Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Sinh Cộng Tử

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử và Hoàng Dung lúc này đang thong thả ngồi trên mái nhà quan sát trận chiến từ xa, chỉ thấy Hoàng Dung hiếu kỳ hỏi:

- Tiêu ca ca, chúng ta không xuống giúp bọn họ sao?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:

- Dương đại tẩu biết mình đã thất tiết với phu quân, sớm đã không muốn sống nữa. Cứu hay không cứu, cũng như vậy thôi...

Hoàng Dung không khỏi có chút hụt hẫng, ngập ngừng nói:

- Thế nhưng... thế nhưng...

Hoàn Nhan Khang lúc này cũng nhìn thấy mấy người Khâu Xử Cơ, trong lòng ngấm ngầm run sợ, cao giọng kêu lên:

- Đều là người nhà cả, các vị đừng động thủ!

Lời nói vừa dứt, mấy người u Dương Khắc đồng loạt nhảy ra khỏi vòng chiến, đám thân binh và Mục Niệm Từ cũng ngừng động thủ, Hoàn Nhan Khang vội vàng bước lên hành lễ với Khâu Xử Cơ, cung kính nói:

- Sư phụ, đệ tử xin giới thiệu với người, mấy vị này đều là tiền bối võ lâm mà gia phụ mời tới.

Khâu Xử Cơ cũng chỉ gật gật đầu, Hoàn Nhan Khang vội vàng chạy đến trước mặt Bao Tích Nhược, lo lắng nói:

- Mẫu thân, mau về nhà đi!

Bao Tích Nhược khẽ lắc đầu, buồn bã nói:

- Khang Nhi, vương phủ không phải là nhà của chúng ta, mẫu thân không quay lại vương phủ nữa đâu.

Hoàn Nhan Khang vô cùng sốt ruột, hoảng hốt nói:

- Mẫu thân quá hồ đồ rồi!

Khâu Xử Cơ tức giận nhìn Hoàn Nhan Khang, nghiêm giọng nói:

- Tiểu nhi vô tri, ngươi nhận giặc làm cha, hồ đồ mười tám năm. Hôm nay thân phụ ngươi tới rồi, còn không chịu nhận sao?

Hoàn Nhan Khang nghe lời mẫu thân vốn đã tin tám, chín phần, lại nghe sư phụ quát một câu thì càng tin tưởng, bất giác quay sang nhìn Dương Thiết Tâm thì thấy y áo quần rách rưới, mặt mũi phong trần, lại quay sang nhìn Hoàn Nhan Hồng Liệt thì thấy y áo gấm đai ngọc, phong độ tuấn nhã, hai người khác nhau một trời một vực, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta phải từ bỏ vinh hoa phú quý đi theo hán tử nghèo khổ này lang bạt giang hồ hay sao? Không được, tuyệt đối không được!"

Hoàn Nhan Khang chủ ý đã định, lớn giọng kêu lên:

- Sư phụ, đừng nghe người ta nói bậy, xin người mau cứu mẫu thân.

Khâu Xử Cơ khẽ hừ một tiếng, tức giận quát:

- Ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, đúng là không bằng súc sinh!

Dương Thiết Tâm chậm rãi bước đến, đau lòng nói:

- Khang Nhi, phụ thân bị kẻ gian hãm hại, mười tám năm nay, không ngày nào là không nhớ tới con. Ông trời có mắt, hôm nay cả nhà chúng ta được đoàn tụ... Khang Nhi, về nhà đi con!

Bao Tích Nhược cũng đau lòng khóc nấc lên:

- Khang Nhi, mẫu thân cầu xin con đấy, chúng ta về nhà đi con!

Hoàn Nhan Hồng Liệt vội vàng bước đến giữ lấy Hoàn Nhan Khang, chua xót nói:

- Tích Nhược, nàng thật nhẫn tâm! Ta đã nuôi dạy Khang Nhi mười tám năm nay, bây giờ nó chính là mạng sống của ta, vậy mà nàng còn định đưa nó đi sao? Cho dù nàng không nghĩ đến ta... thì cũng phải suy nghĩ cho Khang Nhi, nó đi theo ta thì sẽ có tiền đồ tốt đẹp, còn đi theo hắn thì chỉ có thể làm một thảo dân nghèo hèn mà thôi!

