Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Quân Vạn Mã

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Quần hùng nhanh chóng rút lui về phía tây, Vô Cực Tử dẫn theo thuộc hạ của Linh Thứu Cung làm lộ thứ nhất, Đoàn Dự dẫn theo binh mã Đại Lý làm lộ thứ hai, Huyền Độ Đại Sư của Thiếu Lâm Tự dẫn theo nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên làm lộ thứ ba, Tiêu Phong dẫn theo bang chúng của Cái Bang đi sau đoạn hậu. Bốn lộ nhân mã đi cách nhau chừng vài dặm, thám tử cưỡi ngựa chạy tới chạy lui để truyền tin, nếu có quân địch thì sẽ ứng cứu lẫn nhau. Mọi người đi suốt ngày, đến tối nghỉ lại ở nơi sơn dã, vẫn chưa thấy quân Liêu đuổi theo, ai nấy cũng thấy yên tâm.

Tiêu Phong chậm rãi đi đến bên cạnh Vô Cực Tử, khẩn cầu nói:

- Vô Cực Tử huynh đệ, ta có chuyện này muốn nhờ vả, hy vọng huynh đệ có thể đáp ứng.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, ung dung nói:

- Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ hết lòng hết sức, Tiêu huynh không cần khách khí.

Tiêu Phong khẽ mỉm cười, vui mừng nói:

- Vậy thì tốt quá! Ta vốn là người Khiết Đan, Cái Bang lại là bang phái Đại Tống, ta không thể quay lại làm bang chủ của Cái Bang được. Cái Bang nếu muốn đưa một vị anh hùng lên làm bang chủ, trong thời gian ngắn chưa chắc có thể tìm được nhân tài thích hợp, theo quy củ tổ truyền của Cái Bang thì bang chủ nhất định phải biết được hai môn tuyệt kỹ Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp. Chỉ là muốn học được hai môn võ công này thì phải có ngộ tính rất mạnh, nhìn quanh rất nhiều bằng hữu ở đây cũng chỉ có Vô Cực Tử huynh đệ là người thích hợp nhất, hy vọng huynh đệ có thể lĩnh ngộ được, sau này truyền lại cho bang chủ kế nhiệm của Cái Bang.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, lập tức thi triển toàn bộ mười tám chiêu thức của Hàng Long Thập Bát Chưởng tinh diệu vô song, cương nhu hòa hợp, khiến cho Tiêu Phong kinh ngạc không thôi, không ngờ đối phương đã tinh thông nhuần nhuyễn Hàng Long Thập Bát Chưởng rồi. Tiêu Phong cũng nhanh chóng lấy Đả Cẩu Bổng đến, đem yếu quyết của Đả Cẩu Bổng Pháp nói cho Vô Cực Tử nghe, Vô Cực Tử cẩn thận nghiên cứu một chút, rất nhanh liền lĩnh ngộ được tinh hoa võ học của môn công phu này.

Đả Cẩu Bổng Pháp là tuyệt kỹ trấn bang của Cái Bang, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, được thi triển theo đường lối tứ lạng bạt thiên cân, lấy nhu khắc cương vô cùng tinh diệu, "Đả Cẩu" không phải là đánh chó mà là đánh kẻ trên người có mùi chó. Đả Cẩu Bổng Pháp được áp dụng theo tám chữ khẩu quyết, bao gồm Khiêu Tự Quyết, Phong Tự Quyết, Chuyển Tự Quyết, Bạn Tự Quyết, Dẫn Tự Quyết, Tróc Tự Quyết, Triền Tự Quyết và Phách Tự Quyết, mỗi khẩu quyết lại có nhiều biến hóa khác nhau tạo thành vô số chiêu thức lợi hại. Không giống với Hàng Long Thập Bát Chưởng có thể tùy ý truyền cho người khác, Đả Cẩu Bổng Pháp nhất định chỉ được truyền cho bang chủ thôi, do bang chủ tiền nhiệm truyền lại cho bang chủ kế nhiệm, lần này Tiêu Phong cũng bởi vì bất đắc dĩ nên mới không thể không truyền lại Đả Cẩu Bổng Pháp cho Vô Cực Tử.

