Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Tâm Ám Hứa

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Thời gian chậm rãi trôi qua, đêm nay đã là đêm thứ bảy, Bao Tích Nhược và Dương Thiết Tâm cũng chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt cũng bắt đầu hồng hào trở lại. Mọi người nhìn thấy phu thê Dương Thiết Tâm tỉnh lại thì vừa mừng rỡ vừa kinh hãi, không ngờ rằng diệu thủ hồi xuân, khởi tử hoàn sinh, trên thế gian lại có chuyện thần kỳ như vậy, khiến cho mọi người ai cũng không rét mà run.

Đến khi hoàn thành trị liệu, Vô Cực Tử cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm tiên huyết, đồng thời chữa trị cho hai người cùng một lúc không phải là chuyện dễ dàng, lần này toàn bộ nội lực trên người hắn đã bị hao kiệt, tạm thời không thể sử dụng võ công. Chỉ là Vô Cực Tử sớm đã phản phác quy chân, mấy người Khâu Xử Cơ và Giang Nam Thất Quái cũng không biết được tình trạng hiện tại của hắn, chỉ cho rằng thủ đoạn thần kỳ như vậy thì cũng không tránh khỏi một chút nội thương. Tuy nhiên lần này Vô Cực Tử cũng có thể nói là nhân họa đắc phúc, hắn đối với việc nhất tâm nhị dụng cũng đã có một chút cảm ngộ phi thường.

Bao Tích Nhược nắm chặt lấy tay của Dương Thiết Tâm, sợ rằng y sẽ bỏ mình mà đi, mơ mơ màng màng nói:

- Thiết ca, chúng ta... đã xuống âm phủ rồi sao?

Dương Thiết Tâm cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, y chỉ nhớ rằng bản thân đã vung thương tự vẫn, cùng với thê tử nhắm mắt ra đi, trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng, chỉ thấy Mục Niệm Từ ôm chặt lấy y không buông, vui mừng nói:

- Phụ thân, người... sống lại rồi! Thật là tốt quá!

Quách Tĩnh cũng vui mừng đi đến trước mặt Dương Thiết Tâm, kích động nói:

- Dương thúc thúc, là Tiêu đại ca đã cứu sống người, y thuật thật là thần kỳ!

Khâu Xử Cơ cũng gật đầu tán thưởng, cảm khái nói:

- Đúng vậy! Y thuật của Tiêu huynh đệ xuất thần nhập hóa, giỏi giang vô cùng, danh hiệu Tiêu Dao Y Tiên của hắn quả thật không phải nói chơi.

Dương Thiết Tâm vội vàng nắm tay Bao Tích Nhược đi đến trước mặt Vô Cực Tử, cảm kích nói:

- Tiêu huynh đệ, đại ân đại đức của ngươi, phu thê chúng ta cảm kích không sao tả được, xin nhận của chúng ta một lạy!

Vô Cực Tử đưa tay đỡ lấy phu thê Dương Thiết Tâm, mỉm cười nói:

- Không sao, không sao! Mọi người không cần khách khí. Dương đại tẩu, nhân sinh như mộng, còn sống so với chết đi vẫn tốt hơn nhiều, ta nói đúng không?

Bao Tích Nhược khẽ thở dài một hơi, trong lòng ngổn ngang trăm mối, có nhiều chuyện đến lúc mất đi mới biết trân quý, sắc trời lúc này cũng đã lờ mờ sáng, Khâu Xử Cơ kính cẩn hướng về Giang Nam Thất Quái vái dài một cái, dõng dạc nói:

- Chúng ta là người học võ, phẩm hạnh tâm thuật là hàng đầu, võ công chỉ là thứ yếu, nghiệt đồ của ta nhân phẩm không tốt, thua kém xa lệnh hiền đồ. Ước hẹn tỷ võ ở Túy Tiên Lâu hôm nay đã chấm dứt, bần đạo cam bái hạ phong, tự nhiên sẽ loan truyền ra giang hồ, nói rằng Khâu Xử Cơ đã thất bại thảm hại dưới tay Giang Nam Thất Hiệp, tâm phục khẩu phục.