Dương Thiết Tâm khẽ thở dài một hơi, cười thảm nói:

- Khang Nhi, tổ tiên Dương Gia chúng ta đều là những bậc trung lương của Đại Tống, phụ thân đã cho con tấm thân máu thịt, nhưng không thể cho con vinh hoa phú quý... Con hãy tự quyết định đi!

Hoàn Nhan Khang luống cuống tay chân, cuống quýt nói:

- Tất cả hãy im hết đi! Ta... thực sự không biết!

Khâu Xử Cơ khẽ hừ một tiếng, căm phẫn nói:

- Đáng trách ta không biết dạy đệ tử, hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ!

Khâu Xử Cơ nhanh chóng vung kiếm lao thẳng vào trong chiến trận, mọi người tiếp tục giao đấu kịch liệt, bỗng nhiên có thêm Giang Nam Thất Quái từ đâu đi đến trợ chiến. Một lúc sau, tiếng động ồn ào ở đây cũng kinh động đến quân Kim trấn giữ kinh thành, đại quân ùn ùn kéo đến, tình thế cực kỳ nguy cấp.

Dương Thiết Tâm biết rằng hôm nay không thể trốn thoát, lại liên lụy đến người vô tội, nghẹn ngào thốt lên:

- Dừng tay! Phu thê ta được đoàn tụ, hôm nay dù có mất mạng ở đây, ta cũng mãn nguyện lắm rồi!

Lời nói vừa dứt, Dương Thiết Tâm đâm thẳng ngọn thương vào tim, soạt một tiếng máu tươi bắn tung tóe ngã ra phía sau. Bao Tích Nhược cũng thương tâm cười thảm một tiếng, hai tay rút ngọn thương ra cắm thẳng vào tim, hai người nắm chặt tay nhau, chết cũng không rời.

Mọi người nhìn thấy xảy ra biến cố bất ngờ, lập tức dừng tay không đánh nhau nữa. Hoàn Nhan Khang vội vàng vọt tới trước mặt Bao Tích Nhược, nhìn thấy mẫu thân hơi thở thoi thóp, mũi thương đã đâm xuyên ngực, lập tức buông tiếng khóc lớn. Mục Niệm Từ cũng ôm chặt lấy Dương Thiết Tâm, đau đớn bật tiếng gào khóc thê thảm.

Hoàn Nhan Hồng Liệt thiên phương bách kế cưới được Bao Tích Nhược, thế nhưng nàng thủy chung vẫn không quên được Dương Thiết Tâm, mười năm mấy hết sức chiều chuộng, cuối cùng vẫn rơi vào thế hạ phong. Bao Tích Nhược tuy chết nhưng vẻ mặt rất vui sướng, Hoàn Nhan Hồng Liệt suốt mười tám năm thành hôn chưa bao giờ thấy nàng có vẻ mặt như vậy, không kìm được nỗi đau đớn trong lòng, nghẹn ngào quay mặt bước đi.

Hoàn Nhan Khang cũng quỳ dưới đất, hướng về thi thể mẫu thân dập đầu bốn cái, quay sang nhìn Khâu Xử Cơ vái dài một cái rồi không nói câu nào, ngẩng đầu bước đi, Khâu Xử Cơ nghiêm mặt quát:

- Khang Nhi, ngươi làm như vậy là có ý gì?

Hoàn Nhan Khang không ngoảnh đầu lại, cũng không đi theo Hoàn Nhan Hồng Liệt, lững thững bước đi về một hướng khác, Khâu Xử Cơ áy náy nhìn Dương Thiết Tâm, thở dài nói:

- Dương huynh đệ, ngươi còn tâm nguyện gì cứ nói cho ta, ta nhất định sẽ thay ngươi hoàn thành...

