Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Mạc Phong Trần

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Trong mười sáu năm qua, chúng nữ cũng dựa vào sở trường và đam mê của bản thân mà theo đuổi con đường tu luyện thích hợp, cũng đã đạt được một số thành tựu nhất định. Không kể đến A Châu chuyên tu Họa Đạo, A Bích chuyên tu Nhạc Đạo, Mộc Uyển Thanh bởi vì am hiểu sử dụng ám khí nên đã chuyên tu Ám Đạo, Vô Cực Tử ở bộ môn này cũng có một chút hiểu biết nhất định, đã truyền thụ lại Sinh Tử Phù và Mãn Thiên Hoa Vũ cho nàng.

Vương Ngữ Yên bởi vì có trí nhớ siêu phàm, am hiểu văn học thi từ, công phu biện luận ít ai sánh bằng, lại không thích tập võ luyện công nên đã chuyên tu Thư Đạo. Cũng may là Tiêu Dao Tử đối với con đường tu luyện này cũng có thành tựu nhất định, ông đã để lại cho Vô Cực Tử không ít tài liệu hữu dụng, cũng thuận tiện cho Vương Ngữ Yên tham khảo, còn lại cũng chỉ có thể dựa vào bản thân nàng miệt mài nỗ lực mà thôi.

A Tử thì lại càng không cần phải nói, cô nàng này chuyên môn sử dụng độc dược hại người, con đường tu luyện không còn gì thích hợp hơn là chuyên tu Độc Đạo, Hóa Công Đại Pháp cũng được nàng phát huy công dụng một cách hiệu quả. Vô Cực Tử cũng truyền thụ cho A Tử pháp môn nhận chủ bản mệnh pháp bảo, loại yếu quyết này không chỉ phụ thuộc vào ý chí của chủ nhân mà còn tùy thuộc vào độ tương thích giữa chủ nhân và pháp bảo, cũng như ý nguyện của pháp bảo. Chỉ là một chút vấn đề nho nhỏ này cũng không làm khó được A Tử, nàng rất nhanh liền có thể luyện hóa Thần Mộc Vương Đỉnh trở thành bản mệnh pháp bảo của mình, tu vi cũng theo đó tăng lên ào ào.

Về phía Chung Linh, Vô Cực Tử cũng không biết nên nói gì cho phải. Nguyên lai trước kia sau khi bắt được Đinh Xuân Thu, Vô Cực Tử cũng tiện tay trấn lột hết đống trân bảo của y, trong đó có một bảo vật tên là Nhu Ti Tác, một trong Tinh Tú Tam Bảo, chất lượng ngang ngửa với Thần Mộc Vương Đỉnh của A Tử. Nhu Ti Tác là một sợi dây bện bằng tơ của một loại tuyết tằm cực kỳ trân quý, vừa dẻo dai linh hoạt vừa bền chắc khác thường, sợi dây lại còn trong suốt, ngay giữa ban ngày cũng khó có thể nhìn thấy được. Trong chúng nữ thì chỉ có một mình Chung Linh phù hợp với Nhu Ti Tác, nàng cũng đã thành công luyện hóa trở thành bản mệnh pháp bảo của mình.

Cứ tưởng rằng có bảo vật rồi Chung Linh sẽ chuyên tâm tu luyện Võ Đạo, càng ngày càng nỗ lực kiên trì, không ngờ rằng nàng lại sử dụng Nhu Ti Tác để đi ăn trộm đồ vật của người khác, bản lĩnh trộm cắp ngày càng tinh vi, ngay cả Vô Cực Tử cũng không ít lần phải chật vật với nàng. Chung Linh cứ như vậy quyết định chuyên tu Thâu Đạo, phối hợp với Lăng Hư Ngự Không Bộ thì càng không cần phải bàn cãi, may mắn là cô nàng này cũng chỉ tuân thủ nguyên tắc trộm của người giàu chia cho người nghèo, cũng được tính là một tên đạo tặc hiệp nghĩa, chỉ là Vô Cực Tử không hiểu sao vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Chúng nữ sau khi biết được công dụng của bản mệnh pháp bảo thì vô cùng phấn khích, thế nhưng muốn tìm được trân bảo thích hợp với bản thân thì cũng chỉ có thể nói là khả ngộ bất khả cầu. Mỗi người cả đời cũng chỉ có thể có duy nhất một chiếc bản mệnh pháp bảo, vậy nên chúng nữ cũng không cần phải gấp gáp làm gì, vạn sự tùy theo duyên số, cũng không cưỡng cầu. Bên cạnh đó, chúng nữ ai cũng tu luyện Đạo Môn Tâm Pháp nên có thể thanh xuân vĩnh trú, nhan sắc vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm hoàn mỹ nhất, đồng thời cũng không phải lo lắng đến vấn đề cải lão hoàn đồng mỗi ba mươi năm giống như Vu Hành Vân trước đây, đối với nữ nhân bọn họ thì đây quả là niềm vui bất tận.

