Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Phủ Mật Mưu

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Dương Thiết Tâm lại quay sang nhìn Quách Tĩnh, run giọng hỏi:

- Hài tử, mẫu thân của ngươi còn sống hay đã mất rồi?

Quách Tĩnh khẽ mỉm cười, phấn khích nói:

- Mẫu thân đang ở Mông Cổ, người hiện đang sống rất tốt.

Dương Thiết Tâm tâm tình kích động, nắm chặt lấy tay Quách Tĩnh, chỉ sợ buông tay là mất, mừng rỡ nói:

- Còn sống là tốt, còn sống là tốt! Ngươi... ngươi đã lớn như thế này rồi, thật là tốt quá! Ta... ta cứ nhắm mắt lại là lại nhớ tới người cha đã mất của ngươi cùng với... cùng với...

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Dương đại ca, vị vương phi kia quả thật chính là Dương đại tẩu...

Dương Thiết Tâm trong lòng kích động, lại thêm thương thế trong người, trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó lập tức ngất đi. Không biết hôn mê bao lâu, Dương Thiết Tâm tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm trên giường, Quách Tĩnh và Mục Niệm Từ ở bên quan tâm động viên, thương thế trên người y cũng dần dần bình phục, với y thuật của Vô Cực Tử thì một chút thương tổn như vậy có đáng là bao.

Nửa ngày trôi qua, sắc trời dần dần tối lại, Vô Cực Tử và Hoàng Dung lúc này đang cẩn thận thu liễm khí tức, vượt tường đột nhập vào trong Triệu Vương Phủ, cả hai vọt người nhảy lên núp trên mái nhà, thông qua song cửa nhìn vào bên trong. Chỉ thấy trong sảnh đèn đuốc sáng choang, ở giữa bày một cái bàn tiệc thịnh soạn, ngồi quanh bàn tiệc có mấy người Hầu Thông Hải, Linh Trí Thượng Nhân, Lương Tử Ông, Bành Liên Hổ và Âu Dương Khắc đã gặp lúc trước. Ngoài ra còn có một lão già đầu trọc bóng loáng, tròng mắt lồi ra, tướng mạo kỳ dị, chắc hẳn chính là Sa Thông Thiên, sư huynh của Hầu Thông Hải, có ngoại hiệu là Quỷ Môn Long Vương.

Người ngồi ở chính giữa phong thái hiên ngang, tướng mạo đường hoàng, chính là lục vương gia Hoàn Nhan Hồng Liệt của Đại Kim, trước đây Vô Cực Tử đã từng gặp y ở trên đại mạc. Nhìn dáng vẻ của mấy người bọn họ giống như là đang hội họp bí mật sự tình trọng đại, canh gác cực kỳ nghiêm mật.

Hoàng Dung khẽ ghé vào tai Vô Cực Tử, thì thầm nói:

- Tiêu ca ca, ngươi nói xem Mai sư tỷ có phải là đang ở trong Triệu Vương Phủ không?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này ta cũng không rõ, có lẽ tên tiểu vương gia kia sẽ biết tung tích của bà ta. Chỉ là không hiểu tại sao Dương đại tẩu lại trở thành vương phi của Đại Kim, ta phải điều tra cho rõ chuyện này trước đã...

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói:

- Loại người thủy tính dương hoa thay lòng đổi dạ có gì hay để xem chứ?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Không thể nói như vậy, biết đâu người ta có nỗi khổ tâm khó nói thì sao?

Hai người càng nói càng xích lại gần nhau hơn, Vô Cực Tử chỉ thấy sợi tóc của Hoàng Dung nhè nhẹ chạm vào mặt mình, cảm nhận hương thơm thiếu nữ thoang thoảng, không khỏi có chút ngây ngất. Hoàng Dung lúc này cũng phát hiện ra, khuôn mặt đỏ ửng như đóa hoa nở rộ, nhịp tim đập nhanh bất thường.

Đúng lúc này, Hoàn Nhan Hồng Liệt đột nhiên khách khí chắp tay, hòa nhã nói:

- Các vị đường xa mà đến, tiểu vương vô cùng vinh hạnh. Lần này có thể mời được đại giá của các vị, thật là phúc lớn của Đại Kim.

Mọi người cũng khiêm tốn đáp lễ vài câu, chỉ thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt tiếp tục nói:

- Linh Trí Thượng Nhân là cao tăng đắc đạo ở Tây Vực, Lương lão tiên sinh là tôn sư một phái ngoài quan ngoại, u Dương công tử học được võ công chân truyền của lệnh thúc, Bành trại chủ uy chấn Trung Nguyên, Sa bang chủ độc bá Hoàng Hà. Trong năm vị chỉ cần có một vị nguyện ý rút đao tương trợ, việc lớn của Đại Kim ta cũng có thể hoàn thành, huống hồ cả năm vị đều đồng loạt xuất mã... Ha ha! Đây đúng là sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.