Dương Thiết Tâm vẫn chưa tắt hơi, nhìn thấy Quách Tĩnh đang khóc lóc thảm thiết, trên khóe môi lập tức lộ ra nét cười, nhẹ giọng nói:

- Năm xưa phụ thân ngươi có hẹn với ta, nếu sinh được một trai một gái thì cho kết làm phu thê... ta không có nữ nhi, nhưng nghĩa nữ cũng như con ruột của ta... Xin ngươi hãy chiếu cố nó thật tốt...

Mục Niệm Từ hoa dung thất sắc, sau khi nàng bị Hoàn Nhan Khang đánh bại trên đài tỷ võ, một mảnh phương tâm sớm đã trao cho đối phương, làm sao có thể cưới người khác được, chỉ thấy Quách Tĩnh vừa khó xử vừa bối rối, lắp bắp nói:

- Chuyện này... con... con...

Thành Cát Tư Hãn đã hứa gả Hoa Tranh cho Quách Tĩnh, y làm sao có thể đáp ứng cưới Mục Niệm Từ được? Giang Nam Thất Quái tuy biết chuyện này khó khăn, nhưng nhìn thấy Dương Thiết Tâm sắp chết thì cũng không nỡ trái ý, vậy nên ai nấy đều trầm ngâm không nói lời nào.

Khâu Xử Cơ khẽ gật đầu, đáp ứng nói:

- Chuyện này đã có bần đạo gánh vác, Dương huynh đệ... yên tâm đi!

Dương Thiết Tâm có thể cùng với thê tử trùng phùng, lại thấy nhi tử của nghĩa huynh trưởng thành, nghĩa nữ cũng có chỗ gửi gắm trọn đời, lúc này không còn gì tiếc nuối, hai mắt nhắm lại, lặng lẽ qua đời. Bao Tích Nhược cũng cười một tiếng rồi lặng lẽ tắt hơi, diện mạo vẫn xinh đẹp dịu dàng như lúc còn sống. Mọi người ai cũng vô cùng thương xót, bầu không khí hết sức bi thương.

Binh sĩ Đại Kim kéo đến mỗi lúc một đông, mấy người u Dương Khắc đã kết thù với ba người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ và Vương Xử Nhất, đắc tội với Toàn Chân Giáo, nếu hôm nay không diệt cỏ tận gốc thì sau này ắt sẽ hậu quả khôn lường. Mọi người ai cũng đề cao cảnh giác, mấy người nội công cao cường còn tốt, chỉ sợ hôm nay Mục Niệm Từ và Giang Nam Thất Quái khó lòng thoát thân.

Vô Cực Tử không nhịn được nữa, xuất quỷ nhập thần thi triển Lăng Hư Ngự Không Bộ đi đến đứng giữa chiến trận, Quách Tĩnh thấy vậy thì vô cùng kích động, mừng rỡ nói:

- Tiêu đại ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, thật là tốt quá!

Khâu Xử Cơ cũng vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Tiêu huynh đệ, thì ra là ngươi!

Mấy người u Dương Khắc hết sức sửng sốt, người này thân thủ phi phàm, xem ra không dễ đối phó, chỉ thấy u Dương Khắc thong thả phe phẩy chiếc quạt giấy trên tay, ung dung nói:

- Tại hạ là u Dương Khắc của Bạch Đà Sơn, xin hỏi cao danh quý tính của các hạ?

Vô Cực Tử cũng không trả lời, mỉm cười nói:

- Người chết đèn tắt, tha được nên tha.

u Dương Khắc khẽ hừ một tiếng, lập tức thi triển Thần Đà Tuyết Sơn Chưởng thực hư vô chừng, bốn phương tám hướng tấn công đối phương không biết đâu mà chống đỡ. Vô Cực Tử cũng không né tránh, trực tiếp đánh ra Thần Đà Tuyết Sơn Chưởng biến ảo khôn lường, hắn từ nãy đến giờ ở xa quan chiến cũng đã sao chép được toàn bộ tuyệt học của đối phương, có thể kể đến như Thần Đà Tuyết Sơn Chưởng và Thuấn Tức Thiên Lý, cả hai đều là tuyệt kỹ độc môn của Bạch Đà Sơn, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Trung Phẩm. Ngộ tính của Vô Cực Tử lúc này có thể nói là cực kỳ khủng bố, đối với võ công tuyệt học từ cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm trở xuống, hắn chỉ cần quan sát một chút liền có thể lĩnh ngộ được tinh hoa võ học bên trong rồi dung hợp vào võ công của mình, năng lực vô cùng huyền diệu.

