Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Tuyết Tương Phùng

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mọi người nghe tiếng la hét cũng kéo tới đứng xem chung quanh càng lúc càng đông, quảng trường lúc này đã chật kín người, gió tuyết đã càng lúc càng lớn nhưng mọi người thích xem nhiệt náo nên không ai chịu bỏ về. Mục Dịch đã nhiều năm qua lại trên giang hồ, cũng biết rằng chuyện này nhất định sẽ làm kinh động đến quan phủ, thế nhưng người ta trượng nghĩa xuất thủ tương trợ, bản thân há có thể bỏ đi cho xong chuyện.

Đúng lúc này, phía tây đột nhiên vang lên tiếng quát tháo, mười mấy tên quân sĩ tay cầm roi mây đánh ra hai bên xua đuổi những người hiếu sự. Mọi người thấy vậy đều nhao nhao tránh ra hai bên nhường đường, chỉ thấy chỗ góc phố có sáu tên tráng hán khiêng một cỗ kiệu sơn son thếp vàng chậm rãi đi đến.

Đám tùy tùng của Hoàn Nhan Khang vội vàng kêu lên:

- Vương phi tới rồi!

Hoàn Nhan Khang lúc này đã đình chỉ tiến công, Quách Tĩnh thấy vậy thì cũng không động thủ nữa, chỉ thấy Hoàn Nhan Khang cau mày mắng:

- Lắm chuyện! Kẻ nào bẩm báo để cho vương phi tới thế?

Đám tùy tùng không dám trả lời, đợi đến lúc cỗ kiệu hạ xuống thì nhất tề bước lên hầu hạ, chỉ thấy trong kiệu có giọng nói nữ tử vang lên:

- Tại sao lại đánh nhau với người ta rồi? Trời tuyết lớn thế này lại không mặc áo dài, về lại cảm cho mà xem.

Mục Dịch xa xa nghe thấy giọng nói dịu dàng thì như bị sét đánh ngang tai, tim đập thình thịch, đưa mắt nhìn về phía cỗ kiệu lộng lẫy thì thân hình bỗng nhiên đờ ra như bị đóng đinh xuống đất. Chỉ thấy góc rèm khẽ hé, lộ ra một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, chưa đến bốn mươi tuổi, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng cầm một chiếc khăn lau đi mồ hôi bụi đất trên mặt Hoàn Nhan Khang, sau đó lại hạ giọng nói mấy câu vừa trách cứ vừa lo lắng.

Hoàn Nhan Khang khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nói:

- Mẫu thân, con chỉ đùa chơi thôi mà, không có việc gì lớn đâu.

Vương phi khẽ gật đầu, dịu dàng nói:

- Thôi con mặc áo vào đi, hai mẹ con ta cùng về.

Hoàn Nhan Khang cũng ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, Quách Tĩnh nhìn thấy đối phương xoay người bỏ đi thì lớn giọng nói:

- Khoan đã! Nếu ngươi không lấy vị cô nương này, thì cũng nên trả lại chiếc hài cho người ta.

Một nam tử trung niên cao gầy quay sang nhìn Hoàn Nhan Khang, chắp tay nói:

- Tiểu vương gia, để ta xử lý cho, tiểu tử này từ nay về sau sẽ không lằng nhằng được nữa!

Hoàn Nhan Khang khẽ gật đầu, nam tử trung niên cũng hùng hổ bước lên, sau lưng lại có thanh âm băng lãnh vang lên:

- Sư thúc, chính là hắn trước đây đã làm hỏng việc tốt của vương gia ở trên đại mạc. Ha ha! Tiểu tử thối tha, hôm nay ngươi chết chắc rồi!

Sau lưng nam tử trung niên có bốn người đề đao cầm thương, nắm roi vung phủ, Quách Tĩnh thấy vậy thì không khỏi có chút ngạc nhiên, bởi vì bọn họ chính là Hoàng Hà Tứ Quỷ mà y đã đánh bại trước đó. Nam tử trung niên cao gầy mặt xanh, trên trán nổi lên ba cái bướu thịt cực kỳ khó coi chính là sư thúc của Hoàng Hà Tứ Quỷ, tên là Hầu Thông Hải, có ngoại hiệu là Tam Đầu Giao.

