Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền Đạo Thụ Nghiệp

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Quách Tĩnh nhìn thấy mọi người đã đi hết bèn rút đoản đao ra khỏi vỏ, đùa nghịch một lúc rồi lại giắt vào người, sau đó lại tuốt trường kiếm ra tiếp tục tập luyện Việt Nữ Kiếm Pháp. Thế nhưng Quách Tĩnh đã luyện tập suốt nửa ngày rồi nhưng vẫn không có tiến triển gì đáng kể, y sốt ruột trong lòng, càng luyện lại càng tệ, đến lúc mồ hôi đầy mặt chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, thì ra Hoa Tranh lại phi ngựa phóng tới.

Hoa Tranh lật người nhảy xuống ngựa nằm dài ra bãi cỏ, một tay chống đầu nhìn Quách Tĩnh luyện kiếm, mỉm cười nói:

- Thôi đừng luyện nữa, nghỉ một lúc đi.

Quách Tĩnh khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ngươi đừng tới quấy rầy ta, ta không có thời gian tiếp chuyện ngươi đâu.

Hoa Tranh cũng không nói gì, cứ nhìn Quách Tĩnh bật cười khúc khích, thắc mắc hỏi:

- Ngươi xin phụ thân đừng gả ta cho Đô Sử, tại sao lại thế?

Quách Tĩnh khẽ thở dài một hơi, thành thật đáp:

- Đô Sử rất xấu, trước đây còn thả báo ra vồ chúng ta. Ngươi mà lấy hắn rồi, biết đâu hắn lại đánh ngươi thì sao?

Hoa Tranh khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Nếu hắn đánh ta thì có ngươi tới giúp ta mà.

Quách Tĩnh ngẩn người ra, ngạc nhiên nói:

- Chuyện đó làm sao có thể?

Hoa Tranh ngưng thần nhìn Quách Tĩnh, êm ái hỏi:

- Nếu ta không lấy Đô Sử thì lấy ai đây?

Quách Tĩnh khẽ lắc đầu, buột miệng đáp:

- Ta làm sao biết được.

Hoa Tranh phì một tiếng, mặt đang đỏ bừng bỗng nhiên chuyển sang tức giận, hậm hực nói:

- Đồ ngốc, ngươi chẳng biết gì cả!

Chỉ nghe hai con bạch điêu nhỏ không ngừng kêu oang oác trên dốc núi dựng đứng, chợt xa xa có tiếng kêu thảm thiết, con bạch điêu lớn kia đã quay trở lại. Mắt chim điêu nhìn được rất xa, đã sớm thấy bạn tình mất mạng trên dốc núi, chỉ thấy nó kêu lên một tiếng thảm thiết, vỗ cánh vọt thẳng lên mây rồi như một mũi tên nhào xuống, phịch một tiếng đập đầu vào tảng đá, chết ngay tức khắc. Quách Tĩnh và Hoa Tranh kinh hãi la hoảng, nhất tề nhảy dựng cả lên, nhìn nhau hồi lâu không nói câu nào.

Hoa Tranh ngẩng đầu nhìn lên dốc núi dựng đứng, đau lòng nói:

- Hai con bạch điêu con bị mất cả cha lẫn mẹ, biết làm sao bây giờ?

Quách Tĩnh nhìn một lúc lâu rồi thở dài nói:

- Trừ phi có người mọc cánh bay lên thì mới cứu được bọn chúng.

Quách Tĩnh lại nhặt trường kiếm lên tiếp tục tập luyện, chỉ là đã luyện suốt nửa ngày vẫn không tiến bộ được chút nào, đang lúc nóng nảy chợt nghe sau lưng có giọng nói nhàn nhã vang lên:

- Ngươi cứ luyện như vậy thì có luyện một trăm năm cũng vô dụng.

Quách Tĩnh quay đầu lại nhìn thì thấy Vô Cực Tử đang đứng ở đấy, sửng sốt hỏi:

- Tiêu đại ca, ngươi nói gì thế?

