Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảo Nguyên Nhất Thống

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Lúc này trời đã hửng sáng, đại quân của Tang Côn và Trát Mộc Hợp vang lên tiếng tù và inh ỏi, đao gươm loảng xoảng, ngựa hí vang rền, Quách Tĩnh cuống quýt nói:

- Đại hãn, con tiểu hồng mã của con cước lực rất mau, người cứ cưỡi ngựa xông ra trước, còn chúng con sẽ ở lại ngăn địch.

Thiết Mộc Chân đưa tay vỗ vỗ vào đầu Quách Tĩnh, mỉm cười nói:

- Nếu như Thiết Mộc Chân này vứt bỏ bộ tướng, một mình sợ chết trốn chạy, thì đã không phải là đại hãn của các ngươi rồi.

Mọi người nghe vậy sĩ khí sôi trào, chư tướng cẩn thận núp sau gò núi, giương cung ngắm chuẩn vào từng con đường lên núi. Qua một hồi lâu, một lá cờ vàng trong đại quân vượt lên trước tiên, dưới cờ có ba người sóng vai cùng đi, bên trái là Tang Côn, bên phải là Trát Mộc Hợp, còn người đi giữa mặc giáp vàng đội mũ vàng, tay cầm thuẫn vàng đỡ tên, chính là Hoàn Nhan Hồng Liệt nắm giữ tước hiệu Triệu Vương của Đại Kim.

Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn chằm chằm vào Thiết Mộc Chân, thản nhiên nói:

- Thiết Mộc Chân, ngươi dám phản bội Đại Kim hay sao?

Con trưởng của Thiết Mộc Chân là Truật Xích nhắm thẳng vào Hoàn Nhan Hồng Liệt bắn một phát tên, bên cạnh Hoàn Nhan Hồng Liệt có một người bỗng nhiên nhảy ra vươn tay chụp cứng mũi tên, thân thủ vô cùng mau lẹ, Hoàn Nhan Hồng Liệt lớn giọng quát:

- Hãy lên bắt sống Thiết Mộc Chân xuống đây!

Bốn người bên cạnh Hoàn Nhan Hồng Liệt ứng lời vọt thẳng lên núi, Quách Tĩnh không khỏi kinh hãi, đối phương đều có công phu võ nghệ, chính là cao thủ võ thuật chứ không phải quân sĩ tầm thường, những người bên mình tuy đều là đại tướng dũng sĩ xông pha trận mạc, thế nhưng không thể chống nổi hảo thủ võ lâm, bèn vội vàng xông lên đón đỡ. Bốn người này là Hoàng Hà Tứ Quỷ, lão đại Thẩm Thanh Cương có ngoại hiệu là Đoạn Hồn Đao, lão nhị Ngô Thanh Liệt có ngoại hiệu là Truy Mệnh Thương, lão tam Mã Thanh Hùng có ngoại hiệu là Đoạt Phách Tiên, lão tứ Tiền Thanh Kiện có ngoại hiệu là Táng Môn Phủ, bọn họ đều là đệ tử của Sa Thông Thiên, một vị cao thủ thành danh trong võ lâm với ngoại hiệu Quỷ Môn Long Vương, hiện giờ đang làm thượng khách ở Triệu Vương Phủ nước Đại Kim.

Hoàng Hà Tứ Quỷ nhìn thấy một thiếu niên mày rậm mắt to chống kiếm đứng chặn trước mặt, bèn gằn giọng quát:

- Ngươi là kẻ nào? Mau xưng tên đi!

Quách Tĩnh đưa ngang thanh kiếm, dùng ngôn ngữ giang hồ mà ngày thường các vị sư phụ vẫn dạy cho, dõng dạc đáp:

- Đệ tử là môn hạ của Giang Nam Thất Hiệp, xin thỉnh giáo đại tính cao danh của bốn vị.

Thẩm Thanh Cương nhìn ba sư đệ một cái, quay đầu nói:

- Dù có nói ra thì tên hậu sinh tiểu bối nhà ngươi cũng không biết đâu. Hãy xem đao đây!

