Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Hồ Phóng Ca

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Cáo biệt Hồng Thất Công, Vô Cực Tử và Hoàng Dung men theo Đại Vận Hà đi xuống phía nam, dọc đường du sơn ngoạn thủy, không bao lâu thì đã đi đến bên bờ Thái Hồ. Thái Hồ vắt qua ba châu, sông ngòi ở Giang Nam hầu hết đều chảy về đây, vòng vèo hơn năm trăm dặm, nổi tiếng với các loài cá đặc sắc và các tảng đá vôi hoành tráng không nơi nào có được. Sóng dài xa tít tới tận chân trời, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy một màu xanh biếc, bảy mươi hai đỉnh núi xanh thẫm nhô lên trên ba vạn sáu ngàn ngọn sóng dữ dội, Vô Cực Tử trong lòng không khỏi có chút xao xuyến, hắn lần đầu gặp được A Châu, A Bích và Vương Ngữ Yên chính là ở vùng non xanh nước biếc sơn thủy hữu tình này.

Hoàng Dung không nhịn được mà ngẩng đầu lên gào to một tiếng, vui vẻ nói:

- Tiêu ca ca, chúng ta xuống hồ chơi đi!

Hai người tìm đến một chiếc thuyền đánh cá ở ven hồ, đem tuấn mã gửi lại ở chỗ ngư dân rồi nhanh chóng thuê một chiếc thuyền nhỏ, khua chèo bơi ra giữa hồ. Cách bờ xa dần, hai người nhìn thấy xung quanh bốn bề mênh mông sông nước, đúng là không biết thiên địa trong biển hồ hay biển hồ trong thiên địa.

Hoàng Dung vạt áo mái tóc đong đưa trong gió, mỉm cười nói:

- Trước đây Phạm đại phu cùng với Tây Thi ngao du Thái Hồ, ở đây sống hết quãng đời còn lại, tiêu dao khoái hoạt không màng nhân thế, thực sự là rất thông minh.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thong thả nói:

- Phạm Lãi đương nhiên là rất thông minh, chỉ là hắn bởi vì mưu cầu của bản thân mà lại đẩy nữ nhân của mình vào cảnh nước sôi lửa bỏng... ta không làm được! Kể ra thì Ngũ Tử Tư và Văn Chủng đến chết vẫn tận trung báo quốc lại càng khiến cho người ta tiếc nuối không thôi.

Hoàng Dung bất giác đỏ mặt, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Vô Cực Tử, hai người cứ như vậy trò chuyện không chèo thuyền nữa, để mặc cho chiếc thuyền nhỏ theo gió trôi đi. Bất giác đã cách bờ hơn mười dặm, chỉ thấy cách khoảng mười trượng phía trước có một chiếc thuyền đánh cá đang đậu giữa hồ, bên trên có một vị nam tử trung niên ngồi ở đầu thuyền kiên nhẫn thả câu, cuối thuyền lại có một tên tiểu đồng trẻ tuổi.

Hoàng Dung cùng với Vô Cực Tử nói chuyện một lúc, quay đầu nhìn lại thì thấy nam tử trung niên kia vẫn đang ngồi yên ở trên đầu thuyền, cần câu dây câu không hề động đậy, bèn tươi cười nói:

- Người này nhẫn nại thật đấy!

Một trận gió nhẹ thổi qua, sóng nước lăn tăn vỗ vào đầu thuyền, khung cảnh vô cùng nên thơ trữ tình. Hoàng Dung cũng tiện tay khua mái chèo cất cao giọng hát, thanh âm tha thiết đượm buồn êm ả truyền ra trên khắp mặt hồ xung quanh.

"Phóng thuyền thiên lý lăng ba khứ, lược vi Ngô Sơn lưu cố lai.

Vân truân Thủy Phủ, đào tùy Thần Nữ, Cửu Giang đông chú.

Bắc khách phiên nhiên, tráng tâm thiên cảm, niên hoa tương mộ.

Y Tung cựu ẩn, Sào Do cố hữu, Nam Kha mộng, cự như hứa!"