Vô Cực Tử cũng không trả lời, chậm rãi bước lên hai bước, Quách Tĩnh chỉ cảm thấy tay phải tê rần, thanh trường kiếm vốn cầm chặt trong tay trong chớp mắt đã bị đối phương đoạt lấy. Vô Cực Tử lập tức vọt người nhảy lên, nhẹ nhàng thi triển Việt Nữ Kiếm Pháp nhàn nhã thanh thoát, trong thời gian này hắn đã tranh thủ sao chép võ công của Giang Nam Thất Quái, những môn công phu như Việt Nữ Kiếm Pháp, Kim Long Tiên Pháp... đều chỉ đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Trung Phẩm nên chẳng mấy chốc đã có thể tu luyện đến Đỉnh Phong.

Quách Tĩnh nhìn thấy Vô Cực Tử thuần thục múa kiếm thì trợn mắt há miệng, ngẩn người xuất thần. Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, trả lại trường kiếm cho Quách Tĩnh rồi xuất quỷ nhập thần thi triển Lăng Hư Ngự Không Bộ chạy lên vách núi dựng đứng như đi trên đất bằng, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Vô Cực Tử nhẹ nhàng thò tay vào hang bắt hai con bạch điêu nhỏ ra bỏ vào trong bọc, sau đó từ từ bám vào vách núi mà buông người trượt thẳng xuống, chỉ trong chớp mắt chân đã chạm đất.

Quách Tĩnh và Hoa Tranh vội vàng chạy tới, Vô Cực Tử chậm rãi lấy hai con bạch điêu con ra, nhẹ nhàng nói:

- Các ngươi có thể chăm sóc bọn chúng được không?

Hoa Tranh vừa mừng vừa sợ, vội vàng đưa tay ra đón lấy, kích động nói:

- Được... được chứ!

Hoa Tranh mỉm cười nhìn Quách Tĩnh, vui vẻ nói:

- Chúng ta mỗi người một con, nhưng ta mang cả hai về nuôi giúp ngươi, có được không?

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, Hoa Tranh cũng nhảy lên lưng ngựa phóng đi. Quách Tĩnh từ từ hồi tưởng lại công phu của Vô Cực Tử ban nãy, cứ đứng ngẩn ra như một thằng ngốc, sau đó lại gãi đầu gãi tai một lúc rồi quỳ xuống dập đầu không ngớt, một mạch tận mười mấy cái.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi dập đầu với ta làm gì?

Quách Tĩnh trong lòng chua xót, hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống, nghẹn ngào nói:

- Ta... ta rất ngu xuẩn, công phu học mãi không được, khiến cho sáu vị ân sư tức giận. Ta ngày đêm liều mạng khổ luyện nhưng thủy chung vẫn không được gì...

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, thong thả hỏi:

- Ngươi muốn ta chỉ điểm cho một con đường sáng phải không?

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, sau đó lại nằm phục xuống đất dập đầu liên tiếp mười mấy cái, chỉ thấy Vô Cực Tử ung dung nói:

- Thôi được rồi, ta thấy ngươi cũng rất thành tâm. Tối nay lúc trăng lên tới đỉnh đầu thì ta chờ ngươi ở trên đỉnh núi, ngươi không được nói với ai đâu đấy.

Vô Cực Tử xuất quỷ nhập thần phi thân rời đi, Quách Tĩnh thấy vậy thì hốt hoảng kêu lên:

- Ta... ta không thể leo lên đấy được đâu.

Vô Cực Tử cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ trong chớp mắt đã đi xa rồi. Quách Tĩnh cũng chỉ có thể ngẩn người nhìn lên dốc núi dựng đứng, sau đó lại kiên trì tập luyện Việt Nữ Kiếm Pháp, luyện đến lúc mặt trời khuất bóng thì mệt mỏi nằm lăn ra bãi cỏ ngủ khò khò.

Đêm đã về khuya, không gian cũng dần trở nên yên tĩnh. Vô Cực Tử lúc này đang cùng với chúng nữ thong thả đứng trên đỉnh núi cao chót vót, thưa thái đưa mắt ngắm nhìn thảo nguyên sa mạc mênh mông bát ngát.