Giang Nam Thất Quái nghe thấy Khâu Xử Cơ nói vậy đều rất đắc ý, cảm thấy mười tám năm ở đại mạc cuối cùng cũng có kết quả viên mãn, Kha Trấn Ác cũng khiêm tốn đáp lễ vài câu. Thế nhưng bọn họ nhớ đến Trương A Sinh chết thảm ở trên đại mạc, trong lòng bất giác buồn bã, tiếc cho y không thể đích thân nghe được Khâu Xử Cơ nhận thua.

Khâu Xử Cơ nhìn Quách Tĩnh và Mục Niệm Từ một cái, vui vẻ nói:

- Kha đại ca, đệ tử của các vị mang lòng hiệp nghĩa, quả nhiên rất tốt. Dương huynh đệ có được nữ tế như vậy, thật là có phúc!

Mục Niệm Từ ngại ngùng cúi đầu, nàng sớm đã đem chuyện chung thân đại sự của mình gửi gắm vào người khác, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao mới tốt, chỉ thấy Quách Tĩnh đỏ mặt nói:

- Con không cưới cô ấy đâu!

Khâu Xử Cơ sa sầm nét mặt đứng phắt lên hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Hàn Tiểu Oanh thương xót đệ tử, thấy y quẫn bách bèn dịu dàng nói:

- Chúng tôi biết hậu nhân của Dương đại gia là con trai, việc chỉ phúc vi hôn không cần giữ nữa, vì vậy đã quyết định hôn sự cho Tĩnh Nhi ở Mông Cổ. Đại hãn Mông Cổ là Thành Cát Tư Hãn đã phong cho Tĩnh Nhi làm Kim Đao Phò Mã.

Khâu Xử Cơ vẻ mặt trở nên đáng sợ, trừng trừng nhìn Quách Tĩnh, cười nhạt nói:

- Hay lắm! Người ta là công chúa lá ngọc cành vàng, làm sao có thể so với bách tính tầm thường? Loại người tham lam phú quý, quên gốc phụ nghĩa như ngươi, có khác gì tiểu tử Hoàn Nhan Khang kia?

Hàn Tiểu Oanh hiền hòa nhìn Quách Tĩnh, ôn nhu nói:

- Nam tử tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường. Ngươi cứ đem mọi chuyện báo lại với đại hãn, một chồng hai vợ vẹn cả đôi đường, có gì không được?

Quách Tĩnh khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Con cũng không cưới Hoa Tranh đâu.

Hàn Tiểu Oanh vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao lại thế?

Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Người ta có ý với ngươi, ngươi cứ lằng nhà lằng nhằng, thích hay không thích thì nói một câu. Việc này mà không xử lý cho tốt thì còn đáng mặt nam nhi sao?

Quách Tĩnh ngẩn người trầm ngâm, thở dài nói:

- Ta... ta chỉ xem Hoa Tranh giống như muội muội thân thiết mà thôi...

Vô Cực Tử và Giang Nam Thất Quái đối với chuyện này cũng hoàn toàn bó tay bất lực, chợt thấy Mục Niệm Từ nhẹ giọng nói:

- Ta cũng không lấy huynh ấy đâu.

Mọi người ai cũng cực kỳ sửng sốt, không ngờ Mục Niệm Từ tính tình dịu dàng đột nhiên quả quyết như vậy, chỉ thấy Hoàng Dung bật cười khúc khích, khoái chí hỏi:

- Mục tỷ tỷ, ngươi không chịu lấy hắn bởi vì chê hắn quá ngu xuẩn, có phải không?

