Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huynh Đệ Tương Tàn

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, thì ra Hoa Tranh lại phi ngựa phóng tới, cuống quýt kêu lên:

- Quách Tĩnh ca ca, phụ thân không tin lời ta, đã tới chỗ Vương Hãn rồi!

Quách Tĩnh cả kinh hoảng hốt, vội vàng hỏi:

- Cái gì? Tại sao đại hãn lại không tin chứ?

Hoa Tranh nước mắt rưng rưng, sụt sùi nói:

- Ta đã nói với phụ thân là Tang Côn thúc thúc và Trát Mộc Hợp thúc thúc muốn mưu hại người, phụ thân cười lớn bảo rằng ta không chịu lấy Đô Sử nên mới bịa chuyện để lừa gạt người. Ta nói là ngươi chính tai nghe thấy, phụ thân lại càng không tin, bảo rằng lúc nào trở về sẽ xử phạt ngươi.

Quách Tĩnh khẽ cau mày, lo lắng hỏi:

- Đại hãn đã đi lâu chưa?

Hoa Tranh nhanh miệng đáp:

- Khoảng nửa ngày rồi. Phụ thân nói là phải đi thật mau, không chờ trời sáng đã lên đường rồi. Bọn họ đều cưỡi khoái mã, bây giờ chắc chắn đã đi xa rồi. Tang Côn thúc thúc quả thật muốn hại cha ta sao? Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Hoa Tranh nói xong liền khóc ầm lên, Quách Tĩnh lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện khó khăn trọng đại thế này, nhất thời bần thần không biết làm sao, Chu Thông trầm ngâm nói:

- Tĩnh Nhi, ngươi cưỡi con tiểu hồng mã đuổi theo đại hãn, cho dù ông không tin ngươi thì cũng cứ xin phái người đi trước tra xét rõ ràng. Hoa Tranh, hãy bảo Đà Lôi nhanh chóng tập hợp binh mã đi cứu đại hãn.

Quách Tĩnh luôn miệng khen phải, vội vàng nhảy lên lưng con tiểu hồng mã, giục ngựa phi mau. Con tiểu hồng mã của Quách Tĩnh vốn thuộc giống Hãn Huyết Bảo Mã vô cùng trân quý, trời sinh có tính thích chạy phi nước đại, càng phóng càng nhanh, càng phóng càng thích, cuối cùng như không thể dừng lại trên thảo nguyên nữa, chỉ là con ngựa này tuy ra sức phóng mau, nhưng hơi thở vẫn không gấp gáp bao nhiêu, dường như hoàn toàn không hề dùng sức, thần tuấn phi thường.

Phóng nhanh như thế suốt hai giờ, Quách Tĩnh chợt thấy trên thảo nguyên xa xa có ba đội kỵ binh đen kịt, không biết có mấy ngàn người, chỉ trong chớp mắt con tiểu hồng mã đã phóng tới. Quách Tĩnh nhìn thấy cờ hiệu thì biết đây là bộ hạ của Vương Hãn, người nào người nấy đều dây cung kéo căng, đao tuốt khỏi vỏ, dàn thành trận thế chỉnh tề, trong lòng thầm kêu khổ đại hãn đã đi qua rồi, bọn họ đang mai phục chặn đường lui. Quách Tĩnh không dám dừng lại, liên tiếp vòng qua ba toán phục binh, tiếp tục chạy thêm một lúc, bỗng thấy ngọn cờ đại độc lông trắng của Thiết Mộc Chân giương cao phía trước, mấy trăm kỵ mã dàn thành một hàng phóng lên phía bắc.

Quách Tĩnh giục ngựa phóng lên, chạy ngang ngựa của Thiết Mộc Chân, lớn tiếng kêu lên:

- Đại hãn, mau trở về ngay, không đi được đâu!

Thiết Mộc Chân ngạc nhiên kìm cương ngựa lại, nghi vấn hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Quách Tĩnh vội vàng đem chuyện hôm trước nghe được ngoài doanh trướng của Tang Côn kể ra, liền nói rõ việc đã có phục binh chặn đường phía sau, Thiết Mộc Chân nửa tin nửa ngờ, nghiêng mắt nhìn chằm chằm vào Quách Tĩnh xem y có bịa đặt không, Quách Tĩnh nhìn thấy đại hãn có ý không tin thì kiên quyết nói:

- Đại hãn, người hãy phái người quay lại thám thính sẽ biết ngay thôi.