Hầu Thông Hải rút sau lưng ra một ngọn cương xoa, hùng hổ quát:

- Thì ra là ngươi! Hôm nay không lột da róc xương tiểu tử thối tha nhà ngươi thì Tam Đầu Giao ta thề không làm người!

Hầu Thông Hải tung người nhảy lên chém mạnh về phía đối phương, Quách Tĩnh cả kinh vội vàng né sang một bên, sau đó nhanh chóng cầm lấy hai ngọn đoản kích trên đài tỷ võ đánh ra Quách Gia Kích Pháp uy mãnh vô song. Võ công của hai người cũng tương đương nhau, thế nhưng Quách Tĩnh cơ bắp khỏe mạnh, trẻ tuổi hiếu chiến, càng đánh càng hăng, chẳng mấy chốc đã chiếm được thế thượng phong.

Một nhà sư Tây Tạng nhìn chằm chằm quan sát trận đấu, sau đó lại quay sang nhìn lão già đầu tóc bạc phơ ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:

- Sâm Tiên, võ công của tiểu tử này rất huyền diệu, càng đánh càng hăng, rốt cuộc là thuộc môn phái nào vậy? Hầu lão đệ dường như đã bị lép vế rồi.

Nhà sư Tây Tạng thân khoác cà sa màu đỏ, đầu đội tăng quan sáng ngời, thân hình cực kỳ vạm vỡ là một bậc thầy của Phật Giáo Mật Tông ở Tây Tạng, chính là Linh Trí Thượng Nhân, có ngoại hiệu là Ngũ Chỉ Bí Đao. Lão già vóc dáng trung bình đứng bên cạnh Linh Trí Thượng Nhân tuy đầu đầy tóc bạc nhưng sắc mặt hồng hào, không hề có một vết nhăn chính là một vị cao thủ của Trường Bạch Sơn, tên là Lương Tử Ông, có ngoại hiệu là Sâm Tiên Lão Quái.

Lương Tử Ông khẽ nhíu mày, chỉ khẽ lắc đầu hồi lâu mới nói:

- Tiểu tử này võ công rất phức tạp, dường như không phải là do một sư phụ truyền dạy, vừa có võ công Giang Nam, vừa có võ công Mông Cổ, chỉ là nội công lại rất tà môn...

Đạo Môn Tâm Pháp của Vô Cực Tử bác đại tinh thâm, thế gian hiếm thấy, Lương Tử Ông không nhận ra cũng là chuyện bình thường, chỉ thấy y lắc đầu tặc lưỡi nói:

- Lúc ta ở quan ngoại thường nghe nói chỗ Quỷ Môn Long Vương Sa Thông Thiên toàn là cao thủ võ lâm, tại sao sư đệ của hắn lại kém cỏi như vậy?

Hán tử trung niên ở bên cạnh nghe thấy Lương Tử Ông khinh mạt như vậy thì cũng chỉ cau mày không đáp, người này dáng vẻ thấp lùn, ria mép lởm chởm, tên là Bành Liên Hổ, có ngoại hiệu là Thiên Thủ Nhân Đồ. Bành Liên Hổ trước nay chơi thân với Sa Thông Thiên, đã từng nhờ vả giúp đỡ lẫn nhau làm ăn nhiều lần nên quan hệ rất thân thiết.

Quách Tĩnh những năm gần đây được Vô Cực Tử chỉ điểm võ công, không những nội lực tăng lên mà kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kỳ phong phú, chẳng mấy chốc đã đánh bại được Hầu Thông Hải, thế nhưng sức lực lúc này cũng đã hao kiệt rất nhiều. Bành Liên Hổ nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức hít vào một hơi, bàn tay rung lên vươn ra đánh lén, Quách Tĩnh cả kinh vội vàng đưa hai tay lên vận khí hết sức đón đỡ, thế nhưng y đã sức cùng lực kiệt, làm sao có thể chống lại cho được?