Vô Cực Tử và chúng nữ lúc này đang du hành đến địa bàn của người Mông Cổ trên thảo nguyên sa mạc phía bắc, ở đây mùa hè cỏ xanh, mùa đông tuyết trải, hiện tại gió bắc đã dần tắt, tuyết lớn đã ngừng rơi, thế nhưng khắp nơi vẫn còn giá lạnh. Người Mông Cổ sinh sống bằng nghề du mục, xua súc vật đi khắp nơi tìm đến những chỗ có cỏ và nước chứ không định cư ở một nơi cố định, bọn họ sử dụng da và lông súc vật để may thành lều vải che chắn gió tuyết trên thảo nguyên sa mạc khí hậu khắc nghiệt.

Một ngày này, mấy người Vô Cực Tử đang đi ngang qua một bộ tộc Mông Cổ của khả hãn Thiết Mộc Chân thì lại bất ngờ nhìn thấy năm người đàn ông trung niên cùng với một thiếu phụ đứng tuổi đang vây quanh một thiếu niên mười sáu tuổi to lớn khỏe mạnh, dường như sáu người bọn họ đang chỉ điểm võ công cho thiếu niên kia. Chỉ có điều thiếu niên kia thiên tư có chút ngu độn, sáu người bọn họ tuy đã ra sức dạy dỗ không hề trễ nải nhưng dạy mười chiêu thì cũng chỉ học được không đầy một chiêu. Đáng ngạc nhiên hơn là bảy người bọn họ đều là người Hán, không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp được nhiều người Hán sinh sống trong địa bàn của người Mông Cổ như vậy.

Sáu người kia cũng phát hiện ra mấy người Vô Cực Tử, mặt mũi ai cũng hầm hầm khó chịu, dường như không muốn để cho người khác biết được võ công của mình. Vô Cực Tử cũng không để ý đến bọn họ nữa, nhanh chóng rảo bước đi vào doanh trại, vừa đi vừa nhìn quân đội Mông Cổ duyệt binh đánh trận, khí thế thiên quân vạn mã hào hùng dũng mãnh.

Đúng lúc này, sau lưng Vô Cực Tử đột nhiên có thanh âm nữ nhân vang lên:

- Tiêu... Tiêu huynh đệ, có phải là ngươi đó không?

Vô Cực Tử quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ nhân trung niên mặc y phục da thú của người Mông Cổ đang từ từ đi đến, nhìn kỹ dung mạo của đối phương một hồi, kinh ngạc thốt lên:

- Quách... Quách đại tẩu, tại sao ngươi lại ở đây? Quách đại ca cũng ở đây chứ, con của hai người là trai hay gái, mọi người vẫn khỏe cả chứ?

Người này không phải ai khác mà chính là Lý Bình, thê tử của Quách Khiếu Thiên mà Vô Cực Tử đã có duyên gặp mặt ở Ngưu Gia Thôn ngày trước. Chỉ là Lý Bình bôn tẩu đại mạc, sương gió phôi pha, tướng mạo cũng đã già đi ít nhiều, Vô Cực Tử phải nhìn thật kỹ mới nhận ra được đối phương.

Lý Bình như bị nói đến chỗ thương tâm, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói:

- Khiếu ca... Khiếu ca đã không còn nữa rồi!

Nguyên lai năm đó sau khi Vô Cực Tử rời khỏi một thời gian, một võ quan Đại Tống tên là Đoàn Thiên Đức đã dẫn theo một đám quan quân đến Ngưu Gia Thôn, nói là phụng mệnh quan trên đến tróc nã hai tên gian tặc Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên. Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên cây ngay không sợ chết đứng nên cũng phối hợp điều tra với quan phủ, thế nhưng Đoàn Thiên Đức lại không chịu nói lý lẽ, trực tiếp ra tay hạ sát Quách Khiếu Thiên.

Dương Thiết Tâm phẫn nộ vô cùng, thế nhưng quan phủ người đông thế mạnh, y bởi vì ở lại đoạn hậu cho Lý Bình và Bao Tích Nhược trốn thoát nên cũng không biết sống chết ra sao, thế nhưng cuối cùng Lý Bình vẫn bị Đoàn Thiên Đức bắt được, hành hạ tra tấn cực kỳ thống khổ. Có lẽ lúc ấy Khúc Tam lại đang lẻn vào hoàng cung ăn trộm tài bảo, nếu không thì y nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm gặp nạn.