Thẩm Thanh Cương vung đao chênh chếch chém đến, nào ngờ lại bị Quách Tĩnh thuần thục thi triển Việt Nữ Kiếm Pháp gạt đi. Ba người Ngô Thanh Liệt, Mã Thanh Hùng và Tiền Thanh Kiện thấy lão đại bị một tên tiểu bối vô danh đánh cho trở tay không kịp thì lập tức lao vào vây công Quách Tĩnh, năm người dây dưa một hồi ác chiến.

Quân sĩ Mông Cổ dưới núi đột nhiên lớn tiếng gào thét, quát tháo chửi mắng ầm lên. Nên biết người Mông Cổ tính tình chất phác, vô cùng kính trọng anh hùng hảo hán, nhìn thấy Hoàng Hà Tứ Quỷ lấy nhiều khi ít, bốn người sử dụng binh khí vây công một người tay không, quả thật không phải phong cách hành sự của bậc đại trượng phu, Quách Tĩnh tuy là địch nhân của bọn họ, nhưng mọi người lại hò hét trợ uy cho y.

Giang Nam Thất Quái võ công đã phức tạp, kiến thức lại rộng rãi, lúc bình nhật thường đem chiêu số chủ yếu của các môn phái bang hội trong võ lâm giảng giải cho Quách Tĩnh, lại có Vô Cực Tử dốc túi tương thụ nội công tâm pháp bác đại tinh thâm, thành thử võ công của Quách Tĩnh lúc này cũng đã thuộc dạng đáng gờm trên giang hồ, Hoàng Hà Tứ Quỷ rất nhanh liền không chống đỡ được. Quách Tĩnh thân pháp khinh linh như gió, liên tiếp chụp ném bốn cái, người ngoài còn chưa nhìn thấy rõ, thì Hoàng Hà Tứ Quỷ đã bị y ném cả xuống núi, quân Mông Cổ trên núi dưới núi cùng cất tiếng reo hò.

Hoàng Hà Tứ Quỷ mặt mũi dính đầy cát bụi, người nào người nấy toàn thân ê ẩm, hết sức thẹn thùng lồm cồm bò dậy, không ngờ hôm nay bọn họ lại thất thủ trong tay một tên con nít ranh vắt mũi chưa sạch, trong lòng thầm nghĩ: "Bốn huynh đệ chúng ta hôm nay thất thủ dưới tay thằng tiểu tử này, từ nay trở đi làm sao có thể qua lại giang hồ, làm sao còn có chỗ đứng trong Triệu Vương Phủ?"

Hoàng Hà Tứ Quỷ đang định quay ngược lên núi liều mạng quyết tử với Quách Tĩnh, chợt thấy xa xa bụi bốc mù mịt như có mấy vạn quân mã đánh tới, trận thế của liên quân Tang Côn và Trát Mộc Hợp lập tức giãn ra. Thiết Mộc Chân nhìn thấy cứu binh đã tới, trong lòng cả mừng, biết Trát Mộc Hợp trị quân rất nghiêm, là bậc danh tướng tài giỏi, dưới quyền toàn là tinh binh, còn Tang Côn chỉ dựa vào phúc ấm của cha, tầm thường bất tài, bèn chỉ vào cánh quân của Tang Côn.

Tang Côn nhìn thấy quân của Thiết Mộc Chân xông xuống tấn công, đang định chỉ huy binh sĩ chặn lại, chợt thấy Quách Tĩnh đang kề đao vào cổ của Đô Sử lớn giọng uy hiếp, bất giác ngây người một chút, do dự không biết làm sao mới tốt, chỉ trong chớp mắt mấy người Thiết Mộc Chân đã xông đến trước mặt. Triết Biệt ngắm ngay vào đầu Tang Côn phát tên bắn tới, Tang Côn vội vàng né sang bên trái, mũi tên trúng vào mang tai bên phải, lập tức ngã nhào xuống ngựa, binh sĩ trông thấy chủ soái trúng tên ngã ngựa thì lập tức đại loạn.

