Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Quả Báo Ứng

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Đột nhiên ngoài cửa có giọng nói nghiêm khắc vang lên:

- Sai bét, sai bét! Công tử đường đường là họ Mộ Dung, sao lại đổi sang họ Đoàn cho được? Vẫn biết phục hưng Yên quốc gian nan cùng cực, nhưng chúng ta cứ tận tụy mà làm, không thành công cũng thành nhân. Bây giờ công tử bái lạy một kẻ người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, nhận làm nghĩa phụ, dù có lên làm hoàng đế cũng chẳng quang vinh gì đâu!

Mộ Dung Phục nghe thấy Bao Bất Đồng ăn nói vô lễ thì hết sức căm tức, nhưng y lại là thuộc hạ tâm phúc, mà mình đang lúc cần người, không tiện nổi giận, chỉ lạnh lùng nói:

- Bao tam ca, chuyện đời nhiều chỗ ngoắt ngoéo, tam ca không hiểu được đâu.

Bao Bất Đồng lắc đầu nói:

- Sai bét, sai bét! Bao Bất Đồng này mặc dù ngu xuẩn, nhưng cũng đoán được mấy phần dụng ý của công tử, công tử định bụng bây giờ đổi thành họ Đoàn, sau này nắm giữ binh quyền sẽ đổi lại họ Mộ Dung, đổi luôn quốc hiệu Đại Lý thành Yên quốc, rồi sẽ khởi binh công đánh Đại Tống, Đại Liêu khôi phục giang sơn. Dự định của công tử tuy to lớn thật, nhưng công tử sẽ biến thành kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa...

Bao Bất Đồng còn chưa dứt lời thì sau lưng đã trúng một phát chưởng nặng nề, thật không ngờ nổi vị công tử gia được mình phò tá từ lúc mới sinh đến lúc trưởng thành lại có thể hạ độc thủ tàn nhẫn đến thế, miệng phun máu tươi, trực tiếp mất mạng. Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Phong Ba Ác nghe Bao Bất Đồng lý luận với Mộ Dung Phục, tuy rằng có chút quá đáng, nhưng lại hợp tình hợp lý, không ngờ Mộ Dung Phục lại trực tiếp hạ độc thủ, ba người giật mình kinh hãi, xông luôn vào trong.

Công Dã Càn và Phong Ba Ác ôm xác Bao Bất Đồng mà khóc thảm thiết, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phục trừng trừng đầy vẻ hận thù, Đặng Bách Xuyên dõng dạc hỏi:

- Công tử gia, bản tính Bao tam đệ thích tranh luận với người khác, công tử cũng đã biết rồi. Dù hắn có vô lễ với công tử, nhưng cũng xuất phát từ thiện ý, tại sao công tử lại hạ sát thủ?

Thực ra Mộ Dung Phục không tức giận Bao Bất Đồng vì tội vô lễ, mà vì đối phương chẳng kiêng nể gì mà nói toẹt mưu đồ trong thâm tâm y ra, Mộ Dung Phục sợ rằng Đoàn Diên Khánh sinh lòng nghi kỵ, mưu đồ khôi phục Yên quốc khó lòng thành tựu, trong lúc cấp bách đành hạ độc thủ, lúc này chỉ thở dài nói:

- Bao Bất Đồng nói năng bậy bạ, ta thành tâm bái Đoàn điện hạ làm nghĩa phụ, thế mà hắn lại dám ly gián tình nghĩa phụ tử của chúng ta, làm sao tha thứ cho được?

Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn và Phong Ba Ác đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu, Đặng Bách Xuyên hiên ngang nói:

- Công tử gia, bốn huynh đệ tại hạ tuy chưa kết nghĩa kim lan, nhưng đã nguyện cùng sống chết, chắc công tử cũng biết rồi?

Mộ Dung Phục cau mày đáp:

- Phải chăng Đặng đại ca muốn báo thù cho Bao tam ca? Vậy thì ba vị cứ tiến lên đi, Mộ Dung Phục này đâu có sợ gì?

