Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Tuyết Mãn Thiên

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Thu qua đông lại, thời tiết càng ngày càng lạnh, một hôm gió bấc thổi mạnh, tuyết bắt đầu rơi, bông tuyết đầy trời, bốn bề mênh mông một màu trắng xóa. Vô Cực Tử đã ở lại Ngưu Gia Thôn một thời gian nhưng chúng nữ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cũng không biết đến khi nào các nàng mới chịu tỉnh lại nữa.

Sau một thời gian kiên trì điều trị, hai chân Khúc Tam lúc này cũng đã dần dần bình phục, mặc dù chưa thể đi đứng như người bình thường nhưng hiện tại cũng không cần phải chống nạng nữa. Trong thời gian này, Vô Cực Tử cũng phát hiện ra bí mật của Khúc Tam, không hiểu tên này ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà lại dám lê lết thân thể tàn phế của mình đột nhập vào trong hoàng cung Đại Tống ăn trộm kỳ trân dị bảo. Vô Cực Tử nhiều lần hỏi thăm nguyên nhân tại sao nhưng Khúc Tam cũng chỉ thở dài không đáp, ánh mắt vẫn cứ vô thần nhìn về phía chân trời xa xa.

Bên trong Khúc Tam Tửu Quán, Vô Cực Tử lúc này đang nhâm nhi tách trà nóng ấm giữa trời đông giá rét thì bỗng nhiên lại nghe trên đường cái vang lên một tràng tiếng chân đạp tuyết, cước bộ thoạt trông rất nhanh. Vô Cực Tử hiếu kỳ quay đầu nhìn ra thì thấy một đạo sĩ đầu đội nón tre, vai khoác áo tơi, toàn thân phủ đầy tuyết trắng, trên lưng giắt chéo một thanh trường kiếm đang rảo bước độc hành trong gió tuyết đầy trời, quả là khí khái phi phàm.

Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, lông mày xếch lên, sắc mặt hồng hào, mặt vuông tai lớn, ánh mắt sáng quắc, tu vi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Trung Phẩm, cao hơn Khúc Tam một chút, xem ra là một nhân vật lợi hại trên giang hồ. Chỉ là đạo sĩ này thoạt nhìn có chút hung hãn hiếu thắng, xem ra bản tính cũng rất cao ngạo, Vô Cực Tử cũng không để ý đến y nữa, tiếp tục tận hưởng hương vị trà nóng.

Một lúc sau, Vô Cực Tử bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng binh khí va chạm chát chúa vang lên, đó chính là phương hướng mà đạo sĩ lúc nãy vừa rời đi, đồng thời cũng là phía ngôi nhà của Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm. Hai người bọn họ tình như thủ túc, nhà ở ngay sát vách nhau, cũng thường xuyên đến Khúc Tam Tửu Quán uống rượu, Vô Cực Tử nhìn thấy bọn họ khí khái hào hùng nên cũng rất tôn trọng.

Vô Cực Tử đi đến thì thấy tên đạo sĩ kia thân pháp linh hoạt, khí lực phi phàm, chỉ dùng tay không giao chiến với Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm tay cầm vũ khí mà cứ như mèo vờn chuột, chênh lệch của song phương đã rất rõ ràng. Thê tử của Quách Khiếu Thiên tên là Lý Bình, thê tử của Dương Thiết Tâm tên là Bao Tích Nhược, hai người bọn họ nhìn thấy phu quân đánh nhau với người ta thì vô cùng lo lắng, mặc dù không biết võ công nhưng vẫn lớn mật ra cửa đứng xem. Chỉ thấy Dương Thiết Tâm nhanh nhẹn vung trường thương trong tay đánh ra tuyệt kỹ gia truyền Dương Gia Thương Pháp chiêu số linh động, biến hóa xảo diệu, phối hợp nhịp nhàng với tuyệt kỹ gia truyền Quách Gia Kích Pháp của Quách Khiếu Thiên, hai phía giáp công nhưng vẫn phải đối thủ của đạo sĩ, rất nhanh liền bị đánh đến mức phải thở hổn hển.

