Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân Oán Tình Cừu

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Dương Quá nói vài câu khiêm nhường, sau đó ngưng khí đan điền, ngửa cổ mà hú. Tiếng hú càng lúc càng vang động, giống như tiếng sấm ì ầm xa xa, Quách Tương tuy hai tai đã đút nút, vẫn bị tiếng hú làm cho chấn động tâm trí, tái hết cả mặt. Nhất Đăng Đại Sư cũng thầm thán phục, nghĩ mình thời trẻ cũng không có được nội lực sung mãn thế này, bây giờ tuổi già suy giảm thì càng thua kém xa.

Sau thời gian cháy hết nửa nén nhang, có một bóng đen từ Hắc Long Đàm lướt tới, Dương Quá cũng ngừng hú, Quách Tương thở ra một hơi, chỉ nghe đối phương sẵng giọng nói:

- Đoàn hoàng gia cường hung bá đạo, bức ta đi ra diện kiến, rốt cuộc là để làm gì?

Nhất Đăng Đại Sư chỉ sang Dương Quá nói:

- Là Dương hiền điệt hú to mời người.

Anh Cô nghe Nhất Đăng Đại Sư nói vậy thì kinh nghi bất định, không ngờ rằng Dương Quá còn trẻ mà nội công đã thâm hậu như vậy, cố gắng trấn tĩnh, lạnh lùng nói:

- Lão bà tử xem như phục ngươi, Cửu Vĩ Linh Hồ ta sẽ cho ngươi, mau mau xéo đi cho ta.

Anh Cô cầm gáy linh hồ định ném về phía Dương Quá, Dương Quá vội vàng nói:

- Khoan đã! Nhất Đăng Đại Sư có việc cầu kiến, xin lão tiền bối hãy nghe đại sư nói.

Anh Cô lạnh lùng nhìn Nhất Đăng, hờ hững nói:

- Xin nghe Đoàn hoàng gia hạ chỉ!

Nhất Đăng Đại Sư thở dài nói:

- Nhân sinh như mộng, chuyện xưa đã qua, còn xưng hô theo lối cũ làm gì? Anh Cô, bà có nhận ra hắn không?

Nhất Đăng Đại Sư đưa tay chỉ về phía Từ Ân đang nằm dưới tuyết, hiện giờ Từ Ân đang mặc tăng bào hòa thượng, diện mạo cũng đã khác hẳn, Anh Cô hừ lạnh nói:

- Hắn là ai thì có liên quan gì tới ta?

Nhất Đăng Đại Sư bất đắc dĩ nói:

- Người đã nặng tay đả thương hài nhi của bà là ai?

Anh Cô toàn thân run rẩy, sắc mặt cực kỳ đáng sợ, nghiến răng nói:

- Tên ác tặc Cừu Thiên Nhận ấy, cho dù có biến thành tro, ta cũng sẽ nhận ra hắn!

Nhất Đăng Đại Sư ảo não nói:

- Người này chính là Cừu Thiên Nhận năm xưa. Bà ngay đến diện mạo của hắn còn không nhận ra, vậy mà vẫn nhớ mối hận ngày xưa...

Anh Cô kêu to một tiếng, sấn tới trước mặt Từ Ân, nhìn qua diện mạo y, quả nhiên thấy hao hao Cừu Thiên Nhận, chỉ là đối phương hơi thở thoi thóp, không sống được lâu, bèn gằn giọng quát:

- Ngươi có phải là Cừu Thiên Nhận hay không?

Nhất Đăng Đại Sư gật đầu nói:

- Hắn chính là Cừu Thiên Nhận năm xưa. Hắn tự biết mình tội nghiệt quá nặng, đã quy y cửa phật, bái làm đệ tử của ta.

Anh Cô hừ lạnh một tiếng nói:

- Cứ gây tội nghiệt rồi xuất gia thì sẽ hóa giải, chẳng trách thiên hạ nhiều đạo sĩ với hòa thượng thế!