Đặng Bách Xuyên khẽ lắc đầu, chua xót nói:

- Bọn tại hạ vốn là gia thần Mộ Dung Gia, đâu dám động thủ với công tử? Hợp ý thì ở, không hợp thì đi, bọn tại hạ không thể theo hầu công tử được nữa, xin công tử bảo trọng!

Ba người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Phong Ba Ác đồng thời vái dài sát đất, sau đó Phong Ba Ác liền vác thi thể Bao Bất Đồng lên vai, ba người rảo bước đi ra khỏi cửa, cũng không ngoảnh mặt lại nữa, Mộ Dung Phục cười mấy tiếng khô khan rồi cung kính nói:

- Nghĩa phụ minh xét! Bốn người bọn họ đều là gia thần đã theo hài nhi nhiều năm, nhưng hài nhi vì muốn giữ lòng trung với Đoàn Gia mà phải giết một đuổi ba, hài nhi đối với Đại Lý một lòng son sắt, quyết không có ý nào khác.

Đoàn Diên Khánh gật đầu nói:

- Hay lắm! Hay lắm!

Mộ Dung Phục biết bây giờ phải cố lập công với Đoàn Diên Khánh để chứng tỏ giá trị của mình, bèn gằn giọng hỏi:

- Trấn Nam Vương, sau khi vương gia quay về Đại Lý lên ngôi hoàng đế, dự định ở ngôi bao lâu thì sẽ truyền lại cho nghĩa phụ ta?

Đoàn Chính Thuần hững hờ đáp:

- Bản vương thân thể tráng kiện, ít ra cũng phải ở ngôi khoảng ba mươi năm, khi đó Đoàn Dự con ta cũng năm mươi tuổi, nó làm hoàng đế chắc phải ba mươi năm nữa, như vậy là phải sáu mươi năm...

Mộ Dung Phục bực mình quát:

- Ăn nói bậy bạ! Ai mà chờ lâu thế được? Ta ra lệnh cho ngươi trong vòng một tháng phải lên ngôi hoàng đế, sau một tháng nữa thì phải truyền ngôi cho nghĩa phụ ta.

Đoàn Chính Thuần lúc này đã nhận định rõ tình hình, Đoàn Diên Khánh và Mộ Dung Phục phải dùng mình làm bậc thang để trèo lên đế vị, bây giờ bọn chúng chưa dám làm gì, dù có địch nhân đến đây thì bọn chúng cũng sẽ hết sức bảo hộ, bây giờ chỉ có tính mạng Đoàn Dự là rất nguy hiểm, bèn cười ha hả nói:

- Ngôi vị hoàng đế của ta chỉ có thể truyền cho Đoàn Dự con ta, truyền sớm truyền muộn cũng đâu có sao, nhưng muốn truyền cho người ngoài thì không được đâu!

Mộ Dung Phục sắc mặt lạnh lẽo nói:

- Được rồi! Bây giờ ta chém thằng lỏi Đoàn Dự một nhát, thử xem ngươi có truyền ngôi cho vong hồn của hắn được không?

Mộ Dung Phục rút trường kiếm ra chĩa thẳng vào ngực Đoàn Dự, Đoàn Chính Thuần cười khẩy nói:

- Ngươi xem Đoàn Chính Thuần này là người thế nào? Ngươi giết nó xong, chẳng lẽ ta lại để ngươi đắc ý? Nếu ngươi muốn giết thì cứ việc giết ta luôn một thể.

Mộ Dung Phục ngần ngừ không quyết, lúc này mà muốn giết chết Đoàn Dự thì chỉ giơ tay lên một cái là xong, thế nhưng Đoàn Chính Thuần sẽ vì mối thù giết con mà không nghĩ đến tính mạng nữa, ngôi vị hoàng đế khó lòng lấy nổi, bỗng nhiên nhớ ra Đoàn Chính Thuần là người phong lưu lãng mạn, yêu mỹ nhân hơn giang sơn, bèn trỏ mũi kiếm vào ngực Cam Bảo Bảo, nghiêm giọng nói:

- Trấn Nam Vương, chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, hành động mau lẹ nói sao làm vậy. Vương gia ưng thuận thì tại hạ sẽ giải thuốc mê cho tất cả mọi người, rồi sẽ bày tiệc tạ tội, chúng ta hóa thù thành bạn, há chẳng tốt ư? Còn nếu vương gia vẫn không ưng thuận, lưỡi kiếm này sẽ đâm tới!

