Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xạ Điêu Anh Hùng

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Ăn no uống say, Quách Tĩnh ngủ đến nửa đêm thì bất ngờ nghe thấy ngoài lều có người nhỏ giọng nói:

- Quách Tĩnh, ngươi ra đây!

Quách Tĩnh không khỏi có chút ngạc nhiên, vén một góc lều lên nhìn ra thì thấy có người đang đứng dưới gốc cây. Quách Tĩnh bước đến gần thì thấy người này mặc áo rộng, tóc búi cao, thoạt trông là một đạo sĩ, tướng mạo đã bị bóng cây che khuất không nhìn rõ được.

Quách Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, thẳng thắn hỏi:

- Ngươi là ai, tìm ta có chuyện gì?

Đạo sĩ chớp lên một cái đã tới trước mặt, dùng lực đánh ra một chưởng mạnh mẽ, Quách Tĩnh nhìn thấy đối phương vô cớ xuất thủ đánh người thì lập tức lách người tránh qua một bên, tức giận quát:

- Ngươi làm gì thế?

Đạo sĩ lại vung tay ra đánh một quyền vào mặt Quách Tĩnh, kình lực vô cùng lợi hại, mỉm cười nói:

- Thử xem võ công của ngươi thế nào.

Quách Tĩnh lửa giận bừng lên, lập tức nghiêng người tránh qua rồi vươn tay chụp vào cổ tay của đối phương, đạo sĩ cả kinh vội vàng phóng chưởng đánh vào mặt Quách Tĩnh. Chưởng thế tới quá mau, Quách Tĩnh đành phải buông hai tay ra lui về phía sau, chỉ thấy chưởng phong lướt qua mặt đau rát, lúc này cũng nhìn thấy địch nhân là một thiếu niên mi dài mắt sáng, diện mạo văn nhã, khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

Quách Tĩnh sau khi học võ lần đầu tiên gặp phải địch nhân võ công cao cường như thế, vừa phi chân phải đá ra đã bị địch nhân bắt được rồi bị hất tung ra ngoài. Quách Tĩnh không tự chủ được mà lộn nhào xuống, bùng một tiếng lưng đập xuống đất, y nhịn đau ưỡn lưng bật dậy, đang định xông lên tái đấu thì đã thấy sáu vị sư phụ đang bao vây lấy thiếu niên đạo sĩ.

Giang Nam Thất Quái sống với nhau từ nhỏ đến lớn nên tình thân như ruột thịt. Lão đại Kha Trấn Ác có ngoại hiệu là Phi Thiên Biển Bức, bởi vì đôi mắt bị mù nên có khả năng nghe tiếng đoán hình vô cùng cao minh, sử dụng một cây gậy sắt làm binh khí. Lão nhị Chu Thông có ngoại hiệu là Diệu Thủ Thư Sinh, tinh thông sách vở, có nhiều mưu mẹo, đặc biệt là có khả năng lấy đồ trong người mà đối phương vẫn không hề hay biết. Lão tam Hàn Bảo Câu có ngoại hiệu là Mã Vương Thần, tính khí nóng nảy, sử dụng nhuyễn tiên làm binh khí, có tài cưỡi ngựa cực kỳ cao minh. Lão tứ Nam Hy Nhân có ngoại hiệu là Nam Sơn Tài Tử, xuất thân là một tiều phu, sử dụng đòn gánh làm binh khí. Lão ngũ Trương A Sinh có ngoại hiệu là Tiếu Di Đà, xuất thân là một đồ tể, sử dụng con dao mổ lợn làm binh khí. Lão lục Toàn Kim Phát có ngoại hiệu là Náo Thị Hiệp Ẩn, xuất thân là một thương nhân, sử dụng cán cân làm binh khí. Lão thất Hàn Tiểu Oanh có ngoại hiệu là Việt Nữ Kiếm, xuất thân làm nghề chài lưới, tính tình hiền hậu, võ công chủ yếu dựa vào chiêu số và khinh công mau lẹ.

