Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Thế Tiết Lộ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Sau khi Hoàn Nhan Khang rời đi một lúc, Bao Tích Nhược cũng cài then cửa, đang định đi nghỉ thì chợt cửa sổ cạch một tiếng, có người đẩy cửa sổ nhảy vào. Bao Tích Nhược giật nảy mình, sợ hãi kêu lên thất thanh, Vô Cực Tử cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì người này không phải ai khác mà chính là Dương Thiết Tâm, thương thế trên người y vừa mới bình phục thì ngay lập tức đột nhập vào trong vương phủ tìm kiếm thê tử.

Bao Tích Nhược định thần nhìn lại, thì ra đối phương là phụ thân của cô nương tỷ võ chiêu thân lúc trước, nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi đến đây làm gì?

Bao Tích Nhược ở trong vương phủ mười tám năm nay dung mạo cũng không thay đổi gì nhiều, còn Dương Thiết Tâm hành tẩu giang hồ, sương gió phôi pha, đã sớm không còn giữ được dáng dấp thiếu niên anh tuấn năm xưa, vậy nên hôm ấy gặp lại Bao Tích Nhược vẫn chưa nhận ra người trước mặt chính là phu quân của mình. Dương Thiết Tâm nhìn quanh gian nhà, thấy bàn ghế giường tủ không món nào không phải là vật dùng năm xưa thì trong lòng không khỏi xót xa, mi mắt đỏ lên, không kìm được mà ứa nước mắt, bước tới cạnh tường lấy ngọn thương sắt sớm đã rỉ sét treo trên vách xuống, chỉ thấy chỗ gần mũi thương sáu tấc có khắc bốn chữ "Thiết Tâm Dương thị".

Dương Thiết Tâm nhẹ nhàng vuốt ve cán thương, thở dài nói:

- Thương sắt rỉ sét, thương này đã lâu không dùng tới rồi.

Bao Tích Nhược không khỏi có chút ngạc nhiên, hòa nhã nói:

- Xin đừng động vào thương này.

Dương Thiết Tâm ngẩn ngơ thẫn thờ, nhàn nhạt hỏi:

- Tại sao lại thế?

Bao Tích Nhược khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng đáp:

- Ðó là đồ vật quý nhất của ta.

Dương Thiết Tâm khẽ lắc đầu, buồn bã nói:

- Là như vậy sao? Thương sắt vốn có một cặp, bây giờ chỉ còn một ngọn mà thôi.

Bao Tích Nhược vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Dương Thiết Tâm cũng không trả lời, treo lại thương sắt lên tường, chăm chú nhìn chiếc lưỡi cày hư ở bên cạnh, chầm chậm nói:

- Lưỡi cày hư rồi, sáng mai lại gọi Trương Mộc Nhi thêm một cân rưỡi sắt để hàn lại.

Bao Tích Nhược hai chân mềm nhũn, không còn sức lực ngã phịch xuống ghế, run giọng nói:

- Ngươi... ngươi là ai? Tại sao ngươi... biết câu nói... cái đêm trượng phu của ta qua đời?

Dương Thiết Tâm vẫn không trả lời, bước tới cạnh bàn, kéo ngăn kéo ra, chỉ thấy bên trong có mấy món y phục nam tử, giống hệt y phục trước kia y vẫn mặc, bèn lấy một chiếc áo vải ướm ướm vào người, cười khổ nói:

- Áo của ta còn đủ mặc, nàng thân thể yếu ớt, lại thêm hài tử, nên nghỉ ngơi nhiều, đừng may y phục cho ta làm gì.

Mấy câu ấy Dương Thiết Tâm đã nói với Bao Tích Nhược trước đêm xảy ra biến cố mười tám năm trước, Bao Tích Nhược vội vàng bước tới bên cạnh Dương Thiết Tâm, kéo ống tay áo y lên, nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay trái, bất giác vừa mừng vừa sợ ôm chặt lấy y, nghẹn ngào nói:

- Chàng... chàng mau đưa thiếp đi... Thiếp theo chàng cùng xuống âm phủ, thiếp không sợ quỷ, thiếp nguyện ý làm quỷ, ở chung một chỗ với chàng.

