Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khất Cái Bang Chủ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mẫu thân của Hoàng Dung mất sớm, nàng lại là ái nữ duy nhất của Hoàng Dược Sư, vậy nên ông tuy hành sự kỳ quái nhưng lại yêu thương nữ nhi còn hơn tính mạng của mình, tự nhiên trước nay không quản thúc mấy, khiến cho Hoàng Dung quen thói ngang ngược, nghịch ngợm cổ quái. Hoàng Dung tuy thông minh tuyệt đỉnh nhưng lại không chịu chuyên tâm học võ, chỉ ưa thích những môn âm dương ngũ hành, kỳ môn bát quái của phụ thân, lại thêm vẫn còn nhỏ tuổi, vì vậy cho dù Hoàng Dược Sư là tôn sư một đời, võ công đã tới chỗ xuất thần nhập hóa, nàng lại chỉ học được một chút võ học của Đào Hoa Đảo mà thôi.

Chỉ thấy Hoàng Dung lúc thì nhanh tay đánh ra Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng lăng lệ ác liệt, lúc lại nhanh chân thi triển Toàn Phong Tảo Diệp Thoái liên miên bất tận, tất cả đều là võ công tuyệt học của Đào Hoa Đảo, võ công tuy thâm sâu khó lường nhưng lại chưa lĩnh ngộ đến nơi đến chốn. Ở chung với nhau lâu ngày như vậy, Vô Cực Tử thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm võ công cho Hoàng Dung, tuy tiến triển không mấy rõ rệt nhưng nàng cũng thành thạo hơn lúc trước không ít, Vô Cực Tử cũng lĩnh ngộ được tinh hoa võ học ẩn chứa bên trong những môn võ công tuyệt học này.

Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, vốn là là đem kiếm pháp hóa vào bên trong chưởng pháp mà thành, khi xuất thủ mỗi chiêu chưởng pháp đều mang theo kiếm ý, xuất chưởng lăng lệ ác liệt như kiếm, hai tay huy động, bốn phương tám hướng đều là chưởng ảnh, có lúc năm hư một thực, có lúc tám hư một thực, giống như cuồng phong chợt hiện ở trong rừng đào, cánh hoa theo gió mà rơi. Toàn Phong Tảo Diệp Thoái đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, là cước pháp nhanh nhẹn nổi danh thiên hạ, chiêu trước chưa qua chiêu sau đã tới, chiêu này nối chiêu kia, vòng nọ nối vòng kia, thật đúng là không dừng lại được, có thể đá tắt ngọn lửa đèn dầu, không những không đạp vỡ chén dầu mà ngay cả dầu trong chén cũng không đổ ra một giọt.

u Dương Khắc hai mắt sáng lên, cười khẽ một tiếng nói:

- Tại hạ bất tài, xin được thỉnh giáo cô nương vài chiêu. Nếu như cô nương thất thủ, ngươi phải bái ta làm sư phụ, vĩnh viễn ngoan ngoãn đi theo ta.

u Dương Khắc tính tình háo sắc, thường xuyên phái người khắp nơi tìm kiếm mỹ nữ về làm tỳ thiếp, lúc rảnh rỗi lại dạy võ công cho bọn họ, vì vậy đám tỳ thiếp ấy cũng chẳng khác gì nữ đệ tử của y. u Dương Khắc tự phụ đám tỳ thiếp của mình đều là bậc tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ, cho dù hậu cung của hoàng đế Đại Kim, Đại Tống cũng chưa chắc đã hơn được, nào ngờ lại gặp Hoàng Dung xinh xắn nõn nà, thanh thoát nhẹ nhàng, tuy còn nhỏ tuổi nhưng quả là quốc sắc thiên hương, đám tỳ thiếp của mình so ra chỉ như cát bụi, lúc này sớm đã thần hồn bay bổng, mê luyến không thôi.

Hoàng Dung cũng không thèm để ý đến u Dương Khắc cợt nhả trêu đùa, không dám khinh suất mà dùng toàn lực xuất chiêu chống cự, chỉ là bầy rắn số lượng đông đảo, nàng rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong. Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, xem ra hôm nay phải làm phiền đến các vị thê tử đang bế quan tu luyện rồi.

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh. Chỉ thấy một người ăn mày trung niên từ đâu đi đến, tay cầm hồ lô rượu uống ừng ực rồi há miệng phun ra một tia rượu thuốc, y lia đầu một vòng từ trái qua phải vạch thành một đường vòng cung. Đám rắn độc đi đầu ngửi thấy mùi rượu thuốc lập tức lăn ra cứng đờ bất động, thế nhưng đám rắn phía sau vẫn không ngừng cuồn cuộn đổ ra, đàn rắn dẫm đạp lên nhau lập tức đại loạn.

