Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuế Nguyệt Vô Tình

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Không biết hôn mê bao lâu, đến khi tỉnh lại thì Vô Cực Tử phát hiện bản thân đang ở trong không gian huyền ảo của Vô Cực Châu, bên cạnh là chúng nữ vẫn đang nhắm nghiền mắt lại, khóe miệng ai cũng khẽ nở nụ cười. Có lẽ là do di chứng của việc cưỡng ép đối kháng với thiên kiếp nên cho đến bây giờ các nàng vẫn chưa tỉnh lại, xem ra lúc này chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.

Vô Cực Tử dùng ý niệm nhìn ra bên ngoài Vô Cực Châu thì phát hiện bản thân đang ở trong một gian mật thất tối tăm, bên cạnh là vô số tài bảo quý giá, nào là vòng mã não, đai lưng ngọc, hộp da tê ngưu, mâm ngọc phỉ thúy, món nào món nấy cũng là trân bảo cực kỳ quý giá. Nơi này có lẽ là mật thất tàng trữ bảo vật của một nhà phú hộ nào đó, bề ngoài của Vô Cực Châu cũng không khác gì một viên trân châu hảo hạng nên người ta nhặt được xem như kỳ trân dị bảo cũng là điều dễ hiểu, chỉ là không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi.

Vô Cực Tử quan sát xung quanh không thấy điều gì bất thường, lập tức ra khỏi Vô Cực Châu rồi cẩn thận tìm kiếm cơ quan của mật thất. Ở trong mật thất có rất nhiều bảo vật quý giá, thế nhưng đây cũng không phải đồ vật của mình, Vô Cực Tử cũng không thiếu mấy thứ này, chỉ riêng quà mừng tân hôn cùng với của hồi môn của chúng nữ đã nhiều hơn số tài bảo này không biết bao nhiêu lần.

Đúng lúc này, bên ngoài gian mật thất đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập xen lẫn tiếng binh khí va chạm, dường như chủ nhân của nơi này đã phát hiện ra điều bất thường. Chỉ thấy cánh cửa từ từ mở ra, đập vào mắt Vô Cực Tử là một người bị què chân, trên tay chống hai cái nạng, nhìn mặt bất quá chỉ hai mươi tuổi mà lưng đã còng gập xuống, tóc điểm màu sương, già nua vô cùng.

Gã què nhìn thấy Vô Cực Tử ở trong mật thất thì vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy chiếc nạng bên tay phải của y chống xuống đất, chiếc nạng bên tay trái đâm thẳng về phía Vô Cực Tử, chiêu thức và lực đạo đều rất cương mãnh. Vô Cực Tử cũng không né tránh, trực tiếp thi triển Thiên Sơn Chiết Mai Thủ hóa giải thế công, sau đó lại đánh ra Nhất Dương Chỉ điểm trúng huyệt đạo của đối phương.

Gã què nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, gằn giọng hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Vô Cực Tử cũng không trả lời mà lạnh lùng hỏi:

- Còn ngươi thì lại là ai? Nơi này là địa phương nào?

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có giọng nói hào sảng truyền đến:

- Khúc Tam ca, rượu thịt được chưa, sao lâu quá vậy?

Vô Cực Tử nhìn quanh thì thấy nơi này là một quán rượu nơi thôn dã, gã què Khúc Tam có lẽ chính là chủ quán ở đây, thoạt nhìn cũng không giống người xấu bèn giải huyệt cho y, nhẹ giọng nói:

- Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, ta thực sự không có ác ý.

Khúc Tam khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý đến Vô Cực Tử nữa mà nhanh chóng hâm nóng ba vò hoàng tửu, sắp một đĩa đậu hũ chiên, một đĩa đậu phộng rang, lại cắt thêm ba quả trứng muối mang ra bàn cho khách, rồi lại ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn ở phía chân trời. Vô Cực Tử nhìn thấy đối phương chán chường như vậy thì cũng không đến làm phiền y, thong thả ngồi xuống nhâm nhi tách trà nóng.

Ở bàn đối diện có ba người đang vui vẻ trò chuyện với nhau, chỉ thấy một đại hán thân thể cao lớn, mày rậm mắt to hào sảng nói:

- Nơi này là vùng nông thôn, chỉ mùng hai và mười sáu mới có thịt bán, không có gì nhắm rượu, xin tiên sinh đừng trách.

Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh cũ kỹ khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Có rượu là tốt rồi, hôm nay Trương Thập Ngũ này gặp được hai vị thật là có duyên. Nghe khẩu âm của hai vị thì có lẽ là người phương bắc?

