Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang Hồ Cứu Cấp

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Trong nhà lao của Nam Viện Vương Phủ, Tiêu Phong đang bị nhốt trong một cái cũi sắt khổng lồ, chân tay đều bị xích sắt vừa to vừa nặng khóa lại. Bên ngoài cũi sắt có hơn trăm ngự lâm quân tay cầm trường mâu đứng canh bốn mặt, bên ngoài vương phủ lại còn một đội binh lính tuần tra nghiêm mật. Gia Luật Hồng Cơ trước sau vẫn không tới gặp Tiêu Phong, chỉ phái bốn tên thuyết khách hàng ngày đến khuyên giải, Tiêu Phong cũng chẳng thèm để mắt đến bọn họ, chỉ tự rót rượu uống một mình.

Bốn tên thuyết khách vẫn tiếp tục lảm nhảm không dứt, chỉ thấy Tiêu Phong bất ngờ hỏi:

- Đại quân đã qua Hoàng Hà chưa vậy?

Bốn tên thuyết khách liếc mắt ra hiệu cho nhau, nhẹ giọng nói:

- Chỉ cần Tiêu đại vương hồi tâm chuyển ý, hoàng thượng sẽ đích thân đến gặp đại vương để thương nghị đại sự.

Tiêu Phong khẽ hừ một tiếng, không hỏi gì nữa, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu hoàng thượng tiến quân thế như chẻ tre, chiếm được Biện Lương chắc chắn sẽ đến diễu võ giương oai, nhưng nếu như thua trận trở về thì còn mặt mũi nào mà gặp mình nữa, người đầu tiên bị xử tử chính là mình. Nếu thế thì mình nên mong hoàng thượng chiến thắng hay bại trận đây? Ha ha! Tiêu Phong ơi là Tiêu Phong, e rằng chính ngươi cũng khó trả lời."

Hoàng hôn ngày hôm sau, bốn tên thuyết khách lại khệnh khạng đi đến, đám binh lính canh giữ bên ngoài đã nghe đến phát ngán nên vừa nhìn thấy thì lại bất giác chau mày. Đã hơn một tháng rồi mà Tiêu Phong vẫn không có ý định trốn đi, lúc này binh lính cũng không còn canh gác chặt chẽ như trước nữa.

Bốn tên thuyết khách đi dạo xung quanh phòng giam một vòng rồi mới đi đến trước mặt Tiêu Phong, một tên trong đó không nhịn được mà cảm khái nói:

- Gần vua như gần cọp, cùng chung hoạn nạn thì dễ, đồng hưởng phú quý lại khó... Tiêu huynh, đã lâu không gặp!

Một tên thuyết khách khác cũng kích động nói:

- Đại ca, huynh không sao chứ? Tiểu đệ đến cứu huynh đây!

Tiêu Phong nhận ra giọng nói của Vô Cực Tử và Đoàn Dự thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói:

- Vô Cực Tử huynh đệ! Hiền đệ! Sao hai người lại đến đây? Nơi này binh lính canh giữ rất chặt, mọi người mau mau chạy đi!

Đám binh lính nhận ra bất thường thì lập tức hô lên:

- Có người đến cướp ngục! Có người đến cướp ngục!

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh, chỉ thấy đám binh lính đều không đứng vững được mà ngã xuống đất, ai cũng cảm thấy thân thể rệu rạo, mất hết nội lực, dường như đã trúng phải một loại kịch độc nào đó. Lần này có thuật dịch dung của A Châu và độc dược lợi hại của A Tử nên mọi người có thể nhẹ nhõm như vậy, tên chỉ huy sứ còn lại không bị độc dược ảnh hưởng thì cũng rất nhanh liền bị Đoàn Dự chế trụ.