Hoàng Dung hát xong nửa đầu ca khác thì cũng ngừng lại một lúc. Vô Cực Tử nhìn thấy trong mắt giai nhân như có ánh lệ, đang muốn hỏi nàng ý nghĩa của bài ca, chợt nghe trên hồ vang tới một giọng hát mạnh mẽ, khúc điệu cũng giống Hoàng Dung vừa hát, chính là nửa sau của bài ca ấy.

"Hồi thủ thị yêu phân vị tảo, vấn nhân gian anh hùng hà xứ.

Kỳ mưu báo quốc, khả liên vô dụng, trần hôn bạch vũ.

Thiết tỏa hoành giang, cẩm phàm trùng lãng, tôn lang lương khổ.

Sầu xao quế trạo, bi ngâm Lương Phủ, lệ lưu như vũ!"

Xa xa nhìn lại, người cất giọng hát chính là nam tử trung niên vẫn đang kiên nhẫn thả câu, Hoàng Dung nghe thấy tiếng ca của y thì lại ngẩn ngơ xuất thần, Vô Cực Tử cũng không nhịn được mà thắc mắc hỏi:

- Dung Nhi, muội làm sao thế?

Hoàng Dung nhìn chằm chằm về phía nam tử trung niên, nhẹ giọng nói:

- Ðây là xướng khúc mà cha muội thường ngày vẫn hát, không ngờ rằng một người câu cá trên hồ cũng biết được, chúng ta đến xem một chút.

Hai người nhẹ nhàng chèo thuyền đi qua, chỉ thấy nam tử trung niên chậm rãi thu cần câu lại rồi cũng chèo thuyền đi tới, đến khi hai chiếc thuyền chỉ còn cách nhau vài trượng, nam tử trung niên bèn chắp tay nói:

- Trên hồ may mắn gặp được giai khách, xin mời qua đây cùng uống một chén, có được không?

Vô Cực Tử và Hoàng Dung cũng khách khí đáp lại mấy câu, hai người buộc đầu thuyền nhỏ vào đuôi thuyền đánh cá, sau đó nhảy qua chắp tay chào hỏi, nam tử trung niên cũng chắp tay đáp lễ nói:

- Mời ngồi! Tại hạ có bệnh trên chân, không đứng lên được, xin hai vị thứ tội.

Vô Cực Tử và Hoàng Dung khẽ mỉm cười, đồng thanh nói:

- Không cần khách sáo!

Hai người thoải mái ngồi xuống chiếc thuyền đánh cá, nhìn thấy đối phương khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt khô héo gầy gò tựa hồ đang mắc bệnh nặng, Hoàng Dung ung dung nói:

- Vị này họ Tiêu, vãn bối họ Hoàng, nhất thời cao hứng hát bừa trên hồ, có phần quấy rầy nhã hứng của tiên sinh.

Nam tử trung nhiên khẽ lắc đầu, khách sáo nói:

- Ðược nghe giọng ca êm ái, phiền não trong lòng bỗng nhiên tiêu tan. Tại hạ họ Lục, vừa rồi Hoàng cô nương hát bài "Thủy Long Ngâm" tình ý day dứt, quả thật là tuyệt diệu vô cùng. Cô nương tuổi còn nhỏ mà có thể hiểu được thâm ý bên trong, cũng không dễ dàng gì.

Hoàng Dung nghe lời lẽ của đối phương có vẻ kiêu ngạo, cười khẽ một tiếng nói:

- Sau khi Đại Tống chạy về phía nam, tao nhân mặc khách không ai là không đau buồn.

Nam tử trung niên gật đầu khen phải, Hoàng Dung lại tiếp tục nói:

- Trương Hiếu Tường trong bài thơ "Lục Châu Ca Đầu" có nói "Văn đạo Trung Nguyên di lão, Thường nan vọng, Thuý bảo nghê tinh. Sử hành nhân đáo thử, Trung phẫn khí điền ưng, Hữu lệ như khuynh!" cũng chính là có ý tứ như vậy.