Đại hán chỉ vào hán tử mặt mũi trắng trẻo ở bên cạnh, gật đầu nói:

- Ta họ Quách, tên Khiếu Thiên, vị này là nghĩa đệ Dương Thiết Tâm. Chúng tôi vốn là người Sơn Đông, chỉ vì không chịu nổi Kim cẩu hiếp đáp nên ba năm trước mới lưu lạc đến đây, lại thấy dân vùng này có tình nghĩa nên đã ở lại, chỉ sợ rằng một ngày nào đó quân Kim cũng sẽ đánh đến tận vùng đất yên bình này...

Trương Thập Ngũ khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Giang Nam là vùng đất phồn hoa, khắp nơi đều là vàng bạc châu báu, tuyệt sắc mỹ nữ, quân Kim làm sao có thể bỏ qua cho được? Chỉ là bọn họ có dẫn quân đến được nơi này không thì không phải là do Đại Kim quyết định, mà là triều đình Đại Tống ở Lâm An.

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm đều hết sức ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:

- Tại sao tiên sinh lại nói như vậy?

Trương Thập Ngũ khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Bách tính Đại Tống chúng ta so với Đại Kim thì đông hơn gấp trăm lần, chỉ cần triều đình trọng dụng trung thần lương tướng thì quân Kim làm sao có thể chống được? Giang sơn phía bắc mất đi là do năm xưa ba cha con Huy Tông, Khâm Tông và Cao Tông hai tay dâng lên cho Đại Kim thôi, nếu như triều đình vẫn cứ trọng dụng gian thần thì chính là quỳ xuống mời quân Kim đến, bọn họ làm sao có thể chối từ cho được?

Quách Khiếu Thiên giơ tay đập mạnh xuống bàn, khiến cho cốc chén đũa bát nhảy tung cả lên, tức giận nói:

- Đúng vậy!

Trương Thập Ngũ ngừng lại một chút rồi thở dài nói:

- Năm xưa Huy Tông không ngó ngàng gì tới chính sự, cả ngày nếu không cầu tiên học đạo thì lại phái người khắp nơi tìm kiếm hoa khôi kỹ nữ, lại trọng dụng toàn bọn gian thần vô sỉ như Thái Kinh, Vương Phủ, Đồng Quán, Lương Sư Thành, Lý Bang Ngạn..., đến khi quân Kim đánh tới thì lại thúc thủ vô sách, đem ngai vàng truyền lại cho con là Khâm Tông. Lúc ấy trung thần Lý Cương trấn giữ kinh đô Biện Lương, đại tướng các nơi cũng hào hùng chỉ huy quân đội cần vương, không ngờ rằng Khâm Tông lại nghe lời gian thần mà quyết định cách chức Lý Cương, sau đó lại nhu nhược yếu đuối cắt đất cầu hòa. Sau này hai lão hôn quân đều bị quân Kim bắt giữ, bọn họ cũng là tự làm tự chịu, thế nhưng cuối cùng lại làm hại đến hàng ngàn hàng vạn bách tính Trung Nguyên chúng ta...

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm càng nghe càng nổi giận, nghiến răng nói:

- Tĩnh Khang Chi Loạn vĩnh viễn không quên!

Trương Thập Ngũ rót rượu cho Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm rồi lại rót cho mình một chén, uống cạn một hơi rồi nói:

- Về sau Cao Tông ở Lâm An lên ngôi hoàng đế, thủ hạ có các đại tướng như Hàn Thế Trung, Nhạc gia gia... vốn hoàn toàn có thể ra quân bắc phạt, cho dù không thể trực đảo Hoàng Long thì cũng có thể lấy lại Biện Lương. Chỉ hận gian tặc Tần Cối lại muốn nghị hòa, cuối cùng hại chết Nhạc gia gia...

Dương Thiết Tâm thấy một vò rượu đã cạn liền gọi thêm một vò nữa cùng với một ít đồ nhắm, ba người khoái chí mặc sức mắng chửi Tần Cối không ngớt. Khúc Tam lại bưng ra một đĩa đậu hũ và một đĩa đậu phộng, nghe thấy ba người mắng chửi thống khoái thì bỗng bật cười hắc hắc.

Dương Thiết Tâm khẽ nhíu mày, không nhịn được mà hỏi:

- Khúc Tam ca, có chuyện gì vậy? Chúng ta mắng chửi gian tặc Tần Cối không đúng hay sao?

Khúc Tam khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Chửi hay lắm, có gì không đúng chứ? Chỉ là giết chết Nhạc gia gia để giảng hòa với quân Kim, kẻ đầu sỏ lại không phải Tần Cối.

Ba người Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm và Trương Thập Ngũ đều vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Không phải Tần Cối, thế thì là ai?