Thiếu niên đạo sĩ cũng không chống cự, khẽ chắp tay, cung kính nói:

- Đệ tử Doãn Chí Bình vâng lệnh ân sư Trường Xuân Tử xin kính cẩn thỉnh an các vị.

Doãn Chí Bình lập tức lấy trong bọc ra một phong thư, hai tay cung kính đưa cho Chu Thông, y cũng mở phong thư ra, cao giọng đọc:

- Khâu Xử Cơ của Toàn Chân Giáo rửa tay cúi đầu kính lạy Giang Nam Lục Hiệp, Kha công, Chu công, Hàn công, Nam công, Toàn công và Hàn nữ hiệp. Lần trước chia tay ở Giang Nam, thấm thoắt đã mười sáu năm, thất hiệp một lời tựa ngàn vàng, gian nan vạn dặm, nghĩa bạc vân thiên, hải nội đều kính ngưỡng. Trương công quy tiên ở sa mạc phương bắc, thật khiến cho người ta phải than thở, nỗi lòng canh cánh không ngày nào quên...

Năm xưa khi mới vừa tìm thấy hai mẹ con Lý Bình và Quách Tĩnh, Giang Nam Thất Quái vô tình bắt gặp Hắc Phong Song Sát đang lẩn tránh trên đại mạc. Hắc Phong Song Sát là hai vợ chồng Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong, cả hai đều là phản đồ của Đào Hoa Đảo, trong khi hành tẩu giang hồ đã sát hại rất nhiều người dân vô tội, đôi mắt của Kha Trấn Ác cũng chính là do bọn họ đánh mù. Hai bên lập tức đánh nhau kịch liệt, Mai Siêu Phong đã bị Kha Trấn Ác đánh mù mắt để báo thù, nhưng Trương A Sinh lại bị Trần Huyền Phong sát hại. Sau đó Trần Huyền Phong trong lúc chủ quan đã bị Quách Tĩnh dùng cây chủy thủ mà Khâu Xử Cơ tặng cho đâm chết, Mai Siêu Phong tuy đã bị mù nhưng vẫn kịp thời mang theo thi thể phu quân bỏ chạy, từ đó đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Sắc mặt của mọi người từ từ giãn ra, chỉ nghe Chu Thông tiếp tục đọc:

- Bần đạo nhờ vào phúc phận của các vị, may mắn không làm nhục mệnh, chín năm trước đây đã tìm được dòng dõi của Dương quân. Hai năm sau, vào lúc Giang Nam hoa thơm cỏ mượt, xin cùng chư công bày rượu trên Túy Tiên Lâu. Đời người như hạt sương, mười tám năm đại mộng, hào kiệt trong thiên hạ há chẳng cười chúng ta là bọn ngu ngốc hay sao?

Chu Thông năm xưa từng móc túi lấy được bài thơ của Khâu Xử Cơ nên nhận ra được bút tích của y, gật đầu nói:

- Đúng là bút tích của hắn.

Kha Trấn Ác trầm ngâm một hồi rồi nhàn nhạt hỏi:

- Đứa bé họ Dương kia là con trai à? Hắn tên Dương Khang phải không?

Doãn Chí Bình cung kính gật đầu vâng dạ, Kha Trấn Ác lại hiếu kỳ hỏi:

- Hắn là sư đệ của ngươi à?

Doãn Chí Bình khẽ lắc đầu, kính cẩn đáp:

- Là sư huynh của ta. Đệ tử tuy lớn hơn một tuổi, nhưng Dương sư huynh nhập môn sớm hơn hai năm.

Giang Nam Thất Quái vừa rồi nhìn thấy công phu của Doãn Chí Bình, Quách Tĩnh quả thật không phải là đối thủ của y, sư đệ mà đã như thế thì sư huynh rõ ràng còn tài giỏi hơn, chỉ thấy Kha Trấn Ác gằn giọng nói:

- Vừa rồi ngươi so chiêu với Tĩnh Nhi là muốn xem thử bản lĩnh của hắn phải không?

Doãn Chí Bình nghe ngữ khí của Kha Trấn Ác đầy ác ý, trong lòng có chút hoảng sợ, vội vàng nói:

- Đệ tử không dám!