Dương Thiết Tâm ôm lấy thê tử, hai hàng lệ nóng chảy dài, qua một lúc lâu mới nói:

- Nàng nhìn xem ta là người hay quỷ?

Bao Tích Nhược ôm chặt lấy Dương Thiết Tâm nói:

- Bất kể chàng là người hay là quỷ, thiếp cũng sẽ không rời khỏi chàng đâu. Chẳng lẽ chàng vẫn chưa chết? Như vậy...

Dương Thiết Tâm đang định trả lời thì chợt nghe Hoàn Nhan Khang ngoài cửa sổ lớn giọng nói:

- Mẫu thân, tại sao người lại thương tâm rồi? Mẫu thân đang nói chuyện với ai vậy?

Bao Tích Nhược vô cùng sửng sốt, vội vàng nói:

- Ta không việc gì, sắp đi ngủ rồi.

Hoàn Nhan Khang nghe rõ ràng trong nhà có giọng nam nhân, nảy sinh nghi ngờ, vòng ra cửa trước gõ cửa nói:

- Mẫu thân, con muốn nói chuyện với người.

Bao Tích Nhược luống cuống tay chân, bối rối nói:

- Sáng mai hãy nói, giờ ta mệt lắm.

Hoàn Nhan Khang nhìn thấy mẫu thân không chịu mở cửa thì càng nghi ngờ hơn, kiên quyết nói:

- Con chỉ nói vài câu thôi.

Dương Thiết Tâm biết rằng đối phương nhất định đòi vào, nhìn quanh một vòng thấy phía đông có một cái tủ gỗ, lập tức mở tủ co người rúc vào bên trong rồi đóng tủ lại. Hoàn Nhan Khang lúc này cũng huých mạnh đầu vai vào cửa, sau đó then cửa gãy đôi, cánh cửa tung ra, y cũng vội vàng xông vào bên trong.

Hoàn Nhan Khang nhìn thấy mẫu thân sắc mặt trắng bệch, má ngấn lệ nhưng trong phòng lại không có ai khác cả, cảm thấy rất lạ lùng, thắc mắc hỏi:

- Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bao Tích Nhược nhanh chóng định thần lại, bình tĩnh nói:

- Không có chuyện gì cả, trong lòng không vui thôi.

Hoàn Nhan Khang bước tới bên cạnh Bao Tích Nhược, dựa vào lòng mẫu thân nói:

- Mẫu thân, con không hồ nháo nữa, người đừng thương tâm nhé, đều là lỗi của con.

Bao Tích Nhược khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Tốt lắm, con đi đi thôi, ta phải ngủ rồi.

Hoàn Nhan Khang đang định rời đi chợt thấy cửa tủ lộ ra một góc áo của nam tử, trong lòng vô cùng nghi ngờ, lập tức ngồi xuống rót một chén trà, trong lòng chợt nghĩ: "Trong tủ đang có người ẩn nấp, chẳng hay mẫu thân có biết không?"

Hoàn Nhan Khang uống xong mấy hớp trà, lập tức đứng lên rút ngọn thương trên vách xuống, đâm mạnh về phía cửa tủ, Bao Tích Nhược trong lòng kinh hãi, hoảng hốt hô lên:

- Không được!

Hoàn Nhan Khang cũng kịp thời rút thương lại, căm giận nói:

- Mẫu thân, con có phải là nhi tử của người không? Tại sao có nhiều chuyện mẫu thân vẫn còn giấu con?

Bao Tích Nhược ý nghĩ dồn dập kéo tới, trong lòng thầm nghĩ: "Chuyện hôm nay ắt hẳn phải nói rõ ràng với Khang Nhi, để cho phụ tử bọn họ gặp nhau, sau đó ta cũng có thể nhắm mắt ra đi. Ta đã thất tiết, đời này kiếp này không thể đoàn tụ với Thiết ca được nữa."

Bao Tích Nhược nghĩ đến đây thì lệ chảy ròng ròng, sụt sùi nói:

- Khang Nhi, con ngồi xuống đây lắng nghe mẫu thân nói chuyện.