Khúc Tam khẽ thở dài một hơi, thản nhiên nói:

- Tần Cối chỉ là tể tướng, nghị hòa cũng được, không nghị hòa cũng chẳng sao, hắn vẫn được làm tể tướng. Thế nhưng Nhạc gia gia lại toàn tâm toàn ý muốn diệt Đại Kim, nghênh đón hai vua Huy Tông và Khâm Tông trở về, lúc ấy Cao Tông còn là hoàng đế hay không?

Khúc Tam nói xong thì tập tễnh bước đi, ngồi xuống ghế gỗ im lặng xuất thần, ba người Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm và Trương Thập Ngũ yên lặng nhìn nhau, hồi lâu mới nói:

- Đúng lắm, đúng lắm! Năm xưa Nhạc gia gia giết cho quân Kim máu chảy thành sông, xác chất thành núi, đúng lúc quân Kim đang luống cuống tay chân thì Cao Tông lại đưa thư xin hàng. Hoàng đế Đại Kim tất nhiên là vui mừng như điên, lập tức yêu cầu giết chết Nhạc gia gia thì mới đồng ý nghị hòa, thế là Tần Cối lập ra gian kế, ở trong Phong Ba Đình giết chết Nhạc gia gia. Sau đó hai nước Tống, Kim lấy Hoài Hà làm ranh giới, điều này khiến cho nhân dân cả nước phẫn nộ không thôi, Cao Tông bởi vì muốn ngồi vững bảo tọa hoàng đế nên mới nói đó là công lao của Tần Cối, gia phong cho hắn làm thái sư quyền thế nghiêng trời lệch đất, nhưng thực ra cũng chỉ là một con dê thế tội mà thôi...

Ba người bọn họ tiếp tục trò chuyện hăng hái, Trương Thập Ngũ hưng phấn uống rượu đến khi say khướt thì mới đứng dậy cáo từ, cước bộ lảo đảo rời đi. Quách Khiếu Thiên cũng nhanh chóng trả tiền rượu cho Khúc Tam, sau đó cùng với Dương Thiết Tâm sóng vai về nhà.

Vô Cực Tử nghe thấy mấy người bọn họ nói chuyện thì vô cùng ngạc nhiên, hắn chỉ mới ngủ một giấc thôi mà thiên hạ đã xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện kinh thiên động địa. Không nhắc đến chuyện Đại Tống đánh mất một nửa giang sơn phía bắc, thế nhưng Đại Kim lại là chuyện gì xảy ra?

Vô Cực Tử vội vàng đi đến bên cạnh Khúc Tam, chắp tay hỏi:

- Thứ cho tại hạ cô lậu quả văn, không biết Đại Kim mà bọn họ vừa nói là quốc gia nào?

Khúc Tam không khỏi kinh ngạc nhìn Vô Cực Tử, trong lòng thầm nghĩ: "Thân thủ lợi hại như vậy mà đầu óc lại có vấn đề, chẳng lẽ người này từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài hay sao?"

Khúc Tam vẫn kiên nhẫn giải thích cho Vô Cực Tử về những chuyện đại sự xảy ra mấy năm gần đây, Vô Cực Tử nghe xong thì không khỏi choáng váng đầu óc, ngẩn ngơ thẫn thờ. Đại Kim khai quốc, Đại Liêu bị diệt, Đại Tống mất đi một nửa giang sơn, từng việc từng việc cứ lẩn quẩn trong đầu Vô Cực Tử, quả nhiên thời gian có thể thay đổi tất cả. Không ngờ rằng Vô Cực Tử chỉ mới say ngủ một giấc mà thế giới bên ngoài đã trôi qua hơn một trăm năm rồi, như vậy cũng có nghĩa là người quen trước kia bây giờ cũng chẳng mấy ai còn tại thế nữa, may mắn là chúng nữ vẫn còn ở bên cạnh hắn, nếu không thì giữa trời đất lạc lõng vô định, dù cho tâm cảnh có vững chắc đến mấy thì Vô Cực Tử sẽ không nhịn được mà phát điên mất.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, từ từ bình ổn lại tâm trạng, quay sang nhìn Khúc Tam, thong thả nói:

- Ta nhìn ngươi võ công không tệ, kiến thức cũng phong phú, tài phú thì càng không cần phải bàn cãi, tại sao lại nguyện ý ẩn cư ở nơi thôn dã thế này làm chủ quán rượu?

Khúc Tam vẫn cứ ngẩng đầu nhìn trời, yên lặng xuất thần, Vô Cực Tử cũng hiểu đối phương có chuyện khó nói nên cũng không gượng ép, ung dung nói:

- Ta và ngươi cũng xem như có duyên. Như vậy đi, xương đùi hai bên của ngươi bị người khác đánh gãy, ta có thể trị khỏi cho ngươi, ý ngươi như thế nào?