Mọi người vừa đánh vừa chạy, chạy được vài dặm thì thấy trong đám bụi bốc lên trước mặt, Đà Lôi dẫn quân kéo đến, bộ thuộc tướng sĩ của Vương Hãn và Trát Mộc Hợp vốn kính sợ Thiết Mộc Chân, ban đầu khinh thường đối phương ít người, đến khi thấy viện quân rầm rộ kéo tới liền nhao nhao bỏ chạy tán loạn. Bọn họ đâu biết Đà Lôi nhỏ tuổi yếu thế, còn không có lệnh phù của Thiết Mộc Chân, bộ thuộc tướng sĩ đều không nghe lệnh y điều động, chỉ đành suất lãnh mấy ngàn binh sĩ bộ thuộc kéo tới chi viện, nhìn thấy quân địch binh đông thế lớn, xông vào cứu người ắt sẽ toàn quân tan vỡ, bèn hạ lệnh buộc sau đuôi mỗi con ngựa một nhánh cây, xa xa nhìn thấy bụi cát mù trời, không biết là có bao nhiêu binh mã, vừa hay có thể dọa sợ liên quân của Tang Côn và Trát Mộc Hợp.

Thiết Mộc Chân đem quân về doanh, đêm ấy khao thưởng bộ thuộc tướng sĩ, lại mời Đô Sử lên ngồi ghế đầu, mọi người thấy thế đều rất bất bình, chỉ thấy Thiết Mộc Chân nhàn nhạt nói:

- Nghĩa phụ Vương Hãn và nghĩa huynh Tang Côn đối với Thiết Mộc Chân này ơn nặng như núi, song phương hoàn toàn không có thù oán, xin ngươi hãy trở về thỉnh tội giúp ta. Ta sẽ chọn lễ vật quý báu đưa qua biếu cho nghĩa phụ, nghĩa huynh, vừa để tạ tội, vừa để thành toàn hôn sự của ngươi với con gái ta. Hai nhà chúng ta sẽ mở tiệc mời tộc trưởng các bộ đến náo nhiệt một phen, từ nay về sau hai nhà thân thiết như một, đừng để người ngoài khích bác ly gián.

Đô Sử đội ơn không giết, vô cùng mừng rỡ, luôn miệng vâng dạ, chỉ thấy Thiết Mộc Chân nói chuyện thì tay phải cứ để trước ngực, không ngừng ho hắng, thều thào nói:

- Hôm nay ta bị trúng một mũi tên, e rằng cần phải dưỡng bệnh ba tháng mới lành, nếu không thì ta phải đích thân đưa ngươi trở về mới đúng.

Thiết Mộc Chân nói xong liền rút tay ra khỏi ngực áo, bàn tay dính đầy máu tươi, tiếp tục nói:

- Không cần chờ ta lành hẳn, hôn sự cứ hoàn thành trước, nếu không... nếu không thì sẽ phải chờ lâu lắm.

Chư tướng nhìn thấy đại hãn nhu nhược như thể sợ sệt Vương Hãn, lại vẫn muốn gả Hoa Tranh cho Đô Sử, thì ai nấy đều tức giận buồn rầu. Sáng sớm hôm sau, Thiết Mộc Chân chuẩn bị mấy xe vàng bạc da thú để làm lễ vật, một ngàn con dê béo, một trăm con ngựa tốt, phái năm mươi tên quân sĩ hộ tống Đô Sử trở về, lại phái sứ giả khéo ăn khéo nói đến tạ tội với Vương Hãn và Tang Côn. Trong lúc chia tay, Thiết Mộc Chân vẫn không thể cưỡi ngựa được, chỉ ngồi trên kiệu, thở hổn hển từ biệt Đô Sử.

Chờ cho đoàn người đi được gần mười ngày, Thiết Mộc Chân liền triệu tập tướng lĩnh bộ thuộc, lên đường tập kích doanh trại của Vương Hãn, chư tướng ai nấy ngạc nhiên nhìn nhau, chợt thấy Thiết Mộc Chân lạnh giọng nói:

- Địch nhân đông quân, chúng ta ít quân, ra mặt đánh nhau không thể thủ thắng, chỉ còn mỗi cách tập kích mà thôi. Ta thả Đô Sử trở về, đưa tặng lễ vật hậu hĩnh, lại làm như bị trúng tên vào ngực bị thương rất nặng, chắc chắn bọn họ sẽ không đề phòng.