Lương Tử Ông khẽ mỉm cười, đắc ý nói:

- Vương gia có việc sai khiến, chúng tôi dĩ nhiên ra sức, chỉ sợ lão phu võ công kém cỏi, phụ lòng ký thác của vương gia, vậy thì mất hết thể diện, ha ha!

Mấy người còn lại cũng khách khí đáp lễ mấy câu, Hoàn Nhan Hồng Liệt lại mời mỗi người một chén rượu, trịnh trọng nói:

- Tiểu vương đã mời các vị đến đây, tất nhiên là sẽ thành thật với nhau, sự tình dù có lớn lao cũng không giấu diếm. Các vị biết xong dĩ nhiên cũng quyết không nói với người ngoài, làm hỏng đại sự của Đại Kim ta, tiểu vương đương nhiên tin tưởng.

Mọi người hiểu ý Hoàn Nhan Hồng Liệt tuy nói chuyện uyển chuyển, nhưng thật ra yêu cầu bọn họ đảm bảo giữ nghiêm bí mật, đồng loạt nói:

- Vương gia xin cứ yên tâm, những chuyện ở đây ai cũng sẽ không tiết lộ nửa câu.

Mọi người đều nhận hậu lễ của Hoàn Nhan Hồng Liệt mời đến, lại biết y sắp nói ra cơ mật trọng đại thì vừa hiếu kỳ vừa phấn chấn, chỉ thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt chầm chậm nói:

- Năm Thiên Hội thứ ba đời Thái Tông nước Đại Kim, cũng là năm Tuyên Hòa thứ bảy đời Huy Tông nước Đại Tống, quân Kim ta do hai vị nguyên soái Niêm Một Hát và Cán Ly Bất thống lĩnh chinh phạt Đại Tống, cuối cùng bắt được hai vua Tống Huy Tông, Tống Khâm Tông, từ xưa đến nay uy thế chưa từng hùng mạnh như thế.

Mọi người đều tắc lưỡi khen ngợi, Hoàng Dung thấy vậy thì khẽ hừ một tiếng, khinh bỉ nói:

- Một đám tiểu nhân vô sỉ! Ngoài Linh Trí Thượng Nhân ở Tây Tạng và u Dương Khắc ở Tây Vực, còn lại đều là võ sĩ Đại Tống, lão vương gia Đại Kim tự tâng bốc mình, thế mà bọn hắn cũng luôn miệng tán dương.

Vô Cực Tử cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chỉ nghe Hoàn Nhan Hồng Liệt thở dài nói:

- Lúc ấy Đại Kim ta binh hùng tướng mạnh, vốn có thể thống nhất thiên hạ, nhưng cuối cùng lại thua dưới tay Nhạc Phi. Sau này mặc dù Nhạc Phi đã bị Tần Cối hại chết, thế nhưng nguyên khí quân Kim đã tổn thương nặng nề, từ đó về sau không còn sức lực tiến quân nam chinh nữa... Chỉ là tiểu vương hùng tâm bừng bừng, không tự lượng sức muốn lập công lớn cho thánh thượng, chuyện này nếu không có các vị tương trợ thì không xong.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: "Xông pha chiến trận, công thành chiếm đất không phải sở trường của chúng ta, chẳng lẽ vương gia muốn chúng ta đi hành thích nguyên soái đại tướng của Nam triều?"

Hoàn Nhan Hồng Liệt thần sắc đắc ý, giọng nói khẽ run, thản nhiên nói:

- Mấy tháng trước đây, tiểu vương trong lúc vô tình liền tìm thấy giữa đống văn kiện cũ trong cung có văn thư từ tiền triều để lại, đó là mấy bài từ của Nhạc Phi, lời lẽ hết sức kỳ lạ, ta vất vả suy nghĩ mấy tháng, cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ bên trong. Thì ra Nhạc Phi bị giam trong ngục biết mình không còn hy vọng sống sót, bèn đem tất cả sở học bình sinh về việc hành quân bố trận, bí quyết luyện binh công phạt viết ra rõ ràng trong một bộ sách, chỉ mong tìm được truyền nhân để chống lại quân Kim. Chỉ là Tần Cối cũng rất lợi hại, sợ rằng Nhạc Phi lén thông tin tức cùng với người khác nên phòng bị cực kỳ chặt chẽ, quan lại binh sĩ trong ngục người nào người nấy cũng là thân tín tâm phúc của hắn, cũng vì vậy mà bộ binh thư kia của Nhạc Phi từ trước đến nay vẫn chưa lọt ra ngoài.