Chưởng pháp của Vô Cực Tử trực tiếp lấn át chiêu thức của đối phương, đánh văng u Dương Khắc ra xa năm trượng, y phải chật vật một hồi thì mới có thể đứng vững, run giọng nói:

- Ngươi... tại sao ngươi lại biết được Thần Đà Tuyết Sơn Chưởng của Bạch Đà Sơn chúng ta?

Vô Cực Tử cũng chỉ mỉm cười không đáp, mấy người Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ thấy vậy thì khẽ hừ một tiếng, gằn giọng quát:

- Giả thần giả quỷ! Chúng ta đông người thế này, còn phải sợ một mình hắn sao?

Mấy người Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ lập tức lao nhanh về phía Vô Cực Tử, thanh thế vô cùng hùng hậu. Mấy người Quách Tĩnh, Khâu Xử Cơ đang định tiến lên trợ chiến thì Vô Cực Tử đã cường thế đánh ra Hàng Long Phục Hổ Chưởng, mọi người lập tức bị đánh bay ra xa, ai cũng bị thương vô cùng nghiêm trọng, chưởng thế uy mãnh cũng khiến cho đám binh sĩ Đại Kim không khỏi lùi liền mấy bước, không khí xung quanh cũng chấn động kịch liệt một lúc mới thôi.

Đúng lúc này, một tên võ quan giơ tay lên một cái, mấy trăm tên cung tiễn thủ vội vàng giương cung nhắm về phía mấy người Vô Cực Tử, võ quan lập tức hét lên:

- Cung tiễn thủ, phóng tên!

Mọi người cả kinh vội vàng né tránh, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp mưa tên vèo vèo. Vô Cực Tử lại không né tránh, trực tiếp thi triển Phật Môn Tâm Pháp, bức tường niệm lực lúc này không những phạm vi rộng hơn, uy lực cũng tiến triển rất nhiều so với Tẩy Tủy Kinh trước đó. Chỉ thấy hàng loạt mũi tên dính chặt vào bức tường niệm lực vô hình như chạm vào miếng thạch dẻo dai, đến khi Vô Cực Tử chậm rãi thu công thì mấy trăm mũi tên cũng đồng loạt rơi xuống, cảnh tượng cực kỳ tà dị.

Vô Cực Tử nhìn chằm chằm về phía địch nhân, khoát tay nói:

- Ta không muốn giết người, các ngươi đi đi thôi.

Võ quan vô cùng sửng sốt, nhưng cũng không tin vào chuyện quái quỷ như vậy, tiếp tục hạ lệnh tấn công, hừ lạnh nói:

- Giả thần giả quỷ! Tiếp tục phóng tên cho ta!

Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhẹ nhàng thi triển Càn Khôn Chuyển Di Thủ biến ảo khôn lường, mấy trăm mũi tên lập tức quay đầu lại tấn công binh sĩ Đại Kim, không ít người đã trực tiếp tử nạn. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì ai nấy đều hết sức kinh ngạc, không ngờ rằng người này võ công huyền diệu như vậy.

Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, lớn tiếng quát:

- Cút!

Đám binh sĩ may mắn nhặt lại tính mạng lúc này làm gì còn ý chí chiến đấu nào nữa, cả đám như được ân xá, nhao nhao bỏ chạy tán loạn. Mấy người u Dương Khắc nhìn thấy một màn kinh tâm động phách như vậy thì cũng cuống quýt chạy trốn, chỉ có kẻ điên mới ngu ngốc ở lại chịu chết.