A Tử hai tay chống nạnh, bĩu môi nói:

- Trời đã tối thế này, không quay về đi ngủ mà lại ở đây làm gì không biết? Chán chết đi được!

Chung Linh khẽ nhíu mày, châm chọc nói:

- Nếu không thích thì có thể đi vào Vô Cực Châu mà ngủ, tiểu... muội... muội!

A Tử lập tức phồng mang trợn má, tức giận nói:

- Ai là muội muội của ngươi, đồ không biết lớn nhỏ!

Vô Cực Tử cũng bó tay với hai người này rồi, dở khóc dở cười nói:

- Thôi nào... đều là người một nhà cả, sao mà hai nàng cứ chí chóe nhau suốt ngày thế?

A Tử và Chung Linh hừ lạnh một tiếng, quay lưng lại với đối phương, khoanh tay hậm hực, Vô Cực Tử bất đắc dĩ nói:

- Đã lớn thế này rồi mà cứ như con nít vậy... Đúng rồi Linh Nhi, nàng đừng trộm đồ của Chu nhị hiệp và Hàn tam hiệp nữa, sau này mà bị phát hiện thì không hay đâu.

Chung Linh lè lưỡi cười gian, khinh khỉnh nói:

- Một chút tài vặt nho nhỏ mà cũng dám tự xưng là Diệu Thủ Thư Sinh, thật là mất mặt! Thiếp chỉ đang dạy dỗ hắn một chút mà thôi.

Chung Linh ngừng lại một chút rồi hừ lạnh nói:

- Còn cái tên Hàn Bảo Câu kia nữa, thế mà cũng dám tự xưng là Mã Vương Thần, thật là không biết xấu hổ!

Trong bảy người Giang Nam Thất Quái thì lão nhị Chu Thông có khả năng trộm đồ trong người mà đối phương lại không hề hay biết, Chung Linh ở nơi xa lạ gặp được đồng đạo thì cũng không nhịn được mà trêu chọc đối phương một trận. Lão tam Hàn Bảo Câu thì càng thảm hơn, bởi vì y có ngoại hiệu là Mã Vương Thần, giống hệt ngoại hiệu của Chung Vạn Cừu lúc trước, nên đã bị Chung Linh ghé thăm không ít lần, tài sản trên người ngoại trừ vũ khí phòng thân ra thì đều bị trộm hết. Hàn Bảo Câu thậm chí còn nghi oan cho Chu Thông ăn cắp tài sản của mình, cũng may là Vô Cực Tử vô thanh vô thức trả lại đồ vật bị mất, nếu không thì hai người bọn họ thật là khóc không ra nước mắt.

Đúng lúc này, bên dưới đột nhiên truyền đến âm thanh sột soạt, Vô Cực Tử cười khẽ nói:

- Cuối cùng thì cũng đến rồi!

Quách Tĩnh bám lấy dây mây từng bước từng bước bò lên, đến chỗ vách đá dựng đứng thì đã mệt tới mức hoa mắt chóng mặt, tay chân mềm nhũn, khi sắp đến nơi thì lại không may trượt chân một cái, trực tiếp ngã xuống bên dưới. Trong thời khắc nguy cấp, Quách Tĩnh đã kịp thời bắt được sợi dây thừng mà Vô Cực Tử buông xuống, thân hình chợt như đằng vân giá vũ bay thẳng lên trên, y lúc này đã sợ đến hồn phi phách tán.

Quách Tĩnh tìm được đường sống trong chỗ chết, vội vàng khuỵu hai gối xuống, đang định dập đầu thì Vô Cực Tử đã kéo cánh tay y một cái, gật đầu nói:

- Lúc sáng ngươi đã dập đầu mấy trăm cái rồi, không cần phải như vậy đâu.

Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi vân đạm phong khinh nói:

- Ta không phải là sư phụ của ngươi, ngươi cũng không phải là đệ tử của ta, hãy nhớ lấy điều này.