Vô Cực Tử đang định ra tay thì trong đám đông chợt có một người kêu lên:

- Khoan đã!

Chỉ thấy một vị đạo sĩ trung niên thân khoác đạo bào màu xám phi thân vọt tới, cây phất trần trong tay cũng cuốn chặt lấy cổ tay của Bành Liên Hổ. Bành Liên Hổ vội vàng vận kình giật lại, huỵch một tiếng giật đứt đám dây tơ trên phất trần, hai người trầm ngâm nhìn nhau, tuy chỉ mới trao đổi một chiêu nhưng đều nhận ra đối phương võ công cao cường.

Đạo sĩ trung niên khẽ cúi người, chắp tay nói:

- Các hạ có phải là Bành trại chủ uy danh lừng lẫy không? Hôm nay được gặp, thật là may mắn.

Bành Liên Hổ cũng chắp tay đáp lễ nói:

- Không dám, xin thỉnh giáo pháp hiệu của đạo trưởng.

Đạo sĩ trung niên khẽ mỉm cười, nhàn nhạt đáp:

- Bần đạo họ Vương, tên Xử Nhất.

Bành Liên Hổ chấn động trong lòng, khách khí nói:

- Thì ra là Ngọc Dương Tử Vương chân nhân của Toàn Chân Giáo. Thất kính, thất kính!

Vương Xử Nhất khẽ chắp tay, khiêm tốn nói:

- Bành trại chủ quá lời rồi, hai chữ "chân nhân" quyết không dám nhận.

Vương Xử Nhất lại đưa tay chỉ sang Quách Tĩnh ở bên cạnh, chầm chậm nói:

- Bần đạo và vị tiểu ca này vốn không quen biết, chỉ là thấy hắn kiến nghĩa dũng vi, phấn đấu quên mình, trong lòng khâm phục, nên cả gan xin Bành trại chủ tha cho một mạng.

Bành Liên Hổ nghe thấy Vương Xử Nhất ăn nói khách khí, lập tức ôm quyền nói:

- Dễ nói, dễ nói!

Chỉ nghe véo lên một tiếng, một luồng sáng lấp lánh màu xanh biếc bay nhanh như chớp về phía Vương Xử Nhất, thủ pháp cực kỳ âm độc. Lúc này đám đông đứng xem xung quanh rất đông, âm thanh huyên náo đã lấn át tiếng xé gió của ám khí, Vương Xử Nhất lại đang chăm chú nhìn Bành Liên Hổ nên không phát hiện ra có người đánh lén. Trong thời khắc nguy cấp, Vô Cực Tử xuất quỷ nhập thần phi thân chạy đến bắt được kim châm kịch độc.

Quách Tĩnh nhìn thấy Vô Cực Tử thì vô cùng sửng sốt, mừng rỡ nói:

- Tiêu đại ca, ngươi cũng ở nơi này sao?

Vô Cực Tử cũng chỉ gật đầu không đáp, Vương Xử Nhất kinh ngạc nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy phía tây có một đám thiếu nữ áo trắng dung mạo xinh đẹp, tay dắt mấy con lạc đà lông trắng như tuyết, loại lạc đà lông trắng toàn thân này chỉ ở Tây Vực mới có. Đứng ở chính giữa là một thanh niên khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, y phục toàn thân màu trắng, diện mạo tuấn tú nhưng có khí thế bức người, thần thái vô cùng tiêu sái.

Vương Xử Nhất cung kính khom lưng chắp tay cảm tạ Vô Cực Tử rồi quay người nhìn về phía thanh niên tuấn tú, lạnh giọng hỏi:

- Các hạ là ai? Chúng ta không thù không oán, sao ngươi lại ám toán hại người?

Một thiếu nữ áo trắng trừng mắt nhìn Vương Xử Nhất, gằn giọng quát:

- Lão đạo sĩ mũi trâu ngươi tính là thứ gì mà dám ăn nói vô lễ với thiếu chủ của bọn ta?

