Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Doanh Trướng Mật Mưu

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Một hôm Quách Tĩnh đi lên đỉnh núi, Vô Cực Tử đã chờ sẵn ở đó, chỉ tay vào tảng đá lớn bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:

- Cái gì thế này?

Quách Tĩnh đến gần thì thấy chín cái đầu lâu xếp ngay ngắn chỉnh tề thành hình tam giác, năm cái ở dưới, ba cái ở giữa, một cái ở trên. Chỉ là cái đầu lâu nào cũng có năm cái lỗ ở giữa đỉnh đầu như dùng ngón tay chọc thủng, chung quanh lại hoàn toàn không có vết rạn nứt.

Quách Tĩnh hoảng sợ nhảy dựng lên, run giọng nói:

- Hắc Phong Song Sát lại... lại tới rồi!

Vô Cực Tử khẽ nhíu mày, thản nhiên hỏi:

- Hắc Phong Song Sát? Chính là hai vợ chồng Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong, phản đồ của Đào Hoa Đảo sao?

Quách Tĩnh vội vàng kể lại chuyện năm xưa giao đấu trên núi hoang, Trương A Sinh mất mạng ra sao, Trần Huyền Phong bị mình vô tình đâm chết thế nào. Quách Tĩnh nhớ đến tình cảnh năm xưa, trong lòng bất giác sợ sệt, giọng nói không ngừng run lên.

Vô Cực Tử khẽ thở dài, cảm khái nói:

- Trần Huyền Phong không điều ác gì không làm, cuối cùng lại mất mạng oan uổng dưới tay ngươi.

Quách Tĩnh không nhịn được mà rùng mình một cái, run run nói:

- Các vị sư phụ ai cũng nghĩ rằng Mai Siêu Phong đã chết, nhưng đại sư phụ lúc nào cũng nói chưa chắc. Chín cái đầu lâu đêm nay bày ra ở đây thì quả nhiên là bà ta vẫn chưa chết!

Vô Cực Tử cầm một cái đầu lâu lên, sờ nắn một hồi, trầm giọng nói:

- Công phu thật là hiểm độc!

Quách Tĩnh trong lòng kinh nghi, nhỏ giọng nói:

- Lúc trước bà ta không bị mù còn không địch nổi bảy vị ân sư, bây giờ chúng ta có tám người. Tiêu đại ca, ngươi... nhất định là ngươi sẽ giúp ta, có phải không?

Vô Cực Tử trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói:

- Để xem tình hình thế nào đã.

Đúng lúc này, sau dốc núi đột nhiên có một bóng đen vọt thẳng lên, dưới ánh trăng tóc bay phơ phất, khuôn mặt tuy đen bóng nhưng đường nét cũng khá đẹp, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Người này không phải ai khác mà chính là Mai Siêu Phong, phản đồ của Đào Hoa Đảo.

Mai Siêu Phong bất ngờ xoay người lại, Quách Tĩnh hoảng sợ rụt đầu xuống dưới vách núi, qua một lúc mới nhớ ra bà ta đã mù hai mắt, lại rón rén thò đầu lên. Chỉ thấy Mai Siêu Phong ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, bắt đầu vận công thổ nạp thiên địa linh khí, sau một lúc thì toàn thân phát ra tiếng kêu răng rắc, thì ra là âm thanh phát ra từ các đốt xương trên người.

Một lúc sau, Mai Siêu Phong chậm rãi đứng lên, tay trái kéo một cái ngang hông lộ ra một cây nhuyễn tiên màu bạc dài hơn bốn trượng, lẩm bẩm nói:

- Tặc hán tử, ngươi ở dưới suối vàng, hàng ngày có nhớ ta không?

Chỉ thấy Mai Siêu Phong hai tay cầm giữa chiếc roi dài, cười khẽ một tiếng, vung roi múa lên. Tiên pháp ấy vô cùng cổ quái, múa lên không hề mau lẹ, cuốn bên đông một cái, quật bên tây một cái, chiêu nào cũng làm người ta bất ngờ, chính là Bạch Mãng Tiên Pháp, một môn công phu nằm trong Cửu Âm Chân Kinh, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm.