Quách Tĩnh trong lòng sửng sốt, chỉ nghe Vô Cực Tử chầm chậm nói:

- Sáu vị sư phụ của ngươi võ công cũng không tệ, ngươi chỉ cần học được công phu của bọn họ thì cũng đủ dương danh trên giang hồ. Ngươi cũng không phải là người lười biếng, thế nhưng tiến bộ vẫn quá chậm, ngươi có biết vì sao không?

Quách Tĩnh khẽ thở dài một hơi, ảo não đáp:

- Đó là bởi vì ta quá ngu xuẩn, các vị sư phụ có dụng tâm đến đâu cũng dạy không được.

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, cao giọng nói:

- Không phải, đó là bởi vì dạy không đúng cách, mà học cũng không đúng đạo.

Quách Tĩnh khẽ gãi đầu, ngại ngùng nói:

- Tiêu... Tiêu đại ca, ngươi nói gì vậy ta nghe không hiểu.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Nói tới ngoại công bên ngoài thì thành tựu của ngươi hiện nay quả thật không kém, kỹ thuật bắn cung lại càng ít ai sánh bằng. Thế nhưng ngươi học võ nhiều năm, lần đầu xuất thủ thì bị tên đạo sĩ kia đánh bại, trong lòng ấm ức cứ cho là mình không bằng, đó mới chính là sai lầm nghiêm trọng.

Quách Tĩnh không khỏi có chút ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: "Tại sao Tiêu đại ca lại biết được chuyện này nhỉ?"

Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Tên đạo sĩ kia tuy hất ngươi lộn nhào một cái, thế nhưng hắn toàn dùng xảo kình thủ thắng, chứ nói tới võ công căn bản thì chưa chắc đã hơn được ngươi đâu.

Quách Tĩnh cũng vâng dạ gật đầu, Vô Cực Tử lại nhàn nhã nói:

- Thế này đi, ngươi đã thành tâm như vậy, ta cùng với phụ mẫu của ngươi cũng có duyên, bây giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là ta sẽ truyền lại cho ngươi tuyệt kỹ gia truyền của Quách Gia là Quách Gia Kích Pháp, rất thích hợp với ngươi, có thể hoành tảo thiên quân, giết địch vô số, tiến thân lập nghiệp nằm trong tầm tay. Hai là ta sẽ truyền thụ cho ngươi một môn công pháp bác đại tinh thâm, tuy không thể nói là thiên hạ vô song, nhưng cũng có thể kích phát tiềm lực, đề thăng nội lực, thanh xuân vĩnh trú, nếu như ngươi có thể học được thì những phiền não trước mắt chẳng mấy chốc mà sẽ tan thành mây khói. Tuy nhiên, ngươi chỉ được chọn một thứ duy nhất mà thôi, phải suy nghĩ hết sức cẩn trọng!

Quách Tĩnh cũng không suy nghĩ nhiều, chân thành nói:

- Ta chọn Quách Gia Kích Pháp.

Vô Cực Tử khẽ nhíu mày, nghiêm giọng hỏi:

- Tại sao lại như vậy? Ngươi không muốn báo ơn cho các vị sư phụ đã vất vả nhiều năm vì ngươi hay sao? Ngươi không cảm thấy có lỗi với bọn họ hay sao?

Quách Tĩnh khẽ lắc đầu, vội vàng nói:

- Không phải đâu, ta cũng muốn báo ơn cho các vị sư phụ lắm chứ, chỉ là các vị sư phụ dụng tâm dạy dỗ ta như thế, ta lại ngu ngốc chậm hiểu nên không lĩnh ngộ được nhiều, có học thêm võ công cao thâm lợi hại thì cũng không hiểu được gì, cũng chỉ phí công vô ích mà thôi. Chi bằng theo học Quách Gia Kích Pháp, mẫu thân mà biết được thì chắc chắn sẽ rất vui, các vị sư phụ nhất định cũng sẽ ủng hộ ta thôi.