Vô Cực Tử đang định xuất thủ tương trợ thì đã thấy đạo sĩ mỉm cười nói:

- Các hạ học được Dương Gia Thương Pháp chính tông, hẳn là dòng dõi của Dương Gia Tướng. Đã đắc tội rồi, xin thỉnh giáo cao danh quý tính.

Dương Thiết Tâm hoảng sợ vẫn chưa định thần, thuận miệng đáp:

- Tại hạ họ Dương, tên Thiết Tâm.

Đạo sĩ khẽ gật đầu, cao giọng hỏi:

- Dương Tái Hưng Dương tướng quân là như thế nào với các hạ?

Dương Thiết Tâm khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

- Đó là tằng tổ của ta.

Đạo sĩ tỏ vẻ kính cẩn, ôm quyền nói:

- Vừa rồi tại hạ hiểu lầm, cứ ngỡ hai vị là đám chó săn của triều đình, đã đắc tội nhiều. Hóa ra lại là dòng dõi trung lương, quả thật thất kính, xin thỉnh giáo cao danh quý tính vị này.

Quách Khiếu Thiên vội vàng chắp tay đáp lễ nói:

- Tại hạ họ Quách, tên Khiếu Thiên.

Dương Thiết Tâm cũng chỉ vào Quách Khiếu Thiên, tươi cười nói:

- Huynh ấy là nghĩa huynh của ta, là dòng dõi của hảo hán Lương Sơn Bạc, đầu lĩnh Tái Nhân Quý Quách Thịnh.

Đạo sĩ cung kính vái dài một cái, áy náy nói:

- Bần đạo thật là lỗ mãng, xin được tạ lỗi ở đây.

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm khẽ mỉm cười, khoát tay nói:

- Đạo trưởng nói thế làm gì, xin mời đạo trưởng vào trong uống mấy chén rượu làm ấm người.

Đạo sĩ khẽ gật đầu, thích thú nói:

- Được vậy thì còn gì bằng, ta cũng đang muốn cùng với hai vị uống thật sảng khoái!

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm lúc này cũng nhìn thấy Vô Cực Tử đang đứng ngoài cửa, hào sảng nói:

- Trời lạnh tuyết lớn, sao Tiêu huynh đệ không ghé vào uống vài chén cho đỡ lạnh?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, chắp tay nói:

- Tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh!

Đạo sĩ phát hiện bản thân không thể nhìn thấu tu vi của thiếu niên trước mặt thì vô cùng kinh ngạc, hòa nhã nói:

- Bần đạo họ Khâu, tên Xử Cơ. Chẳng hay cao danh quý tính của tiểu huynh đệ là gì?

Vô Cực Tử khẽ chắp tay, thong thả nói:

- Tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Lục.

Bởi vì thời gian đã trôi qua hơn một trăm năm nên Vô Cực Tử cũng không tiện sử dụng tên thật khi hành tẩu giang hồ để tránh phiền phức không cần thiết, chẳng hay có người tình cờ phát hiện ra bí mật hắn đã sống từ hơn một trăm năm trước thì sẽ có không ít phiền phức. Vô Cực Tử quyết định lấy tên "Tiêu Lục" ý nghĩa tiêu dao khoái hoạt, tự do tự tại cùng với sáu vị thê tử... cũng xem như là chân thành bày tỏ ý nguyện trong lòng.

Dương Thiết Tâm biết được danh tính của đạo sĩ thì vô cùng kinh ngạc, hiếu kỳ hỏi:

- Đạo trưởng có phải là Trường Xuân Tử không?

Khâu Xử Cơ khẽ gật đầu, khách sáo nói:

- Đó là biệt hiệu võ lâm đồng đạo quý mến tặng cho, chứ bần đạo thẹn không dám nhận.