Mai Siêu Phong luyện một hồi thì thu roi lại, thò tay vào trong bọc lấy ra một tấm da trải xuống đất, đưa tay sờ soạng, ngẫm nghĩ một lúc lại đứng lên làm mấy tư thế. Mai Siêu Phong cứ thế hồi lâu mới cuốn tấm da lại bỏ vào trong bọc rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Quách Tĩnh khẽ thở phào một hơi, chậm rãi đứng thẳng người lên, chỉ thấy Vô Cực Tử lắc đầu nói:

- Với thực lực của Mai Siêu Phong hiện giờ, Giang Nam Thất Hiệp chết là cái chắc!

Quách Tĩnh mặt cắt không còn chút máu, lo lắng nói:

- Chuyện này... chuyện này... chúng ta làm sao bây giờ?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, hạ giọng nói:

- Không hiểu sao ta lại cảm thấy Mai Siêu Phong này có cái gì đó rất quen thuộc, ta đã gặp ở đâu đó rồi... Chúng ta đi theo sau xem bà ta còn giở trò gì nữa.

Vô Cực Tử nhanh chóng nắm lấy lưng Quách Tĩnh, nhẹ nhàng tuột xuống vách núi phía sau. Vô Cực Tử tay trái đỡ lấy Quách Tĩnh, chân đạp Lăng Hư Ngự Không Bộ, sải chân chạy như bay đuổi theo Mai Siêu Phong, đi trên bãi cát không biết bao nhiêu đường đất thì thấy phía trước thấp thoáng có mấy chục gian trướng, Mai Siêu Phong đã đi vào trong đó mất hút.

Vô Cực Tử lập tức gia tăng cước bộ né tránh đám quân đi tuần, rón rén đi đến bên ngoài một gian trướng màu vàng, nằm móp xuống đất vén một góc lều lên nhìn vào. Chỉ thấy một người rút đao vung lên chém chết một đại hán ngã lăn ra đất, Quách Tĩnh nhận ra người mới bị giết chính là thân binh của Thiết Mộc Chân, còn người giết y là một nam tử béo phì trắng trẻo, dáng vẻ ngạo mạn, chính là Tang Côn, nhi tử của Vương Hãn, đồng thời cũng là phụ thân của Đô Sử, người có hôn ước từ nhỏ với Hoa Tranh.

Tang Côn đưa thanh đao vào ống giày lau đi vết máu, hùng hổ nói:

- Bây giờ ngươi còn nghi ngờ nữa không?

Một nam tử vóc dáng cao gầy, trên mép có một hàng ria thưa màu vàng trầm giọng nói:

- Nghĩa huynh Thiết Mộc Chân trí dũng song toàn, e rằng chuyện này không dễ thành công.

Quách Tĩnh nhận ra người này chính là nghĩa đệ Trát Mộc Hợp của Thiết Mộc Chân, chỉ thấy Tang Côn cười gằn nói:

- Ngươi thương nghĩa huynh của ngươi, vậy thì đi báo tin cho hắn đi.

Trát Mộc Hợp khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Ngươi cũng là nghĩa đệ của ta, phụ thân của ngươi đối đãi với ta thân thiết như thế, dĩ nhiên ta sẽ không phụ ngươi. Thiết Mộc Chân muốn thôn tính bộ tộc của ta, không phải là ta không biết, chỉ là nể tình huynh đệ kết nghĩa nên không muốn làm hắn mất mặt thôi.

Một nam tử trung niên khoác cẩm bào màu vàng dệt lông điêu cực kỳ hoa lệ nghiêm giọng nói:

- Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Sau khi xong việc, tất cả súc vật, phụ nữ, tiền bạc của Thiết Mộc Chân đều chia cho Tang Côn, tất cả bộ chúng của hắn đều chia cho Trát Mộc Hợp, sau đó Đại Kim ta sẽ phong Trát Mộc Hợp làm Trấn Bắc Chiêu Thảo Sứ.