Nhất Đăng Đại Sư bùi ngùi nói:

- Tội nghiệt vẫn là tội nghiệt, đâu phải xuất gia là sẽ hóa giải? Từ Ân bị trọng thương, nguy cơ trong sớm tối, nghĩ năm xưa đả thương hài nhi của bà, trong lòng không yên, nên gắng sống sót, lặn lội ngàn dặm đến đây cầu xin tha tội.

Anh Cô trừng trừng nhìn Từ Ân hồi lâu không chớp mắt, vẻ mặt đầy oán hận, Quách Tương nhìn thấy bà ta giơ hai tay lên sắp sửa đánh xuống, không nhịn được liền khảng khái nói:

- Khoan đã! Từ Ân hòa thượng đã bị trọng thương như vậy, lão bà bà lại còn đánh nữa, là đạo lý gì?

Anh Cô cười khẩy nói:

- Hắn giết hài nhi của ta, ta đau khổ mấy chục năm, hôm nay mới được chính tay báo thù, đã quá muộn rồi. Ngươi còn hỏi đạo lý cái gì?

Quách Tương trầm giọng nói:

- Từ Ân hòa thượng đã hối lỗi rồi, chuyện cũ hà tất khơi lại làm gì?

Anh Cô ngửa mặt cười lớn, điên cuồng nói:

- Tiểu oa nhi, ngươi nói thật là nhẹ nhàng làm sao! Nếu như hắn giết hài nhi của ngươi, thì ngươi sẽ thế nào đây?

Quách Tương ấp úng nói:

- Vãn bối... vãn bối làm gì đã có hài nhi?

Anh Cô khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Thế nếu hắn giết trượng phu của ngươi, thì ngươi sẽ thế nào đây?

Quách Tương đỏ mặt nói:

- Lão bà bà nói hươu nói vượn, vãn bối làm gì đã có trượng phu?

Anh Cô càng tức giận thêm, không muốn dây dưa với tiểu cô nương, quay sang nhìn Từ Ân, song chưởng lại định đánh xuống, chợt thấy Từ Ân thở dài một cái, khóe miệng tươi cười, thều thào nói:

- Đa tạ Anh Cô thành toàn!

Anh Cô sững người lại, chợt hiểu ra tâm ý của Từ Ân, y tự biết mình sắp chết, chỉ mong mình giáng cho một chưởng chết luôn, trả lại một chưởng năm xưa giết chết hài nhi của mình, thanh thản ra đi, liền cười lạnh nói:

- Đâu có tiện lợi như thế! Ta không giết ngươi, nhưng cũng không tha cho ngươi!

Dương Quá biết rằng Nhất Đăng Đại Sư sẽ không cưỡng ép Anh Cô, nếu y không can thiệp thì việc này khó chấm dứt, bèn nghiêm giọng nói:

- Anh Cô tiền bối, chuyện ân oán giữa các vị, vãn bối cũng không hiểu rõ. Nhưng tiền bối nói năng hành sự có phần cạn tàu ráo máng, vãn bối bất tài, xin được mặt dày xen vào.

Anh Cô biết rằng bản thân không phải đối thủ của Dương Quá, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bi thương, liền ngồi phệt xuống đất mà khóc òa lên, mọi người ai cũng bất ngờ, chỉ nghe Anh Cô vừa khóc vừa nói:

- Các ngươi muốn gặp ta, cầu xin không được liền xuất thủ bắt ép ta. Thế nhưng người kia không chịu gặp ta, các ngươi lại chẳng thèm để ý đến.

Quách Tương sửng sốt nói:

- Lão tiền bối, là ai không chịu gặp ngươi? Chúng tôi sẽ giúp chuyện này.

Anh Cô thản nhiên nói:

- Các ngươi chỉ có thể đến khi phụ hạng nữ lưu như ta, nếu gặp nhân vật thật sự lợi hại, liệu có dám động đến hắn hay không?

Quách Tương thong thả nói:

- Vãn bối dĩ nhiên không làm được gì, nhưng có Nhất Đăng Đại Sư và Dương đại ca, có gì mà không làm được?

Anh Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, đứng dậy nói:

- Các ngươi chỉ cần tìm hắn tới đây gặp ta, nói chuyện tử tế với ta một phen, muốn Cửu Vĩ Linh Hồ cũng được, muốn ta bỏ qua cho Cừu Thiên Nhận cũng xong.