Ban đêm quần hùng nghỉ lại bên sườn núi, đến nửa đêm bỗng có người kinh hoàng kêu lên khiến cho ai nấy đều giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy ba phía đông, nam, bắc lửa cháy ngất trời. Xem ra Gia Luật Hồng Cơ lần này bại trận dưới tay người Nữ Chân, bao nhiêu phẫn uất trong lòng đều trút hết lên đầu bách tính vô tội, trên đường tiến quân tây chinh cứ thấy người là giết, thấy nhà là đốt. Quần hùng trong lòng đều vô cùng căm phẫn, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt, chỉ muốn cùng với quân Liêu quyết một trận tử chiến.

Huyền Độ Đại Sư khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Kiều bang chủ, quân Liêu ba mặt giáp công, không biết Nhạn Môn Quan có giữ được chăng? Lão nạp đã phái người đi trước báo tin, thế nhưng thống soái giữ ải nhu nhược, không dám phát binh chống lại thiết kỵ Khiết Đan.

Tiêu Phong cũng không biết nên trả lời ra sao, nhẹ giọng hỏi:

- Đại sư, phụ thân của tại hạ ở quý tự có mạnh khỏe không?

Huyền Độ Đại Sư không khỏi có chút ngạc nhiên, gật đầu nói:

- Lệnh tôn đã quy y tam bảo, thanh tu trong hậu viện của Thiếu Lâm Tự. Lão nạp cũng không thông báo về chuyện của Kiều bang chủ để cho lệnh tôn không phải bận lòng trần tục.

Tiêu Phong khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Tại hạ muốn gặp phụ thân để hỏi một câu, nếu như quân Liêu đến đánh Thiếu Lâm Tự thì người sẽ xử trí ra sao?

Huyền Độ Đại Sư cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói:

- Đương nhiên là hết sức kháng địch, bảo vệ phật pháp, không phải thế sao?

Tiêu Phong khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Thế nhưng gia phụ là người Khiết Đan, làm sao có thể vì người Hán mà giết hại đồng tộc?

Huyền Độ Đại Sư trầm ngâm một hồi rồi nhỏ nhẹ nói:

- Kiều bang chủ vốn là người Khiết Đan mà bỏ chỗ tối ra chỗ sáng, thật đáng kính phục.

Tiêu Phong khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Đại sư là người Hán thì nghĩ người Hán là sáng mà người Khiết Đan là tối, thế nhưng người Khiết Đan chúng tôi lại nghĩ Đại Liêu là sáng, Đại Tống là tối. Tổ tiên chúng tôi đã bị người Yết tàn sát, lại bị người Tiên Ti hiếp đáp, chạy hết chỗ này đến chỗ khác vô cùng khốn khổ. Đến thời Đại Đường, người Hán võ công cực thịnh, đã giết không biết bao nhiêu dũng sĩ Khiết Đan, đã cướp không biết bao nhiêu phụ nữ Khiết Đan, đến bây giờ người Hán võ công không được như trước thì người Khiết Đan lại quay trở lại tấn công người Hán. Giết qua giết lại như thế, không biết bao giờ mới thôi?

Huyền Độ Đại Sư lặng thinh một lúc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Đoàn Dự cũng chậm rãi ngâm nga bài thơ "Chiến Thành Nam" của Lý Bạch, thanh âm vang đi rất xa nhưng giọng điệu lại đầy vẻ ai oán thê lương.

"Dã chiến cách đấu tử,

Bại mã hào minh hướng thiên bi.

Ô diên trác nhân trường,

Hàm phi thướng quải khô thụ chi.

Sĩ tốt đồ thảo mãng,

Tướng quân không nhĩ vi.