Vô Cực Tử nhanh chóng đánh ra Lục Mạch Thần Kiếm chém đứt xích sắt đang trói Tiêu Phong, chỉ thấy mặt đất bất ngờ lõm xuống, có hai bàn tay từ dưới đất thò lên nắm lấy chân của Tiêu Phong kéo xuống. Người này chính là Hoa Hách Cấn từ Đại Lý đến viện trợ, trước đây y chuyên làm nghề đào trộm mộ, mà lần này cũng phải mất mười ngày mới đào xong địa đạo từ bên ngoài vào đến nơi này.

Hoa Hách Cấn kéo Tiêu Phong theo địa đạo bò ra, nhanh nhẹn chẳng kém gì đi trên mặt đất, chỉ trong khoảnh khắc đã bò được hơn trăm trượng.

Tiêu Phong bật cười ha hả, chắp tay nói:

- Thần kỹ của Hoa tư đồ quả là hiếm thấy. Hôm nay tại hạ mới biết, thật là bái phục!

Hoa Hách Cấn khẽ mỉm cười, cảm kích nói:

- Được kim khẩu của Tiêu đại vương khen ngợi, quả là chuyện vinh hạnh nhất trong đời tiểu nhân!

Lúc này bốn người Vô Cực Tử, A Châu, A Tử và Đoàn Dự cũng nhanh chóng chui lên từ dưới địa đạo. Chỗ này cách Nam Viện Vương Phủ cũng không xa mấy, tiếng binh lính la ó reo hò vẫn còn nghe rõ.

Đúng lúc này, một tên thống lĩnh đột nhiên cưỡi ngựa chạy qua, vừa thổi tù và vừa lớn tiếng nói:

- Nam Viện Đại Vương Tiêu Phong phản quốc hàng giặc, đã vượt ngục trốn thoát rồi, toàn thành lập tức phong tỏa!

Mọi người cũng không nao núng, nhanh chóng cải trang thành người Khiết Đan. A Châu cũng lập tức hóa trang cho Vô Cực Tử trở thành bộ dáng của Tiêu Phong, khiến cho mọi người trầm trồ không thôi.

Tiêu Phong nhìn thấy đối phương hóa trang trông giống bản thân, hai người như hai giọt nước thì vô cùng bái phục, ngạc nhiên nói:

- Thuật dịch dung của A Châu cô nương quả là thế gian hiếm thấy, huynh đệ thật là có phúc!

Vô Cực Tử ôn nhu vuốt ve mái tóc mượt mà của A Châu, dịu dàng nói:

- Ta thật may mắn khi gặp được muội...

A Châu khẽ mỉm cười, hạnh phúc nói:

- Muội cũng vậy!

A Tử hai tay chống nạnh, không nhịn được mà bĩu môi nói:

- Bây giờ là lúc nào rồi mà hai người còn có thời gian tán tỉnh nhau? Chúng ta mau mau đi thôi không thì toi mất!

Vô Cực Tử không khỏi cảm thấy có chút dở khóc dở cười, bình tĩnh nói:

- Chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm, mọi người xin hãy bảo trọng!

Vô Cực Tử nhanh chóng thi triển Lăng Ba Vi Bộ xuất quỷ nhập thần chạy về phía đông, vừa chạy vừa thi triển Thiên Lý Truyền Âm hò hét kinh thiên động địa, rất nhanh liền thu hút một đám đông binh lính Đại Liêu đuổi theo. Năm người Đoàn Dự, Tiêu Phong, A Châu, A Tử và Hoa Hách Cấn thì chạy ngược lại về phía tây, Đoàn Dự khinh công tuyệt diệu, vừa thấy ngoài đường không có binh lính liền chạy đến đâu phóng hỏa đến đấy, chỉ một lát đã có mấy nơi lửa bốc ngùn ngụt. Mấy người Đoàn Dự hóa trang thành người Khiết Đan, lúc này trong thành cực kỳ hỗn loạn nên không ai để ý, bỗng nhiên lại thấy trên quảng trường phía trước có một cái đài cao đang bị lửa cháy rất dữ. Trước đài có dựng hai cột cờ lớn, hai lá cờ cũng đang bốc cháy ngùn ngụt.