Quách Tương ngạc nhiên hỏi:

- Người mà lão tiền bối muốn gặp là ai?

Anh Cô chỉ sang Nhất Đăng Đại Sư, nhỏ nhẹ nói:

- Ngươi cứ hỏi người kia thì biết.

Quách Tương nhìn thấy Anh Cô mặt hơi đỏ lên, rất lấy làm lạ, trong lòng thầm nghĩ: "Đã già như vậy mà còn thẹn thùng."

Nhất Đăng Đại Sư nhìn thấy Dương Quá và Quách Tương đồng loạt nhìn mình, bèn nhẹ giọng nói:

- Người bà ấy muốn gặp là Chu Bá Thông Chu sư huynh.

Quách Tương thoáng sửng sốt, mừng rỡ nói:

- Thì ra là Lão Ngoan Đồng, sư phụ của vãn bối rất thân với Lão Ngoan Đồng đấy. Bây giờ Lão Ngoan Đồng đang ở đâu? Vãn bối thử đi xem sao.

Anh Cô bình tĩnh nói:

- Từ đây đi về phía bắc hơn trăm dặm, có một sơn cốc gọi là Bách Hoa Cốc, hắn ẩn cư ở đấy, lấy việc nuôi ong làm niềm vui. Ta gọi Anh Cô, ngươi phải nói rõ cho hắn biết trước, nếu không vừa nhìn thấy ta thì hắn lại bỏ đi, không thể đuổi theo được hắn...

Đúng lúc này, từ đâu đột nhiên có giọng nói nhẹ nhàng truyền đến:

- Tứ trương cơ, uyên ương chức tựu dục song phi. Khả liên vị lão đầu tiên bạch. Xuân ba bích thảo, hiểu hàn thâm xử, đối dục hồng y...

Anh Cô nghe thấy mấy câu từ quen thuộc thì bất giác nước mắt rưng rưng, vội vàng quay đầu nhìn lại, mọi người cũng vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng có người đi đến mà không có ai phát giác ra được, chỉ thấy Quách Tương vui mừng nói:

- Sư phụ, Tương Nhi nhớ người chết đi được.

Người đến chính là Vô Cực Tử, từ khi Quách Tương xuống núi lịch luyện, hắn vẫn âm thầm bám theo phía sau, nàng gặp gỡ Tây Sơn Nhất Quật Quỷ cùng năm người Sử Gia huynh đệ của Vạn Thú Sơn Trang thế nào, đi theo Dương Quá đến Hắc Long Đàm tìm kiếm Cửu Vĩ Linh Hồ, gặp được Anh Cô và sư đồ Nhất Đăng Đại Sư ra sao, hắn đều nhìn thấy rõ ràng. Lần này nhìn thấy Từ Ân trọng thương sắp mất mạng, lại thấy Anh Cô không quên tình cũ, trong lòng nhớ nhung Chu Bá Thông, nếu như có thể kết thúc một trường ân oán tình thù nhiều năm ở đây thì quả là điều đáng mừng, Vô Cực Tử không nhịn được liền ra mặt hòa giải một phen.

Quách Tương lập tức chạy nhanh đến bên cạnh sư phụ, Vô Cực Tử cũng nhẹ nhàng xoa đầu Quách Tương, Dương Quá không khỏi có chút sửng sốt, cũng nhận ra thân phận của Quách Tương, lập tức quỳ xuống cung kính bái lạy Vô Cực Tử, kính cẩn nói:

- Dương Quá bái kiến Tiêu bá bá!

Vô Cực Tử khoát tay một cái cho Dương Quá đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt Nhất Đăng Đại Sư, chắp tay nói:

- Nhiều năm không gặp, đại sư vẫn khỏe, thật đáng vui mừng.

Nhất Đăng Đại Sư khẽ chắp tay, hòa nhã nói:

- A Di Đà Phật! Tiêu cư sĩ võ công đại tiến, phản phác quy chân, lão nạp hổ thẹn không bằng.