Nãi tri binh giả thị hung khí,

Thánh nhân bất đắc dĩ nhi dụng chi."

Huyền Độ Đại Sư trầm ngâm một hồi, chầm chậm nói:

- Chỉ khi nào tất cả đế vương và tướng lĩnh trong thiên hạ đều tin tưởng phật pháp, lấy từ bi làm gốc thì lúc đó mới không còn thảm cảnh chiến tranh.

Tiêu Phong khẽ gật đầu, ảo não nói:

- Không biết đến năm nào tháng nào mới có được cảnh tượng thái bình như thế...

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, cảm khái nói:

- Thiên hạ đại thế, tan rồi lại hợp, hợp lại rồi tan, ngươi tranh ta đoạt một hồi, cuối cùng hết thảy cũng sẽ về với cát bụi mà thôi...

Trời vừa sáng, mọi người lập tức lên ngựa chạy nhanh về phía tây, khi còn cách Nhạn Môn Quan chừng hơn mười dặm thì phía đông bỗng nhiên vọng đến tiếng reo hò long trời lở đất. Quần hùng quay lại nhìn thì thấy cát bụi mù mịt, rõ ràng là thiết kỵ Đại Liêu đã sắp đuổi đến nơi, cứ nghe âm thanh thế này thì phải có đến mấy vạn binh mã. Quần hùng đã từng thấy rất nhiều những trận ác đấu trên giang hồ, ai cũng hiệp can nghĩa đảm, hào khí đầy mình, thế nhưng nhìn thấy thanh thế thiên quân vạn mã thì mặt cũng không khỏi biến sắc, kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Phong nhanh chóng trấn tĩnh lại, lập tức hô lên:

- Các vị huynh đệ, quân Liêu người đông thế mạnh, cần gì phải chết uổng vô ích. Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt!

Quần hùng nhanh chóng giục ngựa đi đến bên ngoài Nhạn Môn Quan, chỉ là cửa thành lúc này đã bị đóng chặt, trên mặt thành có một tên võ quan Đại Tống đang đứng hiên ngang, dõng dạc nói:

- Chỉ huy sứ trấn thủ Nhạn Môn Quan là Trương tướng quân có lệnh: Nhạn Môn Quan chính là cửa ải trọng yếu phía bắc của Đại Tống, hiện tại thiết kỵ Đại Liêu đã sắp đến nơi, chỉ có lương dân Đại Tống mới được phép đi vào, còn lại những ai không phải là người Đại Tống thì phải ở bên ngoài!

Quần hùng ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy vô cùng tức giận. Đoàn Dự cùng với thuộc hạ là người Đại Lý, còn đám đệ tử của Linh Thứu Cung thì lại càng phức tạp, đủ cả người của các nước Tây Hạ, Thổ Phồn..., nếu chỉ có người Đại Tống được vào trong ải thì phần lớn người của Đại Lý và Linh Thứu Cung sẽ không được vào, khiến cho mọi người bức xúc không thôi.

Huyền Độ Đại Sư vội vàng ngăn cản mọi người náo động, chắp tay nói:

- Xin tướng quân minh giám, chúng tôi ở đây có rất nhiều đồng bạn, có người Đại Lý, có người Tây Hạ, nhưng tất cả đều liên thủ với nhau chống lại quân Liêu, sao còn phải phân biệt là người Đại Tống hay không phải là người Đại Tống?

Võ quan khẽ lắc đầu, khinh khỉnh nói:

- Nhạn Môn Quan là cửa ải then chốt phía bắc của Đại Tống, quan trọng biết nhường nào? Binh mã Đại Liêu đã đến nơi, nếu ta khinh suất mở cửa quan để cho quân Liêu thừa cơ tiến vào, đại họa tày trời như vậy ai có thể chịu trách nhiệm?

