Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Hàng Dị Tượng

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Sau khi hôn lễ kết thúc, khách nhân đều đã cáo biệt trở về. Trong đại sảnh lúc này cũng chỉ còn mấy vị trưởng bối đang chờ đợi tân lang dẫn theo tân nương đi đến dâng trà kính lễ, chỉ là bọn họ đã chờ đợi từ sáng sớm đến giữa trưa, khát khô cổ họng rồi nhưng vẫn chưa thấy ai đến cả, xem ra đêm qua quả là một đêm dài vất vả.

Đúng lúc này, bầu trời đang trong xanh đột nhiên tối sầm lại, vẫn không thấy mưa nhưng mây đen đã từ đâu ùn ùn kéo đến che đi ánh nắng chan hòa. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm vang lên, trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra một cái lỗ đen khổng lồ, những cơn gió lạnh buốt giá đua nhau rít gào, sấm rền vang lên từng cơn dữ dội.

Mọi người còn đang bàng hoàng không rõ chuyện gì đang xảy ra, chợt thấy ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy không nói không rằng mà lập tức phi thân rời đi. Mọi người tràn đầy nghi vấn trong lòng, vội vàng phi thân đuổi theo, chẳng mấy chốc mà đã đi đến một ngọn núi cao chót vót, đập vào mắt là một cảnh tượng cực kỳ chấn động, cả đời này cũng không thể nào quên được.

Ở chính giữa vòng xoáy cuồng bạo ngập trời mang theo kình khí hùng hậu đang lơ lửng bảy đạo thân ảnh quen thuộc, sáu vị tân nương thân khoác hỷ bào màu đỏ đang nắm chặt tay nhau tạo thành một vòng tròn khép kín, đứng ở chính giữa vòng tròn không phải ai khác mà chính là Vô Cực Tử. Từng đạo từng đạo thiên lôi khủng bố không có cách nào hình dung đang hung hăng nện xuống, không phải là đang trục xuất tồn tại khủng bố siêu việt, mà là diệt sát tồn tại cấm kỵ như muốn xóa sạch hoàn toàn sự hiện diện của họ trong thiên địa này.

Lý Thu Thủy nhìn chằm chằm vào vòng xoáy năng lượng trước mặt, lẩm bẩm nói:

- Thật là kỳ lạ! Thứ này không giống với phi thăng chi kiếp của sư phụ lúc trước, chẳng lẽ mỗi người mỗi khác hay sao?

Vô Nhai Tử khẽ lắc đầu, ngập ngừng nói:

- Không phải đâu, nếu là phi thăng chi kiếp thì tại sao tất cả bảy người đều phải gánh chịu lôi kiếp?

Vu Hành Vân trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói:

- Ta cảm giác được có thứ gì đó đang hiệu triệu mình, điều này thật là kỳ quái!

Vô Cực Tử đang lơ lửng ở trên không trung bỗng nhiên nhìn thấy mọi người đi đến thì vô cùng kích động, như đã bỏ được hòn đá ở trong lòng, vội vàng thi triển Thiên Lý Truyền Âm, lớn giọng nói:

- Quy tắc thiên địa đã được nới lỏng, chỉ cần tu sĩ đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Viên Mãn, không cần phải tìm kiếm cơ duyên độ kiếp cũng có thể phi thăng, đồng thời có thể dẫn theo hai người khác cùng đi... Mọi người hãy mau nhanh lên, chúng ta sắp không chống đỡ được nữa!

Thì ra Vô Cực Tử cảm nhận được tu vi đã tăng lên, bản thân lại lĩnh ngộ được tầng công pháp mới thì vô cùng phấn khích, lập tức kích hoạt tính năng mới. Chúng nữ bởi vì toàn tâm toàn ý với Vô Cực Tử, tu vi lại thấp hơn hắn nên cũng không khó để thông qua khảo nghiệm liên kết sinh mệnh. Thế nhưng điều này chẳng khác gì cướp đoạt sự hiện diện của các nàng trong thế giới này, quy tắc thiên địa đương nhiên sẽ không trơ mắt sinh linh của mình bị người khác trơ trẽn cướp mất, lập tức phóng ra từng đợt từng đợt thiên kiếp để trừng phạt, nếu có thể vượt qua thì sau này chúng nữ sẽ không còn bị quy tắc thiên địa ràng buộc nữa, vậy nên mọi người ai cũng cắn răng chịu đựng. Chỉ là lấy tu vi của chúng nữ làm sao có thể chống chọi lại với thiên kiếp khủng bố được, Vô Cực Tử cũng không thể trơ mắt đứng nhìn nữ nhân của mình lâm vào hiểm cảnh, lập tức huy động tất cả vốn liếng, ngay cả Vô Cực Châu cũng bị đem ra chống đỡ thiên kiếp, mọi người đồng tâm hiệp lực quyết một trận tử chiến đến cùng.

Ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy biết được có thể phi thăng thì vô cùng vui mừng, bọn họ đã bế quan tĩnh tu nhiều năm nhưng tu vi vẫn cứ dậm chân tại chỗ, không có dấu hiệu gì là sắp đột phá. Độ kiếp phi thăng thì lại càng nguy hiểm, không ít tiền bối cao nhân phong hoa tuyệt đại đã phải ngậm ngùi bỏ mạng dưới thiên kiếp khủng bố, bây giờ lại biết được có thể đi đường tắt thì làm sao có thể không kích động cho được, đặc biệt là Vu Hành Vân, sau khi đột phá cảnh giới thì thân thể của bà có thể phát triển bình thường rồi.

Vô Nhai Tử quay sang nhìn Tô Tinh Hà, vội vàng hỏi:

- Tinh Hà, ý ngươi thế nào?

Tô Tinh Hà lại quay sang nhìn Hàm Cốc Bát Hữu rồi khẽ mỉm cười, cung kính nói:

- Đệ tử bất hiếu, không thể đi theo phụng dưỡng sư phụ được nữa. Bình sinh đệ tử chỉ muốn nhàn nhã vô vi, chìm đắm trong cầm kỳ thư họa, chứ không muốn truy cầu đỉnh cao đại đạo, đi theo nhất định sẽ chỉ vướng tay vướng chân, liên lụy đến sư phụ. Chi bằng ở lại nơi này tận hưởng nhân sinh, tiêu dao tự tại.

Vô Nhai Tử khẽ thở dài một hơi, gật đầu nói:

- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, âu cũng là duyên phận...

Hàm Cốc Bát Hữu đều đã thành gia lập thất, tính cách lại giống như Tô Tinh Hà nên cũng không muốn truy cầu đại đạo đỉnh phong, Vô Nhai Tử bèn quay sang nhìn Đoàn Dự, chầm chậm hỏi:

- Dự Nhi, ý con thế nào?

Đoàn Dự lại quay sang nhìn Đoàn Chính Thuần và Đao Bạch Phượng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ thấy Đoàn Chính Thuần trầm giọng nói:

- Dự Nhi, muốn thành đại sự thì không nên câu nệ tiểu tiết. Con hãy cứ tự tin theo đuổi ước mơ của mình, không cần phải lo lắng cho chúng ta. Đời này kiếp này, Đoàn Chính Thuần ta tự hào vì có một nhi tử như con!

Đao Bạch Phượng xao xuyến nắm tay Đoàn Dự và Lý Thanh Lộ, nghẹn ngào nói:

- Dự Nhi, sau này không có mẫu thân ở bên, con hãy chăm sóc bản thân thật tốt... Thanh Lộ, con hãy thay ta chiếu cố tên tiểu tử này nhé!

Đoàn Dự và Lý Thanh Lộ cung kính quỳ xuống trước mặt vợ chồng Đoàn Chính Thuần, chua xót nói:

- Hài nhi bất hiếu, không thể ở bên phụng dưỡng hai người, xin hãy nhận của hài nhi một lạy!

Đoàn Dự bái lạy xong thì đưa tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt, quay sang nhìn bốn người Chử Cổ Phó Chu cùng với ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn, trịnh trọng nói:

- Chư vị, xin hãy bảo trọng!

Đối phương cung kính cúi người, chắp tay đáp lễ nói:

- Thái tử! Thái tử phi! Xin hãy bảo trọng!

Bốn người Chử Cổ Phó Chu cùng với ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn đều là trọng thần của Đại Lý, ai cũng sung túc đề huề, gia đình hạnh phúc nên cũng chẳng muốn mạo hiểm truy cầu đại đạo hư vô mờ mịt làm gì. Không phải người nào cũng có chí hướng giống nhau, chỉ cần thành tâm chân thành đối xử với nhau thì thiên hạ đâu đâu cũng là bằng hữu.

Lý Thu Thủy xao xuyến nhìn Lý Thanh La, sụt sùi nói:

- A La, con...

Lý Thanh La quay sang nhìn Đoàn Chính Thuần rồi khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Con muốn ở bên cạnh Đoàn lang, đời này kiếp này như vậy là đã đủ rồi.