Hoa Hách Cấn quay sang nhìn Đoàn Dự, mỉm cười nói:

- Thái tử điện hạ, điểm tướng đài và soái tự kỳ của Đại Liêu bị cháy như thế này chính là điềm gở, chuyến này Gia Luật Hồng Cơ đem quân đánh Đại Tống e rằng sẽ gặp bất lợi.

Đoàn Dự khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Hy vọng là vậy!

Tiêu Phong nghe thấy Hoa Hách Cấn gọi Đoàn Dự là "thái tử điện hạ" thì lấy làm lạ hỏi:

- Hiền đệ, bá phụ... bá phụ đăng cơ rồi sao?

Đoàn Dự khẽ gật đầu, tươi cười nói:

- Phụ hoàng vừa mới đăng cơ, đệ cũng được phong làm thái tử, các vị huynh đệ ai cũng thăng quan tiến chức.

Tiêu Phong vô cùng sửng sốt, giật mình nói:

- Hiền đệ, ngươi có thân phận tôn quý, sao còn vì ta mà dấn thân vào nguy hiểm. Nếu ngươi mà tổn thương dù chỉ một chút, ta... ta thật không phải với quân dân Đại Lý!

Đoàn Dự cười hì hì đáp:

- Huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, đại ca gặp nạn, tiểu đệ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Hoa Hách Cấn cũng khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Tiêu đại vương hết lòng can gián, tệ quốc từ trên xuống dưới chẳng ai là không cảm tạ. Nếu Đại Liêu thôn tính Đại Tống thì tất nhiên sẽ tràn xuống chiếm nốt Đại Lý, tệ quốc binh ít tướng yếu, làm sao có thể địch lại tinh binh cường tướng của người Khiết Đan? Tiêu đại vương giúp Đại Tống thì cũng chính là giúp Đại Lý, chúng ta ra sức bảo vệ đại vương cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Tiêu Phong khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Tại hạ chỉ là một tên võ phu, chỉ vì không đành lòng nhìn hai nước giao tranh khiến cho sinh linh đồ thán, chứ làm gì có công lao nào đáng kể?

Lúc này trong thành đã lửa cháy ngút trời, bách tính vội vàng dắt nhau chạy loạn, lẫn lộn trong đám quân mã, đám người Đoàn Dự cũng nhân cơ hội này mà trốn thoát ra bên ngoài. Vô Cực Tử sau khi cắt đuôi được đám binh lính Khiết Đan thì cũng nhanh chóng tiến vào Vô Cực Châu ngủ một giấc ngon lành, đến khi tỉnh lại thì sắc trời cũng đã nhá nhem tối, binh lính Đại Liêu không biết đã đuổi đến nơi nào rồi. Vô Cực Tử cũng lập tức chuyển hướng đi đến địa điểm hội kiến đã hẹn trước.

Lần này đến trợ giúp Tiêu Phong có tăng nhân của Thiếu Lâm Tự, ăn mày của Cái Bang, đệ tử của Linh Thứu Cung, đông đảo binh lính Đại Lý cùng với vô số nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, bọn họ ai cũng bái phục tinh thần hiệp nghĩa của Tiêu Phong nên mới không quản an nguy mà dấn thân vào hiểm cảnh. Mấy người Vô Cực Tử có thể xem như tiên phong, nếu như không may thất bại thì quần hùng sẽ lập tức công thành để cứu Tiêu Phong cho bằng được, cũng may hành động lần này thành công mỹ mãn nên mới không phải hao tổn một binh một tốt nào, mọi người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Phong nhớ lại ngày trước ở Tụ Hiền Trang, y đã cùng với vô số nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên ân đoạn nghĩa tuyệt, trở mặt thành thù, sau đó lại giết không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán, thế mà hôm nay quần hùng lại đến đây tương trợ, khiến cho y cảm thấy vừa cảm kích vừa hối hận. Chỉ thấy một lão già hai tay nâng tín vật Đả Cẩu Bổng của bang chủ Cái Bang lên tận đỉnh đầu rồi quỳ xuống trước mặt Tiêu Phong, người này chính là trưởng lão Ngô Trường Phong của Cái Bang.