Hoàn Nhan Khang theo lời ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt ngọn thương, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa tủ, chỉ nghe Bao Tích Nhược ôn nhu hỏi:

- Con nhìn xem bốn chữ trên ngọn thương này là gì?

Hoàn Nhan Khang khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:

- Lúc còn nhỏ con đã hỏi mẫu thân rồi, nhưng mẫu thân lại không chịu nói cho con biết Dương Thiết Tâm này rốt cuộc là ai.

Bao Tích Nhược khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Bây giờ mẫu thân muốn cho con biết. Ngọn thương sắt này vốn ở Ngưu Gia Thôn tại Lâm An, kinh đô của Đại Tống, là ta phái người vượt ngàn dặm xa xôi đem về, cái lưỡi cày mẻ một nửa trên tường cùng với bàn ghế tủ giường ở đây, không vật nào không phải là từ Ngưu Gia Thôn chở tới.

Hoàn Nhan Khang khẽ lắc đầu, nghi hoặc nói:

- Con vẫn không hiểu tại sao mẫu thân nhất định muốn ở lại một nơi hư nát thế này, con đưa đồ dùng khác tới thì mẫu thân đều không muốn.

Bao Tích Nhược khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Con nói chỗ này hư nát sao? Mẫu thân lại thấy tốt hơn nhiều so với lầu gác sang trọng trong vương phủ đấy. Khang Nhi, con không có phúc khí, không được cùng với phụ mẫu thân sinh ở chung trong chỗ hư nát thế này.

Dương Thiết Tâm lập tức chấn động trong lòng, nước mắt thánh thót rơi xuống, chỉ nghe Hoàn Nhan Khang mỉm cười nói:

- Mẫu thân, người càng nói càng kỳ quái, phụ thân làm sao ở được chỗ này?

Bao Tích Nhược nước mắt rưng rưng, thở dài nói:

- Ðáng thương chàng mười tám năm nay hối hả ngược xuôi, lưu lạc giang hồ, muốn được yên ổn ở trong căn nhà này một bữa nửa ngày cũng không được...

Hoàn Nhan Khang mở to hai mắt, run run nói:

- Mẫu thân, người đang nói cái gì thế?

Bao Tích Nhược ôm chặt lấy ngọn thương sắt, nước mắt tuôn rơi như mưa, kích động nói:

- Khang Nhi, con không biết nên cũng không trách được, đây chính là ngọn thương sắt năm xưa cha ruột của con vẫn dùng... Thực ra con không phải là người Nữ Chân nước Đại Kim, con là người Hán nước Đại Tống, con không phải tên Hoàn Nhan Khang, con vốn họ Dương, tên là Dương Khang!

Hoàn Nhan Khang kinh nghi vạn phần, lại thấy tức giận không sao tả được, xoay người nói:

- Để con gọi phụ thân đến!

Bao Tích Nhược vội vàng kéo cánh cửa tủ, cầm tay dắt Dương Thiết Tâm bước ra, mừng rỡ nói:

- Phụ thân của con đang ở đây rồi!

Hoàng Nhan Khang nhìn thấy Dương Thiết Tâm thì vô cùng sửng sốt, kinh ngạc thốt lên:

- Thì ra là ngươi!

Hoàn Nhan Khang vội vàng nhấc thương sắt lên đâm thẳng về phía Dương Thiết Tâm, Bao Tích Nhược thấy vậy thì kinh hãi kêu lên:

- Đây là cha ruột của con, con... còn không tin sao?

Bao Tích Nhược đau lòng ngẩng đầu đập mạnh vào tường, chát một tiếng ngã lăn ra đất, Hoàn Nhan Khang cả kinh vội vàng lùi lại tránh qua, chỉ thấy mẫu thân đầu đầy máu tươi, hơi thở yếu ớt, không rõ sống chết. Hoàn Nhan Khang gặp biến cố lớn, nhất thời luống cuống, Dương Thiết Tâm vội vàng cúi xuống bế thê tử lên, cướp đường xông ra bên ngoài.

Hoàn Nhan Khang vội vàng cản lại, giận dữ kêu lên:

- Buông xuống mau!