Thanh niên tuấn tú thong thả phe phẩy chiếc quạt giấy trên tay, ung dung nói:

- Không được vô lễ! Tại hạ họ kép u Dương, tên một chữ Khắc, đến từ Bạch Đà Sơn ở Tây Vực. Tại hạ lần đầu đến Trung Nguyên, lại thấy đạo trưởng thân thủ phi phàm nên muốn thử sức một chút, tuyệt đối không có ác ý, xin đạo trưởng thứ tội!

Vương Xử Nhất khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Thì ra là cao đồ của Tây Độc u Dương Phong. Không dám, không dám!

Đám cao thủ võ lâm xung quanh lập tức ồ lên một tiếng, danh tiếng của Thiên Hạ Ngũ Tuyệt không ai không biết, Vương Xử Nhất lại quay sang nhìn Hoàn Nhan Khang, trên mặt lộ vẻ nghiêm khắc, cao giọng hỏi:

- Ngươi chắc hẳn là đệ tử của Khâu sư huynh, trước khi truyền thụ võ công sư phụ ngươi đã nói những gì?

Hoàn Nhan Khang biết rằng sự tình không hay, lập tức hướng về phía Vương Xử Nhất vái một cái, tươi cười nói:

- Đạo trưởng đã quen biết gia sư, ắt hẳn là bậc tiền bối, mời đạo trưởng giá lâm tệ xá để vãn bối được học hỏi, người cứ hỏi Triệu Vương Phủ là được.

Hoàn Nhan Khang nhanh chóng nhảy lên tuấn mã tùy tùng dắt lại, giật cương phi luôn vào trong đám đông bất kể ngựa có đạp thương người khác hay không. Mọi người xung quanh cũng không dám nhiều lời, vội vàng nhao nhao né tránh.

Mục Dịch ngẩn ngơ thẫn thờ nhìn theo hướng cỗ kiệu rời đi, hồi lâu mới lẩm bẩm nói:

- Là nàng, đúng là nàng rồi! Tích Nhược, Tích Nhược...

Vô Cực Tử cũng khẽ thở dài một hơi, hắn cũng đã nhận ra thân phận của Mục Dịch rồi, thảo nào lại cảm thấy quen thuộc như vậy, chỉ thấy Quách Tĩnh tức giận nhìn theo bóng lưng Hoàn Nhan Khang rời đi, làu bàu nói:

- Đúng thật là... Tại sao trên đời lại có hạng người như vậy?

Vô Cực Tử chậm rãi đi đến bên cạnh Quách Tĩnh, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi không yên phận làm phò mã trên đại mạc, sao lại đi đến Trung Nguyên làm gì? Chẳng phải các vị sư phụ của ngươi đã dạy là "đánh không được thì chạy" sao, đằng này lại "đánh không được thì đánh tiếp", thật là...

Quách Tĩnh xấu hổ gãi đầu, ngại ngùng nói:

- Ờ nhỉ, ta quên mất đấy!

Thì ra ước hẹn mười tám năm của Giang Nam Thất Quái và Khâu Xử Cơ ở Túy Tiên Lâu cũng đã sắp đến, Giang Nam Thất Quái cũng nhanh chóng dẫn theo Quách Tĩnh rời khỏi đại mạc quay về Trung Nguyên, đồng thời cũng muốn tìm giết Đoàn Thiên Đức báo mối đại thù. Thành Cát Tư Hãn cũng ra mật lệnh cho Quách Tĩnh ám sát Hoàn Nhan Hồng Liệt để báo thù lần trước y âm mưu ly gián các bộ tộc Mông Cổ trên đại mạc, sau khi thành công sẽ quay lại thành thân với Hoa Tranh.

Ngay khi vừa mới quay lại Trung Nguyên, Giang Nam Thất Quái cũng để cho Quách Tĩnh một mình hành tẩu giang hồ để gia tăng một ít kinh lịch, điều này thì không có vị sư phụ nào có thể dạy được. Quách Tĩnh vừa mới ra đời đã gặp phải không ít khó khăn, cũng may là có Hãn Huyết Bảo Mã nhanh nhẹn phi thưởng, nên cũng đều hóa nguy thành an.