Thiết Mộc Chân thân kinh bách chiến, tuy biết chuyện Vương Hãn và Trát Mộc Hợp liên thủ hại mình hoàn toàn không có khả năng, nhưng nghĩ có cẩn thận quá đáng một ngàn lần cũng không sao, chứ ngu dại đâm đầu vào chỗ chết thì một lần cũng là quá nhiều, bèn sai bộ chúng thân tín quay lại thám thính tình hình. Thiết Mộc Chân sau đó cẩn thận quan sát địa thế bốn phía, liền ra lệnh lên núi chuẩn bị đề phòng, tùy tùng bộ chúng của y chỉ có vài trăm người nhưng ai nấy đều là mãnh tướng dũng sĩ, nhanh chóng lập thành thế trận phòng thủ kiên cố.

Không bao lâu sau, phía nam bụi bốc mù mịt, mấy ngàn kỵ binh rầm rộ phóng tới, trong đám bụi mù thấy đại tướng Xích Lão Ôn do Thiết Mộc Chân cử đi thám thính đang chạy trước tiên, Triết Biệt ánh mắt sắc bén đã nhìn thấy cờ hiệu của truy binh, bèn lớn giọng kêu lên:

- Đúng là binh mã của Vương Hãn rồi!

Triết Biệt và Quách Tĩnh tiễn pháp vô song, vù vù mấy tiếng phát liên châu, bắn chết mấy tên truy binh gần nhất để giải vây cho mấy người Xích Lão Ôn. Thế nhưng truy binh người đông thế mạnh, giống như sóng triều cuồn cuộn đổ tới, làm sao có thể ngăn được? Mọi người vừa đánh vừa lui, rất nhanh liền lùi về hàng ngũ phòng thủ, mấy người Thiết Mộc Chân cũng phát tên yểm hộ, truy binh nhất thời không dám tới gần.

Thiết Mộc Chân đứng trên gò núi nhìn ra xa, chỉ thấy bốn phía đông tây nam bắc từng đội từng đội binh mã của Vương Hãn giống như mây đen ồ ạt kéo tới, dưới ngọn cờ vàng có một người ngồi trên con ngựa cao lớn, chính là nhi tử Tang Côn của Vương Hãn, Thiết Mộc Chân biết rằng khó lòng phá vây, trước mắt chỉ có thể dùng kế hoãn binh, bèn cao giọng gọi:

- Xin mời nghĩa đệ Tang Côn ra đây nói chuyện!

Tang Côn cùng đám thân binh hộ vệ phóng tới bên dưới gò núi, mấy chục binh sĩ cầm thuẫn sắt lên, hộ vệ trước sau đề phòng ám tiễn, Thiết Mộc Chân cất giọng hỏi:

- Ta có chỗ nào đắc tội với nghĩa phụ Vương Hãn mà ngươi lại phát binh tấn công?

Tang Côn thần thái hống hách, thản nhiên nói:

- Người Mông Cổ chúng ta đời này qua đời khác đều là quý tộc chia nhau cầm quyền, bò dê súc vật đều là của chung của từng bộ tộc, tại sao ngươi lại bác bỏ phép tắc tổ tiên, muốn gom tất cả bộ tộc làm một? Cha ta thường nói như vậy không đúng!

Thiết Mộc Chân khẽ hừ một tiếng, dõng dạc nói:

- Người Mông Cổ luôn bị Đại Kim hà hiếp, Đại Kim muốn chúng ta hàng năm tiến cống mấy vạn bò dê súc vật, chẳng lẽ lại là đúng sao? Mọi người bị Đại Kim hà hiếp đã gần chết đói rồi, người Mông Cổ chúng ta nếu không phải huynh đệ tương tàn thế này thì đâu cần phải sợ Đại Kim? Ta và nghĩa phụ Vương Hãn vốn rất hòa hiếu với nhau, bây giờ xảy ra hiểu lầm như vậy, tất cả chỉ là Đại Kim ở giữa khích bác mà thôi!