Hai người bàn tới thi từ vô cùng ăn ý, thực ra Hoàng Dung vẫn còn trẻ tuổi, làm sao có thể hiểu được nỗi đau mất nước ra sao, chỉ có điều trước đây nàng đã từng nghe phụ thân nói qua, lúc này đem ra nói lại, kiến giải sâu rộng, lời lẽ tao nhã, khiến cho đối phương không ngừng đập bàn khen ngợi. Vô Cực Tử đối với Thư Đạo cũng biết sơ sơ một chút, nhưng lại không nghiên cứu chuyên sâu, câu hiểu câu không, nếu là Vương Ngữ Yên thì nàng nhất định có thể cùng với đối phương biện luận thi từ bao lâu cũng không chán.

Lại bàn luận thêm một lúc, sắc chiều mờ mờ buông xuống, sương mù trên hồ càng lúc càng dày, chỉ thấy nam tử trung niên hào sảng nói:

- Tệ xá ngay ở bên hồ, tại hạ xin được mạo muội, muốn mời hai vị đến chơi vài hôm.

Hoàng Dung nhìn sang Vô Cực Tử, cười khẽ hỏi:

- Tiêu ca ca, như thế nào?

Vô Cực Tử cũng không có ý kiến gì, gật đầu nói:

- Dung Nhi, vậy thì chúng ta cứ quấy rầy Lục tiên sinh vậy.

Chiếc thuyền khẽ xuôi mái chèo, đi được vài dặm đến trước một bãi cù lao thì cũng nhanh chóng ghé vào một bến cảng xây trên đá xanh. Hai người lên bờ chỉ thấy phía trước lầu gác quanh co, thoạt nhìn là một trang viên rất lớn, chưa vào đến cổng chợt thấy một thanh niên áo trắng thân thể tráng kiện bước ra chào đón, sau lưng còn có mấy tên tùy tùng.

Thanh niên áo trắng tươi cười bước đến, vui mừng nói:

- Phụ thân, người về rồi sao? Bọn họ là ai vậy?

Lục trang chủ khẽ mỉm cười, nghiêm mặt nói:

- Anh Nhi, không được thất lễ! Hai vị này chính là bằng hữu ta mới kết giao.

Thanh niên áo trắng khẽ chắp tay, hòa nhã nói:

- Tại hạ Lục Quán Anh, xin được ra mắt hai vị.

Vô Cực Tử và Hoàng Dung cũng chắp tay khiêm tốn mấy câu, mọi người vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong nội sảnh. Trang viên bày biện hoa mỹ, rường cột chạm trổ vô cùng khéo léo, Hoàng Dung trên đường đi cứ quan sát bố trí ở đây, trên mặt thoáng hiện một chút ngạc nhiên.

Qua ba dãy đình viện, đi vào đến hậu sảnh, Hoàng Dung nhìn thấy trong thư phòng giá sách khắp nơi, tất cả đều là thi thư điển tịch, trên bàn có rất nhiều đồ đồng đồ ngọc, xem ra đều là cổ vật. Trên vách có treo một bức tranh thủy mặc, khắc họa một thư sinh trung niên đứng giữa sân trong đêm trăng sáng, tay cầm chuôi kiếm, ngửa đầu lên trời thở dài, thần sắc tịch mịch, góc trái trên cùng có đề một bài thơ, chính là tác phẩm "Tiểu Trùng Sơn" của Nhạc Phi.

"Tạc dạ hàn cung bất trú minh.

Kinh hồi thiên lý mộng,

Dĩ tam canh.

Khởi lai độc tự nhiễu giai hành,

Nhân tiễu tiễu,

Liêm ngoại nguyệt lung minh.

Bạch thủ vị công danh.

Cựu sơn tùng trúc lão,

Trở quy trình.

Dục tương tâm sự phó dao tranh.

Tri âm thiểu,

Huyền đoạn hữu thùy thinh."

Lục trang chủ thấy Hoàng Dung chăm chú nhìn bức họa, bèn nhã hỏi:

- Hoàng cô nương, bức họa này thế nào, xin mời ngươi bình phẩm.