Kha Trấn Ác khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Ngươi về nói với sư phụ rằng Giang Nam Thất Quái tuy không tài giỏi, nhưng cái hẹn ở Túy Tiên Lâu thì quyết sẽ không thất hứa.

Doãn Chí Bình cũng không dám lằng nhằng, chắp tay thi lễ nói:

- Đệ tử xin cáo từ!

Đúng lúc này, Kha Trấn Ác đột nhiên vươn tay ra nắm chặt lấy Doãn Chí Bình, nhấc toàn thân y lên cao rồi huỵch một tiếng ném mạnh xuống đất. Doãn Chí Bình chỉ cảm thấy lưng đau ê ẩm, qua một lúc mới từ từ bò dậy, tập tễnh bỏ đi.

Hàn Bảo Câu khẽ hừ một tiếng, khoái chí nói:

- Tiểu đạo sĩ vô lễ, đại ca dạy dỗ rất phải!

Kha Trấn Ác cũng chỉ im lặng không đáp, hồi lâu mới thở dài một tiếng, Nam Hy Nhân không nhịn được mà hùng hổ nói:

- Đánh không được cũng phải đánh! Giang Nam Thất Quái từ trước đến nay chưa từng co đầu rụt cổ!

Kha Trấn Ác khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Quách Tĩnh, nhẹ giọng nói:

- Về ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục luyện công.

Từ hôm đó trở đi, mọi người truyền thụ võ nghệ ngày càng nghiêm khắc. Chỉ là cuối cùng lại dục tốc bất đạt, Quách Tĩnh tiến bộ rất ít, thậm chí còn có dấu hiệu tụt lùi.

Sáng sớm hôm ấy, Hàn Tiểu Oanh đang chỉ điểm Việt Nữ Kiếm Pháp cho Quách Tĩnh, chiêu thức phải vọt lên không khua kiếm hai vòng mới trở kiếm đánh xuống, thế nhưng công phu của y lại nặng về hạ bàn, nhảy lên không đủ nhẹ nhàng, chỉ khua kiếm được một vòng trên không đã rơi xuống đất. Hàn Tiểu Oanh vẫn kiên trì dạy bảo nhưng đã liên tiếp mấy lần đều như thế, thủy chung vẫn không thay đổi. Hàn Tiểu Oanh nghĩ đến bảy người bọn họ chịu khổ chịu rét ở sa mạc phía bắc suốt mười sáu năm, Trương A Sinh lại bỏ xác nơi quê người, mà chỉ dạy đi dạy lại một gã đồ đệ ngu xuẩn thế này, chẳng khác nào uổng phí tính mạng của Trương A Sinh và nỗi vất vả nhiều năm, trong lòng vô cùng đau đớn, ứa nước mắt ném kiếm xuống đất rồi ôm mặt chạy đi.

Quách Tĩnh đuổi theo mấy bước nhưng lại không kịp, cũng chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử. Quách Tĩnh biết ơn các vị sư phụ vô cùng, chỉ mong có ngày thành tài để an ủi bọn họ, thế nhưng bất kể khổ luyện thế nào thì vẫn không thành công, quả thật không biết làm sao mới tốt.

Đúng lúc này, sau lưng Quách Tĩnh đột nhiên có giọng nói thiếu nữ truyền đến:

- Quách Tĩnh, lại đây mau, lại đây mau!

Quách Tĩnh quay đầu lại nhìn thấy một thiếu nữ dung nhan thanh tú cưỡi ngựa đi đến, trên mặt lộ vẻ phấn khích. Người này chính là Hoa Tranh, con gái út của Thiết Mộc Chân, nàng tuổi cũng xấp xỉ với Đà Lôi và Quách Tĩnh, từ nhỏ vẫn cùng nhau chơi đùa. Hoa Tranh bởi vì được phụ mẫu cưng chiều nên tính nết không khỏi có chút kiêu căng, Quách Tĩnh thì lại tính tình ngay thẳng, lúc nàng vô lý gây sự thì nhất định không chịu nhường nhịn, nhưng cãi cọ không lâu thì lại làm hòa với nhau, lần nào cũng là Hoa Tranh tự biết mình vô lý mà đến năn nỉ.