Khúc Tam vô cùng kích động, đối phương võ công cao cường như vậy, cho dù muốn cướp tài bảo của y thì cũng không cần thiết phải sử dụng gian kế làm gì, lắp bắp hỏi:

- Ngươi... ngươi nói hai chân của ta... có thể trị khỏi?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, tươi cười nói:

- Đương nhiên có thể, chỉ là thời gian trị liệu hơi lâu một chút, đau đớn thì càng không cần phải bàn.

Khúc Tam khẽ gật đầu, kích động nói:

- Chỉ cần có thể trị khỏi đôi chân, đau đớn đến mấy ta cũng chịu được!

Cứ như vậy, Vô Cực Tử yên tĩnh ở lại Khúc Tam Tửu Quán trong Ngưu Gia Thôn, ngày ngày bào chế dược cao chữa trị cho Khúc Tam, đồng thời cũng hướng dẫn y vận động sao cho đúng cách để có thể hồi phục nhanh chóng. Trong thời gian này, hai người bọn họ cũng thường xuyên động thủ giao đấu với nhau, Vô Cực Tử cũng tranh thủ sao chép được một số môn võ công lợi hại từ Khúc Tam, có thể kể đến như Lan Hoa Phất Huyệt Thủ và Kỳ Môn Ngũ Chuyển đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, Bích Ba Chưởng Pháp và Phách Không Chưởng đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Trung Phẩm.

Lan Hoa Phất Huyệt Thủ là môn công phu chuyên dùng để tấn công vào huyệt đạo của đối phương, đặc điểm chính là thanh tân đạm nhã, khí định thần nhàn, ra chiêu tùy ý không chút biến sắc, chế địch trong vô hình. Môn võ công này coi trọng biến hóa, mà không phải dùng lực, vừa nhanh vừa chuẩn, không lưu lại dấu vết, hơn nữa ra chiêu kỳ lạ, nhẹ nhàng thanh thoát, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Kỳ Môn Ngũ Chuyển là một môn nội công thượng thặng, khi thi triển thì chân sẽ bước theo phương vị bát quái, mỗi lần di chuyển xong một chu kỳ thì nội lực sẽ có tiến triển, dần dần đề thăng. Môn võ công này về mặt hình thức có phần tương tự với Lăng Ba Vi Bộ, nhưng xét về độ biến ảo khôn lường thì lại không thể nào so sánh được.

Bích Ba Chưởng Pháp là một môn chưởng pháp thoạt nhìn có chút nông cạn nhưng bên trong lại ẩn hàm đạo lý võ học vô cùng sâu sắc. Một khi người luyện thi triển ra Bích Ba Chưởng Pháp, chưởng thế sẽ ào ạt như sóng vỗ, cuồn cuộn không dứt.

Phách Không Chưởng là môn chưởng pháp giúp cho người luyện khi đứng cách địch thủ một khoảng cách nhất định thì có thể phóng chưởng lực ra đả thương người khác. Muốn luyện thành môn công phu này thì phải lấy hai tay ngâm trong dược thủy rồi đánh vào một miếng kim loại cứng rắn.

Với tu vi của Vô Cực Tử hiện tại thì rất nhanh liền lĩnh hội được tinh hoa võ học của những môn tuyệt kỹ huyền diệu này. Đây đều là những môn võ công cực kỳ lợi hại, đạo lý võ học ẩn chứa bên trong vô cùng sâu sắc, chắc hẳn là do một vị võ học kỳ tài nào đó dụng tâm sáng tạo ra, xem ra lai lịch của Khúc Tam không hề đơn giản một chút nào. Chỉ là hai chân của Khúc Tam lúc này đều đã bị tàn phế, y lại chưa thực sự lĩnh ngộ sâu sắc được tinh hoa võ học ẩn chứa bên trong võ công tuyệt học, chưa thể phát huy được toàn bộ lợi thế của mình.

Tuy nhiên, Vô Cực Tử cũng không tiện hướng dẫn cho Khúc Tam được, dù sao học trộm võ công của người khác cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì, nói ra cũng sẽ chỉ khiến cho hai bên cảm thấy khó xử. Vậy nên Vô Cực Tử cũng chỉ có thể âm thầm chỉ điểm yếu quyết võ học trong lúc điều trị cho Khúc Tam, y có thể lĩnh hội được bao nhiêu đều dựa vào bản lĩnh của mình, mọi chuyện tuỳ theo duyên số.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.