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm kinh ngạc kêu lên, lập tức cúi người khom lưng, kích động nói:

- Thì ra là Trường Xuân Tử của Toàn Chân Giáo, hôm nay huynh đệ chúng tôi may mắn được gặp gỡ đại hiệp quả là tam sinh hữu hạnh.

Khâu Xử Cơ vội vàng đỡ hai người đứng dậy, bất đắc dĩ nói:

- Hôm nay bần đạo giết chết một tên gian tặc, quan phủ truy tìm rất gấp, ta vốn cho rằng hai vị là tai mắt của quan phủ cải trang chờ sẵn ở đây. Mới rồi ăn nói vô lễ, thật là lỗ mãng!

Dương Thiết Tâm khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Không biết thì không có tội.

Khâu Xử Cơ lại cởi cái bao da trên lưng giũ ra bàn rầm một cái, mọi người đều giật mình nhảy dựng lên. Vật trong bao da lăn ra là một cái đầu người máu me bê bết, Lý Bình và Bao Tích Nhược thấy vậy thì sợ hãi hét toáng lên.

Khâu Xử Cơ chỉ vào cái đầu người máu me bê bết, lạnh giọng nói:

- Kẻ này tên là Vương Đạo Càn, năm ngoái hắn mang lễ vật sang mừng thọ hoàng đế Đại Kim, không ngờ rằng hắn lại câu kết với ngoại địch, mưu đồ xâm phạm Giang Nam. Bần đạo phải đuổi theo hơn mười ngày mới giết được hắn.

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm từ lâu đã nghe giang hồ đồn đại Khâu Xử Cơ võ công cao cường, tính tình nghĩa hiệp, bây giờ y lại nhiệt huyết vì nước trừ gian thì càng thêm kính phục. Hai người nhân tiện xin được lĩnh giáo một chút công phu, Khâu Xử Cơ cũng hào phóng chỉ điểm tường tận, mấy người bọn họ rượu vào lời ra, tâm đầu ý hợp.

Khâu Xử Cơ quay sang nhìn Vô Cực Tử, tò mò hỏi:

- Ta nhìn Tiêu huynh đệ võ công cao thâm mạt trắc, không biết là môn hạ của cao nhân phương nào?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- n sư không còn ở nơi này nữa, tại hạ cũng không tiện trả lời.

Vô Cực Tử ngẩng đầu thẫn thờ nhìn về phía chân trời xa xa, Khâu Xử Cơ thấy vậy thì cũng không gặng hỏi nữa, đang định nói gì thì khuôn mặt bỗng nhiên biến sắc, vội vàng nói:

- Có người tới tìm ta rồi. Bất kể gặp phải chuyện gì thì các ngươi cũng không được ra mặt, có biết không?

Khâu Xử Cơ vội vàng nhặt cái đầu người lên, mở cửa đi ra phi thân lên cây ẩn nấp, Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm thấy y hành động kỳ quái thì ngơ ngác không hiểu. Chỉ nghe ngoài cửa gió thổi ào ào, phía tây bỗng nhiên có tiếng vó ngựa văng vẳng truyền đến, trong gió tuyết có mười mấy người cưỡi ngựa nhanh chóng chạy đến, ai cũng mặc áo đen đội mũ đen, xông thẳng tới trước cổng nhà.

Người dẫn đầu vội vàng ghìm ngựa, lạnh lùng nói:

- Dấu chân đến đây là ngừng, lại có dấu vết động thủ, chắc hẳn chính là tên đạo sĩ đó. Mau mau vào nhà lục soát!

Có hai người xuống ngựa đi đến đập cửa, trên cây bất ngờ ném xuống một vật trúng ngay vào đầu một người, kình lực rất mạnh khiến cho y chết bất đắc kỳ tử, vật mới rơi xuống chính là cái đầu người máu me bê bết. Mọi người kinh ngạc la hét ầm ĩ, người dẫn đầu lập tức rút trường đao ra quát lớn một tiếng, mười mấy người vây thành một vòng tròn rộng dưới gốc cây, sau đó lại có năm người rút cung lắp tên bắn vào chỗ Khâu Xử Cơ đang ẩn nấp.