Quân lính dưới quyền Tang Côn nghe vậy ai cũng động tâm, cảm thấy Thiết Mộc Chân nói rất có lý, chỉ nghe y tiếp tục nói:

- Người Mông Cổ ai nấy đều là chiến sĩ tài năng, tại sao chúng ta không đi cướp lấy vàng bạc của cải của Đại Kim mà hàng năm cứ phải tiến cống súc vật da thú cho bọn họ? Người Mông Cổ chúng ta có người chăm chỉ nuôi dê nuôi bò, có kẻ chỉ là ăn không ngồi rồi, tại sao chúng ta phải làm lụng khổ sở để nuôi sống những kẻ lười biếng kia chứ?

Quân sĩ chinh chiến lâu ngày, tù binh của cải đều là dùng tính mạng cướp được, đương nhiên không muốn có tài sản chung với những người yếu đuối bất tài trong bộ tộc, vậy nên mấy câu ấy của Thiết Mộc Chân khiến cho quân sĩ người nào người nấy cũng ngấm ngầm khen phải, Tang Côn thấy Thiết Mộc Chân chỉ nói mấy câu mà đã làm loạn lòng quân phe mình, bèn hằn học quát:

- Ngươi mau ném hạ vũ khí xuống đất đầu hàng, nếu không ta liền vung roi một cái, hàng vạn chiếc cung cùng bắn thì ngươi đừng hòng sống sót!

Quách Tĩnh nhìn thấy tình thế nguy cấp, không biết làm sao mới tốt, chợt thấy có một viên tướng trẻ tuổi tay cầm đại đao, đang cưỡi tuấn mã phi qua phi lại diễu võ dương oai, nhận ra đối phương chính là Đô Sử, nhi tử của Tang Côn, và cũng là người có hôn ước với Hoa Tranh. Quách Tĩnh đột nhiên nảy ra một ý, kẹp chặt hai chân phóng con tiểu hồng mã mau lẹ xông tới trước mặt Đô Sử, mọi người hết sức sửng sốt bởi hành động gan dạ của Quách Tĩnh cũng như cước lực mau lẹ của con tuấn mã.

Đô Sử vung đao chém qua, Quách Tĩnh móp người trên ngựa, để cho thanh đao chém lướt qua đầu, sau đó tay phải vươn ra nắm chặt mạch môn trên cổ tay Đô Sử. Quách Tĩnh sau khi được Vô Cực Tử chỉ điểm thì võ công đã tăng lên rất nhiều, lần này được dịp đại triển thần uy, Đô Sử làm sao có thể giãy giụa được, liền bị Quách Tĩnh thuận tay nhấc khỏi lưng ngựa.

Binh sĩ của Tang Côn sợ tiểu chủ nhân bị thương, đâu dám phát tên truy kích, Quách Tĩnh lên thẳng trên núi, liền ném Đô Sử xuống đất, bực mình kêu lên:

- Đại hãn, nhất định là thằng tiểu tử xấu xa này ở giữa giở trò khích bác ly gián.

Quách Tĩnh mấy năm nay chỉ chuyên tâm tu luyện võ công, không để ý đến chính sự, không biết âm mưu quỷ kế của Đại Kim, nhưng lúc này đã lập được đại công, Thiết Mộc Chân chĩa ngọn thương sắt vào ngực Đô Sử, nhìn Tang Côn quát:

- Mau bảo binh sĩ của ngươi lùi lại trăm trượng!

Tang Côn nhìn thấy nhi tử đã bị địch nhân dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai bắt sống giữa đại quân, trong lòng vừa sợ vừa giận, nhưng chỉ đành theo lời Thiết Mộc Chân cho binh sĩ lùi lại trăm trượng, sau đó vây thành một vòng tròn lớn, Thiết Mộc Chân tuy đã nhất thời thắng thế, nhưng cũng chẳng thể phá vây thoát thân. Tang Côn liên tiếp phái ba sứ giả lên núi đàm phán, khuyên bảo Thiết Mộc Chân mau thả Đô Sử ra rồi đầu hàng thì sẽ được tha chết, nhưng Thiết Mộc Chân lần nào cũng cắt hai tai sứ giả đuổi xuống, hai bên giằng co hồi lâu, mặt trời dần dần lặn xuống cuối thảo nguyên.