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào người ăn mày vừa mới xuất hiện. Chỉ thấy đối phương hàm vuông mặt dài, dưới cằm có râu, tay thô chân to, quần áo trên người may vá chằng chịt nhưng lại rất sạch sẽ, một tay cầm chiếc hồ lô lớn sơn đỏ, một tay cầm chiếc gậy trúc xanh bóng loáng như ngọc, đây không phải là Đả Cẩu Bổng của Cái Bang hay sao?

Người ăn mày nhìn chằm chằm vào u Dương Khắc, nghiêm mặt nói:

- Chăn rắn có địa giới, có thời gian, có quy củ, có đường lối, làm gì có chuyện giữa ban ngày ban mặt lại đi xua rắn thế này? Làm xằng làm bậy như vậy, là ỷ vào người nào đấy?

u Dương Khắc nhìn thấy đối phương thân thủ phi phàm thì cũng không dám đắc tội, chắp tay nói:

- Ðám rắn này từ xa tới, đói quá không thể tuân theo quy củ bình thường được, thật là có lỗi! Xin hỏi cao danh quý tính của lão nhân gia người là gì?

Người ăn mày cũng không trả lời, cười nhạt hỏi:

- Ngươi là nhi tử của u Dương Phong, có phải không?

u Dương Khắc ngấm ngầm hoảng sợ, luống cuống nói:

- Tiền bối có quen gia thúc sao?

Người ăn mày khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Thì ra ngươi là điệt nhi của u Dương Phong. Hai mươi năm nay ta chưa gặp lại lão độc vật, hắn còn chưa chết sao?

u Dương Khắc vô cùng tức giận, chỉ là đối phương võ công cao cường, bản thân không thể chống lại, bèn âm dương quái khí nói:

- Gia thúc thường nói, bằng hữu của người còn chưa chết sạch, lão nhân gia người cũng không dám chầu trời trước đâu.

Người ăn mày ngẩng đầu lên trời cười ha hả, gằn giọng quát:

- Hảo tiểu tử, ngươi cũng biết quanh co chửi người đấy. Thúc điệt ngươi hoành hành bá đạo ở Tây Vực thì không ai quản được, thế nhưng đến Trung Nguyên mà cũng muốn như thế thì đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Nể mặt thúc phụ của ngươi, hôm nay không chấp nhặt với tiểu tử nhà ngươi, mau cút đi cho ta!

u Dương Khắc biết mình không phải là đối thủ nên cũng ngoan ngoãn đi ra, nhưng vẫn có chút không cam tâm, khinh khỉnh nói:

- Vãn bối xin được cáo từ ở đây. Nếu vài năm tới tiền bối không mắc bệnh gì nặng, xin mời đến tệ xá ở Bạch Đà Sơn dạo chơi được không?

Người ăn mày khẽ hừ một tiếng, sa sầm nét mặt quát:

- Bằng vào thằng tiểu tử nhà ngươi mà cũng xứng khiêu chiến với ta sao? Lão ăn mày chưa bao giờ hẹn hò gì với ai cả. Thúc phụ ngươi không sợ ta, ta cũng không sợ hắn, hai mươi năm trước chúng ta đã tỷ thí qua, kẻ tám lạng người nửa cân, không cần đánh nữa. Còn không mau cút đi cho ta?

u Dương Khắc giật mình kinh hãi, cũng không dám nói gì nữa, liếc mắt nhìn Vô Cực Tử và Hoàng Dung một cái, sau đó lập tức quay người rời khỏi. Bầy rắn cũng như một làn sóng nhỏ cuồn cuộn rời đi, chỉ trong giây lát đã rút lui hết, chỉ để lại trên mặt đất những đám dịch nhờn dinh dính lóng lánh.

Người ăn mày ừng ực uống mấy hớp rượu trong hồ lô, khẽ lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán, thở phào một hơi rồi luôn miệng nói:

- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!

Hoàng Dung không khỏi có chút ngạc nhiên, buột miệng hỏi:

- Tiền bối, người làm sao vậy?

Người ăn mày khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Ðám rắn độc này tuy tạm thời bị ta ngăn cản, nhưng nếu bọn chúng thực sự tấn công thì mấy ngàn mấy vạn con rắn độc như sóng tràn đến làm sao chặn được? May là tên tiểu tử khốn khiếp kia tuổi trẻ không hiểu việc đời nên mới bị lão ăn mày ta dọa sợ rút lui, nếu là lão độc vật đích thân đến thì hôm nay hai người các ngươi phải thê thảm rồi.