Dương Thiết Tâm tay cầm thương sắt định ra trợ chiến, Quách Khiếu Thiên cả kinh vội vàng kéo lại, hạ giọng nói:

- Đạo trưởng bảo chúng ta không được ra tay, nếu tình thế nguy hiểm thì chúng ta xuất thủ cũng không muộn.

Vô Cực Tử cũng chỉ lắc đầu cười nhạt, đám người kia võ công tầm thường, cho dù lấy nhiều địch ít cũng không phải là đối thủ của Khâu Xử Cơ. Chỉ thấy trên cây có một mũi tên phóng xuống, thì ra Khâu Xử Cơ né tránh bốn mũi, bắt được mũi tên cuối cùng rồi dùng thủ pháp phóng xuống, một người áo đen bị trúng tên ngã ngựa lăn xuống bãi cỏ rậm rạp. Khâu Xử Cơ lập tức tuốt kiếm nhảy xuống, kiếm quang liên tiếp lóe lên, lui tới mau lẹ, chính là Toàn Chân Kiếm Pháp của Toàn Chân Giáo, chẳng mấy chốc mà đã giết sạch đám người áo đen, máu tươi loang rộng nhuốm đỏ cả một bãi tuyết rộng lớn.

Khâu Xử Cơ cầm kiếm nhìn quanh không thấy kẻ địch nào còn sống thì vui vẻ bật cười ha hả, khoái chí nói:

- Giết địch như vậy mới thống khoái chứ?

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm mở cổng bước ra, trên mặt còn vẻ hoảng sợ, lắp bắp hỏi:

- Đạo trưởng, những người này là ai vậy?

Khâu Xử Cơ khẽ lắc đầu, cười nhạt nói:

- Lục soát trên người bọn họ thì biết.

Quách Khiếu Thiên mò trên xác người cầm đầu thấy có một tờ công văn, mở ra thì là mật lệnh của tri phủ Lâm An, nói là sứ giả Đại Kim tố cáo chuyện Vương Đạo Càn bị sát hại nên sai bộ khoái phối hợp với bọn họ, hẹn ngày bắt được hung thủ quay về quy án. Quách Khiếu Thiên còn đang tức giận thì Dương Thiết Tâm ở bên cạnh cũng kinh hãi kêu lên, trên tay cầm mấy tấm mộc bài có khắc văn tự của người Nữ Chân, xem ra trong đám người này có đến mấy người chính là quân Kim trà trộn vào.

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm khẽ nhíu mày, nghiến răng nói:

- Quân giặc đến đây tùy ý bắt người, quan phủ Đại Tống thì lại vâng lệnh bọn họ, thật là đáng chết!

Khâu Xử Cơ khẽ thở dài một hơi, căm hờn nói:

- Người xuất gia vốn phải lấy từ bi làm gốc, nhưng lại nhìn thấy gian tặc lộng hành, hại nước hại dân, bần đạo nhất định không thể thủ hạ lưu tình.

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm khẽ gật đầu, đồng thanh nói:

- Giết hay lắm, giết hay lắm!

Dân cư trong thôn vốn ít, trời lạnh tuyết rơi lại càng không ai ra ngoài, Dương Thiết Tâm vội vàng lấy cuốc xẻng ra, cùng với Quách Khiếu Thiên và Khâu Xử Cơ đem mười mấy cái xác chôn xuống hố sâu. Vô Cực Tử cũng trợ giúp Bao Tích Nhược và Lý Bình cầm chổi quét đi vết máu trên tuyết, hai người bọn họ hiện đang mang thai, không nên vận động nặng nhọc.