Mục Niệm Từ khẽ lắc đầu, cuống quýt nói:

- Không phải, không phải! Quách đại ca thiên tính thuần hậu, có lòng hiệp nghĩa, ta rất khâm phục. Hôm đó huynh ấy can thiệp chuyện bất bình vì ta mà không kể tính mạng, ta quả thật vô cùng cảm kích. Chỉ là... chỉ là nghĩa phụ đã hứa gả ta cho người khác rồi, lúc ấy tình hình nguy cấp nên người mới quên mất thôi.

Dương Thiết Tâm sửng sốt nói:

- Niệm Nhi, con...

Hoàng Dung bật cười khanh khách, cướp lời nói:

- Ta biết rồi, người trong lòng ngươi là tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang!

Mục Niệm Từ đỏ bừng hai má, nhỏ nhẹ nói:

- Hắn là vương gia cũng được, ăn mày cũng được, người tốt cũng được, người xấu cũng được, dù sao thì ta cũng là người của hắn rồi.

Mục Niệm Từ nói rất khẽ nhưng ngữ khí mười phần kiên quyết, mọi người cũng không tiện khuyên nhủ, chỉ thấy Khâu Xử Cơ bối rối nói:

- Chuyện này...

Hoàng Dung hai tay chống nạnh, tức giận nói:

- Lão đạo sĩ mũi trâu kia, người ta đã nói thế rồi, ngươi còn cưỡng ép cái gì?

Khâu Xử Cơ khẽ hừ một tiếng, cũng không thèm chấp nhặt với trẻ con, chỉ là Hoàng Dung lại càng được nước lấn tới, khinh khỉnh nói:

- Cha ta thường nói Toàn Chân Thất Tử chỉ là một đám bất tài vô dụng, hôm nay gặp được quả nhiên danh bất hư truyền!

Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiểu yêu nữ này cậy thế có mình ở đây nên mới dám lên mặt như vậy, ba người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ và Vương Xử Nhất thì lại vô cùng tức giận, chỉ thấy Khâu Xử Cơ nghiêm mặt hỏi:

- Không biết tôn tính đại danh của cô nương là gì, lệnh tôn lại là cao nhân phương nào? Hà cớ gì lại buông lời nhục mạ Toàn Chân Thất Tử chúng ta?

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, vội vàng trốn đến sau lưng Vô Cực Tử, lè lưỡi nói:

- Cha ta tên tuổi thế nào, các ngươi còn chưa xứng biết!

Khâu Xử Cơ tức giận nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung, tựa hồ nàng không giải thích thì sẽ không xong, Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

- Trẻ con trêu đùa mà thôi, chư vị chớ nên tức giận. Thực ra Dung Nhi chính là ái nữ của Đông Tà Hoàng đảo chủ của Đào Hoa Đảo.

Hoàng Dung khẽ bĩu môi, hậm hực nói:

- Tiêu ca ca, sao ngươi lại nói ra rồi?

Khâu Xử Cơ khẽ hừ một tiếng, âm dương quái khí nói:

- Thì ra là thiên kim của Đông Tà Hoàng Dược Sư. Thất kính, thất kính!

Hoàng Dung cũng không khách khí, bĩu môi nói:

- Chứ còn gì nữa. Ta biết Toàn Chân Thất Tử các ngươi đang tìm một lão già cổ quái, thế nhưng còn lâu mới tìm được nhé. Ha ha!

Mã Ngọc vô cùng ngạc nhiên, hòa nhã hỏi:

- Hoàng cô nương, ngươi biết tung tích của Chu sư thúc sao?

Hoàng Dung khẽ lắc đầu, bật cười ha hả nói:

- Ta không biết đâu, các ngươi hỏi người khác đi thôi.

Hoàng Dung nói xong thì lập tức kéo tay Vô Cực Tử chạy nhanh đi, hắn cũng quay đầu nhìn lại một chút, khách sáo nói:

- Chư vị, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta hẹn ngày tái ngộ!