Thiết Mộc Chân sợ rằng Tang Côn nhân lúc đêm tối xông lên, ra lệnh cho mọi người không được lơ là chút nào, đến lúc nửa đêm chợt thấy một người nam tử trung niên toàn thân mặc áo trắng, đi bộ đến gần chân núi kêu lên:

- Ta là Trát Mộc Hợp đây, muốn gặp nghĩa huynh Thiết Mộc Chân nói chuyện.

Thiết Mộc Chân khoát tay nói:

- Ngươi lên đây đi!

Trát Mộc Hợp thong thả rảo bước lên núi, thấy Thiết Mộc Chân hiên ngang đứng ở cửa núi, lập tức sải chân bước tới định ôm lấy, nào ngờ Thiết Mộc Chân đột nhiên rút bội đao ra, nghiêm mặt quát:

- Ngươi còn mặt mũi gặp ta hay sao?

Trát Mộc Hợp thở dài một tiếng, ngồi xếp bằng xuống đất rồi nói:

- Nghĩa huynh, ngươi đã làm chủ một bộ tộc rồi, cần gì phải gom tất cả người Mông Cổ lại làm một chứ? Tộc trưởng của các bộ tộc đều nói tổ tiên chúng ta đã sống thế này mấy trăm năm rồi, ngươi muốn thay đổi phép tắc vốn có, ông trời sẽ không cho đâu!

Thiết Mộc Chân dang rộng hai tay, hào khí nói:

- Chúng ta đều là anh hùng hào kiệt, tại sao không tập hợp toàn bộ người Mông Cổ lại làm một? Tự mình không cần huynh đệ tương tàn tranh đoạt lẫn nhau, mọi người đồng tâm hiệp lực tiêu diệt Đại Kim chẳng phải là hay hơn sao?

Trát Mộc Hợp không khỏi chột dạ, hoảng sợ nói:

- Đại Kim nước lớn binh nhiều, vàng bạc đầy đất chất cao như núi, người Mông Cổ chúng ta làm sao có thể diệt được bọn họ?

Thiết Mộc Chân hừ lạnh nói:

- Vậy là ngươi thà để cho mọi người bị Đại Kim khinh khi hà hiếp chứ gì?

Trát Mộc Hợp lắc đầu nói:

- Đại Kim cũng đâu khinh khi hà hiếp chúng ta, chẳng phải hoàng đế Đại Kim đã phong ngươi làm Trấn Bắc Chiêu Thảo Sứ hay sao?

Thiết Mộc Chân tức giận nói:

- Ban đầu ta cũng nghĩ rằng hoàng đế Đại Kim có hảo ý, nào ngờ bọn chúng tham lam không chán, đòi hỏi càng lúc càng nhiều, đòi hết bò dê lại đến chiến mã, bây giờ còn muốn chúng ta đem quân đánh trận. Đại Tống cách chúng ta rất xa, cho dù diệt được Đại Tống, chiếm được đất đai thì cũng đều là của Đại Kim, quân đội của chúng ta tổn thất thảm trọng mà chẳng được gì. Bò dê không ăn cỏ tươi ngay bên cạnh mà lại lên núi nhai cát, có chuyện gì ngu hơn không?

Trát Mộc Hợp thở dài nói:

- Ta tới cầu xin nghĩa huynh trả Đô Sử lại, ta xin bảo đảm Tang Côn nhất định sẽ để cho ngươi trở về bình an.

Thiết Mộc Chân khẽ lắc đầu, thẳng thắn nói:

- Ta không tin tưởng Tang Côn, cũng không tin ngươi!