Mọi người thu xếp xong xuôi thì lại vào nhà bày biện chén đũa uống rượu ăn thịt. Khâu Xử Cơ hôm nay một trận giết được không người địch nhân, trong lòng thoải mái, hưng phấn không thôi bèn mở miệng ngâm nga mấy câu thơ hào khí.

Dương Thiết Tâm nhìn thấy Khâu Xử Cơ văn võ song toàn thì vô cùng kính phục, hưng phấn nói:

- Nội nhân cùng với Quách đại tẩu đều đang mang thai, xin phiền đạo trưởng đặt tên con giúp cho hai huynh đệ chúng ta được không?

Khâu Xử Cơ trầm ngâm một hồi, bình tĩnh nói:

- Con của Quách đại ca cứ gọi là Quách Tĩnh, con của Dương nhị ca cứ đặt là Dương Khang, bất kể là nam hay nữ đều có thể dùng hai cái tên ấy.

Quách Khiếu Thiên khẽ mỉm cười, phấn khích nói:

- Hay lắm! Ý của đạo trưởng là muốn căn dặn bọn chúng không được quên mất Tĩnh Khang Chi Loạn năm xưa.

Khâu Xử Cơ khẽ gật đầu rồi đưa tay vào bọc lấy ra hai thanh đoản kiếm đặt lên bàn. Hai thanh đoản kiếm này hình thù giống y hệt nhau, cả hai đều có vỏ màu xanh, lưỡi kiếm sáng loáng, chuôi kiếm làm bằng gỗ đen.

Khâu Xử Cơ khắc lên một chuôi kiếm hai chữ "Quách Tĩnh", sau đó lại khắc lên chuôi kiếm còn lại hai chữ "Dương Khang", hào phóng nói:

- Bần đạo đang trên đường cũng chẳng có vật gì, đôi đoản kiếm này xin để lại tặng cho hai đứa bé chưa chào đời.

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm cảm tạ nhận lấy hai thanh đoản kiếm, Dương Thiết Tâm tuốt kiếm ra khỏi vỏ vuốt vuốt lưỡi kiếm, mừng rỡ nói:

- Đại ca, tiểu đệ có một ý này, huynh xem có được không? Nếu con của chúng ta đều là con trai thì cho kết làm huynh đệ, nếu đều là con gái thì cho kết làm tỷ muội....

Quách Khiếu Thiên khẽ mỉm cười, vui vẻ nói:

- Còn nếu là một trai một gái thì cho kết làm phu thê!

Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm nhanh chóng trao đổi hai thanh đoản kiếm xem như tín vật, Lý Bình và Bao Tích Nhược thấy vậy cũng gật gù thích thú. Việc chỉ phúc vi hôn bấy giờ cũng là chuyện thường tình, tuy hai đứa con chưa ra khỏi bụng mẹ, phụ mẫu đôi bên cũng có thể thay mặt lo chuyện chung thân đại sự.

Vô Cực Tử cũng lấy ra hai tấm ngọc bội, bên trên cũng khắc mấy chữ "Quách Tĩnh" và "Dương Khang", lần lượt đưa cho Bao Tích Nhược và Lý Bình, ung dung nói:

- Tiểu đệ cũng có hai tấm ngọc bội này xin tặng lại cho hai đứa bé làm kỷ niệm.

Lý Bình và Bao Tích Nhược hết sức vui mừng, luôn miệng cảm tạ, chỉ thấy Khâu Xử Cơ vân đạm phong khinh nói:

- Quân Kim chiếm đoạt phương bắc, đối đãi bách tính cực kỳ bạo ngược, ắt sẽ không lâu dài được. Chư vị xin hãy thu xếp ổn thỏa.

Khâu Xử Cơ nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi mở cửa ra đi, Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm đang định lên tiếng giữ lại nhưng chỉ nhìn thấy y lướt đi như bay trên mặt tuyết trắng, chẳng mấy chốc mà đã đi xa rồi. Vô Cực Tử sau đó cũng cáo từ rời đi, hôm nay có thể gặp được một màn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.