Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ Võ Chiêu Thân

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Một ngày này, Vô Cực Tử đi tới kinh đô Trung Đô của Đại Kim, là nơi danh thắng phồn hoa đứng đầu thiên hạ, dù là cựu kinh Biện Lương hay tân đô Lâm An của Đại Tống cũng không thể sánh bằng. Chỉ thấy khắp nơi hồng lâu họa các, tú hộ chu môn, khách khứa giàu sang, xe lăn ngựa phóng huyên náo phi thường.

Vô Cực Tử đang chậm rãi rảo bước trên phố thì chợt nghe phía trước có tiếng nói chuyện huyên náo, từ xa nhìn đến thì thấy có một đám đông xúm xít lại với nhau. Chỉ thấy chính giữa đám đông có một bãi đất trống lớn, dưới đất cắm một ngọn cờ nền trắng viền đỏ thêu bốn chữ "Tỷ võ chiêu thân" màu vàng. Bên trái ngọn cờ cắm một ngọn thương sắt, bên phải có hai ngọn đoản kích, đằng sau ngọn cờ có một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc dù trên mặt có vẻ phong trần, thế nhưng mắt sáng răng trắng, dung mạo xinh đẹp.

Chỉ thấy thiếu nữ và một hán tử trung niên hạ giọng nói mấy câu, hán tử khẽ gật đầu rồi chắp tay vái chào, lớn tiếng nói:

- Tại hạ họ Mục tên Dịch, là người Sơn Đông, đi ngang quý địa, một là không cầu công danh, hai là không cầu lợi lộc, chỉ vì tiểu nữ Niệm Từ đã tới tuổi cập kê vẫn chưa có người mai mối. Tiểu nữ từng thề rằng không mong phu quân giàu sang, chỉ cần là hảo hán võ nghệ siêu quần, vậy nên lớn mật tỷ võ chiêu thân, phàm những người từ ba mươi tuổi trở xuống, hiện chưa thành gia lập thất, chỉ cần có thể thắng được tiểu nữ một quyền nửa cước thì tại hạ sẽ lập tức gả tiểu nữ cho.

Vô Cực Tử nhìn thấy Mục Dịch lưng to vai rộng, thân thể cao lớn nhưng vai lại hơi gù, tóc mai điểm bạc, mặt đầy nếp nhăn, thần sắc sầu khổ, thân mặc áo vải khâu vá chằng chịt, còn Mục Niệm Từ lại ăn mặc rất đẹp đẽ thì không khỏi có chút ngạc nhiên. Đám đông xung quanh nhìn thấy Mục Niệm Từ xinh đẹp thanh tú thì cũng bàn tán xôn xao, có mấy người cũng không nhịn được đi lên tỷ thí nhưng đều bị nàng nhẹ nhàng đánh bại.

Mục Dịch ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy mây xám hạ xuống, gió bấc nổi lên bèn lẩm bẩm nói:

- Xem ra chỉ một lát nữa là có tuyết lớn, hôm ấy sắc trời cũng như thế này...

Vô Cực Tử không hiểu sao lại cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, đang định đi lên hỏi thăm thì đã bị một đôi tay nhỏ nhắn giữ lại. Vô Cực Tử quay đầu lại nhìn thì thấy cơ một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, da trắng như tuyết, dung mạo thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần đang đỏ mặt giữ lấy tay mình. Chỉ thấy thiếu nữ tóc dài xõa xuống dưới vai, y phục toàn thân màu trắng, trên tóc lại buộc một cái vòng vàng, ánh nắng chiếu lên chớp chớp lóe sáng.

Thiếu nữ bật cười khúc khích, nhẹ giọng hỏi:

- Sao thế? Tiêu ca ca, không nhận ra ta à?

Vô Cực Tử lập tức nhận ra đối phương chính là thiếu niên ăn mày hôm trước gặp ở Trương Gia Khẩu, bèn mỉm cười nói:

- Không ngờ Hoàng cô nương đổi sang nữ trang lại đẹp như vậy.