Mọi người ai cũng hết sức khâm phục bản lĩnh của Vô Cực Tử, chỉ thấy Hoàng Dung hai mắt long lanh lóe lên tia sáng, phấn khích nói:

- Tiêu ca ca, ngươi thật lợi hại! Chiêu thức vừa rồi là gì vậy, mau mau dạy cho Dung Nhi.

Ba người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ và Vương Xử Nhất cũng khẽ thở dài một hơi, cảm khái nói:

- Quả nhiên hậu sinh khả úy...

Vô Cực Tử cũng không để ý đến mọi người xung quanh, hắn lúc này đang nhìn chằm chằm vào thi thể của hai phu thê Dương Thiết Tâm, cho dù sớm đã quen thuộc với chuyện sinh tử, trong lòng vẫn không ngừng băn khoăn suy nghĩ: "Cứu... hay là không cứu?"

Vô Cực Tử nhìn sang Mục Niệm Từ ở bên cạnh, nàng lúc này thân thể tiều tụy, khóc hết nước mắt, thảm thương vô cùng, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà khẽ thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Số mệnh đã như vậy, ta biết làm gì đây?

Mọi người không khỏi có chút ngạc nhiên, không hiểu Vô Cực Tử đang muốn làm gì, chỉ thấy hắn phân phó cho Quách Tĩnh cõng Dương Thiết Tâm, Mục Niệm Từ cõng Bao Tích Nhược, còn bản thân thì lại xách theo hai cỗ thi thể binh sĩ Đại Kim. Mọi người nhanh chóng phóng ngựa ra khỏi Trung Đô, đi đến một khu rừng hoang vắng bí mật, phát hiện không có truy binh đuổi theo thì mới xuống ngựa dừng chân.

Vô Cực Tử nhanh chóng lấy ra một con dao mổ sắc bén, hơ lên ngọn lửa một lúc rồi đâm vào trong ngực hai tên binh sĩ đã chết, móc ra trái tim nguyên vẹn, hai cỗ thi thể sau đó cũng được Quách Tĩnh chôn cất đàng hoàng. Hoàng Dung và Mục Niệm Từ thấy vậy thì lập tức nôn oẹ kinh tởm, mọi người không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, không hiểu Vô Cực Tử muốn làm gì, chẳng lẽ hắn muốn cứu sống hai phu thê Dương Thiết Tâm hay sao? Thế nhưng điều này làm sao có thể?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói:

- Cứu người như cứu hỏa, làm phiền chư vị chia ra canh gác giúp tại hạ.

Quách Tĩnh không khỏi có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi:

- Tiêu đại ca, ngươi nói... Dương thúc thúc bọn họ...

Mục Niệm Từ cũng vô cùng sửng sốt, run run hỏi:

- Tiêu công tử, ngươi... ngươi có thể...

Vô Cực Tử cũng chỉ gật đầu không đáp, mấy người Khâu Xử Cơ cùng với Giang Nam Thất Quái vô cùng ngạc nhiên, ai cũng bán tín bán nghi, thế nhưng bọn họ cũng biết được thân thủ phi phàm của Vô Cực Tử nên trong lòng cũng không khỏi dấy lên hy vọng, vội vàng chia ra cẩn thận canh giữ khắp nơi. Hoàng Dung, Mục Niệm Từ và Quách Tĩnh thì cũng kiên nhẫn túc trực bên cạnh Vô Cực Tử, chỉ thấy hắn cẩn thận thay thế hai trái tim đã bị vỡ nát của hai phu thê Dương Thiết Tâm, sau đó chậm rãi trích ra hai giọt máu tươi của mình đưa vào trong miệng bọn họ. Vô Cực Tử cũng nhanh chóng vận nội công ấn nhẹ lên tử huyệt của hai người, nội lực ôn hòa từ từ tu sửa kinh mạch, nội tạng trong người, thoạt nhìn cực kỳ chuyên nghiệp thuần thục, chỉ là đã qua hơn một ngày rồi vẫn không thấy có tiến triển gì.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.