Quách Tĩnh nhận ra người này chính là lục vương gia Hoàn Nhan Hồng Liệt của Đại Kim, chỉ thấy Trát Mộc Hợp có chút động tâm, nhàn nhạt nói:

- Chỉ cần nghĩa phụ Vương Hãn hạ lệnh thì đương nhiên là ta sẽ vâng lời.

Tang Côn bật cười ha hả, mừng rỡ nói:

- Việc đã đến nước này, nếu phụ thân không ra lệnh thì sẽ đắc tội với Đại Kim.

Hoàn Nhan Hồng Liệt trầm ngâm một lúc, hòa nhã nói:

- Chúng ta đối phó với Thiết Mộc Chân thế nào, xin hai vị nói xem.

Tang Côn khẽ mỉm cười, đắc ý nói:

- Hắn hứa gả nữ nhi cho nhi tử của ta, vừa rồi hắn phái người đến chỗ ta bàn về ngày thành thân. Ta sẽ lập tức sai người mời hắn sáng mai đích thân đến bàn bạc với phụ thân, hắn nghe thế nhất định sẽ đến, cũng sẽ không mang theo nhiều người. Chúng ta cứ mai phục dọc đường, Thiết Mộc Chân cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát khỏi cái chết!

Trát Mộc Hợp khẽ gật đầu, cười nhạt nói:

- Được lắm! Giết Thiết Mộc Chân xong, hai đạo binh mã của chúng ta sẽ lập tức xông vào đại doanh của hắn, nhất cổ tác khí kết thúc mọi chuyện.

Quách Tĩnh vừa sợ vừa giận, không ngờ rằng lòng người lại gian hiểm đến mức ấy, đối với huynh đệ kết nghĩa mà cũng bày mưu ám toán. Quách Tĩnh vội vàng chạy về doanh trại của Thiết Mộc Chân để báo tin, thế nhưng trên đường đi đã bị Giang Nam Thất Quái giữ lại, bọn họ cũng đã phát giác ra hành tung của Mai Siêu Phong nên sợ rằng Quách Tĩnh sẽ gặp nạn.

Quách Tĩnh đang định lên tiếng giải thích thì chợt thấy một kỵ mã phóng tới, người ngồi trên ngựa mặc áo da chồn ngắn màu đen, không phải ai khác mà chính là Hoa Tranh. Chỉ là Hoa Tranh hai mắt lúc này đã sưng đỏ lên, dường như vừa mới khóc lớn một trận.

Hoa Tranh bước tới bên cạnh Quách Tĩnh, rụt rè nói:

- Phụ thân bảo ta phải gả cho Đô Sử...

Lời nói chưa dứt, nước mắt đã chảy ròng ròng, chỉ thấy Quách Tĩnh vội vàng nói:

- Ngươi mau đi bẩm mau cho đại hãn, nói là Tang Côn và Trát Mộc Hợp bày âm mưu quỷ kế, muốn lừa đại hãn đến để giết đấy!

Hoa Tranh vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Có thật không vậy?

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, nghiêng mặt nói:

- Thiên chân vạn xác, đêm qua chính tai ta nghe thấy, ngươi mau nói cho đại hãn biết!

Hoa Tranh vô cùng mừng rỡ, lập tức xoay người lên ngựa phóng mau đi, Quách Tĩnh không khỏi có chút ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: "Người ta bày mưu muốn hại đại hãn mà sao Hoa Tranh lại vui vẻ thế? À, chuyện này xảy ra thì muội ấy không phải gả cho Đô Sử nữa."

Màn đêm từ từ buông xuống, Vô Cực Tử cùng với Quách Tĩnh và Giang Nam Thất Quái lúc này đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên đỉnh núi, chỉ thấy Kha Trấn Ác lạnh lùng nói:

- Ả ta đến rồi!