Ngô Trường Phong nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, cung kính nói:

- Ngô Trường Phong này được các huynh đệ ủy thác đem Đả Cẩu Bổng trả lại cho Kiều bang chủ. Bọn tiểu nhân hồ đồ đáng chết, bởi vì mắc lừa gian tặc mà lại bảo bang chủ là giống chó Khiết Đan, thật đáng ngàn đao phân thây, xin bang chủ trừng phạt!

Ngô Trường Phong cầm Đả Cẩu Bổng trao cho Tiêu Phong, thế nhưng y lại đưa tay ra nâng Ngô Trường Phong đứng lên, thở dài nói:

- Ngô trưởng lão, tại hạ tên là Tiêu Phong, thực sự là người Khiết Đan. Các vị trọng nghĩa đến đây tương cứu, tại hạ vô cùng cảm kích, thế nhưng vị trí bang chủ của Cái Bang thì tại hạ vạn vạn lần không thể nhận được nữa!

Ngô Trường Phong vò đầu bứt tai, đau lòng nói:

- Bang chủ... Bang chủ là người Khiết Đan ư? Bang chủ... Bang chủ nhất định không làm bang chủ của Cái Bang nữa ư? Bang chủ khoan hồng đại lượng, xin đừng oán hận bọn tiểu nhân nữa!

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng trống trận liên hồi, hai đội binh mã Đại Liêu từ hai phía nam, bắc đã lũ lượt kéo đến, mỗi đội có hơn vạn người. Mấy vạn vó ngựa của đại quân thiết kỵ nện xuống mặt đất ầm ầm, tựa hồ núi non cũng phải rung chuyển. Quần hùng tuy võ công cao cường nhưng ít người làm sao có thể địch nổi đại quân vốn được huấn luyện bài bản, tình thế vô cùng nguy cấp.

Tiêu Phong khẽ thở dài một hơi, nghiêm giọng nói:

- Các vị huynh đệ Cái Bang, lập thành Đả Cẩu Đại Trận!

Đám đệ tử của Cái Bang vừa hát bài "Liên Hoa Lạc" vừa dàn thành trận thế, sau đó Tiêu Phong lập tức la lên:

- Chư vị xin hãy mau mau dẫn theo bằng hữu bản bộ chạy về phía tây, các huynh đệ Cái Bang sẽ ở lại đoạn hậu.

Đoàn Dự nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiêu Phong, kiên quyết nói:

- Đại ca, chúng ta kết nghĩa huynh đệ, có họa cùng chịu, sống chết có nhau!

Quần hùng đến đây tương trợ đều là những bậc anh hùng hiệp nghĩa, làm sao có thể tham sống sợ chết. Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, những người này tuy võ công cao cường nhưng lại không am hiểu binh pháp, chỉ xúm xít lại với nhau thì làm sao có thể chống cự với đại quân anh dũng thiện chiến được, nhưng hắn cũng không tinh thông Binh Đạo, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra kế sách gì thỏa đáng.

Đúng lúc này, binh mã Đại Liêu đột nhiên khua chiêng gõ trống ra hiệu lui quân, binh lính cũng lập tức quay đầu ngựa lại, đổi hậu đội thành tiền đội, rút lui về hai phía nam bắc. Mọi người kinh ngạc không hiểu ra sao, chỉ thấy phía sau quân Liêu có tiếng reo hò rầm rĩ, bụi bay mù mịt, thì ra phía sau có một cánh quân đến tập kích, khắp nơi cờ trắng tung bay trước gió, tên bắn như mưa rào, quân Liêu lập tức ngã ngựa tới tấp.