Chư tướng ai nấy hết sức bái phục Thiết Mộc Chân trí dũng song toàn, không ngờ vừa mới thoát nạn thì đại hãn đã ngay lập tức bày mưu tính kế diệt trừ hậu hoạn. Thiết Mộc Chân liền chia quân làm ba đường, quân sĩ bộ thuộc ngày đi đêm nghỉ, vòng theo đường nhỏ cẩn mật tiến quân.

Vương Hãn và Tang Côn vốn rất e sợ Thiết Mộc Chân khởi binh báo thù, ngày ngày đều phòng bị hết sức cẩn mật, tới lúc trông thấy Đô Sử bình an trở về doanh trại, lại còn mang theo lễ vật hậu hĩnh, sứ giả của Thiết Mộc Chân ăn nói nhún nhường khúm núm, cũng biết Thiết Mộc Chân thân mang trọng thương, thậm chí vẫn đem Hoa Tranh hứa gả cho Đô Sử để tỏ ý hòa hảo, lập tức không còn lo lắng gì nữa, triệt hết quân mã canh phòng khắp nơi, suốt ngày trong trướng uống rượu hưởng lạc cùng mấy người Hoàn Nhan Hồng Liệt, Trát Mộc Hợp. Nào ngờ ba cánh quân mã của Thiết Mộc Chân giữa đêm khuya lại ầm ầm giống như trời long đất lở xông vào doanh trại tập kích, liên quân của Vương Hãn và Trát Mộc Hợp tuy rằng binh mã đông đảo, nhưng sau lúc hoảng loạn quân sĩ đã không còn lòng nào chiến đấu, lập tức bỏ chạy tan tác như ong vỡ tổ. Hoàng Hà Tứ Quỷ ra sức phá vây, bảo vệ cho Hoàn Nhan Hồng Liệt chạy luôn trong đêm trốn về Đại Kim, còn Vương Hãn cùng Tang Côn hoảng hốt dẫn quân chạy về phía tây, sau này bị mấy bộ tộc của người Nãi Man giết chết, Đô Sử cũng bị loạn quân xéo nát dưới vó ngựa.

Trát Mộc Hợp thua trận mất hết quân sĩ, mang theo năm tên thân binh trốn chạy lên Đường Nỗ Sơn, nào ngờ năm tên thân binh nhân lúc y đang nghỉ ngơi bèn bắt trói đưa đến nộp cho Thiết Mộc Chân để cầu vinh hoa phú quý, Thiết Mộc Chân tức giận quát:

- Thân binh phản bội chủ nhân, loại người bất nghĩa như vậy lưu lại làm gì?

Thiết Mộc Chân liền hạ lệnh chém đầu năm tên thân binh ở ngay trước mặt Trát Mộc Hợp, sau đó lại nhìn chằm chằm vào y, thở dài hỏi:

- Chúng ta có còn làm bạn với nhau được không?

Trát Mộc Hợp nước mắt rưng rưng nói:

- Tuy rằng nghĩa huynh tha mạng cho ta, nhưng ta cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa. Chỉ xin nghĩa huynh cho ta được chết không đổ máu, để linh hồn ta không theo máu huyết rời khỏi thân thể.

Thiết Mộc Chân im lặng hồi lâu rồi nói:

- Được rồi, ta sẽ cho ngươi chết không đổ máu, rồi sẽ chôn ngươi ở chỗ lúc nhỏ chúng ta thường tới chơi đùa...

Mấy ngày hôm sau, Thiết Mộc Chân đại hội bộ chúng các bộ tộc trên nguồn Oát Nan Hà, y uy chấn đại mạc, chiến sĩ mục dân của các bộ tộc Mông Cổ không ai không kính sợ, ngay cả bộ chúng của Vương Hãn và Trát Mộc Hợp cũng nhao nhao kéo về quy thuận. Ở trong đại hội, mọi người suy tôn Thiết Mộc Chân làm đại hãn của toàn bộ Mông Cổ, xưng là Thành Cát Tư Hãn, có ý nghĩa rộng lớn mênh mông như biển cả, từ đấy các bộ tộc Mông Cổ được hợp lại với nhau dưới trướng Thành Cát Tư Hãn, thảo nguyên phương bắc quy về một mối.