Vô Cực Tử lập tức há hốc miệng vì kinh ngạc, kẻ nào dám nói Quách Tĩnh ngu ngốc đần độn, tên này ngược lại là rất thông minh đấy chứ. Chúng nữ ở bên cạnh cũng bật cười khanh khách, không ngờ rằng Vô Cực Tử cũng sẽ có lúc thất thố như vậy.

Vô Cực Tử khẽ ho một tiếng, bình tĩnh nói:

- Thôi được rồi, ngươi đừng hối hận đấy nhé!

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, thẳng thắn nói:

- Quyết không hối hận!

Vô Cực Tử cũng nhanh chóng truyền lại Quách Gia Kích Pháp cho Quách Tĩnh, tuy y thiên tư có hạn, tốc độ lĩnh hội võ công rất chậm, phải dạy đi dạy lại mấy lần mới có thể lĩnh ngộ được một chút căn bản của Quách Gia Kích Pháp, thế nhưng Quách Tĩnh lại cực kỳ chăm chỉ, nghị lực của y vượt xa người bình thường, không hề lơ đễnh một phút giây nào, lại thêm tính tình chất phác thật thà, vậy nên Vô Cực Tử cũng không ngần ngại mà kiên trì dạy bảo, dốc túi tương thụ. Vô Cực Tử cũng truyền thụ cho Quách Tĩnh cách thức hô hấp vận khí, tĩnh tọa luyện công, ổn định tâm thần, đề thăng nội lực, y cũng tích cực học theo, mãi đến sau này mới biết được đây chính là yếu quyết của Đạo Môn Tâm Pháp cao thâm huyền diệu.

Cứ như vậy tối đi sáng về, Quách Tĩnh ban ngày thì đi theo Giang Nam Thất Quái học tập võ nghệ, ban đêm lại đi theo Vô Cực Tử tọa công luyện khí trên đỉnh núi cao, y dần dần cảm thấy thân thể ngày càng nhẹ nhàng, cước bộ ngày càng vững chắc. Sau một khoảng thời gian tu luyện vất vả, những chỗ mà kình lực mà Quách Tĩnh vốn không thể thu phát đã có thể tự nhiên dùng được xảo kình, những chiêu số vốn vùi đầu khổ luyện nhưng mãi vẫn không thành công đều đã thi triển được, vừa nhanh vừa chuẩn. Giang Nam Thất Quái cho rằng Quách Tĩnh lúc này đã lớn khôn, hậu tích bạc phát, sau khi chăm chỉ luyện tập không ngừng thì cuối cùng cũng khai phát tiềm lực, không uổng công mấy người bọn họ lưu lạc vất vả nhiều năm, cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay, ai cũng vô cùng phấn khích.

Hai năm thấm thoắt trôi qua, võ công của Quách Tĩnh lúc này đã vượt qua bất kỳ ai trong số sáu vị sư phụ của mình, khiến cho bọn họ không khỏi có chút nghi ngờ. Quách Tĩnh cũng thành thật khai báo chân tướng, Giang Nam Thất Quái sau khi biết được thì vô cùng tức giận, thế nhưng Vô Cực Tử khiêm tốn nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích, ngoại trừ tuyệt kỹ gia truyền Quách Gia Kích Pháp thì hắn cũng không truyền thụ cho Quách Tĩnh bất kỳ một môn ngoại công nào, cuối cùng mọi chuyện cũng dần dần lắng xuống.

Cũng trong khoảng thời gian này, Thiết Mộc Chân chinh chiến không ngừng, đã thôn tính rất nhiều bộ tộc Mông Cổ trên thảo nguyên sa mạc phương bắc. Thiết Mộc Chân thống suất quân sĩ kỷ luật nghiêm minh, ai cũng dũng cảm thiện chiến, hơn nữa trí dũng song toàn, lại thêm bò ngựa sinh sôi nảy nở, nhân khẩu cũng tăng lên, dần dần đã có uy thế nhất định, tung hoành ở phương bắc không ai địch nổi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.