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, vui vẻ nói:

- Ngươi cũng đừng gọi ta là Hoàng cô nương, cứ gọi ta là Dung Nhi thôi, cha ta trước nay cũng gọi như thế.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, tươi cười nói:

- Được rồi Dung Nhi cô nương, ngươi tìm ta có chuyện gì sao? Hay là ngươi đổi ý rồi, sẽ dẫn ta đến Đào Hoa Đảo?

Hoàng Dung khẽ bĩu môi, nghiêm trang nói:

- Thứ nhất, ngươi cứ gọi ta là Dung Nhi thôi, không cần thêm hai tiếng "cô nương" làm gì. Thứ hai, ta sẽ không dẫn ngươi đến Đào Hoa Đảo đâu. Thứ ba, ngươi đến nơi này làm gì, muốn cưới vị cô nương xinh đẹp kia sao?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, thành thật nói:

- Không phải, ta chỉ là thấy vị đại thúc kia nhìn rất quen mắt, đang định đi đến hỏi thăm một chút. Với lại ta sớm đã có thê tử rồi, tuổi tác cũng không dưới ba mươi, còn không đủ điều kiện để tham gia ứng tuyển đâu.

Hoàng Dung đưa mắt nhìn Vô Cực Tử một lượt từ đầu đến chân, khinh khỉnh nói:

- Nhìn ngươi thế này mà dám bảo là trên ba mươi tuổi rồi, lừa gạt con nít hay sao? Ta thấy ngươi lúc nào cũng luôn miệng "thê tử, thê tử...", thê tử của ngươi xinh đẹp lắm hả, có đẹp bằng ta không hả?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, thong thả nói:

- Cái này khó nói, thê tử của ta mỗi người mỗi vẻ, nhưng trong mắt ta ai cũng như nhau, tất cả đều là tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần.

Hoàng Dung phì một tiếng, bĩu môi nói:

- Nói cứ như ngươi đã gặp được tiên nữ rồi không bằng. Quả nhiên nam nhân ở trong thiên hạ ngoại trừ cha ta ra, thì ai cũng không phải người tốt, kẻ nào kẻ nấy đều là tam thê tứ thiếp...

Vô Cực Tử cũng chỉ cười cười không đáp, chợt nghe tiếng chuông leng keng, có mấy tên đầy tớ khỏe mạnh hộ tống một thiếu niên công tử phi ngựa phóng tới. Người này diện mạo tuấn tú, khoảng mười tám, mười chín tuổi, thân khoác cẩm bào, phục sức hoa lệ, đám đông có người nhận ra đối phương chính là tiểu vương tử Hoàn Nhan Khang của Triệu Vương Phủ thì liền nhao nhao tránh qua hai bên.

Hoàn Nhan Khang xuống ngựa bước vào đám đông, đưa mắt nhìn qua Mục Niệm Từ, hòa nhã nói:

- Tỷ võ chiêu thân có lẽ là vị cô nương này phải không?

Mục Niệm Từ đỏ mặt quay đầu không đáp, Mục Dịch bước lên ôm quyền nói:

- Cha con tiểu nhân chỉ là người giang hồ thảo mãng, sao dám đối chiêu với công tử gia? Lại nói đây cũng không phải đánh cược tầm thường, mà có quan hệ đến chuyện chung thân đại sự của tiểu nữ, xin công tử gia thứ lỗi.

Hoàn Nhan Khang quay sang nhìn Mục Niệm Từ cười nói:

- Chúng ta chỉ luận bàn võ nghệ, điểm đến là dừng. Cô nương chỉ cần chạm nhẹ vào ta một quyền cũng tính là chiến thắng.

Mục Niệm Từ khẽ chắp tay, nghiêm mặt nói:

- Luận võ so chiêu, thắng bại tự có công bằng.

Hoàn Nhan Khang khẽ phất nhẹ tay áo, thân hình xoay qua bên trái, ống tay áo bên phải bất ngờ từ phía sau phất vào mặt Mục Niệm Từ, thiếu nữ khẽ điểm chân phải một cái, thân hình vọt lại phía sau biến chiêu cứu nguy, thân thủ cực kỳ mau lẹ. Hoàn Nhan Khang lại đánh ra ba chiêu nhanh nhẹn phi thường, Mục Niệm Từ thi triển ba chiêu tránh né cũng mười phần linh hoạt, hai người ai cũng ngấm ngầm khâm phục đối phương, không khỏi đưa mắt nhìn nhau một cái.