Trát Mộc Hợp nghiêm giọng nói:

- Tang Côn nói rằng nếu đứa con này chết đi thì còn có thể sinh được hai đứa, thế nhưng Thiết Mộc Chân chết đi thì trên đời vĩnh viễn sẽ không còn Thiết Mộc Chân nữa. Nếu không chịu thả Đô Sử thì ngươi sẽ không còn được thấy mặt trời mọc sáng mai đâu.

Thiết Mộc Chân thừa biết con người của Tang Côn và Trát Mộc Hợp, lập tức giơ đao chém vù một nhát, lạnh lùng quát:

- Ta thà chết trận chứ không đầu hàng! Trên đời chỉ có Thiết Mộc Chân chết trận chứ không có Thiết Mộc Chân đầu hàng!

Thiết Mộc Chân móc trong bọc ra một cái bao nhỏ ném xuống trước mặt Trát Mộc Hợp, lạnh giọng nói:

- Đây là ba món quà biếu kết nghĩa an đáp ngươi đưa cho ta, bây giờ ngươi lấy lại đi. Ta ở đây chờ ngươi cầm đao tới chém, ngươi giết ta là giết địch nhân, không phải là giết nghĩa huynh!

Trát Mộc Hợp nhặt cái bao nhỏ lên, sau đó cũng lấy trong bọc ra một cái túi nhỏ, im lặng ném xuống dưới chân Thiết Mộc Chân, lững thững quay người xuống núi. Thiết Mộc Chân nhìn theo bóng lưng Trát Mộc Hợp rời khỏi, hồi lâu không nói câu nào, sau đó từ từ mở túi da ra, mấy món đạn đá lúc nhỏ chơi đùa rơi xuống, hình ảnh hai đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa thân thiết lúc trước bỗng chốc hiện ra trong đầu, không khỏi cảm thấy xót xa.

Thiết Mộc Chân thở dài một hơi, nhẹ nhàng dùng bội đao đào ra một cái hố nhỏ trên mặt đất, chôn mấy món quà biếu lúc kết nghĩa an đáp xuống đó. Quách Tĩnh đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cũng rất nặng nề, biết rõ cái mà Thiết Mộc Chân chôn thật ra chính là tình bạn quý báu trong lòng y.

Thiết Mộc Chân chậm rãi đứng lên đưa mắt nhìn ra phía xa, ngẫm nghĩ xuất thần một lúc rồi quay đầu lại, nhìn thấy Quách Tĩnh đang đứng bên cạnh, bèn mỉm cười hỏi:

- Thế nào? Ngươi có sợ không?

Quách Tĩnh khẽ thở dài một hơi, ủ rũ đáp:

- Con đang nghĩ đến mẫu thân...

Thiết Mộc Chân hưng phấn vỗ vai Quách Tĩnh, cười ha hả nói:

- Ngươi đúng là một dũng sĩ, chính là dũng sĩ bậc nhất!

Thiết Mộc Chân lại chỉ tay vào đám lửa sáng xa xa do bộ thuộc của Trát Mộc Hợp và Tang Côn đốt lên, ở đó lúc này đang tụ tập chi chít người, chỉ nghe Thiết Mộc Chân hiên ngang nói:

- Bọn họ đều là dũng sĩ tinh anh! Người Mông Cổ chúng ta có biết bao anh hùng dũng sĩ, nhưng mọi người cứ không ngừng giết chóc lẫn nhau huynh đệ tương tàn... Chỉ cần mọi người hợp lại làm một, chúng ta có thể biến toàn bộ thiên hạ rộng lớn thành mục trường của người Mông Cổ!

Quách Tĩnh nghe thấy lời nói chất chứa hoài bão lớn lao, lại càng thêm khâm phục Thiết Mộc Chân, ưỡn ngực ra nói:

- Đại hãn, chúng ta nhất định có thể chiến thắng, tuyệt đối sẽ không để cho tên Tang Côn hèn nhát bỉ ổi kia đánh bại.

Thiết Mộc Chân thần thái hiên ngang, vươn tay ôm Quách Tĩnh một cái thân thiết, hưng phấn nói:

- Đúng vậy, chúng ta nhất định có thể làm được! Chỉ cần lần này chúng ta không chết, từ nay trở đi ta sẽ xem ngươi giống như con ruột!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.