Mọi người giật nảy cả mình, lắng tai nghe ngóng một hồi nhưng vẫn không thấy gì. Một lúc sau, Mai Siêu Phong cũng nhảy vọt lên trên đỉnh núi, thân pháp vô cùng quỷ dị, Giang Nam Thất Quái ngoại trừ Kha Trấn Ác thì ai cũng sắc mặt trắng bệch, thần sắc cực kỳ khẩn trương.

Cừu nhân gặp nhau hết sức đỏ mắt, chỉ thấy Kha Trấn Ác gằn giọng quát:

- Mai Siêu Phong, chịu chết đi!

Quách Tĩnh cùng với sáu vị sư phụ nhanh chóng bao vây lấy Mai Siêu Phong, bảy người bọn họ cường công liên tục, chỉ là Mai Siêu Phong những năm gần đây công lực tăng mạnh, lấy một địch bảy mà vẫn không rơi vào thế hạ phong. Sau mấy chục chiêu Bạch Mãng Tiên Pháp biến ảo linh hoạt, ngoại trừ Quách Tĩnh và Kha Trấn Ác miễn miễn cưỡng cưỡng vẫn còn trụ vững, còn lại đều đã không thể chiến đấu được nữa, chênh lệch của song phương đã quá rõ ràng.

Mai Siêu Phong khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Bọn chuột nhắt Giang Nam Thất Quái, chịu chết đi!

Chỉ thấy Mai Siêu Phong xoè năm ngón tay ra tạo thành trảo pháp vô cùng âm độc, chính là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, tuyệt kỹ thành danh của Hắc Phong Song Sát. Trong thời khắc nguy cấp, Vô Cực Tử lập tức thi triển Càn Khôn Chuyển Di Thủ hóa giải thế công của Mai Siêu Phong, sau đó trực tiếp thi triển Âm Dương Quy Nhất Chỉ điểm trúng huyệt đạo của đối phương.

Mai Siêu Phong lần đầu tiên trong đời gặp được đối thủ lợi hại như vậy, không thể phản kháng dù chỉ một chút, lắp bắp hỏi:

- Tôn giá... rốt cuộc là ai?

Vô Cực Tử cũng không trả lời mà chậm rãi bước chân theo phương vị bát quái, bộ pháp cực kỳ huyền diệu, chỉ thấy Mai Siêu Phong vô cùng kinh ngạc, cung kính nói:

- Kỳ Môn Ngũ Chuyển... Đệ tử Mai Siêu Phong, bái kiến sư phụ!

Thì ra Mai Siêu Phong thi triển chiêu thức hung bạo là thế, nhưng nội lực lại lấy căn bản từ Kỳ Môn Ngũ Chuyển, thảo nào Vô Cực Tử lại cảm thấy quen thuộc như vậy, trước đây hắn đã học được môn công pháp này từ Khúc Tam, chỉ là Mai Siêu Phong nội ngoại phối hợp không khỏi có chút loạn thất bát tao, nếu không cẩn thận thì sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Mai Siêu Phong hai mắt đã mù nhưng tai nghe rất thính, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân thì đã nhận ra công pháp bản môn, cảm thấy công lực lại cao cường như vậy thì chỉ có thể là ân sư Hoàng Dược Sư. Mai Siêu Phong bởi vì đã bị điểm huyệt nên không thể quỳ xuống hành lễ, nhưng nghe giọng điệu thì cũng biết được bà ta rất kính trọng sư phụ của mình, không hiểu sao năm xưa Hắc Phong Song Sát lại phản bội sư môn.

Quách Tĩnh cùng với Giang Nam Thất Quái nhìn thấy Vô Cực Tử nhẹ nhõm chế trụ Mai Siêu Phong thì ai cũng vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng bấy lâu nay bản thân ở bên cạnh tuyệt thế cao nhân mà không hề hay biết, chỉ thấy Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, thong thả nói:

- Ta không phải là Hoàng đảo chủ. Kỳ Môn Ngũ Chuyển... Ngươi có nhận biết một gã què tên là Khúc Tam không?