Quách Tĩnh khẽ mỉm cười, thắc mắc hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Hoa Tranh khẽ ghìm dây cương, phấn khích nói:

- Có rất nhiều chim điêu đang đánh nhau, mau đi xem thôi!

Quách Tĩnh tuổi trẻ hiếu động, nhưng nghĩ đến dáng vẻ của Hàn Tiểu Oanh vừa rồi thì lại cúi gằm mặt xuống, buồn bã nói:

- Thôi ta không đi đâu.

Hoa Tranh khẽ nhíu mày, hậm hực nói:

- Ta còn chưa kịp xem thì đã đến gọi ngươi rồi, nếu ngươi không đi thì từ nay trở đi đừng nhìn ngó gì tới ta nữa.

Quách Tĩnh khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Ngươi mau đi xem rồi quay lại kể cho ta nghe thì cũng thế thôi.

Hoa Tranh nhảy xuống ngựa, bĩu môi nói:

- Ngươi không đi thì ta cũng không đi. Chỉ là không biết bạch điêu thắng hay hắc điêu thắng.

Quách Tĩnh vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Là đôi bạch điêu to lớn làm tổ trên sườn núi à?

Hoa Tranh khẽ gật đầu, vui vẻ nói:

- Đúng vậy! Hắc điêu số lượng rất đông nhưng bạch điêu cũng rất lợi hại, đã giết chết mấy con hắc điêu rồi...

Quách Tĩnh nghe đến đó đã nhịn không được, vội vàng nắm tay Hoa Tranh nhảy lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa phi đến chân núi, quả nhiên có mười mấy con hắc điêu đang bao vây tấn công đôi bạch điêu, đôi bên đánh nhau lông bay lả tả. Nhiều người Mông Cổ trên thảo nguyên cũng lũ lượt kéo tới, họp thành một đám mấy trăm người dưới chân núi, chỉ trỏ bàn tán xôn xao, Thiết Mộc Chân biết tin cũng dắt theo Đà Lôi phi ngựa tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cũng tỏ vẻ thích thú.

Đánh nhau kịch liệt hồi lâu, đám hắc điêu lúc này đã chết mất mấy con, hai con bạch điêu cũng bị thương khắp toàn thân, lông trắng loang lổ máu tươi. Một con hắc điêu rất lớn đột nhiên kêu lên mấy tiếng, mười mấy con hắc điêu quay đầu tháo chạy, chỉ còn bốn con liều chết đánh nhau, mọi người nhìn thấy bạch điêu thắng thế đều reo hò vang dậy.

Một lúc sau, ba con hắc điêu cũng quay đầu bay đi, một con bạch điêu không chịu buông tha đuổi riết theo sau, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Chỉ còn một con hắc điêu trốn trên lủi dưới, bị con bạch điêu còn lại đuổi theo ráo riết, mắt thấy con hắc điêu ấy khó mà thoát chết thì trên không trung lại vang lên mấy tràng tiếng kêu quái dị, mười mấy con hắc điêu bất ngờ lao xuống, xúm lại mổ chết bạch điêu.

Thiết Mộc Chân vô cùng phấn khích, cao giọng kêu lên:

- Hảo binh pháp, hảo binh pháp!

Bầy hắc điêu giết chết một con bạch điêu rồi lại bay lên một cái hang trên sườn núi, chỉ thấy trong hang nhô ra hai cái đầu của bạch điêu con, nhìn thấy sẽ lập tức bị hắc điêu mổ chết, Hoa Tranh bật khóc kêu lên:

- Phụ thân, hãy mau mau bắn hắc điêu!

Thiết Mộc Chân cười khẽ một tiếng, giương cung lắp tên, vù một tiếng bay như chớp trúng vào một con hắc điêu, mọi người thấy vậy đồng thanh reo ầm lên. Thiết Mộc Chân đưa cung tên cho Đà Lôi, Đà Lôi bắn một phát cũng giết chết một con, bầy hắc điêu cảm thấy tình hình không ổn, nhao nhao bỏ chạy tán loạn.