Vô Cực Tử chậm rãi đi đến bên cạnh Từ Ân, tạm thời chữa thương cho y một chút, hơi thở đã khỏe mạnh hơn một chút, Vô Cực Tử lại quay sang nhìn Anh Cô, nhẹ nhàng nói:

- Anh Cô, thực ra Chu đại ca đối với ngươi... cũng là nhớ mãi không quên.

Anh Cô thoáng đỏ mặt, run giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi nói có thật không?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thong thả kể lại chuyện hôm đó Chu Bá Thông trên Đào Hoa Đảo không may bị rắn độc cắn, trong cơn mê man cứ lẩm bẩm bài từ kia ra sao, lần trước tại Tuyệt Tình Cốc, Chu Bá Thông trúng phải độc hoa tình, vừa mới nhớ đến Anh Cô thì trái tim đau nhói thế nào... Anh Cô nghe xong thì vô cùng vui mừng, đỏ bừng cả mặt giống như thiếu nữ hồi xuân, chợt trấn tĩnh lại, thắc mắc hỏi:

- Thế thì tại sao hắn vẫn luôn lẩn tránh ta? Không chịu gặp ta nói chuyện tử tế lấy một lần?

Vô Cực Tử khẽ ho một tiếng, chẳng lẽ bây giờ lại nói Chu Bá Thông chỉ đơn giản là sợ bị bà ta mắng chửi, tính cách Anh Cô điên điên khùng khùng thế kia ai mà chịu được, trầm ngâm một hồi, bèn mỉm cười nói:

- Chuyện này ta cũng không rõ lắm, có lẽ... có lẽ Chu đại ca đến giờ vẫn không nhận ra tình cảm của mình cũng nên. Hoặc là Chu đại ca trong lòng có điều khó nói... Để ta tới Bách Hoa Cốc một chuyến xem sao.

Anh Cô vô cùng hồi hộp, trịnh trọng nói:

- Được rồi! Chỉ cần hắn chịu đến đây, các người bảo gì ta cũng nghe theo.

Vô Cực Tử hỏi rõ vị trí của Bách Hoa Cốc, sau đó cùng với Dương Quá và Quách Tương nhanh chóng xuất phát lên đường. Dương Quá cũng gọi theo Thần Điêu đi cùng, đến buổi chiều thì ba người một điêu đã đi được hơn trăm dặm, đến một sơn cốc xanh tươi thoáng mát, trăm hoa đua nở, khắp nơi không có tuyết dày, cứ như lạc vào một thế giới khác.

Quách Tương ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, vỗ tay reo lên:

- Lão Ngoan Đồng thật biết cách hưởng thụ, lại chọn một nơi kỳ diệu như vậy để ẩn cư.

Dương Quá trầm ngâm một hồi, gật gù nói:

- Nơi này sơn cốc hướng nam, núi cao ngăn chặn gió bấc, chắc là dưới lòng đất cũng có khoáng sản như lưu huỳnh, than đá, địa khí đặc biệt ấm hơn nơi khác, cho nên mùa xuân đến sớm, trăm hoa đua nở.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, cảm khái nói:

- Nơi này quả thật rất thích hợp cho ngọc phong phát triển.

Ba người thong thả tiến vào sơn cốc, chỉ thấy trước mặt hai bên đều là vách núi, lại có ba cây tùng cổ thụ cao chọc trời trở thành môn hộ thiên nhiên. Nghe tiếng vo ve không ngừng, những con ong ngọc phong thong thả bay qua bay lại, thoạt nhìn vô cùng vui mắt.

Vô Cực Tử biết Chu Bá Thông đang ở bên trong, bèn lớn tiếng gọi:

- Chu đại ca, có khách đến thăm, mau ra tiếp đón!

Đúng lúc này, từ phía sau mấy cây tùng đột nhiên có người lao vút ra, không phải ai khác mà chính là Chu Bá Thông, bởi vì y tu luyện Đạo Môn Tâm Pháp đã có thành tựu, vậy nên bề ngoài vẫn cứ trẻ trung như vậy, chỉ thấy Chu Bá Thông cười hô hố nói:

- Tiêu huynh đệ, sao mãi hôm nay mới đến tìm ta? Ha ha! Lại còn dẫn theo hai tiểu oa nhi đến cùng.