Hoàng Dung chép miệng hỏi:

- Tiêu ca ca, ngươi nói xem hai người này thân thủ thế nào?

Vô Cực Tử trầm ngâm một lúc, thản nhiên nói:

- Quyền pháp thiếu nữ vừa mới sử dụng chính là Tiêu Dao Du của Cái Bang, chỉ là bộ dáng của nàng lại không giống đệ tử của Cái Bang cho lắm, xem ra đã có kỳ ngộ không nhỏ. Võ công thiếu niên vừa mới thi triển chính là công phu của Toàn Chân Giáo, nhìn thân thủ của hắn thì chắc hẳn chính là đệ tử của Toàn Chân Thất Tử, chỉ có điều chẳng phải bọn họ vẫn luôn ghét cay ghét đắng người Kim hay sao...

Chỉ thấy Hoàn Nhan Khang vung chưởng trái ra phía trước, một luồng kình phong mãnh liệt quét tà áo của Mục Niệm Từ bay lên, Mục Dịch cũng đã nhìn ra chênh lệch của hai bên, vội vàng kêu lên:

- Niệm Nhi, không cần tỷ thí nữa, công tử gia hơn con nhiều lắm.

Hai người đang đấu tới lúc quyết liệt, trong lúc nhất thời làm sao có thể dừng tay được? Chỉ thấy Hoàn Nhan Khang bất ngờ biến chưởng thành trảo móc lên nắm được cổ tay của Mục Niệm Từ rồi thuận thế đẩy nhẹ một cái, nàng chân đứng không vững sắp ngã ra đất. Hoàn Nhan Khang nhanh chóng choàng tay ôm lấy Mục Niệm Từ vào lòng, mọi người đứng xem chung quanh lập tức hò reo khen ngợi, chỉ nghe tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên không ngớt.

Mục Niệm Từ xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, hạ giọng năn nỉ nói:

- Buông ta ra đi!

Hoàn Nhan Khang khẽ mỉm cười, khoái chí nói:

- Ngươi gọi ta một tiếng "thân ca ca", ta sẽ buông ngươi ra ngay.

Mục Niệm Từ mặt đỏ bừng bừng, dùng sức giẫy mạnh một cái nhưng không thành công, chỉ thấy Mục Dịch bước lên nói:

- Công tử gia đã thắng rồi, xin buông tiểu nữ ra đi!

Hoàn Nhan Khang hô hô cười lớn vẫn không chịu buông, Mục Niệm Từ bồn chồn nóng ruột, lập tức phi chân đá vào huyệt Thái Dương của Hoàn Nhan Khang để y buông ra, ai ngờ Hoàn Nhan Khang cũng buông tay phải ra khẽ gạt một cái, nắm được chân phải của Mục Niệm Từ. Chiếc hài thêu hoa hồng trên chân Mục Niệm Từ lại bất ngờ tuột ra, Hoàn Nhan Khang lập tức đưa chiếc hài lên mũi ra vẻ ngửi ngửi, Mục Niệm Từ ngồi phịch dưới đất, xấu hổ cúi đầu sờ lấy chiếc tất trắng tinh.

Mục Dịch bước đến trước mặt Hoàn Nhan Khang nói:

- Tôn tính đại danh của công tử gia là gì?

Hoàn Nhan Khang khẽ lắc đầu, cười nhạt nói:

- Không cần nói đâu!

Hoàn Nhan Khang quay lại khoác cẩm bào lên, đưa mắt nhìn Mục Niệm Từ một cái rồi nhét chiếc hài thêu vào bọc, Mục Dịch ngạc nhiên biến sắc nói:

- Ngươi đã thắng được tiểu nữ, ta đã nói trước, tự nhiên sẽ gả khuê nữ cho ngươi. Chuyện chung thân đại sự, há có thể qua loa?