Chỉ thấy ngọn thương trong tay Hoàn Nhan Khang xé gió phóng vào sau lưng đối phương, Dương Thiết Tâm cũng nghe tiếng gió vung tay trái lên bắt được chỗ cách mũi thương năm tấc, nghiêm giọng quát:

- Dương Gia Thương Pháp chỉ truyền nam không truyền nữ, chắc sư phụ ngươi vẫn chưa dạy qua.

Hoàn Nhan Khang kinh tâm động phách, sững cả người ra, Dương Thiết Tâm cũng vội vàng ôm lấy thê tử vọt ra khỏi nhà. Quách Tĩnh, Mục Niệm Từ và Vương Xử Nhất cũng ở bên ngoài tiếp ứng, mọi người nhanh chóng vượt tường ra ngoài.

Hoàng Dung không khỏi có chút xúc động, tâm trạng não nề hỏi:

- Dương thẩm thẩm vẫn yêu Dương thúc thúc như vậy, tại sao bà ấy lại làm vương phi của Hoàn Nhan Hồng Liệt?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ... Chúng ta cũng mau đi thôi!

Hoàn Nhan Khang ngẩn ngơ thẫn thờ một lúc thì cũng tỉnh táo lại, vội vàng chạy đến thông tri cho Hoàn Nhan Hồng Liệt rằng Bao Tích Nhược đã bị kẻ gian bắt cóc. Hoàn Nhan Hồng Liệt cả kinh vội vàng phái thuộc hạ chia ra đi tìm ngay trong đêm.

Mấy người Dương Thiết Tâm chạy được một đoạn thì Bao Tích Nhược cũng dần dần tỉnh lại, lúc ấy trời đã gần sáng, trong ánh sáng mờ mờ nhìn thấy người cõng mình chính là trượng phu ngày đêm thương nhớ, đưa tay sờ lên mặt y, hạnh phúc nói:

- Thiết ca, thiếp chết rồi sao?

Dương Thiết Tâm mừng quá rơi nước mắt, dịu giọng nói:

- Chúng ta vẫn còn...

Lời nói chưa dứt, phía sau đã truyền đến tiếng reo hò ầm ầm, đèn đuốc sáng trưng, một đội người ngựa rầm rập lao tới, hùng hổ quát:

- Phản tặc bắt cóc vương phi đừng chạy!

Nhìn thấy truy binh đã đến gần, Vương Xử Nhất và Quách Tĩnh võ công cao hơn đành phải ở lại đoạn hậu, để cho Mục Niệm Từ hộ tống Dương Thiết Tâm và Bao Tích Nhược đi trước. Thế nhưng cả ba vừa mới chạy được một đoạn thì lại thấy một đạo truy binh khác đuổi theo, bên trong còn có mấy vị cao thủ võ lâm như mấy người Hầu Thông Hải, Sa Thông Thiên, Linh Trí Thượng Nhân, Lương Tử Ông, Bành Liên Hổ và Âu Dương Khắc, phía sau chính là Hoàn Nhan Hồng Liệt và Hoàn Nhan Khang cùng với một đội thân binh số lượng hùng hậu, thanh thế cực kỳ to lớn.

Dương Thiết Tâm nhìn thấy truy binh càng lúc càng gần, ngẩng đầu lên chợt thấy phía đối diện có hai đạo sĩ đi tới. Đạo sĩ râu tóc bạc trắng, thần sắc hiền từ chính là Mã Ngọc, người đứng đầu Toàn Chân Thất Tử, đương kim giáo chủ của Toàn Chân Giáo, có đạo hiệu là Đan Dương Tử, còn đạo sĩ râu dài đen nhánh, thần thái hiên ngang, lưng đeo một thanh trường kiếm không phải ai khác mà chính là Khâu Xử Cơ, Dương Thiết Tâm đã từng gặp y ở Ngưu Gia Thôn mười tám năm trước.

Dương Thiết Tâm vô cùng ngạc nhiên, lập tức vui mừng kêu lên:

- Khâu đạo trưởng, hôm nay lại được gặp lão nhân gia người!