Chu Bá Thông vừa cười vừa vươn tay đánh ra một quyền, nhiều năm không gặp, y vẫn cứ ham chơi như vậy, vừa mới gặp nhau đã muốn tỷ thí công phu. Chỉ thấy Vô Cực Tử nhẹ nhàng đưa tay gạt ra, Chu Bá Thông nhanh chóng biến quyền thành chưởng, biến chiêu linh hoạt, Vô Cực Tử lập tức lách người qua một bên, khiến cho Chu Bá Thông đánh hụt.

Lăng Hư Ngự Không Bộ của Vô Cực Tử biến ảo khôn lường, Chu Bá Thông đánh mấy lần đều vồ hụt, bèn ngửa mặt lên trời, cười ha hả nói:

- Tiêu huynh đệ, hảo công phu, hảo công phu!

Hàn huyên một hồi, Chu Bá Thông hào phóng lấy mật ong ra chiêu đãi mọi người, Quách Tương vui vẻ nói:

- Mật ong vừa thơm vừa ngọt, quả là một món cao lương hiếm thấy!

Chu Bá Thông vô cùng phấn khích, vui sướng nói:

- Tiểu cô nương vẫn còn nhỏ tuổi, không ngờ lại biết thưởng thức như vậy. Ha ha, uống mật ong của ta rồi, không chỉ có thể thanh nhiệt giải độc, nói không chừng còn có thể cải lão hoàn đồng, trường sinh bất lão.

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, thẳng thắn nói:

- Chu đại ca, lần này ta đến đây là muốn dẫn ngươi đi gặp một vị cố nhân, đảm bảo ngươi sẽ cực kỳ thích thú, thỏa nguyện mong ước.

Chu Bá Thông chỉ là trực tính chứ chẳng hề dễ lừa chút nào, y lập tức bật cười ha hả, hưng phấn nói:

- Trên thế gian chỉ có hai người là ta không gặp thôi, còn lại ai cũng được hết. Tiêu huynh đệ, ngươi định dẫn ta đi gặp ai thế?

Vô Cực Tử trầm ngâm một hồi, trực tiếp nói:

- Chu đại ca, nói thật với ngươi. Anh Cô nhớ ngươi da diết, nhất định cứ đòi gặp ngươi bằng được.

Chu Bá Thông đột nhiên tái mặt, xua tay rối rít, nổi giận nói:

- Tiêu Lục, ta luôn coi ngươi là huynh đệ tốt, ngươi đừng có mà ăn nói bậy bạ. Ngươi mà nói một câu như thế nữa, thì hãy rời khỏi Bách Hoa Cốc ngay lập tức, đừng trách Lão Ngoan Đồng ta trở mặt!

Vô Cực Tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, quả nhiên nói chuyện bình thường là không ăn thua, xem ra cũng chỉ có thể cưỡng bức, lập tức chỉ tay về phía sau lưng Chu Bá Thông, giả bộ kinh ngạc nói:

- Anh Cô, tại sao ngươi lại đến đây? Không phải chúng ta đã thương lượng từ trước rồi sao?

Chu Bá Thông vô cùng kinh hãi, vội vàng nhảy bật về phía sau một trượng, từ từ ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng lại không thấy gì hết, biết rằng mình đã bị lừa, lập tức quay đầu nhìn lại, thế nhưng Vô Cực Tử đã chớp lấy thời cơ điểm trúng huyệt đạo của Chu Bá Thông khiến cho y toàn thân bất động, sau đó miệng khe khẽ nói:

- Tứ trương cơ, uyên ương chức tựu dục song phi. Khả liên vị lão đầu tiên bạch. Xuân ba bích thảo, hiểu hàn thâm xử, đối dục hồng y...

Chu Bá Thông nghe thấy bài từ quen thuộc, bất giác nhớ lại thời gian trước đây, trái tim như bị bóp nghẹt, nước mắt rưng rưng, sụt sùi nói:

- Tiêu Lục, ngươi là cái đồ anh em cây khế! Ta muốn tuyệt giao, ta muốn tuyệt giao!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.