Hoàn Nhan Khang cười ha ha một tiếng, đắc ý nói:

- Chúng ta chỉ là chơi đùa một chút, kể ra cũng hay. Chiêu thân à, ha ha, cám ơn nhiều!

Mục Dịch tức giận xanh mặt, vội vàng nắm lấy cánh tay trái của Hoàn Nhan Khang quát:

- Được lắm, khuê nữ của ta cũng không thể gả cho kẻ tiểu nhân khinh bạc như ngươi, trả chiếc hài đây!

Hoàn Nhan Khang khẽ lắc đầu, cười lạnh nói:

- Đó là cô ta cam tâm tình nguyện tặng cho ta, có liên quan gì tới ngươi? Chiêu thân thì không cần, tặng thưởng lại không thể không cần.

Hoàn Nhan Khang nói xong liền vận kình hất tay đối phương ra, Mục Dịch tức giận toàn thân phát run, gằn giọng quát:

- Ta liều mạng với ngươi!

Mục Dịch nhảy vọt lên tung người về phía trước, hai tay ra chiêu đánh mạnh vào huyệt Thái Dương của địch nhân, Hoàn Nhan Khang ngửa người tránh khỏi, cười cợt nói:

- Nếu ta đánh bại lão già nhà ngươi, thì ngươi không được ép ta làm nữ tế nữa nhé!

Mục Dịch cũng không trả lời, thân hình vọt lên lao nhanh về phía địch nhân, Hoàn Nhan Khang biết rằng y đang nổi giận nên cũng không dám khinh suất, vội vàng né sang một bên. Hai người dây dưa một hồi, Hoàn Nhan Khang chợt nảy ý nghĩ độc ác, hai tay đưa lên nhanh như chớp, mười ngón tay chia ra chụp lên hai mu bàn tay của Mục Dịch, sau đó nhanh chóng nhảy ra phía sau.

Mọi người đứng xem xung quanh đều bật tiếng kinh hô, chỉ thấy hai mu bàn tay của Mục Dịch lúc này đã máu me đầm đìa, Vô Cực Tử nhíu mày nói:

- Đây là... Cửu Âm Bạch Cốt Trảo! Người này có quan hệ gì với Mai Siêu Phong?

Hoàng Dung không khỏi có chút ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi:

- Tiêu ca ca, ngươi cũng nhận biết Hắc Phong Song Sát sao?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Ta đã gặp Mai Siêu Phong ở đại mạc phương bắc, phu quân bà ta đã bị người khác giết chết, hai mắt cũng bị đánh mù, chẳng lẽ sau này lại chạy đến Đại Kim nương nhờ...

Hoàng Dung vô cùng sửng sốt, run giọng hỏi:

- Ngươi nói... Trần sư huynh đã mất mạng rồi sao?

Vô Cực Tử gật đầu không đáp, hắn cũng không tiện nói rằng Trần Huyền Phong đã bị Quách Tĩnh chỉ mới sáu tuổi vô tình giết chết. Mục Niệm Từ vừa giận vừa sợ, vội vàng bước lên đỡ phụ thân đứng lên rồi xé vạt áo ra băng bó cho y.

Mục Dịch khẽ đẩy khuê nữ một cái, tức giận nói:

- Tránh ra, hôm nay ta không liều mạng với hắn không xong!

Mục Niệm Từ ngọc dung ảm đạm, nhìn chằm chằm vào Hoàn Nhan Khang, bất ngờ rút trong bọc ra một ngọn chủy thủ đâm vào ngực mình. Mục Dịch giật mình kinh hãi, bất kể mình sẽ thụ thương, vội vàng đưa tay chặn lại, Mục Niệm Từ không kịp thu thế, đâm trúng bàn tay phụ thân.

Vô Cực Tử đang định đi lên chữa thương cho Mục Dịch thì đã thấy một thiếu niên to lớn khỏe mạnh bước ra chặn Hoàn Nhan Khang lại, lớn giọng quát:

- Này, ngươi làm thế là không đúng rồi! Ngươi đã đánh thắng thì phải cưới vị cô nương này chứ.