Sau này Khâu Xử Cơ biết tin Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm gặp nạn, lập tức tìm đến báo thù rửa hận cho huynh đệ, Đoàn Thiên Đức cả kinh vội vàng dẫn theo Lý Bình làm con tin mà chạy trốn. Khâu Xử Cơ chính mắt nhìn thấy Đoàn Thiên Đức dẫn theo Lý Bình chạy vào Pháp Hoa Tự nên đã tức giận tìm đến trụ trì của Pháp Hoa Tự là Tiêu Mộc Thiền Sư đòi giao người ra, y đã chính mắt nhìn thấy nên bất kể Tiêu Mộc Thiền Sư giải thích thế nào thì cũng không tin. Hai người bọn họ càng cãi càng căng, Khâu Xử Cơ thi triển võ công, Tiêu Mộc Thiền Sư biết mình không phải là đối thủ, y lại chơi thân với Giang Nam Thất Quái nên đã mời Khâu Xử Cơ đến gặp nhau trên Túy Tiên Lâu để giải quyết.

Thế nhưng Khâu Xử Cơ tính tình nóng nảy, Tiêu Mộc Thiền Sư và Giang Nam Thất Quái lại không biết bao nhiêu về nội tình chuyện này, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả. Khâu Xử Cơ không nhịn được nên đã trực tiếp xông vào Pháp Hoa Tự tìm người, Giang Nam Thất Quái đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn bằng hữu bị người khác ức hiếp, cuối cùng Khâu Xử Cơ lấy một địch tám, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại, mọi người ai cũng bị trọng thương.

Đoàn Thiên Đức lúc ấy mới đắc ý ra mặt, hung hăng đòi chém đòi giết Khâu Xử Cơ, cuối cùng Lý Bình nỗ lực phản kháng, mọi người lúc ấy mới vỡ lẽ ra, mấy người bọn họ anh dũng một đời, cuối cùng lại bị một tên tiểu nhân bỉ ổi chơi cho một vố, Tiêu Mộc Thiền Sư trong lúc kích động đã giằng co với Đoàn Thiên Đức, cuối cùng lại mất mạng oan uổng. Đoàn Thiên Đức cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng dẫn theo Lý Bình rời đi, Khâu Xử Cơ và Giang Nam Thất Quái sau khi hồi phục thì cũng nhanh chóng đuổi theo, thế nhưng bọn họ tìm kiếm một hồi cũng không có kết quả gì.

Khâu Xử Cơ vô cùng hối hận vì đã hiểu lầm Tiêu Mộc Thiền Sư và Giang Nam Thất Quái, cuối cùng lại khiến cho Tiêu Mộc Thiền Sư bỏ mạng vô ích. Chưa hết thỏa mãn lòng háo thắng, Khâu Xử Cơ cùng với Giang Nam Thất Quái đánh cuộc với nhau, Khâu Xử Cơ sẽ đi tìm mẹ con Bao Tích Nhược còn Giang Nam Thất Quái đi tìm mẹ con Lý Bình, hai bên sẽ nhận Dương Khang và Quách Tĩnh làm đệ tử, truyền thụ võ công và để cho chúng tỷ thí khi mười tám tuổi tại lầu Túy Tiên Lâu, nếu như bọn họ đã không may gặp nạn trên đường thì cũng chỉ có thể trách duyên số như vậy.

Đoàn Thiên Đức sau khi dẫn theo Lý Bình đi lên phương bắc thì lại đen đủi bị quân Kim bắt được, phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ, cái thai trong bụng Lý Bình cũng đã ra đời trong cơn hoạn nạn chia ly. Sau này hai mẹ con Lý Bình được mục dân Mông Cổ cứu giúp và đưa về thảo nguyên sa mạc phương bắc, Lý Bình ở lại nơi này cay đắng vất vả nuôi nấng con thơ, nàng cũng theo di ngôn của Quách Khiếu Thiên mà đặt tên con là Quách Tĩnh. Hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, chăm chỉ nuôi dưỡng súc vật, lại dệt lông dê thành nệm đổi cho mục dân Mông Cổ để lấy lương thực, thời gian cứ như vậy thấm thoắt trôi qua.

Khi còn là một cậu bé sáu tuổi lớn lên trên thảo nguyên Mông Cổ, Quách Tĩnh đã cứu mạng Triết Biệt, một vị tướng giỏi của Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân nhìn thấy Quách Tĩnh cương cường nghĩa hiệp nên cũng quý mến nhân tài, Lý Bình nghĩ rằng nếu như nhi tử suốt đời chăn dê trên đồng cỏ thì làm sao trả thù cho phụ thân, chẳng bằng tới quân đội rèn luyện, tìm cơ hội tiến thân lập nghiệp, vậy nên hai mẹ con liền đi theo Triết Biệt đến quân doanh của Thiết Mộc Chân.

