tiếng bước chân, đưa mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Hoàng Dung, đang nửa đêm thế này lại đi đâu kia chứ?

Vô Cực Tử lập tức triển khai Lăng Hư Ngự Không Bộ xuất quỷ nhập thần đuổi theo phía sau, chỉ thấy Hoàng Dung chạy thẳng một mạch đi ra ngoài thành, đến một dòng suối trong vắt, ánh trăng chiếu sáng, nước chảy róc rách, tiếng côn trùng kêu chít chít, khung cảnh hết sức yên bình. Vô Cực Tử rón rén không có tiếng động đi đến sau lưng Hoàng Dung, ở dưới ánh trăng nhìn qua, chỉ thấy trước mặt nàng đang bày hai cái tượng đất sản xuất tại Vô Tích, một nam một nữ, béo béo mập mập, ngây thơ đáng yêu. Tượng đất ở Vô Tích nổi tiếng khắp thiên hạ, tuy chỉ là đồ chơi trẻ con nhưng lại được chế tác cực kỳ tinh xảo, chỉ thấy trước mặt tượng đất còn bày thêm mấy cái chén bát nắn bằng đất, bên trong có đựng một chút cỏ cây hoa lá.

Hoàng Dung vui vẻ nhìn hai cái tượng đất, hạ giọng nói:

- Đây là Tiêu ca ca, đây là Dung Nhi. Hai người các ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện thế này. Bát này là Tiêu ca ca ăn, bát này là Dung Nhi ăn. Đây là Dung Nhi nấu đấy, ăn có ngon không?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, Hoàng Dung tuy thông minh lanh lợi, lém lỉnh tinh quái, nhưng về mặt tình cảm thì lại rất ngây thơ đơn thuần, bèn nhỏ nhẹ nói:

- Ngon lắm, ngon lắm!

Hoàng Dung không khỏi có chút sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì lập tức tươi cười rạng rỡ, ôm chầm lấy Vô Cực Tử, hai người ôm chặt lấy nhau hồi lâu rồi mới buông ra, sóng vai ngồi cạnh khe suối trò chuyện vui vẻ, hai người tuy chỉ xa cách vài ngày, nhưng giống như đã mấy năm không được gặp nhau. Hoàng Dung khúc khích vừa cười vừa nói, Vô Cực Tử cũng im lặng ngồi nghe, hôm ấy nàng ở dưới Thái Hồ suốt nửa giờ liền, Hoàng Dược Sư tuy kỳ môn bát quái, võ công văn học không môn nào là không tinh thông, chỉ có công phu dưới nước là thua xa nữ nhi, làm sao có thể tìm thấy nàng được? Đến lúc Hoàng Dung ngoi lên thì Hoàng Dược Sư đã rời đi rồi, nàng nghĩ lại bản thân đã quá nặng lời với phụ thân, trong lòng cảm thấy cực kỳ hối hận.

Hai người nói chuyện đến khi mặt trăng lên đến giữa đỉnh đầu, Hoàng Dung trong lòng khoan khoái, dần dần cảm thấy mệt mỏi, qua một lúc thì gục đầu vào lòng Vô Cực Tử, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở êm êm, vẻ mặt hồng hào, miệng hơi mỉm cười, chắc là đang mơ thấy mộng đẹp. Vô Cực Tử sợ rằng khiến cho Hoàng Dung tỉnh giấc, cũng không dám động đậy gì, qua một lúc cũng chợp mắt thiếp đi, cũng không biết trôi qua bao lâu, đến khi tỉnh lại thì mặt trời cũng đã mọc rồi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.