Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Gia Lập Thất

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Ngày đại hôn rốt cuộc đã đến, toàn bộ Linh Thứu Cung giăng đèn kết hoa, không khí vui như trẩy hội. Bởi vì có hai vị sư tỷ Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy phú khả địch quốc làm hậu thuẫn nên Vô Cực Tử cũng không phải lo lắng đến vấn đề sính lễ, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc không biết bao nhiêu mà kể.

Trong ánh mắt chứng kiến của đông đảo khách nhân, sáu vị tân nương đầu đội khăn lụa che khuất diện mạo, thân mặc hỷ phục đỏ thắm từ từ tiến vào lễ đường. Bên dưới lớp khăn lụa, chúng nữ nghe âm thanh ồn ào huyên náo bên tai mà sắc mặt ngọt ngào ngập tràn hạnh phúc, một ngày này các nàng đã đợi từ lâu rồi...

Mặc dù quan hệ có chút phức tạp, nhưng tân lang cùng với sáu vị tân nương cũng nhận được những lời chúc phúc tốt đẹp nhất từ mọi người xung quanh. Nhìn xem đội ngũ thê tử hùng hậu như vậy, mọi người không khỏi âm thầm cảm thán, cũng không biết sáng mai Vô Cực Tử có thể xuống giường nổi không nữa.

Đúng lúc này, Vô Cực Tử đột nhiên cảm nhận được gì đó, lập tức quay đầu nhìn về hướng đông nam. Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy cũng đồng loạt quay đầu nhìn theo mục quang của Vô Cực Tử, thần sắc ai cũng vô cùng kinh ngạc.

Vu Hành Vân nhanh chóng trấn tĩnh lại, ngạc nhiên nói:

- Phi thăng chi kiếp... Có người muốn độ kiếp phi thăng, vũ hóa thành tiên!

Lý Thu Thủy trầm ngâm một lúc, buột miệng nói:

- Hướng đó chính là Thiếu Lâm Tự, sẽ là người nào được chứ?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Xem ra đại sư cũng đã đột phá bình cảnh nhiều năm...

Vô Nhai Tử bật cười ha hả, vui mừng nói:

- Đây chính là điềm lành hỷ sự, chúng ta cũng bắt đầu thôi.

Sau khi mọi người đã vào vị trí, người chủ trì lập tức lớn giọng hô:

- Nhất bái thiên địa!

Tân lang và tân nương cùng nhau quỳ xuống bái thiên địa, thỉnh cầu trời đất chứng giám cho hôn nhân của mình. Từ nay đã nên duyên vợ chồng, phu thê đồng tâm, thề nguyện với trời đất sẽ có trách nhiệm với nhau suốt đời.

Sau khi tân lang và tân nương đã đứng dậy, người chủ trì tiếp tục hô:

- Nhị bái cao đường!

Bởi vì Vô Cực Tử thân thế bí ẩn, không rõ phụ mẫu là ai, sư phụ Tiêu Dao Tử thì đã phá toái hư không mà đi, vậy nên ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy sẽ đại diện cho họ nhà trai. Bên họ nhà gái thì phụ mẫu của A Bích đã mất sớm, không thân không thích, còn mẫu thân của Chung Linh là Cam Bảo Bảo thì đã ẩn cư lánh đời cùng với Chung Vạn Cừu, không còn vướng bận gì nữa, lần này cũng không có mặt, chỉ có bốn người Đoàn Chính Thuần, Tần Hồng Miên, Nguyễn Tinh Trúc và Lý Thanh La đại diện cho họ nhà gái. Kể ra cũng lạ, trong sáu vị tân nương thì có đến năm người chính là nữ nhi của Đoàn Chính Thuần, chỉ có thể nói duyên phận quả thật thần kỳ.

Sau khi tân lang tân nương đã quỳ lạy xong, người chủ trì tiếp tục dõng dạc hô:

- Phu thê giao bái!

Tân lang cùng với sáu vị tân nương khẽ quay người đứng đối diện với nhau, nhẹ nhàng bái lạy. Từ nay thành vợ thành chồng, mọi người phải luôn kính trọng, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau nắm tay sống đến răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm.

Sau khi tân lang và tân nương đã làm lễ bái đường xong, người chủ trì cũng gật đầu hô:

- Đưa vào động phòng!

Vô Cực Tử hưng phấn cười lớn, vội vàng mang theo chúng nữ đi vào động phòng. Trong đại sảnh mọi người ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối, Vô Cực Tử có phải là quá nóng vội hay không, đám đông lập tức bật cười sảng khoái, nam nhân cũng bắt đầu tùy ý nói chuyện, nữ nhân thì ai cũng đỏ mặt tía tai.