Vương Xử Nhất cũng đi đến bên cạnh Vô Cực Tử, hòa nhã nói:

- Lúc nãy tình hình phức tạp, bần đạo còn chưa kịp thỉnh giáo cao danh quý tính của các hạ.

Vô Cực Tử còn chưa kịp nói gì thì Quách Tĩnh đã giới thiệu luôn, tự hào nói:

- Huynh ấy họ Tiêu tên Lục, trên giang hồ có ngoại hiệu là Tiêu Dao Y Tiên, võ công rất lợi hại đấy.

Hoàng Dung bật cười khúc khích, thích thú nói:

- Tiêu ca ca, tiểu tử ngốc này là bằng hữu của ngươi sao?

Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tay che mặt, chỉ thấy Vương Xử Nhất sửng sốt ồ lên một tiếng, ngạc nhiên nói:

- Thì ra là Tiêu Dao Y Tiên nổi danh thiên hạ, bần đạo kính ngưỡng đã lâu, hôm nay gặp được quả là tam sinh hữu hạnh.

Vô Cực Tử cũng khách sáo chắp tay đáp lễ, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Mục Dịch, vết thương của y lúc này đã được cầm máu, thở dài nói:

- Ngươi là... Dương Thiết Tâm, Dương đại ca ở Ngưu Gia Thôn ngày trước, có phải không?

Mục Dịch vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, run giọng nói:

- Ngươi là... Tiêu huynh đệ! Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?

Thì ra Mục Dịch chính là Dương Thiết Tâm, hôm ấy ở Ngưu Gia Thôn y đánh nhau với quan quân bị thương rất nặng, cố gắng bò tới một nhà nông dân gần đó, dưỡng thương hơn một tháng mới miễn cưỡng đứng lên đi lại được. Dương Thiết Tâm sau đó cũng vội vàng chạy về Ngưu Gia Thôn tìm kiếm Bao Tích Nhược và Lý Bình nhưng vẫn không có tin tức gì, chán nản quay lại nhà nông dân kia thì phát hiện bọn họ đều đã chết bởi dịch bệnh, chỉ còn một đứa con gái vừa mới lọt lòng may mắn sống sót, y bèn nhận làm nghĩa nữ.

Dương Thiết Tâm không dám dùng tên thật, đổi tên thành Mục Dịch, hơn mười năm bôn tẩu giang hồ, nghĩa nữ là Mục Niệm Từ cũng đã lớn khôn. Dương Thiết Tâm hy vọng trời cao có mắt, nghĩa huynh Quách Khiếu Thiên có người nối dõi, vì vậy cho Mục Niệm Từ dựng cờ tỷ võ chiêu thân, lại đặt một đôi đoản kích cắm cạnh ngọn cờ, mong mỏi sẽ gặp được Quách Tĩnh. Thế nhưng đã hơn nửa năm vẫn không thấy gì, Dương Thiết Tâm tấm lòng nguội lạnh, chỉ mong tìm cho nghĩa nữ một người chồng tính tình thành thật, võ nghệ hơn người thì cũng đã thỏa mãn, nào ngờ nửa đường lại gặp phải Hoàn Nhan Khang ra tay phá đám.

Quách Tĩnh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Vô Cực Tử vẫy tay nói:

- Quách Tĩnh, mau đến bái kiến Dương thúc thúc của ngươi đi.

Quách Tĩnh vô cùng sửng sốt, vội vàng chạy đến trước mặt Dương Thiết Tâm, run run nói:

- Người... người là Dương Thiết Tâm Dương thúc thúc? Vãn bối... vãn bối là Quách Tĩnh đây!

Dương Thiết Tâm chấn động trong lòng, sửng sốt hỏi:

- Cái gì? Quách Tĩnh? Ngươi... ngươi họ Quách sao? Phụ thân ngươi là...

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, sụt sùi nói:

- Tiên phụ tên là Quách Khiếu Thiên!

Dương Thiết Tâm hai mắt ứa lệ, ngẩng đầu kêu lên:

- Trời ơi, trời ơi!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.