Vô Cực Tử và Hoàng Dung đi đến một thị trấn nhỏ, nghỉ lại nửa ngày, sau đó lại mua hai con tuấn mã, hai người sóng cương cùng đi, dọc đường du sơn ngoạn thủy, vui vẻ vô cùng. Ở chung với nhau nhiều ngày, Vô Cực Tử sớm đã tâm tư xao động, cũng hiểu được tâm ý đối phương, chỉ là Hoàng Dung tuổi nhỏ ngây thơ, hắn lo lắng nàng đi theo mình sẽ phải chịu thiệt thòi, vậy nên cũng không làm gì thất lễ.

Hôm ấy hai người đi đến bên bờ Trường Giang, sắc trời lúc này cũng đã tối tăm mờ mịt. Chỉ thấy dòng sông sóng vỗ cuồn cuộn, bốn bề vô cùng vô tận, nước trên thượng du không ngừng đổ về, ngoài sóng gió trên sông thì không có tiếng động gì nữa, tựa hồ chỉ còn hai người bọn họ.

Sau khi ăn nhẹ một chút, Hoàng Dung cũng mệt mỏi nằm gục đầu vào vai Vô Cực Tử mà ngủ thiếp đi, hắn cũng không đẩy nàng ra, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng không khỏi ngổn ngang suy nghĩ. Tu vi của Vô Cực Tử sớm đã đạt đến đỉnh phong của thế giới này, cảm ngộ võ công và y thuật thì lại càng không cần phải nói, chỉ là hắn vẫn không thể nào triệu hoán phi thăng chi kiếp, dường như thế giới đã ruồng bỏ hắn vậy, điều này thật là kỳ quái, không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu.

Chợp mắt một lúc, trời đã dần sáng, trong một nhà thôn quê cạnh bờ sông có tiếng gà trống gáy vang, Hoàng Dung ngáp dài một cái, ngồi dậy nói:

- Ðói quá đi thôi!

Hoàng Dung nhanh chóng rảo bước chạy về phía đó, không đầy một khắc liền cắp một con gà trống to béo ở nách chạy về, mỉm cười nói:

- Chúng ta mau chạy cho xa, đừng để chủ nhân nhìn thấy.

Vô Cực Tử bất đắc dĩ cười khổ một cái, thuận tay ném ra một nén bạc trắng xuống trước cửa nhà. Hai người đi nhanh về phía khu rừng tùng ở phía đông, Hoàng Dung cẩn thận mổ bụng con gà, rửa sạch bộ lòng, cũng không nhổ lông, dùng nước và đất bọc ở bên ngoài rồi đặt lên lửa đốt. Đợi đến khi bùn đất đã khô, tách lớp đất ra, lông gà cũng theo đó rụng xuống, thịt gà trắng nõn, hương thơm nức mũi.

Đúng lúc này, trong bụi cỏ rậm đột nhiên có tiếng xùy xùy vang lên, mấy con rắn độc đồng loạt xông ra, Hoàng Dung sợ hãi hét toáng lên:

- Có rắn!

Vô Cực Tử lập tức đẩy nhẹ vào vai Hoàng Dung một cái, hất nàng bắn ra vài thước, loại rắn này thân hình tuy không lớn lắm nhưng lại độc hại vô cùng. Vô Cực Tử lúc này nội lực mất hết, nhưng vẫn bách độc bất xâm, tuy bị rắn độc cắn trúng nhưng cũng không đáng lo ngại, thuận tay giết được mấy con, chỉ nghe thấy tiếng xùy xùy không dứt, trước mắt hơn mười trượng có hàng ngàn hàng vạn cái đầu lúc nha lúc nhúc, bầy rắn ùn ùn kéo đến, không biết có bao nhiêu con.

Vô Cực Tử vội vàng lấy độc dược A Tử đặc chế thả ra xung quanh tạo thành một vòng tròn lớn, đám rắn độc không dám vượt qua, lúc nha lúc nhúc ở bên ngoài vòng tròn. Hoàng Dung nhìn thấy bầy rắn cứ động ngo ngoe bất giác muốn nôn, Vô Cực Tử vội vàng móc ra một túi mật rắn màu xanh nhét vào miệng nàng, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.