Thì ra Mã Ngọc và Khâu Xử Cơ cùng với Vương Xử Nhất hẹn gặp ở Trung Đô để bàn việc tỷ võ với Giang Nam Thất Quái sắp tới, không ngờ rằng lại gặp được mấy người Dương Thiết Tâm ở đây. Khâu Xử Cơ nội công thâm hậu nên giữ được diện mạo không già, chỉ là hai bên tóc mai đã lốm đốm bạc, chợt nghe có người gọi mình, đưa mắt nhìn ra nhưng lại thấy không quen.

Khâu Xử Cơ không khỏi có chút ngạc nhiên, nghi vấn hỏi:

- Tôn giá là...

Dương Thiết Tâm khẽ mỉm cười, phấn khích đáp:

- Tại hạ là Dương Thiết Tâm ở Ngưu Gia Thôn, Khâu đạo trưởng từ khi chia tay đến nay vẫn còn khỏe chứ?

Khâu Xử Cơ vội vàng đáp lễ, trong lòng vô cùng nghi ngờ, bởi vì Dương Thiết Tâm gặp biến cố lớn, lang bạt giang hồ nhiều năm nên diện mạo đã khác hẳn ngày xưa, Dương Thiết Tâm nhìn thấy truy binh đã tới gần, không kịp giải thích rõ ràng, vội vàng cầm ngọn thương lên đánh ra Dương Gia Thương Pháp, dõng dạc nói:

- Khâu đạo trưởng, ngươi có thể quên ta nhưng không thể quên Dương Gia Thương Pháp!

Khâu Xử Cơ nhận ra cố nhân, bất giác vừa đau xót vừa vui mừng, cao giọng kêu lên:

- Trời ơi, Dương lão đệ, ngươi còn sống sao? Thật là tạ ơn trời đất!

Vương Xử Nhất và Quách Tĩnh lúc này cũng đã đuổi đến nơi, chỉ thấy Vương Xử Nhất lớn tiếng nói:

- Đại sư huynh! Khâu sư huynh! Mau mau xuất thủ cứu người!

Khâu Xử Cơ nhìn về phía đám người ngựa đuổi tới, cười khẽ nói:

- Sư huynh, xem ra hôm nay chúng ta lại phải khai sát giới rồi!

Mã Ngọc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, mọi người cũng nhanh chóng lao vào chiến đấu. Khâu Xử Cơ tỷ thí với Sa Thông Thiên và Bành Liên Hổ, Vương Xử Nhất tỷ thí với Linh Trí Thượng Nhân và Lương Tử Ông, bọn họ ai cũng võ nghệ phi phàm, lấy một địch hai mà cũng không rơi vào thế hạ phong. Dương Thiết Tâm và Quách Tĩnh vừa ở lại bảo vệ Bao Tích Nhược, vừa ra chiêu ngăn chặn Hầu Thông Hải cùng với một đám binh sĩ Đại Kim, hai bên giằng co cực kỳ mãnh liệt.

Mã Ngọc lúc này đang phải đối đầu với Âu Dương Khắc, đối phương ra chiêu âm độc quái dị, rõ ràng là công phu của Tây Độc mà trước nay Toàn Chân Giáo vẫn luôn úy kỵ, trong lòng liên tiếp xoay chuyển ý nghĩ: "Người này là ai, chẳng lẽ là môn hạ của Tây Độc? Tây Độc đã đến Trung Nguyên rồi sao?"

Đúng lúc này, từ đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, mấy kỵ mã phi nhanh tới, đi đầu chính là hai phụ tử Hoàn Nhan Hồng Liệt và Hoàn Nhan Khang. Hoàn Nhan Hồng Liệt từ xa nhìn thấy Bao Tích Nhược thì trong lòng cả mừng, đang định tiến lên thì bỗng nhiên lại nghe tiếng gió vang lên, chỉ thấy một lưỡi đao sắc bén chém thẳng vào giữa mặt y. Hoàn Nhan Hồng Liệt cả kinh vội vàng nghiêng người tránh ra, nhìn thấy người sử đao chính là thiếu nữ áo đỏ, đám thân binh thủ hạ của y cũng nhao nhao xông lên vây đánh Mục Niệm Từ, tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.