Đoàn Chính Thuần thực sự chẳng coi ngôi vị hoàng đế quan trọng bằng hồng nhan tri kỷ, nhưng nếu y gật đầu ưng thuận thì Mộ Dung Phục sẽ tâng công với Đoàn Diên Khánh mà giết Đoàn Dự ngay lập tức, ông không nỡ nhìn, liền quay mặt đi, Mộ Dung Phục lại hùng hổ la lên:

- Tại hạ sẽ đếm từ một đến ba, nếu vương gia không ưng thuận thì đừng trách Mộ Dung Phục này hạ thủ vô tình. Một, hai, ba!

Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Phục trực tiếp đâm trường kiếm xuống, nghe ối một tiếng, trường kiếm đã xuyên thủng ngực. Cam Bảo Bảo lúc này máu me đầm đìa, nhưng không phải máu của bà, mà chính là Chung Vạn Cừu trong lúc nguy cấp vọt tới đỡ cho, lúc này y đã trúng độc mất hết nội lực, đỡ một kiếm này trực tiếp mất mạng, không kịp nói lời trăn trối.

Cam Bảo Bảo ôm lấy thi thể của Chung Vạn Cừu, cuống quýt kêu lên:

- Vạn Cừu, ông... ông làm sao rồi?

Mộ Dung Phục tiếp tục đâm kiếm về phía Cam Bảo Bảo, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, đột nhiên nghe keng một tiếng, thanh kiếm trong tay Mộ Dung Phục trúng phải kiếm khí vô hình liền bật ra xa, chính là Vô Cực Tử kịp thời chạy đến chi viện. Lại nghe soạt một tiếng nữa, Mộ Dung Phục bị kiếm khí đâm trúng bả vai, y biết rằng còn chần chừ nữa thì sẽ mất mạng ngay, liền thét một tiếng thật to, rồi nhảy qua cửa sổ chạy biến mất tăm.

Vô Cực Tử cũng không đuổi theo, nhanh chóng ra chiêu chế trụ Đoàn Diên Khánh và Vân Trung Hạc, đảm bảo an toàn cho mấy người Đoàn Chính Thuần. Vô Cực Tử sau đó lại dùng Lục Mạch Thần Kiếm cắt đứt dây trói giải thoát cho Đoàn Dự, để y canh phòng xung quanh cẩn thận, còn bản thân thì tập trung chữa trị thương thế, hồi phục cho Chung Vạn Cừu, Chung Linh lúc này đang ôm chầm lấy Cam Bảo Bảo mà khóc oà lên, tuy Chung Vạn Cừu không phải phụ thân ruột thịt của nàng nhưng công ơn dưỡng dục mười mấy năm qua cũng không phải là giả, tình cảm hết sức lớn lao.

Đoàn Dự nhìn chằm chằm vào Đoàn Diên Khánh, tức giận quát:

- Lão gian tặc, ngươi nhiều lần đối địch với chúng ta thì không nói, nhưng Nhạc lão tam chính là tam đệ của ngươi, sao ngươi nhẫn tâm giết lão? Ta phải báo thù cho đệ tử của ta!

Đoàn Dự nhặt một cây trượng ở dưới đất đập xuống đầu Đoàn Diên Khánh, Đao Bạch Phượng hoảng hốt thét lên:

- Dự Nhi, không được! Ngươi không được phạm vào tội đại ác...

Đoàn Dự chẳng hiểu gì cả, ngập ngừng hỏi:

- Hài nhi... làm gì mà phạm vào tội đại ác? Không giết lão gian tặc này không được!

Đao Bạch Phượng hốt hoảng kêu lên:

- Dự Nhi, lão Đoàn Diên Khánh đó mới thực sự là cha ruột của ngươi. Ngươi chớ có sát hại lão... mà mang đại tội giết cha...