Ngô Trường Phong không nhịn được nữa, gằn giọng quát:

- Ngươi bớt la lối một câu, mau mau mở cửa thì có phải bây giờ xong chuyện rồi không?

Võ quan nổi giận đùng đùng, nghiến răng quát:

- Lão ăn mày kia, trước mặt bản quan, ai cho ngươi được mở miệng?

Võ quan giơ tay lên một cái, hơn nghìn tên cung tiễn thủ phục sẵn trên mặt thành lập tức xuất hiện, giương cung nhắm vào đoàn người dưới chân thành, chỉ thấy võ quan hét lên:

- Mau mau lui ra! Các ngươi nếu còn đứng đó nói lời xằng bậy làm loạn lòng quân, bản quan nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình!

Đúng lúc này, tiếng trống thúc quân đột nhiên vang lên ầm ầm, quân Liêu lúc này cũng đã đến nơi, tuy nhiên cũng chỉ có tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng áo giáp loảng xoảng và tiếng cờ bay phần phật trong gió, còn tuyệt nhiên không thấy tiếng người huyên náo, chứng tỏ kỷ luật quân Liêu vô cùng nghiêm chỉnh. Thiết kỵ Đại Liêu chia thành từng đội kéo tới, đến khi trong tầm bắn tên thì lập tức dừng lại, chỉ trong chốc lát mà chiến kỳ đã bay rợp trời ở cả ba hướng đông, tây, bắc, binh mã không biết bao nhiêu mà kể.

Tiêu Phong khẽ thở dài một hơi, nghiêm giọng nói:

- Các vị không nên vọng động, để tại hạ đi đến nói chuyện với hoàng thượng.

Tiêu Phong mặc cho mọi người khuyên can, lập tức giục ngựa tiến ra, hai tay giơ cao lên đỉnh đầu để chứng tỏ không mang theo vũ khí, lớn tiếng hô:

- Bệ hạ, Tiêu Phong có mấy lời muốn nói, xin mời bệ hạ ra đây!

Thanh âm truyền đi rất xa, mười mấy vạn binh sĩ Đại Liêu không ai là không nghe rõ, mọi người bất giác đều biến sắc. Chỉ thấy từ trong đại quân truyền ra tiếng tù và vang dội, thiên quân vạn mã tựa như sóng biển dạt sang hai bên, tám tên kỵ sĩ tiến ra, trên tay cầm tám lá cờ màu vàng tung bay trước gió. Phía sau là những đội quân cầm tay trường mâu, đao phủ, cung tiễn, thuần bài chia ra hai bên tiến lên, cuối cùng là mười tên đại tướng trong mặc áo giáp, ngoài khoác cẩm bào, bảo vệ Gia Luật Hồng Cơ tiến ra khỏi trận.

Quân Liêu đưa tay trước ngực, đồng thanh hô lên:

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Tiếng hô vang dội mang theo khí thế thiên quân vạn mã chấn động cả sơn cốc, binh sĩ Đại Tống trên quan ải nhìn thấy uy thế bên địch như vậy thì ai nấy đều vô cùng bàng hoàng. Chỉ thấy Gia Luật Hồng Cơ giơ cao bảo đao trong tay, quân Liêu lập tức im phăng phắc, yên lặng như tờ.

Vô Cực Tử trầm ngâm một chút rồi quay sang nhìn Đoàn Dự, bình tĩnh nói:

- Địch nhân người đông thế mạnh, kỷ luật nghiêm minh, có quyết một trận tử chiến thì cũng vô ích, cầm tặc cầm vương mới là thượng sách. Đoàn Dự, ngươi hãy yểm hộ cho ta!

Đoàn Dự cũng hiểu ý gật đầu, thế nhưng chúng nữ lại nhất quyết không chịu để cho Vô Cực Tử dấn thân vào hiểm cảnh, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:

- Ta còn nợ các nàng một hôn lễ long trọng, ta sẽ không chết đâu!