Còn lại nhân tuyển của Vu Hành Vân đương nhiên chính là bốn người Mai Lan Cúc Trúc, bà đã tự tay nuôi nấng bọn họ lớn lên, tình cảm thân thiết không khác gì bà cháu. Thế nhưng Vu Hành Vân cũng chỉ có thể mang theo hai người thôi, mà bốn người bọn họ ai cũng tỷ muội liền tâm, sống chết có nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải. May mà có Lý Thu Thủy trượng nghĩa tương trợ, giúp đỡ đưa theo hai người, trên khóe miệng của Vu Hành Vân cuối cùng cũng chịu nở một nụ cười cảm kích, ân oán mấy chục năm trời của hai người bọn họ cứ như vậy mà tan thành mây khói.

Sau khi ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy dẫn theo Đoàn Dự, Lý Thanh Lộ cùng với bốn người Mai Lan Cúc Trúc băng qua vòng xoáy năng lượng cuồng bạo bước vào thông đạo thời không, đi đến thế giới cao cấp hơn, Vô Cực Tử cùng với chúng nữ cũng đã độ kiếp thành công, bầu trời cũng đã quang đãng trở lại. Mọi người có thể ngửi thấy mùi da thịt bị cháy khét lẹt thoang thoảng trong không khí nhưng ai nấy đều có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc ngọt ngào trong ánh mắt của đối phương, từ nay về sau hắn và chúng nữ đã chính thức vĩnh kết đồng tâm, phu thê đồng lòng, đồng sinh cộng tử.

Đúng lúc này, Vô Cực Tử cùng với chúng nữ đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, chân tay rã rời, sau đó lập tức kiệt sức ngất đi, tất cả đều thả người rơi tự do xuống bên dưới. Vô Cực Châu lúc này không hiểu sao lại có thể tự động kích hoạt, lập tức thu Vô Cực Tử cùng với chúng nữ vào bên trong rồi từ từ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Bởi vì khoảng cách quá xa nên không có ai phát hiện ra điều bất thường, mọi người ai cũng cho rằng Vô Cực Tử và chúng nữ đã cùng với mấy người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy phá toái hư không, vũ hóa thành tiên, truy cầu đại đạo vô cùng vô tận.

Bốn người Chử Cổ Phó Chu cùng với ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn lúc này đang chăm chú ngắm nhìn hai quyển kinh thư trong tay Đoàn Chính Thuần, ai cũng không thể che giấu được nỗi niềm hưng phấn trong lòng, bởi vì hai môn công phu này chính là tuyệt kỹ trấn bang của Cái Bang là Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng với Đả Cẩu Bổng Pháp. Trước khi mất đi ý thức, Vô Cực Tử chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa hoàn thành lời hứa với Tiêu Phong lúc trước, vậy nên cố gắng tỉnh táo lấy ra hai môn võ công tuyệt học thượng thừa ném về phía Đoàn Chính Thuần, sau đó mới yên tâm mà nhắm mắt ngất đi.

Đoàn Chính Thuần sau khi trở lại hoàng cung Đại Lý đã sai khoái mã truyền tin đến cho Cái Bang rằng Vô Cực Tử đã quyết định ngao du thiên hạ, nhàn vân dã hạc, thoái ẩn giang hồ, trọng trách truyền lại tuyệt kỹ trấn bang của thiên hạ đệ nhất bang là Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp đã được giao phó cho Đoàn Gia của Đại Lý. Sau nhiều năm, trong Cái Bang cuối cùng cũng xuất hiện một vị thiếu niên anh hùng, tính tình hào hiệp trượng nghĩa, nhân duyên rất tốt, được tất cả bang chúng tôn làm tân bang chủ. Mọi người tôn trọng ý kiến của Tiêu Phong lúc trước, đưa người này đến Đại Lý, thành công học được hai môn tuyệt kỹ Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp, sau đó lại thành công chỉnh đốn Cái Bang ngày một đi lên, cuối cùng cũng phục hưng lại như trước. Cái Bang từ đó liền coi Đoàn Gia như ân nhân của mình, giao tình của hai bên cũng vô cùng tốt đẹp, cùng nhau phát triển, hoạn nạn tương cứu.

Nhiều năm sau đó, Hoàn Nhan A Cốt Đả thành công thống nhất các bộ lạc Nữ Chân ở phương bắc giá lạnh, quyết định khai quốc kiến triều, lấy quốc hiệu là Đại Kim. Sau khi Đại Kim lập quốc, nhanh chóng cùng với Đại Tống ký kết Hải Thượng Chi Minh nhằm hai phía giáp công Đại Liêu, thế nhưng Đại Tống tiến đánh Đại Liêu hai lần đều thất bại, trong khi Đại Kim thế như vũ bão, chẳng mấy chốc mà đã chiếm được kinh đô Thượng Kinh của Đại Liêu, bắt được hoàng đế Đại Liêu là Liêu Thiên Tộ Đế, cháu nội của Gia Luật Hồng Cơ, chấm dứt triều đại kéo dài hơn hai trăm năm của người Khiết Đan, đồng thời cũng là cơn ác mộng kinh hoàng của Đại Tống suốt một thời gian dài.