Vô số cao lương mỹ vị, rượu ngon thượng hạng tầng tầng lớp lớp được mang ra, khiến cho khách nhân vui say đến quên cả trời đất. Vô Cực Tử lúc này cũng đã từ trong hậu viện đi ra, tuy khách nhân được mời đến cũng không quá đông, đều là những bằng hữu quen biết thân thiết, nhưng mọi người ai cũng vô cùng nhiệt tình, Vô Cực Tử nhanh chóng bị ép rượu đến mức no căng cả bụng.

Vô Cực Tử khẽ cụng ly với Đoàn Dự và Lý Thanh Lộ, áy náy nói:

- Lần trước hôn lễ của hai người, ta đang bế quan tĩnh tu nên không đến được, thật là có lỗi!

Đoàn Dự khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Không sao, không sao! Lần này uống bù xem như tạ lỗi, hôm nay chúng ta không say không về.

Lý Thanh Lộ khẽ véo vào hông Đoàn Dự một cái, nhỏ nhẹ nói:

- Chàng nghiêm chỉnh một chút đi! Hôm nay là ngày trọng đại của huynh ấy, rượu say vào là hỏng hết việc.

Đoàn Dự đau đớn kêu la oai oái, Vô Cực Tử thấy vậy thì không khỏi dở khóc dở cười nói:

- Không sao đâu, chỉ là một chút men rượu thôi mà...

Đời người có hai chuyện lớn, một là đề danh bảng vàng, hai là động phòng hoa chúc, ngày vui cảnh đẹp như thế không thể phụ tân nương xinh đẹp được. Thế nhưng Vô Cực Tử lần này lại nhiệt tình tiếp rượu, ai mời cũng không từ chối khiến cho mọi người hưng phấn không thôi, cũng không phải là Vô Cực Tử có tửu lượng tốt, mà là hắn đã linh hoạt sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm để gian lận hóa giải, mỹ tửu đi theo kinh mạch đến đầu ngón tay rồi chảy ri rỉ ra bên ngoài, chẳng mấy chốc mà đầu óc đã tỉnh táo trở lại.

Trong phòng tân hôn một màu đỏ thẳm chói mắt tầng tầng lớp lớp, mang theo sắc thái vui mừng nhuộm đẫm khắp nơi, trên giường có gối thêu đôi uyên ương nghịch nước, còn dùng các loại hoa tươi xếp thành chữ "ái" 愛. Trong phòng lúc này chỉ có Vô Cực Tử và Chung Linh đang đằm thắm nhìn nhau, tân nương cứ nghĩ đến chuyện động phòng thì sắc mặt lại càng đỏ hơn, giống như một đóa hoa nhỏ nhắn rực rỡ đang chờ đợi người đến hái.

Vô Cực Tử không nhịn được liền cúi người xuống khẽ hôn lên môi Chung Linh, sau đó bưng ly rượu hợp cẩn trên bàn đưa tới trong tay nàng, ôn nhu nói:

- Không ngờ rằng cô bé nghịch ngợm trên Vô Lượng Sơn ngày nào nay lại trở thành thê tử của ta... Uống rượu này xong, từ nay về sau hai người chúng ta tuy hai mà một, vĩnh kết đồng tâm.

Chung Linh khẽ gật đầu, đỏ mặt nói:

- Vô Cực ca ca, từ nay về sau thiếp chính là thê tử của chàng rồi...

Uống rượu hợp cẩn xong, dưới ánh đèn mê ly, hai người ngượng ngùng nhìn nhau, hô hấp cũng trở nên dồn dập, bầu không khí mập mờ chậm rãi lan tỏa khắp căn phòng. Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, một tầng rồi lại một tầng y phục được cởi ra, vào thời điểm hai thân thể hòa vào làm một, hai người không nhịn được đều khẽ ngâm thành tiếng, Chung Linh còn là xử nữ nên hơi thấy đau một chút, một giọt nước mắt hạnh phúc chậm rãi trào ra.

Hoan lạc triền miên qua đi, Vô Cực Tử khẽ hôn lên trán giai nhân đang say ngủ rồi chậm rãi xuống giường mặc lại hỷ phục, đêm nay đã chú định là một đêm dài đằng đẵng. Vô Cực Tử sang đến gian phòng kế tiếp liền thấy tiểu nha đầu kia đã nằm ngủ trên giường thì không khỏi có chút đau lòng, nàng cũng đã bận rộn cả một ngày rồi. A Tử vốn ở trong phòng chờ đợi Vô Cực Tử, ai biết nàng chờ một hồi lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, lúc này vừa nghe thấy tiếng bước chân nên choàng tỉnh mở to hai mắt, lười biếng vươn cánh tay ôm lấy cổ hắn.