Thành Cát Tư Hãn sau đó liền ban thưởng cho các tướng sĩ có công, từ tứ kiệt Mộc Hoa Lê, Bác Nhĩ Truật, Bác Nhĩ Hốt, Xích Lão Ôn cho đến các đại tướng Triết Biệt, Giả Lặc Mễ, Tốc Bất Đài đều được phong chức thiên phu trưởng. Quách Tĩnh lần này cũng đã lập nên công lao rất lớn, nên cũng được Thành Cát Tư Hãn phong chức thiên phu trưởng, một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi mà đã có thể sánh ngang với các danh tướng công thần, quả thật vô cùng hiếm thấy.

Ở trong bữa tiệc mừng công, Thành Cát Tư Hãn mời rượu chư tướng, đến lúc đã ngà ngà say, bèn nhìn Quách Tĩnh nói:

- Hảo hài tử, ta sẽ ban thưởng cho ngươi bảo vật mà ta yêu quý trân trọng nhất trên đời.

Quách Tĩnh không khỏi sửng sốt, quỳ xuống tạ ơn ban thưởng, Thành Cát Tư Hãn cười ha hả nói:

- Ta ban Hoa Tranh cho ngươi, từ nay trở đi ngươi sẽ chính là Kim Đao Phò Mã của toàn Mông Cổ!

Chư tướng hò reo ầm ầm, nhao nhao chúc mừng Quách Tĩnh, hưng phấn kêu lên:

- Kim Đao Phò Mã, hay lắm, hay lắm!

Đà Lôi càng cao hứng hơn, cứ ôm chặt lấy an đáp không chịu buông ra, từ nay hai người thân càng thêm thân. Nhưng Quách Tĩnh lại ngây người ra không nói được tiếng nào, y trước nay vẫn coi Hoa Tranh giống như muội muội, quả thật không có tình cảm nam nữ, mấy năm nay toàn tâm toàn ý tập luyện võ công không hề xao lãng, nào có thời gian để ý đến chuyện nữ nhi tình trường? Quách Tĩnh đột nhiên nghe thấy Thành Cát Tư Hãn ban hôn cho mình cùng với Hoa Tranh, ngẩn người thất thố, không biết làm sao mới tốt, mọi người thấy y ngây người ngơ ngác như vậy thì đều cười ầm lên.

Quách Tĩnh ngơ ngác cáo từ ra khỏi kim trướng, bỗng nhiên sau lưng có hai cánh tay đưa ra bịt kín mắt mình, với võ công của y hiện giờ thì làm sao để cho người ta đánh lén sau lưng, đang định hất đối phương ra thì chợt ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ, vội rút tay lại kêu lên:

- Hoa Tranh muội tử!

Chỉ thấy Hoa Tranh như cười mà không phải cười đứng đó, Hoa Tranh nép vào người Quách Tĩnh, hạ giọng nói:

- Quách Tĩnh ca ca, sau khi thành thân với ngươi, ta sẽ quên mình là nữ nhi của Thành Cát Tư Hãn, ta sẽ chỉ là thê tử của Quách Tĩnh ca ca. Ngươi muốn đánh mắng ta thì cứ đánh mắng, đừng vì cha ta là đại hãn mà ngươi phải chịu ủy khuất.

Quách Tĩnh trong lòng bối rối, nhiệt huyết trào lên nói:

- Muội tử, ngươi đối với ta tốt quá, chỉ tiếc là ta không xứng với ngươi...

Hoa Tranh thơm nhẹ vào má Quách Tĩnh rồi nói:

- Quách Tĩnh ca ca, ngươi chính là người tốt nhất trên đời, ngoài cha ta ra không ai bằng được. Bốn vị ca ca của ta cũng chẳng bằng một nửa của ngươi.

Hoa Tranh là nữ tử Mông Cổ yêu hận rõ ràng không hề giấu giếm, khác hẳn nữ tử Trung Nguyên vốn thấm sâu khuôn sáo lễ giáo. Quách Tĩnh thấy Hoa Tranh đột nhiên thổ lộ chân tình như vậy, thì thấy lâng lâng lạ thường, nhất thời không biết làm sao.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.