Hoàng Dung nhìn thấy bầy rắn hành động có thứ tự kỷ luật thì trong lòng bất giác run lên, hoảng sợ nói:

- Tiêu ca ca, bầy rắn độc này có người nuôi đấy!

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, sau đó lại ghé vào tai Hoàng Dung, thì thầm nói:

- Dung Nhi, ta sẽ phá vòng vây cho muội thoát ra, đợi mọi chuyện ổn định lại rồi, ta nhất định sẽ đi tìm muội.

Vô Cực Tử tuy đã mất hết nội lực, nhưng vẫn còn nhiều cách thoát thân, không nói đến tiến vào trong Vô Cực Châu lánh nạn, Vô Cực Tử cũng có thể cưỡng ép đánh thức mấy vị thê tử vẫn đang bế quan khổ tu, thế nhưng chưa đến thời khắc mấu chốt thì hắn sẽ không dùng đến hạ sách này, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp tiết lộ bí mật của Vô Cực Châu, không tiện đưa theo Hoàng Dung bên người, chỉ thấy Hoàng Dung cuống quýt lắc đầu, run giọng nói:

- Không được! Tiêu ca ca, ngươi không cần Dung Nhi nữa sao?

Vô Cực Tử trong lòng không khỏi có chút xao xuyến, vội vàng nói:

- Không phải đâu Dung Nhi, muội cứ chạy trước đi, ta sẽ đuổi theo ngay phía sau.

Hoàng Dung tâm tư nhanh nhạy, làm sao có thể không nhận ra tình hình nguy ngập trước mắt, mặc kệ Vô Cực Tử phản đối, khom người cõng hắn trên lưng, kiên quyết nói:

- Hôm nay dù có phải chết, Dung Nhi cũng sẽ chết ở bên Tiêu ca ca.

Hoàng Dung chật vật cõng theo Vô Cực Tử chạy ra khỏi vòng vây, khiến cho Vô Cực Tử trong lòng cảm động, đồng thời cũng không khỏi có chút xấu hổ, chỉ vì một chút tác phong cẩn thận không cần thiết mà lại khiến cho giai nhân vất vả như vậy. Vô Cực Tử đang định nói gì, chợt thấy phía sau có một vị thư sinh áo trắng thong thả bước đến, tay cầm chiếc quạt đi thẳng vào giữa bầy rắn độc. Người này không phải ai khác mà chính là thiếu chủ Âu Dương Khắc của Bạch Đà Sơn, chỉ thấy y đi lại tự nhiên giữa hàng ngàn hàng vạn con rắn độc, bầy rắn nhao nhao tránh ra nhường đường, xem ra y là chủ nhân của chúng.

Âu Dương Khắc trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi lập tức bình tĩnh trở lại, bước lên thi lễ nói:

- Bầy rắn vô ý mạo phạm hai vị, tại hạ xin được tạ lỗi ở đây.

Vô Cực Tử cũng không trả lời, chỉ thấy Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, nghiêm giọng nói:

- Tiêu ca ca nhân từ không muốn đại khai sát giới, ngươi còn không mau cút đi?

Âu Dương Khắc vốn đang nghi ngờ, lúc này lại càng tin tưởng đối phương đang bị trọng thương không tiện xuất thủ, nhưng cũng không dám khẳng định, bèn cung kính nói:

- Lúc trước tại hạ nhìn thấy tiên sinh hiển lộ thân thủ, trong lòng ngưỡng mộ không thôi. Hôm nay may mắn gặp lại, tại hạ mạo muội xin được lĩnh giáo cao chiêu, xin tiên sinh hãy nể mặt gia thúc mà châm trước cho.

Lời nói vừa dứt, Âu Dương Khắc nhanh chóng huy động bầy rắn tấn công, Hoàng Dung mặt không biến sắc, hừ lạnh nói:

- Đối phó với ngươi, cần gì phải nhờ đến Tiêu ca ca?

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.