Vô Cực Tử nhanh chóng phi thân rời đi, mặc cho chúng nữ bất lực hét lên. Tiêu Phong vừa mới nhảy xuống ngựa thì đã thấy bên người có hai thân ảnh vọt tới nhanh như thiểm điện, xông thẳng đến trước mặt Gia Luật Hồng Cơ, không phải ai khác mà chính là Vô Cực Tử và Đoàn Dự.

Lúc Gia Luật Hồng Cơ xuất trận đã sớm đề phòng chuyện giữa chốn thiên quân bắt tướng giống như Tiêu Phong lần trước bắt được Gia Luật Niết Lỗ Cổ. Chỉ thấy chỉ huy sứ của đội thân binh quát lên một tiếng, hơn ba trăm tên thuẫn bài thủ lập tức xếp thành một bức tường chắn trước mặt Gia Luật Hồng Cơ. Đám trường mâu thủ, đao phủ thủ nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn ngay, cung tiễn thủ cũng lập tức bắn ra mưa tên dữ dội.

Thế nhưng khi những mũi tên còn cách người Vô Cực Tử chừng khoảng ba thước thì lại giống như gặp phải một bức tường vô hình, tuy mềm nhũn nhưng lại rất dẻo dai, mũi tên cũng không hề bật ngược trở lại như gặp vật cản mà lại rơi loảng xoảng xuống mặt đất. Vô Cực Tử nhanh chóng thi triển Lăng Ba Vi Bộ xuất quỷ nhập thần, qua lại giữa thiên quân vạn mã như trong chốn không người, Đoàn Dự ở phía sau cũng đánh ra Lục Mạch Thần Kiếm biến ảo khôn lường để làm rối loạn thế trận của quân Liêu.

Khi Vô Cực Tử sắp tiếp cận được Gia Luật Hồng Cơ thì bức tường chân khí cũng mất đi hiệu lực, vô số trường mâu, đao phủ lập tức đâm mạnh về phía Vô Cực Tử, tình thế tưởng chừng vô cùng nguy hiểm nhưng toàn bộ binh khí đều bị gãy vụn, binh sĩ cũng bị phản chấn ra xa, đó chính là công dụng của Kim Cương Bất Hoại Thể Thần Công. Vô Cực Tử cũng chớp lấy thời cơ mượn đà phi thân nhảy vọt lên không vượt qua đám thuẫn bài thủ rồi hạ xuống đỉnh đầu Gia Luật Hồng Cơ, sau đó lập tức kéo y tuột xuống khỏi ngựa rồi nhanh chóng chạy ra khỏi vòng vây.

Binh sĩ Đại Liêu nhìn thấy hoàng đế đã bị kiềm chế thì ai nấy đều kinh hãi hét lên, cả đám như rắn mất đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì. Đoàn Dự ở bên ngoài cũng nhanh chóng chạy đến tiếp ứng cho Vô Cực Tử, mỗi người nắm lấy một bên vai của Gia Luật Hồng Cơ chạy như bay về phía Tiêu Phong. Quần hùng lúc này cũng đã chạy đến nơi, mọi người nhìn thấy Gia Luật Hồng Cơ đã bị chế trụ thì sĩ khí lập tức tăng lên không ngớt, cả đám hưng phấn hò hét náo động.

Tiêu Phong nhìn thấy hai bên sắp giao chiến với nhau thì vội vàng nói:

- Không ai được động đậy! Ta có chuyện muốn nói với hoàng đế Đại Liêu!

Quân Liêu cùng với quần hùng cũng lập tức dừng lại, hai bên đều sợ làm hại phe mình nên chỉ đứng xa xa hò hét chứ không dám tiến lên xung sát. Vô Cực Tử và Đoàn Dự cũng lùi lại mấy bước, chia ra đứng sau lưng Gia Luật Hồng Cơ để đề phòng y chạy trốn, đồng thời cũng ngăn ngừa đám cao thủ Khiết Đan xông ra cứu viện.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.