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, chầm chậm nói:

- Vãn bối lớn mật nói bừa, xin Lục trang chủ đừng trách. Bức họa này muốn thể hiện hùng tâm tráng chí, tâm tình bàng hoàng trong bài "Tiểu Trùng Sơn" của Nhạc Vũ Mục, lúc trang chủ vẽ tranh viết chữ dường như cũng đầy lòng phấn khích, tâm sự ngổn ngang, bút lực cố nhiên rất mạnh mẽ, nhưng mà phong mang lộ rõ, như muốn cùng với kẻ địch liều mạng sống chết một phen, chỉ e có chỗ không hợp với bản ý đau lòng lo nước của Nhạc Vũ Mục. Vãn bối nghe người ta nói, thư họa bút mực nếu quá khí lực thì lại thiếu đi cái ý uyển chuyển hàm súc, tựa hồ chưa thể nói là cảnh giới cực cao.

Lục trang chủ khẽ thở dài một tiếng, thần sắc thê thảm, im lặng hồi lâu không nói gì, Hoàng Dung thấy vậy thì không khỏi cảm thấy có chút áy náy, khom lưng nói:

- Vãn bối trẻ người non dạ, ăn nói bừa bãi, xin Lục trang chủ thứ tội.

Lục trang chủ khẽ giật mình, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ, hoan hỉ nói:

- Sao Hoàng cô nương lại nói như thế, không ngờ rằng tâm tình của ta trong lúc vẽ tranh viết chữ lại bị dễ dàng ngươi nhìn thấu, cô nương có thể nói chính là tri kỷ đệ nhất mà Lục mỗ từng gặp trong đời. Đến nỗi bút lực quá đỗi giương cung bạt kiếm, càng là tật xấu mà ta không sao sửa được, cô nương chỉ giáo rất đúng.

Lục trang chủ ngừng lại một chút rồi quan tâm hỏi:

- Cô nương tinh tế như vậy, chắc là gia học uyên thâm, lệnh tôn hẳn là danh túc đại nho, không biết danh húy xưng hô thế nào?

Hoàng Dung khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Vãn bối có biết gì đâu, cảm tạ trang chủ khen ngợi. Gia phụ ở quê mở trường dạy học, cũng chẳng có tên tuổi gì.

Lục trang chủ không khỏi có chút thất vọng, thở dài nói:

- Tài tử không gặp vận, cổ kim cùng cảm khái.

Trò chuyện một lúc, ăn uống xong xuôi, Vô Cực Tử và Hoàng Dung cũng đứng lên cáo từ quay về phòng nghỉ ngơi, Hoàng Dung nhẹ nhàng khép cửa phòng lại rồi hạ giọng nói:

- Trang viên này xây dựng rất cổ quái, huynh thấy vị Lục trang chủ này là người thế nào?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Người này tuy hai chân tàn phế nhưng lại biết võ công, bản lĩnh cũng không tệ đâu, ta thấy rất giống một người quen cũ.

Hoàng Dung không khỏi có chút ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi:

- Là ai vậy?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, nhàn nhạt đáp:

- Khúc Linh Phong!

Hoàng Dung gật đầu hiểu ra, trầm ngâm nói:

- Thế thì đúng rồi, thảo nào ta thấy quen thuộc như vậy. Trang viên này án theo phương vị sáu mươi bốn quẻ Phục Hy mà xây dựng, tương tự với cấu trúc bố cục trên Đào Hoa Đảo, người nào không hiểu âm dương bát quái thì rất dễ bị vây khốn ở bên trong, chỉ là nơi này vẫn chưa đạt được ảo diệu của âm dương biến hóa, càn khôn đổi chỗ mà cha ta vẫn luôn tâm đắc.