Vô Cực Tử khẽ chắp tay chân thành cảm tạ, Hoàng Dung cũng cảm kích nhìn người ăn mày, chợt thấy bàn tay phải cầm hồ lô của y chỉ có bốn ngón, ngón cái đã bị cụt tới tận bàn tay, giật nảy cả mình, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hôm nay cơ duyên xảo hợp, lại gặp được ông ấy? Trước tiên cứ thử thăm dò một chút rồi sẽ tính sau."

Người ăn mày cứ nhìn chằm chằm vào con gà cất ở trong bọc, cổ họng giật giật, miệng ứa nước dãi, Hoàng Dung thấy vậy trong lòng cười thầm, lập tức mở bọc lấy con gà ra, chỉ thấy đối phương vội vàng nói:

- Xé làm ba phần, phao câu để lại cho ta!

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, lập tức xé đôi con gà, đưa phần có phao câu qua cho người ăn mày, y vội vàng đưa tay giật lấy, như mây trôi gió cuốn mà ăn sạch sẽ, vừa nhai nhồm nhoàm vừa cất tiếng khen:

- Ngon quá, ngon quá! Ngay cả tổ tông của lão ăn mày ta cũng chưa từng được ăn con gà ăn mày nào mà ngon thế này.

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, đưa nửa con gà còn lại cho người ăn mày, chỉ thấy y khiêm nhường nói:

- Như vậy sao được? Hai người các ngươi còn chưa ăn mà.

Người ăn mày ngoài miệng khách sáo nhưng đã đưa tay cầm lấy, chỉ trong giây lát cũng đã ăn sạch, chỉ còn thừa mấy cái xương, vỗ bụng một cái kêu lên:

- Bụng ơi là bụng, ăn thịt gà ngon thế này còn thiếu gì nữa bụng ơi?

Hoàng Dung bật cười khanh khách, vui vẻ nói:

- Tiểu nữ ngẫu nhiên nướng được một con gà ăn mày, lại được chui vào bụng của tổ tông ăn mày, thật là vô cùng vinh hạnh.

Người ăn mày hô hô cười lớn, lấy ra mấy cái kim tiêu nói:

- Con nhóc ngươi ngoan lắm đấy. Hôm qua gặp được mấy người đánh nhau, trong đó có một người rất xa hoa, ném tiêu thế mà kim quang sáng loáng, lão ăn mày thuận tay bắt lấy mang đi luôn. Mấy cái kim tiêu này trong là đồng nát sắt vụn, thế nhưng bên ngoài lại mạ vàng thật. Con nhóc ngươi cầm lấy mà chơi, lúc nào không có tiền cũng có thể đổi được bảy, tám nén bạc đấy.

Hoàng Dung lắc đầu không nhận, mỉm cười nói:

- Tiền bối, người nói gì vậy? Người vừa mới xuất thủ cứu mạng chúng tôi, chúng tôi làm sao dám nhận lễ vật cho được?

Người ăn mày khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Nói cũng phải, nói cũng phải! Thế thì lão ăn mày cũng không khách khí.

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, thong thả nói:

- Con gà ăn mày này cũng chưa đáng gì, tiểu nữ còn có mấy món, muốn mời người bình phẩm một chút. Chúng ta cùng tới thị trấn trước mặt, có được không?

Người ăn mày sắc mặt đại hỉ, vui mừng kêu lên:

- Hay lắm, hay lắm!

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, hiếu kỳ hỏi:

- Còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của lão nhân gia người?

Người ăn mày cũng không nghĩ nhiều, thẳng thắn đáp:

- Ta họ Hồng, đứng hàng thứ bảy, hai người các ngươi cứ gọi ta "Thất Công" là được.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, quả nhiên chính là ông ta, bang chủ Hồng Thất Công của Cái Bang, một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, có ngoại hiệu là Bắc Cái. Hồng Thất Công hào hiệp trượng nghĩa, hành sự rõ ràng dứt khoát, phong thái không kém gì Tiêu Phong trước đây, chỉ là y có phần hơi ham ăn một chút mà thôi.

Ba người nhanh chóng đi về phía nam, đến một thị trấn gọi là Khương Miếu Trấn, vào nghỉ ở trong khách điếm, Hoàng Dung cười khẽ nói:

- Ta đi mua thức ăn, hai người cứ nghỉ ngơi một lúc đi.

Hồng Thất Công nhìn theo bóng lưng Hoàng Dung rời đi, cười híp mắt nói:

- Tiểu tức phụ của ngươi cũng được đấy chứ?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào. Hồng Thất Công lập tức ha hả cười lớn, lim dim mắt lăn ra ghế ngủ một giấc. Qua hơn nửa giờ, Hoàng Dung mới mua thức ăn trở về, vào bếp nấu nướng, Vô Cực Tử cũng muốn vào giúp, nhưng nàng cứ cười cười đẩy hắn ra ngoài.