Có thể nói, trong những năm trị vì của mình, Gia Luật Hồng Cơ đã giữ đúng hứa hẹn với Tiêu Phong là không phái một binh một tốt nào xâm lấn đất đai của Đại Tống, nhưng y lại điên cuồng phái binh đến chém giết bộ tộc Nữ Chân ở phương bắc, chiến hỏa vẫn cứ kéo dài liên miên. Cuối cùng do chịu áp bức mãnh liệt từ Đại Liêu, bộ tộc Nữ Chân đã vùng lên phản kháng, sau đó dưới sự lãnh đạo của Hoàn Nhan A Cốt Đả mà thành lập ra Đại Kim, cuối cùng Đại Liêu cũng không thoát khỏi vận mệnh nghiệt ngã bị diệt quốc, cứ như một trò đùa của số phận.

Sau khi Đại Liêu diệt vong, Đại Tống đã mất đi tấm bình phong phía bắc, không thể ngăn cản quân Kim nam hạ được nữa, triều đình trung ương thì lại ngày một hủ bại, quốc lực và quân lực không được chấn hưng. Đại Kim nhận ra thời cơ đã đến, lập tức xé bỏ hẹn ước với Đại Tống, hai lần xua quân nam tiến. Người Nữ Chân vốn là dân tộc du mục, lại vừa trải qua chinh chiến nên không ngại gian khó, đánh nhau với quân Tống thế như chẻ tre, sau khoảng hai năm chinh chiến liên miên thì đã chiếm được kinh đô Biện Lương của Đại Tống, từ đó lãnh thổ Đại Kim bao trùm toàn bộ vùng đất Hoa Bắc cùng với một phần của khu vực Hoa Trung, khiến cho mấy nước Đại Tống, Tây Hạ... phải dâng biểu xưng thần.

Đáng nhắc đến trong giai đoạn này chính là Tĩnh Khang Chi Loạn, hoàng đế Đại Tống lúc ấy chính là Tống Khâm Tông, cháu ruột của Triệu Hú, còn thái thượng hoàng là Tống Huy Tông, em ruột của Triệu Hú. Vào năm Tĩnh Khang thứ nhất, Đại Kim phái binh nam hạ, quân Kim dũng mãnh thiện chiến, quân Tống nhiều lần thua lớn, đến khi quân Kim tràn vào kinh đô Biện Lương của Đại Tống nhưng thấy quân Tống còn đông, vô số người dân yêu nước sẵn sàng chống lại nên đình chỉ tiến quân, sử dụng chiêu bài đòi bồi thường để buộc triều đình Đại Tống phải đầu hàng.

Mặc dù vẫn còn vô số võ tướng lòng đầy nhiệt huyết, nhân dân yêu nước tận trung báo quốc nhưng Tống Khâm Tông lại nhu nhược yếu đuối, nghe lời gian thần trong triều nên quyết định cắt đất nghị hòa, cúi đầu xưng thần với Đại Kim. Một lượng lớn binh sĩ Đại Tống và dân thường vô tội đã bị quân Kim sát hại, đồng thời cũng cướp bóc lương thực và quần áo, khiến cho vô số bách tính chết vì đói rét trong mùa đông năm đó.

Vào năm Tĩnh Khang thứ hai, Đại Kim yêu cầu Tống Khâm Tông đích thân đến bàn bạc chuyện lễ vật, Tống Khâm Tông không nghe can gián, đến nơi thì bị quân Kim giữ lại, yêu cầu triều đình nộp đủ số tiền cống nạp. Sau đó hoàng đế Đại Kim là Kim Thái Tông hạ chiếu chỉ phế thái thượng hoàng Tống Huy Tông và hoàng đế Tống Khâm Tông xuống làm thứ dân, thái thượng hoàng cùng với hoàng hậu và toàn bộ phi tần, cung nữ đều bị áp giải đến Đại Kim, phải chịu không biết bao nhiêu sỉ nhục, vô số tài bảo, lễ phẩm của hoàng thất Đại Tống cũng bị quân Kim lấy sạch không còn một thứ gì.

Sau này em trai của Tống Khâm Tông là Triệu Cấu được triều thần tôn lên làm vua, dời đô về Lâm An ở địa giới Chiết Giang. Suốt một thời gian dài sau đó, khi nghe đến Tĩnh Khang Chi Loạn, nhân dân Đại Tống yêu nước đều rơi nước mắt vì căm giận, ai cũng nung nấu quyết tâm tiêu diệt Đại Kim để báo thù rửa hận, giành lại giang sơn của tổ tông.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.