Mọi người tập trung tinh thần lắng nghe, ai cũng quên cả uống rượu, chỉ thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt dõng dạc nói:

- Nhạc Phi không có cách nào đành phải giấu bộ sách ấy trong người, lại viết bốn bài "Bồ Tát Man", "Sửu Nô Nhi", "Hạ Thánh Triều", "Tề Thiên Nhạc", cách luật không đúng, bằng trắc không hợp, câu chữ bừa bãi, nói gì không hiểu. Người người đều nói Nhạc Phi sắp chết tức giận viết bừa, nào ngờ trong đó lại cất giấu một bí mật rất lớn, tiểu vương vất vả suy nghĩ, cuối cùng đã giải thích được, thì ra bốn bài từ ấy đều phải đọc cách mỗi ba chữ, từ trên xuống từ dưới lên, xoay đi xoay lại ắt sẽ rõ ràng. Nhạc Phi trong bốn bài từ ấy dặn dò hậu nhân học bộ di thư của hắn rồi trực đảo Hoàng Long, tiêu diệt Đại Kim, tuy dụng tâm vất vả, nhưng Đại Tống không có người tài, cũng chỉ phí công mà thôi, ha ha!

Mọi người đua nhau khen ngợi tài trí của Hoàn Nhan Hồng Liệt, trong lòng chợt nghĩ: "Thì ra vương gia muốn chúng ta đi đào trộm mộ."

Hoàn Nhan Hồng Liệt ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:

- Các vị đều là anh hùng hào kiệt, tiểu vương làm sao có thể yêu cầu các vị đi đào trộm mộ được? Tiểu vương đã kiểm tra cẩn thận tất cả mật báo từ Nam triều gửi về, cuối cùng cũng tìm ra manh mối quan trọng, thì ra sau khi Nhạc Phi chết ở Phong Ba Đình thì được chôn ở phụ cận Chúng An Kiều, về sau Tống Hiếu Tông lại đem di thể của hắn đưa về Tây Hồ long trọng an táng, kiến tạo từ miếu. Tất cả di vật của Nhạc Phi thì lại được đặt ở nơi khác, di thư của hắn tự nhiên cũng ở trong đó, người Hán đối với hắn kính trọng như thần minh, quyết không dám động vào di vật của hắn, chúng ta tới chỗ ấy kiểu gì cũng sẽ lấy được.

Mọi người sốt ruột chờ đợi Hoàn Nhan Hồng Liệt nói ra địa điểm chôn sách, chỉ thấy y bình tĩnh nói:

- Tiểu vương đã xem xét kỹ mật hàm của Nhạc Phi để lại, sau đó lại tra cứu công văn ghi chép về việc xây dựng hoàng cung của Đại Tống, đoán rằng nhất định là di thư của Nhạc Phi được cất giấu ở phía đông Thúy Hàn Đường trong hoàng cung đại nội. Chuyện này có liên quan tới vận mệnh của quốc gia, tiểu vương cực kỳ coi trọng, nếu không mời được các vị cao thủ hạng nhất trong võ lâm đến giúp thì quyết không dám khinh suất vọng động.

Mọi người ai cũng gật đầu khen phải, sau đó lại lên kế hoạch tỉ mỉ để đột nhập vào hoàng cung Đại Tống, Hoàng Dung thấy vậy thì khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nếu như bộ di thư kia bị Hoàn Nhan Hồng Liệt lấy được, quân Kim có thể sử dụng binh pháp huyền diệu để xâm phạm phương nam, đến lúc đó bách tính Đại Tống chúng ta nhất định sẽ bị hành hạ cực kỳ thê thảm. Chúng ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, đi đến hoàng cung đại nội tìm được bộ di thư kia trước bọn họ, nếu không thì hậu quả khôn lường. Tiêu ca ca, ý huynh thế nào?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Nếu như Đại Kim có được di thư của Nhạc Phi thì ắt sẽ xua quân nam hạ, đến lúc đó chiến hỏa liên miên, bách tính lầm than, ta đã gặp được thì cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Hậu viện của Triệu Vương Phủ rất rộng, Vô Cực Tử và Hoàng Dung đang tìm kiếm chỗ ở của vương phi thì lại bất ngờ gặp được Hoàn Nhan Khang đang lén la lén lút làm chuyện mờ ám, chỉ nghe lắc cắc hai tiếng, y đưa tay bẻ gãy hai chân sau của một con thỏ trắng rồi ôm vào lòng, rảo chân bước đi. Hai người vô cùng ngạc nhiên, không biết Hoàn Nhan Khang đang giở trò gì, cẩn thận rón rén đi theo sau y, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy ba gian nhà nhỏ mái ngói tường vôi, đây là loại nhà ở tầm thường ở nông thôn, không ngờ lại có thể thấy trong vương phủ xa hoa tráng lệ.

Hoàn Nhan Khang đẩy cánh cửa gỗ bước vào bên trong, mở miệng nói:

- Mẫu thân!