Lời nói vừa dứt, mọi người lập tức nhao nhao cả lên, Đoàn Dự tưởng như sét đánh ngang tai, miệng há hốc ra, run giọng nói:

- Mẫu thân, không phải thế đâu, không phải thế đâu!

Đoàn Chính Thuần cũng tựa hồ không tin vào tai mình nữa, run run nói:

- Phượng Hoàng Nhi, nàng... nàng...

Đao Bạch Phượng nước mắt rưng rưng nói:

- Thuần ca, thiếp... là thiếp có lỗi với chàng...

Đoàn Chính Thuần trân trân nhìn Đao Bạch Phượng, nghĩ đến bản thân đường đường là một vương gia cao quý lại bị cắm sừng lên đầu, tức giận đến mức thổ huyết, đầu óc quay cuồng trực tiếp ngất đi. Mọi người bất đắc dĩ nhìn nhau cười khổ, Đoàn Chính Thuần đi đến đâu lưu tình đến đó, con rơi con vãi lưu lạc khắp nơi, cuối cùng nhi tử mà mình tận tâm nuôi dưỡng mười mấy năm trời lại không phải là cốt nhục ruột thịt, đây cũng xem như nhân quả báo ứng.

Đoàn Diên Khánh thấy Đoàn Dự thủy chung vẫn không chịu nhận mình là phụ thân, đưa tay lên rồi lại hạ xuống, hạ tay xuống rồi lại đưa lên, mãi không quyết định được chủ ý, bèn khàn khàn nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, muốn xuất thủ thì xuất thủ ngay, sao lại rụt rè như vậy?

Đoàn Diên Khánh nói xong liền ưỡn ngực ra để chờ Đoàn Dự hạ thủ, trong lòng y đã chất chứa vô số nỗi niềm bi phẫn, nghĩ lại suốt cuộc đời mình chẳng làm được chuyện gì, thà chết dưới tay nhi tử, thì mọi chuyện đều kết thúc, chỉ thấy Đoàn Dự nghiến răng rụt tay về nói:

- Mẫu thân không nói dối ta. Ta không giết ngươi!

Đoàn Diên Khánh biết rằng Đoàn Dự đã nhìn nhận mình là phụ thân, trong lòng vô cùng phấn khởi, bèn chống đôi trượng xuống đất, vọt mình đi luôn, chẳng thèm nhìn đến Vân Trung Hạc đang nằm ngất xỉu. Hoa Hách Cấn thấy Vân Trung Hạc nằm dưới đất thì nổi giận đùng đùng, vung đao chém ngay một nhát, Vân Trung Hạc liền đầu mình mỗi thứ một nơi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Chung Vạn Cừu lúc này cũng đã được Vô Cực Tử cứu tỉnh trở lại, nhưng mà đầu óc không được bình thường, nhớ nhớ quên quên. Cam Bảo Bảo trong lòng hết sức chua xót, nghĩ bụng sẽ một lòng một dạ chăm sóc y đến hết đời, không tơ tưởng gì đến người khác nữa.

Mọi người nhanh chóng thu xếp lên đường đi về phía nam, trên đường đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, Vô Cực Tử lúc này đang ôn nhu ôm Vương Ngữ Yên vào lòng, an ủi nói:

- Chết đi như vậy có lẽ là kết thúc nhẹ nhàng cho hắn, không phải bận tâm vương đồ bá nghiệp làm gì, muội cũng đừng quá bi thương...

Vương Ngữ Yên cũng chỉ chua xót gật đầu không nói gì. Nguyên lai Mộ Dung Phục chạy trốn không được bao xa thì lại gặp phải truy binh của Lý Thanh Lộ phái đến, y vốn đã bị trọng thương, còn phải đấu với vô số võ sĩ Tây Hạ, cuối cùng kiệt lực mà chết. Tuy Vương Ngữ Yến không còn tình cảm lưu luyến gì với Mộ Dung Phục nhưng cũng không muốn nhìn thấy đối phương đi vào ma đạo, sai càng thêm sai, cuối cùng uổng phí một đời như vậy.