Lại qua hơn nửa giờ, Hồng Thất Công ngáp dài một cái, hai cánh mũi cứ hít hít, ngạc nhiên kêu lên:

- Mùi hương gì mà lạ quá vậy? Món ăn gì mà tà môn thế?

Hồng Thất Công thò thò cổ, không ngừng nhìn vào trong bếp, Vô Cực Tử nhìn thấy y dáng vẻ ngứa ngáy, sốt ruột không chờ được nữa thì không khỏi âm thầm buồn cười. Mùi hương ngào ngạt bay ra, chỉ thấy Hoàng Dung bưng một cái mâm bước đến đặt lên trên bàn, trong mâm có ba bát cơm trắng, một chén rượu đầy, cùng với hai bát thức ăn, một bát là thịt bò nướng, mùi thơm nức mũi không sao tả được, bát còn lại là một bát canh xanh biếc, bên trong có mấy chục quả anh đào, mấy cánh hoa ửng hồng nổi lên, lại thêm mấy cọng măng non và mùi lá sen tinh khiết.

Hoàng Dung rót một chén rượu đặt trước mặt Hồng Thất Công, tươi cười nói:

- Thất Công, người nếm thử xem tay nghề nấu nướng của ta thế nào?

Hồng Thất Công lập tức đưa đũa gắp luôn hai miếng thịt bò cho vào trong miệng. Chỉ thấy trong miệng thơm ngát, cứ nhai một miếng lại thấy mùi vị khác nhau, biến ảo đa đoan giống như chiêu thức võ học nhiều tầng nhiều lớp đánh mãi không hết.

Hồng Thất Công phấn khích nhắm mắt phân biệt mùi vị nói:

- Xem nào, một miếng là thịt mông dê, một miếng là lỗ tai heo, một miếng là thịt thăn bê, một miếng... một miếng là thịt hoẵng trộn với thịt thỏ!

Hoàng Dung nhoẻn miệng tươi cười, vỗ tay khen:

- Hảo bản lĩnh, hảo bản lĩnh! Món này có hai mươi lăm lần biến hóa, hợp với số hoa mai năm năm hai mươi lăm, lại thêm miếng thịt có hình ống sáo, vậy nên có tên là Ngọc Địch Thùy Gia Thính Lạc Mai. Thất Công quả nhiên chính là trạng nguyên trong đám thực khách!

Hồng Thất Công vỗ đùi một cái, phấn khích kêu lên:

- Không tầm thường!

Hồng Thất Công lại cầm thìa lên múc hai quả anh đào, khẽ chép chép miệng phân biệt mùi vị, trầm ngâm nói:

- Quả anh đào này nhồi thêm... chim cưu, chính là chim cưu! Bát canh lá sen măng non anh đào cánh hoa chim cưu này có cái tên kỳ lạ gì thế?

Hoàng Dung chìa ngón tay cái lên, bội phục nói:

- Thật lợi hại! Người chỉ cần dựa theo "Thi Kinh" là nghĩ ra ngay.

Hồng Thất Công xua tay lia lịa, lắc đầu nói:

- Không được, không được! Những trò sách vở thì lão ăn mày ta chẳng biết gì đâu.

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, nhìn sang Vô Cực Tử nói:

- Trong "Thi Kinh" có câu "Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu.", vậy nên món ăn này có tên là Hảo Cầu Thang.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn Hoàng Dung, Hồng Thất Công cũng bật cười ha hả nói:

- Hay lắm, hay lắm! Hoàng lão tà sinh được nữ nhi kỳ quái như ngươi, thật là có phúc!

Hoàng Dung vô cùng sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

- Thất Công, người biết phụ thân ta sao?

Hồng Thất Công khẽ gật đầu, đắc ý nói:

- Ðương nhiên! Hắn là Đông Tà, ta là Bắc Cái, chúng ta đánh nhau còn ít hay sao?

Hoàng Dung ồ lên một tiếng, tiếp tục hỏi:

- Thất Công, người làm sao mà nhận ra ta?

Hồng Thất Công bật cười ha hả, thản nhiên nói:

- Ngươi lấy gương ra soi xem mắt mũi của ngươi có giống cha ngươi không? Lại thêm lúc trước ngươi động thủ, võ công tuyệt học của Đào Hoa Đảo, lão ăn mày ta làm sao có thể không biết?

Hồng Thất Công lại quay sang nhìn Vô Cực Tử, cảm khái nói:

- Tiểu tử, tiểu tức phụ của ngươi trù nghệ đứng đầu thiên hạ, ngươi đời này nhất định sẽ được hưởng phúc rồi. Con mẹ nó, tại sao khi ta còn trẻ lại không gặp được nữ nhân bản lĩnh thế này?

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.