Vô Cực Tử và Hoàng Dung dán mắt qua khe cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, ngơ ngẩn xuất thần. Người này chưa đến bốn mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, không hề trang điểm, y phục trên người đều là vải thô, chính là thê tử Bao Tích Nhược của Dương Thiết Tâm không thể sai được.

Thì ra đám người áo đen năm đó truy đuổi Khâu Xử Cơ đến Ngưu Gia Thôn chính là do Hoàn Nhan Hồng Liệt lãnh đạo, y bị trúng một mũi tên của Khâu Xử Cơ nhưng lại may mắn không chết, sau đó lại được Bao Tích Nhược ra tay cứu giúp. Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn thấy Bao Tích Nhược xinh đẹp dịu dàng thì canh cánh không quên, bèn đem vàng bạc đút lót cho Đoàn Thiên Đức, bảo y đang đêm mang quân tới Ngưu Gia Thôn, bản thân thì giả làm kẻ hiệp nghĩa xuất thủ tương trợ giữa lúc hoạn nạn. Bao Tích Nhược nhà tan cửa nát, tứ cố vô thân, nghĩ rằng trượng phu đã chết, đành theo Hoàn Nhan Hồng Liệt đi lên phương bắc, không ngừng bị y mềm mỏng nhường nhịn, đến lúc không biết làm sao, cuối cùng đành làm thê tử của y.

Hoàng Dung không khỏi có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói:

- Vị vương phi này còn đẹp hơn Mục cô nương mấy phần, nhưng sao bà ta lại ăn mặc giống như phụ nữ thôn quê, lại ở trong một ngôi nhà hư nát thế này? Chẳng lẽ đã bị Hoàn Nhan Hồng Liệt đày vào lãnh cung?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, nhỏ nhẹ nói:

- Dù sao thì cũng không đẹp bằng Dung Nhi.

Hoàng Dung mặt thoáng ửng hồng, chỉ thấy Hoàn Nhan Khang bước tới bên cạnh Bao Tích Nhược, quan tâm hỏi:

- Mẫu thân, ngươi lại không khỏe sao?

Bao Tích Nhược khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Còn không phải là vì quan tâm con sao?

Hoàn Nhan Khang dựa vào người Bao Tích Nhược, nũng nịu nói:

- Chẳng phải con đang lành lặn đứng đây hay sao?

Bao Tích Nhược đau lòng nhìn Hoàn Nhan Khang, dịu dàng nói:

- Mắt thì sưng, mũi cũng dập, còn nói là lành lặn sao? Con đã gây chuyện thị phi như thế, vương gia nghe được thì cũng không sao, nhưng nếu để cho sư phụ của con nghe được phong thanh thì không xong đâu. Ta đã từng thấy sư phụ của con nổi giận giết người thế nào, khiến cho người ta sợ hãi gần chết.

Hoàn Nhan Khang ngạc nhiên hỏi:

- Mẫu thân từng thấy sư phụ giết người rồi à? Ở đâu thế, ông giết ai?

Bao Tích Nhược khẽ lắc đầu, nhìn vào ngọn đèn như đang nghĩ ngợi xa xăm, chậm rãi nói:

- Ðó là chuyện rất lâu trước đây, ta đã quên gần hết rồi...

Hoàn Nhan Khang không hỏi tiếp nữa, Bao Tích Nhược dịu giọng nói:

- Khang Nhi, vị cô nương kia dung mạo nhân phẩm đều tốt, mẫu thân rất thích. Để ta nói với vương gia cho con cưới nàng làm vợ, như vậy không phải tốt sao?

Hoàn Nhan Khang khẽ lắc đầu, cười khổ nói:

- Mẫu thân lại như vậy rồi. Gia thế chúng ta thế này, con làm sao có thể cưới nữ tử giang hồ phiêu bạt? Chẳng phải phụ thân thường nói phải chọn cho con một mối hôn sự hiển quý hay sao?

Bao Tích Nhược đang định nói gì thì Hoàn Nhan Khang đã phấn khích nói:

- Suýt nữa thì con quên mất. Vừa rồi nhìn thấy một con thỏ bị thương nên con mang nó về, mẫu thân chữa thương cho nó đi.

Bao Tích Nhược vội vàng lấy hộp thuốc ra băng bó cho con thỏ, vui vẻ nói:

- Khang Nhi, con ngoan lắm!

Hoàn Nhan Khang biết rằng Bao Tích Nhược lương thiện nên đã bẻ gãy chân con thỏ rồi đưa mẫu thân chữa trị, tự nhiên sẽ không còn lòng dạ nào mà nghĩ tới chuyện bậy bạ của mình. Đối với mẹ ruột mà còn giả dối lừa gạt thì tâm địa xấu xa thật không còn gì để nói.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.