Mấy ngày sau đó, Đại Lý lễ nghi trùng trùng, trước tiên là đại lễ Đoàn Chính Minh xuất gia tại Thiên Long Tự, lấy pháp danh Bản Trần. Đoàn Chính Thuần suất lĩnh văn võ bá quan cùng dân chúng đưa tiễn, chư tăng Thiên Long Tự dưới sự dẫn dắt của Bản Nhân Phương Trượng cũng mở đàn cúng bái, cầu cho Đại Lý quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.

Sau đó triều đình long trọng tổ chức đại lễ đăng cơ, Đoàn Chính Thuần lên ngôi hoàng đế, ông cũng không để ý chuyện cũ, phong Đao Bạch Phượng làm hoàng hậu, phong Đoàn Dự làm thái tử, còn lại mấy người Tần Hồng Miên, Nguyễn Tinh Trúc, Lý Thanh La cũng được phong làm quý phi. Mộc Uyển Thanh, Vương Ngữ Yên, Chung Linh, A Châu và A Tử cũng được phong làm công chúa, sau đó Đoàn Chính Thuần cũng phong vương khác họ cho Vô Cực Tử, rồi ban hôn với chúng nữ, có thể nói là diễm phúc không cạn.

Cao Thăng Thái lúc này đã qua đời, nên Đoàn Chính Thuần phong cho nhi tử của y là Cao Thái Minh làm thừa tướng, đứng đầu các quan, bốn người Chử Cổ Phó Chu được phong làm tướng quân, chấp chưởng binh quyền. Đại Lý cũng phái sứ thần đi các nước Đại Tống, Đại Liêu, Thổ Phồn, Tây Hạ báo cáo tiên hoàng thoái vị, tân hoàng đăng cơ, các quốc gia đều đưa lễ đến chúc mừng.

Trong thời gian này, thế cục thiên hạ cũng biến đổi phức tạp. Đương kim hoàng đế Đại Tống là Tống Triết Tông, tên thật Triệu Hú, tuy đã lên ngôi chín năm nhưng tất cả quyền hành trong triều đều nằm trong tay thái hoàng thái hậu Cao thị. Nhưng Cao thị lâm trọng bệnh mà mất, Triệu Hú liền đích thân chấp chính, lập tức thi hành biến pháp, một số cựu thần như huynh đệ Tô Thức, Tô Triệt... lần lượt bị giáng chức, sau đó y lại trong dụng mấy tên hoạn quan Nhạc Sĩ Tuyến, Lưu Duy Giản và Lương Tòng Chính, từ triều đình đến dân gian đều bị bao phủ một bầu không khí ảm đạm.

Động tĩnh của quần thần Đại Tống đều được thám tử của Đại Liêu báo về rất nhanh. Gia Luật Hồng Cơ nhận được tin tức thái hoàng thái hậu Cao thị đã chết, hoàng đế Triệu Hú còn nhỏ tuổi đã giáng chức đại thần, thi hành biến pháp thì vô cùng vui mừng, bèn phong cho Tiêu Phong làm Bình Nam Đại Nguyên Soái thống lĩnh ba quân, xua quân nam tiến tấn công Đại Tống.

Tiêu Phong bởi vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng dân chúng vô tội bị chiến tranh tàn sát nên đã hết sức can ngăn, Gia Luật Hồng Cơ đang khí thế hừng hực mà lại bị dội một gáo nước lạnh lên đầu thì vô cùng tức giận, nhưng nể tình kết nghĩa nên cũng không làm khó Tiêu Phong. Tiêu Phong cuối cùng nản lòng thoái chí, muốn xin được từ quan về ở ẩn, nhưng Gia Luật Hồng Cơ lại sinh lòng nghi kỵ, Tiêu Phong đã biết rất nhiều bí mật quân cơ của Đại Liêu, nếu như đi báo tin cho Đại Tống thì sẽ là một mối nguy lớn của Đại Liêu, bèn hạ lệnh bắt giữ Tiêu Phong, không cho y được toại nguyện.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.