Tướng sĩ Mông Cổ cũng giương cung phát tên nhưng bầy hắc điêu đã vỗ cánh bay cao, rất khó bắn trúng, Thiết Mộc Chân lớn giọng nói:

- Ai bắn trúng sẽ được thưởng!

Triết Biệt có ý muốn Quách Tĩnh phô bày thân thủ bèn dúi chiếc cung của mình vào trong tay y, hạ giọng nói:

- Quỳ xuống, bắn vào cổ.

Quách Tĩnh nhận lấy cung tên, chân phải quỳ xuống, tay trái bình ổn cầm vững cánh cung, tay phải vận kình kéo cong chiếc cung. Mắt thấy hai con hắc điêu liền cánh từ bên trái bay qua, tay trái khẽ chuyển một chút, ngắm thật chuẩn vào đầu hắc điêu, năm ngón tay phải buông ra, quả là cung giương như trăng tròn, tên bay như lưu tinh, nhất tiễn hạ song điêu.

Hoa Tranh phấn khích nhìn Quách Tĩnh, hưng phấn nói:

- Mau mang hai con hắc điêu tới dâng cho phụ thân đi.

Quách Tĩnh theo lời nâng hai con hắc điêu lên chạy tới trước ngựa Thiết Mộc Chân, khuỵu một gối xuống, hai tay đưa lên quá đầu, Thiết Mộc Chân sai thân binh nhận lấy, tươi cười nói:

- Hảo hài tử, tiễn pháp của ngươi hay lắm!

Đà Lôi muốn giúp an đáp, bật cười nói:

- Phụ thân, người nói bắn trúng sẽ có thưởng, an đáp của con nhất tiễn hạ song điêu, vậy người sẽ thưởng cái gì?

Thiết Mộc Chân khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Muốn thưởng gì cũng được. Quách Tĩnh, ngươi muốn thưởng gì nào?

Quách Tĩnh khẽ lắc đầu, chân thành nói:

- Đại hãn đối xử với con rất tốt, cái gì mẹ con cũng có rồi, không cần cho con thêm gì nữa.

Thiết Mộc Chân khẽ mỉm cười, thích thú nói:

- Thằng nhỏ này thật là có hiếu, cái gì cũng nghĩ tới mẹ trước. Nhưng còn ngươi thì cần gì nào, cứ nói ra đi.

Quách Tĩnh thoáng trầm ngâm rồi quỳ hai gối xuống nói:

- Con thì không cần gì, chỉ thay mặt người khác xin đại hãn một việc thôi.

Thiết Mộc Chân khẽ gật đầu, thong thả hỏi:

- Chuyện gì?

Quách Tĩnh khẽ cúi người, dõng dạc nói:

- Cháu nội của Vương Hãn là Đô Sử vừa độc ác vừa xấu xa, Hoa Tranh về làm vợ hắn nhất định sẽ phải chịu khổ. Xin đại hãn đừng gả Hoa Tranh cho hắn.

Thiết Mộc Chân khẽ giật mình, cười ha hả nói:

- Đúng là lời của trẻ con, như vậy sao được? Thôi thế này đi, ta thưởng cho ngươi một bảo vật.

Thiết Mộc Chân cởi một thanh đoản đao trong lưng ra đưa cho Quách Tĩnh, đó là thanh bội đao mà y cực kỳ trân trọng. Quách Tĩnh tạ ơn nhận thưởng, đón lấy thanh đoản đao, nhìn kỹ thì thấy vỏ đao đúc bằng vàng ròng, chuôi đao có chạm đầu hổ hung dữ oai phong.

Thiết Mộc Chân khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Ngươi hãy dùng thanh kim đao này để giết giặc thay ta.

Quách Tĩnh cung kính gật đầu vâng dạ, Hoa Tranh bỗng nhiên bật khóc thất thanh, nhảy lên ngựa phóng mau đi. Thiết Mộc Chân lòng dạ sắt đá nhưng nhìn thấy con gái khó xử cũng bất giác mềm lòng, khẽ thở dài một hơi rồi quay ngựa về doanh.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.