Khi Tiêu Phong vừa mới đi lên phía bắc, y lưu lạc đến Trường Bạch Sơn thì kết giao được với bộ tộc Nữ Chân ở đây, có lẽ bọn họ biết tin Tiêu Phong bị bắt nên đến tương trợ. Người Nữ Chân toàn là tay thiện xạ, lúc lâm trận lại dũng mãnh phi thường, cứ một trăm người hợp thành một đội, reo hò xông vào khiến cho trận thế của quân Liêu bị rối loạn. Người Nữ Chân tuy nhân số không đông nhưng dũng mãnh thiện chiến, thống soái quân Liêu thấy tình hình bất lợi, lại sợ Tiêu Phong dẫn theo đồng bọn phản công thành ra hai mặt thụ địch, liền vội vã thu binh rút lui vào trong thành.

Đoàn người Nữ Chân kẻ thì để trần nửa thân trên, kẻ thì mặc quần áo da thú, cạo sạch tóc trước trán, phía sau tết thành đuôi sam, ai nấy đều mặt mày dữ tợn, giết chết địch nhân thì lập tức cắt lấy thủ cấp đeo vào sau lưng. Quần hùng ở trên giang hồ đều nhìn thấy giết người như cơm bữa, thế nhưng lại chưa từng gặp chuyện man rợ thế này, không ai là không kinh hãi.

Đúng lúc này, một gã thợ săn cao lớn cưỡi ngựa rẽ mọi người tiến ra, hưng phấn nói:

- Tiêu đại ca, Hoàn Nhan A Cốt Đả đến giúp huynh đây!

Tiêu Phong nhanh chóng giục ngựa ra đón, hai người nắm chặt tay nhau vô cùng thân thiết, chỉ thấy Hoàn Nhan A Cốt Đả vui vẻ nói:

- Hôm trước thám tử báo tin huynh bị tên hoàng đế chó má kia bắt giam nên đệ vội đem quân đến cứu. May mà huynh không bị làm sao, đệ vui mừng lắm.

Tiêu Phong khẽ mỉm cười, vui mừng nói:

- Đa tạ hiền đệ đã đến cứu viện. Chúng ta lâu ngày không gặp nhau, đi tìm chỗ nào uống một bữa thật say thôi!

Hoàn Nhan A Cốt Đả khẽ gật đầu, hoan hỉ nói:

- Huynh nói đúng lắm, chúng ta đi thôi!

Hoàn Nhan A Cốt Đả cùng với Tiêu Phong cưỡi ngựa đi đến một ngọn đồi cách đó không xa thì lấy một túi rượu đeo bên hông ngựa ra đưa cho Tiêu Phong, hào sảng nói:

- Ca ca, uống đi!

Tiêu Phong đưa tay đón lấy, uống một hơi ừng ực cạn hết một nửa rồi đưa lại cho Hoàn Nhan A Cốt Đả, y uống sạch chỗ còn lại rồi phấn khích nói:

- Chi bằng ca ca theo đệ đến Trường Bạch Sơn, săn bắn uống rượu, tiêu dao khoái hoạt.

Tiêu Phong khẽ gật đầu, ngập ngừng nói:

- Hiền đệ, các vị anh hùng hào kiệt từ Trung Nguyên đến đây tương cứu, ta phải tiễn bọn họ đến Nhạn Môn Quan trước, sau đó sẽ quay về chỗ đệ.

Hoàn Nhan A Cốt Đả khẽ mỉm cười, mừng rỡ nói:

- Bọn Nam man đa số không phải người tốt, đệ cũng chẳng muốn gặp làm gì.

Đoàn người Nữ Chân nhanh chóng đi về phía bắc, quần hùng nhìn thấy bọn họ đi lại như gió, kiêu dũng phi thường thì không khỏi cảm thấy may mắn vì không phải đối đầu với đám người này. May mà bộ tộc Nữ Chân dân cư thưa thớt, nếu không thì đừng nói Đại Liêu, ngay cả Đại Tống cũng sẽ phải khốn khổ với bọn họ.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.