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, người này không phải ai khác mà chính là Quách Tĩnh, không phải y đang ở trên đại mạc làm phò mã sao, chỉ thấy Hoàn Nhan Khang nghiêng đầu, cười sằng sặc nói:

- Nếu ta không cưới thì sao?

Quách Tĩnh khẽ nhíu mày, ngữ khí có chút không vui nói:

- Nếu ngươi không muốn cưới nàng, sao lại bước lên tỷ võ? Trên lá cờ đã ghi rất rõ bốn chữ "Tỷ võ chiêu thân" rồi mà.

Hoàn Nhan Khang sầm mặt lại, nổi giận quát:

- Tiểu tử nhà ngươi tới xen vào chuyện của người khác, muốn như thế nào?

Quách Tĩnh mặt không biến sắc, ngờ nghệch nói:

- Vị cô nương này dung mạo xinh đẹp, võ nghệ cao cường, tại sao ngươi lại không muốn? Ngươi không thấy nàng tức giận tới mức vung đao tự tử hay sao?

Hoàn Nhan Khang khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nói chuyện với tiểu tử ngốc nhà ngươi thì chỉ phí lời!

Hoàn Nhan Khang tức giận xoay người rời đi, Quách Tĩnh vươn tay cản lại nói:

- Ơ kìa, tại sao lại muốn đi rồi? Ta không phải đã khuyên ngươi cưới vị cô nương này sao?

Hoàn Nhan Khang cười gằn một tiếng, rảo chân bước đi. Quách Tĩnh đang định đuổi theo thì đã bị Mục Dịch cản lại, Mục Dịch thấy y khảng khái trượng nghĩa, biết y là một thiếu niên nóng nảy thẳng thắn, nhưng nghe y trò chuyện thì rõ ràng tâm địa thuần hậu, hoàn toàn không hiểu việc đời.

Mục Dịch khẽ thở dài một hơi, cảm kích nói:

- Tiểu huynh đệ, hảo ý của ngươi ta xin đa tạ. Ngươi đừng để ý tới hắn làm gì, chỉ cần ta còn một hơi thở thì mối thù này không thể không báo.

Mục Dịch lại quay sang nhìn về phía Hoàn Nhan Khang đang rời đi, cao giọng quát:

- Ngươi có giỏi thì để tên họ lại xem!

Hoàn Nhan Khang ngoảnh đầu nhìn lại, hừ lạnh nói:

- Ta đã nói không thể gọi ngươi là cha vợ, ngươi còn hỏi tên ta làm gì?

Quách Tĩnh giận dữ vọt người nhảy qua quát lên:

- Vậy thì ngươi trả lại chiếc hài cho vị cô nương kia đi!

Hoàn Nhan Khang khẽ hừ một tiếng, nổi giận nói:

- Liên quan gì tới ngươi? Ngươi ưng ý vị cô nương này phải không?

Quách Tĩnh trừng mắt nhìn Hoàn Nhan Khang, lắc đầu nói:

- Không phải! Ngươi đến cùng có chịu trả hay không?

Hoàn Nhan Khang tức giận vung tay tát mạnh vào mặt Quách Tĩnh một cái, Quách Tĩnh cũng không né tránh, giận dữ thi triển cầm nã pháp giữ chặt lấy cổ tay đối phương, Hoàn Nhan Khang vừa sợ vừa giận, giật một cái không thoát ra được, bèn nghiến răng quát:

- Tiểu tử thối tha nhà ngươi chán sống rồi phải không?

Hoàn Nhan Khang bất ngờ thi triển độc chiêu, phi chân phải đá thẳng vào âm nang của đối phương, Quách Tĩnh cả kinh vội vàng gạt mạnh hai tay ném y ra xa. Hoàn Nhan Khang đạp mạnh chân phải xuống đất rồi đứng bật dậy, thân hình chớp lên, chưởng trái đập mạnh xuống đỉnh đầu Quách Tĩnh nhưng lại bị y giơ tay gạt ra, Quách Tĩnh nội công mạnh hơn, Hoàn Nhan Khang ngoại công cao hơn, trong lúc nhất thời giằng co bất phân thắng bại.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.