Hoàng Dung ngừng lại một chút rồi cảm khái nói:

- Ở trong thư phòng cũng đóng một tấm bát quái thiết phiến, đây chính là vật dụng cần thiết để tu luyện Phách Không Chưởng, cha ta có dạy qua cho ta về chưởng pháp này, không nghĩ rằng hiện tại lại có thể nhìn thấy ở đây. Xem ra vị Lục trang chủ này rất có thể chính là Lục Thừa Phong sư huynh, trước đây đã bị cha ta trong lúc nóng giận đánh gãy hai chân, trục xuất khỏi Đào Hoa Đảo.

Mặc dù hai người gắn kết khăng khít, trong lòng đều có đối phương, nhưng tình cảm cũng rất đơn thuần, không làm gì vượt quá giới hạn. Ngủ đến nửa đêm, chợt xa xa vang lên tiếng tu và ầm ĩ, Vô Cực Tử và Hoàng Dung đều giật mình tỉnh dậy, qua một hồi lại có âm thanh tu tu vang lên, bên khởi bên họa, không phải chỉ có một người, rõ ràng là tiếng gọi đáp với nhau.

Hai người rón rén đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài có rất nhiều người tay cầm đèn lồng đi đi lại lại, không biết vội vã chuyện gì. Một lúc sau, tất cả gia nhân đều chạy ra phía ngoài trang viên, hai người cảm thấy hiếu kỳ trong lòng, nhanh chóng đi ra thám thính một chút. Đường đi trong trang viên rẽ đông quẹo tây quanh co rối rắm, nhiều nơi còn sắp đặt cạm bẫy cực kỳ tinh vi, thế nhưng điều này cũng không thể làm khó được Hoàng Dung, hai người thong thả rảo bước giống như đi trong nhà mình.

Hai người cẩn thận thu liễm khí tức ẩn nấp phía sau trang viên, đưa mắt nhìn về phía đông thì thấy một đoàn người đang giơ cao đèn đuốc đứng ở ven hồ, đứng ở chính giữa đám người chính là thiếu trang chủ Lục Quán Anh mới gặp lúc chiều. Ở xung quanh có rất nhiều quan binh đang bị bắt trói, xem ra bọn họ đã bị đám người Lục Quán Anh đánh bại, đáng ngạc nhiên là Hoàn Nhan Khang cũng đang ở đây, lúc này tay chân của y đều bị trói chặt, tuy hai mắt nhắm nghiền nhưng ngực không ngừng nhô lên hạ xuống, xem ra vẫn chưa chết được.

Lục Quán Anh dang hai tay ra, dõng dạc nói:

- Hôm nay chúng ta bắt được khâm sứ Đại Kim cùng với hơn hai mươi rương tài vật bất nghĩa chở qua Thái Hồ. Ðây đều là máu mủ của dân, chúng ta vẫn tuân theo quy tắc cũ, một nửa chia cho dân nghèo ven hồ, một nửa chia cho hào kiệt các trại. Trại chủ các trại đều về Quy Vân Trang mở yến mừng công, còn các đầu lĩnh thì đưa bộ thuộc về trại chờ đợi luận công ban thưởng!

Mọi người lập tức hưng phấn hoan hô như sấm, Vô Cực Tử và Hoàng Dung lúc này mới hiểu, thì ra những người này đều là thủ lĩnh thảo khấu ở trên Thái Hồ, xem ra Lục Quán Anh chính là tổng đầu lĩnh của tất cả các trại. Chỉ thấy thuyền lớn thuyền nhỏ chia nhau tản ra bốn phía, dần dần khuất vào sương mù trên mặt hồ, núi xanh vươn thẳng, sóng biếc mênh mông, quang cảnh chẳng mấy chốc đã trở nên yên tĩnh nhẹ nhàng. Vô Cực Tử nhanh chóng cùng với Hoàng Dung men theo lối cũ trở lại phòng ngủ, đến khi trời sáng thì có mấy tên gia nhân đi đến phục vụ, đồng thời cũng tiện thể đảo mắt nhìn quanh không phát hiện điều gì bất thường, cũng chỉ cho rằng hôm trước hai người đi chơi suốt ngày vất vả nên lúc này vẫn đang say ngủ.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.