Mai Siêu Phong vô cùng sửng sốt, buột miệng nói:

- Khúc Tam... Khúc Linh Phong... Ha ha! Thì ra là đại sư huynh nhờ các hạ đến để giết ta. Mai Siêu Phong không phải là đối thủ của các hạ, muốn chém muốn giết thì tùy!

Thì ra Khúc Tam chính là Khúc Linh Phong, đại đệ tử của Hoàng Dược Sư, một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, đồng thời cũng là đảo chủ của Đào Hoa Đảo, vậy thì cũng có thể hiểu được tại sao y lại học được nhiều môn công phu lợi hại như vậy, xem ra tất cả đều là tuyệt kỹ độc môn của Đào Hoa Đảo. Năm xưa sau khi Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong phản bội sư môn, Hoàng Dược Sư trong cơn nóng giận đã đánh gãy hai chân của toàn bộ đệ tử trên đảo rồi trục xuất ra khỏi sư môn, quan hệ đồng môn vô cùng căng thẳng, vậy nên Mai Siêu Phong mới cho rằng lần này Khúc Linh Phong mời Vô Cực Tử đến giúp y báo thù rửa hận.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng giải huyệt cho Mai Siêu Phong, cao giọng nói:

- Khúc huynh cũng không muốn tính toán chuyện cũ với các ngươi đâu. Xem như là nể mặt hắn, lần này ta sẽ tha mạng cho ngươi, võ công của ngươi đã luyện tập sai phương pháp rồi, tẩu hỏa nhập ma, nguy cơ trong sớm tối... Hy vọng rằng ngươi biết quay đầu là bờ, sau này đừng sát hại người vô tội nữa.

Mai Siêu Phong khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Đừng cho rằng bản thân có chút võ công mà có thể lên mặt dạy đời lão nương! Sĩ khả sát bất khả nhục, có giỏi thì bây giờ ngươi hãy giết ta đi, nếu không thì đừng có trách lão nương tâm ngoan thủ lạt!

Vô Cực Tử cũng không nói nhiều, trực tiếp đánh ra Hàng Long Phục Hổ Chưởng uy lực cường đại trúng vào tảng đá lớn ngay trước mặt Mai Siêu Phong. Chỉ thấy tảng đá lập tức vỡ vụn thành trăm mảnh, sức mạnh vỡ đá tan bia cực kỳ khủng bố, không gian xung quanh cũng chấn động kịch liệt, cả ngọn núi như sắp sụp xuống vậy.

Vô Cực Tử chậm rãi thu công, nghiêm túc nói:

- Đây là giới hạn cuối cùng của ta, ngươi tự quyết định số mệnh của mình.

Mai Siêu Phong mặt cắt không còn giọt máu, thực lực của Vô Cực Tử đã vượt quá tầm hiểu biết của bà ta quá nhiều, e rằng ngay cả ân sư Hoàng Dược Sư cũng chưa chắc có thể hơn được. Mai Siêu Phong cũng không dám dây dưa lằng nhằng, vội vàng phi thân đào tẩu, Quách Tĩnh và Giang Nam Thất Quái cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ta rời đi, bọn họ lúc này vẫn đang chấn động kịch liệt bởi một màn kinh tâm động phách vừa rồi.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, vân đạm phong khinh nói:

- Oan oan tương báo cho đến bao giờ... Chư vị, thanh sơn y cựu, lục thủy trường lưu, chúng ta sau này gặp lại!

Lời nói vừa dứt, Vô Cực Tử xuất quỷ nhập thần phi thân rời đi. Quách Tĩnh và Giang Nam Thất Quái ai cũng ngẩn ngơ thẫn thờ, quả là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thì ra trong thiên hạ vẫn còn nhiều bậc kỳ tài như vậy.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.