Triết Biệt nhớ ơn cứu mạng của Quách Tĩnh, đối xử với hai mẹ con bọn họ rất chu đáo, đến khi Quách Tĩnh lớn hơn một chút thì liền đem hết võ công tiễn pháp của mình dốc túi truyền thụ. Quách Tĩnh sau này cũng làm quen với Đà Lôi, nhi tử nhỏ tuổi nhất của Thiết Mộc Chân, hai người bọn họ tâm đầu ý hợp nên đã kết an đáp với nhau, an đáp của người Mông Cổ cũng chính là huynh đệ kết nghĩa.

Giang Nam Thất Quái sau khi vất vả tìm kiếm mấy năm liên tục thì cuối cùng cũng gặp được hai mẹ con Lý Bình và Quách Tĩnh trên thảo nguyên sa mạc phương bắc, Quách Tĩnh từ đó cũng trở thành đệ tử của Giang Nam Thất Quái, được bọn họ truyền thụ võ công tuyệt học cả đời của mình. Tuy nhiên, Quách Tĩnh bởi vì bẩm sinh chất phác, chậm chạp và không lanh lẹ nên không thể học hết võ công mà các vị sư phụ truyền dạy, nhưng biết rằng chỉ có dựa vào những công phu ấy mới trả thù được cho phụ thân nên cắn răng vùi đầu khổ luyện, xem ra thiếu niên ngốc nghếch ban nãy Vô Cực Tử gặp được ở bên ngoài chắc hẳn chính là Quách Tĩnh rồi.

Vô Cực Tử tuy đã biết rằng tuế nguyệt vô tình, con người bình thường đứng trước thời gian trường hà thì cũng chỉ là một hạt cát bụi không hơn không kém, nhưng được biết tin người quen năm xưa không may tử nạn thì trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút xót xa. Vô Cực Tử cũng đưa cho Lý Bình một chút vàng bạc châu báu để cho hai mẹ con có thể sống một cuộc sống sung túc hơn, thế nhưng Lý Bình lại một mực từ chối, bọn họ hiện tại tuy không được khá giả cho lắm nhưng cuộc sống cũng rất ấm no đầy đủ, không cần thiết phải làm phiền đến người khác làm gì.

Lý Bình cũng hiếu khách mời mấy người Vô Cực Tử ở lại dùng bữa, Vô Cực Tử ở nơi xa lạ gặp được cố nhân thì cũng vui mừng nhận lời. Chúng nữ cũng nhiệt tình phụ giúp Lý Bình chuẩn bị thức ăn, các nàng trong lúc hành tẩu giang hồ đều đã dịch dung một chút để tránh phiền phức, vậy nên tướng mạo lúc này cũng không nổi trội hơn so với nữ nhân bình thường là mấy, mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau vô cùng ăn ý.

Sắc trời từ từ chập choạng tối, Quách Tĩnh lúc này cũng đã trở về, y nhìn thấy người lạ đến chơi thì vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Thì ra là các người, tại sao các người lại ở trong lều trại của ta?

Lý Bình khẽ mỉm cười, nghiêm giọng nói:

- Tĩnh Nhi, không được vô lễ. Tiêu thúc thúc chính là bằng hữu của phụ thân con, còn không mau đến bái kiến?

Quách Tĩnh khẽ chắp tay, ngờ nghệch nói:

- Vâng ạ! Vãn bối Quách Tĩnh, xin được bái kiến Tiêu thúc thúc cùng với các vị a di.

Vô Cực Tử đưa tay đỡ Quách Tĩnh đứng dậy, mỉm cười nói:

- Không cần phải đa lễ như vậy đâu, cứ gọi ta một tiếng "đại ca" là được rồi, ta vẫn còn trẻ lắm.

Quách Tĩnh chất phác gật đầu vâng dạ, Lý Bình lúc này cũng nhìn kỹ tướng mạo của Vô Cực Tử, thoạt nhìn không khác gì mấy so với mười sáu năm trước đây, không nhịn được mà hỏi:

- Tiêu huynh đệ, tướng mạo của ngươi... dường như cũng không thay đổi mấy so với trước đây thì phải?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, tươi cười nói:

- Đúng vậy! Tiểu đệ may mắn được một vị cao nhân thu nhận làm môn hạ, có thể bảo dưỡng dung mạo lâu dài, cũng giống như Khâu đạo trưởng lúc trước vậy.

Lý Bình cảm thấy Vô Cực Tử nói cũng hợp lý nên không gặng hỏi nữa. Mấy người bọn họ quây quần lại với nhau trong lều trại Mông Cổ, vừa thích thú tận hưởng mấy món thịt nướng và rượu sữa thơm ngon trên thảo nguyên phương bắc, vừa vui vẻ kể lại trải nghiệm đáng nhớ trong những năm gần đây, không khí vô cùng ấm cúng thân mật.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.