A Tử phồng mang trợn má, hậm hực nói:

- Muội biết ngay kiểu gì tỷ phu cũng sẽ đến tìm con nhãi Chung Linh trước mà, tỷ phu thật không công bằng!

Vô Cực Tử nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của A Tử, không nhịn được mà đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nhiệt, dịu dàng nói:

- Tại sao lại còn gọi ta là tỷ phu nữa, phải gọi phu quân có biết không... từ nay về sau nàng chính là thê tử của ta rồi...

A Tử nhiệt tình đáp lại, hạnh phúc nói:

- Trong lòng A Tử, chàng vĩnh viễn là tỷ phu của thiếp...

Hơi thở của đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, y phục trên người từng kiện từng kiện từ từ rơi xuống, thân thể và tâm hồn hòa hợp vào nhau, đôi tình nhân hạnh phúc tận hưởng hương vị của trái cấm, thế gian cứ như vậy mà mất đi một người thiếu nữ trinh nguyên. Trong phòng tân hôn trình diễn một màn kích tình cuồng nhiệt, tất cả tương tư khắc cốt ghi tâm đều hóa thành nhiệt tình triền miên, thật hy vọng đêm kéo dài mãi không bao giờ đến sáng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vô Cực Tử chậm rãi đẩy cửa tiến vào gian phòng kế tiếp. Mộc Uyển Thanh đầu đội khăn voan màu đỏ kiên nhẫn ngồi đợi trên giường tân hôn, vừa rồi nàng đã chợp mắt một chút, đến khi thức dậy thì sắc trời bên ngoài đã tối.

Vô Cực Tử chậm rãi đưa gậy đến vén tấm khăn đỏ trên đầu Mộc Uyển Thanh, ánh mắt lộ vẻ xuân tình ấm áp, nhẹ giọng nói:

- Uyển Thanh, đã để cho nàng phải thiệt thòi rồi.

Mộc Uyển Thanh vươn tay vuốt ve khuôn mặt Vô Cực Tử, nỉ non nói:

- Vậy còn không mau chuộc lỗi?

Đôi vợ chồng trẻ nâng ly rượu hợp cẩn vòng qua tay nhau uống cạn, rượu đến cổ họng vừa ngọt vừa nóng, dư vị vô cùng tuyệt diệu. Hai cỗ thân thể áp sát vào nhau, hô hấp quấn quýt giao triền, thân thể như con thuyền nhỏ bồng bềnh trôi tìm được bến bờ, hưởng thụ từng đợt sóng cảm xúc không ngừng dâng lên, bầu không khí ái muội cứ thế dâng lên trong căn phòng tân hôn lập lòe ánh nến.

Động phòng hoa chúc trong đêm tân hôn là chuyện trọng đại cả đời người, Vô Cực Tử cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, lần lượt cùng với ba người A Châu, A Bích và Vương Ngữ Yên tầm hoan hưởng lạc, chìm đắm vào cơn say tình ái, tận hưởng mây mưa hoan lạc tuyệt trần. Bầu không khí hương diễm cùng với tiếng thở dốc sảng khoái, tiếng rên rỉ liên tục khiến người ta đỏ mặt lan tràn khắp nơi, ngay cả vầng trăng cũng phải thẹn thùng nấp sau bóng mây.

Sáng sớm hôm sau, Vô Cực Tử vừa mới tỉnh lại thì đã thấy hương thơm ngào ngạt xông vào lỗ mũi, bên người là sáu cỗ ngọc thể trắng noãn kiều diễm xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là những thân thể mềm mại như ngọc không tì vết, lúc này lại bởi vì những nụ hôn nồng nhiệt mà loang lổ những dấu ngân đỏ thắm. Đêm qua sau khi cùng với từng người tận hưởng viên phòng mỹ mãn, Vô Cực Tử hưng phấn thu tất cả vào trong Vô Cực Châu ân ái hoan lạc, mọi người chăn lớn cùng ngủ, hưởng hết Tề nhân chi phúc. Quả nhiên không có cày hư ruộng, chỉ có mệt chết trâu, sáu vị tân nương lúc này vẫn đang bình yên say ngủ, ngày tháng tương lai còn dài, chỉ mong có thể mãi mãi tiêu dao khoái lạc như vậy.

Chúng nữ lúc này cũng lật đật tỉnh giấc, chỉ thấy A Tử vươn vai ngáp dài một cái, bĩu môi nói:

- Thảo nào trước đây tỷ tỷ cứ hành tung bí ẩn như vậy, thì ra là phu quân kim ốc tàng kiều, tiêu dao khoái hoạt.

A Châu khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Không phải đâu... lúc đó tỷ mang thương thế trong người, lại không muốn rời xa phu quân nên mới như vậy.

Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, giận dỗi nói:

- Rõ ràng là thiếp đã quen biết chàng từ trước, tại sao chàng vẫn giấu diếm không nói với thiếp?

Chung Linh hai tay chống nạnh, ngữ khí có chút không phục nói:

- Không phải đâu nhé, muội mới là người gặp Vô Cực ca ca trước tiên, thế mà chàng lại đối xử thiên vị, thật không công bằng!

Vô Cực Tử bất đắc dĩ thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Không phải thế đâu... Chỉ là lúc ấy tình hình phức tạp, ta không thể không bại lộ bí mật được.

A Bích khẽ gật đầu, ngọt ngào nói:

- Cũng nhờ vậy mà thiếp có thể gặp được chàng, nghĩ lại thì tất cả đều đáng giá...

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Duyên phận thật là kỳ diệu... Sau này ta cũng muốn tìm cơ hội nói cho mọi người biết, thế nhưng chúng ta gặp nhau thì ít, chia xa thì nhiều, đến bây giờ ta mới có cơ hội bộc bạch. Từ nay về sau phu thê chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia xa nữa...

Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, mỉm cười nói:

- Chàng chỉ được cái dẻo miệng!

Vương Ngữ Yên đảo mắt nhìn quanh một lượt, ngập ngừng nói:

- Nơi này thật là thần kỳ, chỉ tiếc còn thiếu sơn thủy hải dương, nhật nguyệt tinh thần... lúc ấy nhất định sẽ trở thành chốn bồng lai tiên cảnh tuyệt đẹp.

Quả đúng như vậy, không gian bên trong Vô Cực Châu không những có thể chứa được vật sống, bán kính cũng lên đến mười dặm, diện tích cũng tương đương với Hứa Gia Tập sầm uất ở dưới chân Thiếu Thất Sơn mà mấy người Vô Cực Tử, Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích đã ở lại trước đó. Chỉ tiếc rằng mảnh không gian lúc này cũng chỉ là một khoảng không tĩnh mịch trống vắng, không thể tự thân sản sinh núi rừng thảo nguyên, sông ngòi biển cả...

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, thong thả nói:

- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần chúng ta cố gắng thì sau này sẽ như ý nguyện thôi. Chuyện cần làm trước mắt chính là sinh hạ hài tử, khai chi tán diệp, ha ha!

Mọi người vui sướng đến quên cả trời đất, một màn nhất long chiến quần phượng có thể nói là hưởng hết diễm phúc của thế gian. Âm thanh rên rỉ liên tục của nữ nhân hòa lẫn với tiếng thở dốc sảng khoái của nữ nhân, đem bầu không khí dâm mị khuếch trương khắp không gian huyền ảo.

Sau khi ái ân hoan lạc qua đi, Vô Cực Tử thỏa mãn nằm xuống giang rộng hai tay ôm lấy ngọc thể giai nhân vào lòng mà ngủ thiếp đi, hắn cũng không nhận ra rằng Âm Duy Mạch lúc này đã được đả thông hoàn toàn, tu vi chính thức đạt đến đỉnh phong của Trúc Cơ Cảnh. Trong mê man đằm thắm, trong đầu Vô Cực Tử không ngừng vang lên thanh âm như đã nhận biết từ trước, chậm rãi truyền thụ cho hắn một đoạn kinh văn thần bí.

"Chân Linh bất biến, nhất sinh nhất thế

Chân Linh bất diệt, vạn cổ trường tồn

Chân Linh bất hủ, siêu thoát luân hồi

Vô Cực chi hành, vạn linh đồng mệnh!"

[Hỗn Độn Kinh - Vạn Linh Đồng Mệnh]

Sau bao nhiêu năm tu luyện vất vả, không ngờ rằng công pháp chủ tu của Vô Cực Tử là Hỗn Độn Kinh lại còn thiếu sót, vẫn chưa hoàn chỉnh. Tầng công pháp tiếp theo có tên là Vạn Linh Đồng Mệnh, có thể cho phép chủ nhân liên kết sinh mệnh với sinh linh khác, điều kiện tiên quyết là người kia nguyện ý giao phó tính mạng và linh hồn của mình cho đối phương và ngược lại. Một khi Vô Cực Tử có thể liên kết sinh mệnh của mình với chúng nữ, chỉ cần một người trong số họ vẫn còn sống sót, mọi người vĩnh viễn sẽ không chết đi, địch nhân nếu như muốn giết chết Vô Cực Tử thì phải giết chết tất cả mọi người, có thể nói là đồng sinh cộng tử, sống chết có nhau. Tuy nhiên, có một khuyết điểm nhỏ chính là đối tượng liên kết không thể có tu vi cao hơn Vô Cực Tử được.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.