Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nê Đàm Chiểu Trạch

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hắc Long Đàm vốn là một cái hồ lớn, sau này bởi vì nguồn nước khô cạn, từng năm tắc nghẽn, từ từ biến thành một cái đầm lầy khổng lồ. Dương Quá và Quách Tương đi đến bên bờ đầm lầy, nhìn ra xa xa, chỉ thấy trước mắt tử khí nặng nề, ở giữa đầm lầy nổi lên nhiều đống cỏ khô, Cửu Vĩ Linh Hồ chắc hẳn ẩn náu ở đó.

Dương Quá bẻ một cành cây ném xuống dưới đầm. Ban đầu cành cây nằm ngang trên mặt đầm, sau đó chìm dần, tuy thế chìm rất chậm, nhưng không dừng lại, cuối cùng cành cây biến mất không còn dấu vết.

Dương Quá trầm ngâm một hồi, bẻ hai cành cây, tước hết cành nhỏ, buộc dưới bàn chân, nhẹ giọng nói:

- Để ta thử xem có được không đã.

Dương Quá nói xong liền chúi người về phía trước, giống như đang trượt đi trên tuyết, sang bên này chuyển bên kia mà lướt đi, không hề dừng lại chút nào, lượn một vòng trên mặt đầm lầy rồi quay trở về, Quách Tương vỗ tay cười nói:

- Hảo bản sự, hảo công phu!

Quách Tương cũng bắt chước làm theo Dương Quá, bẻ hai cành cây buộc xuống dưới chân, hai người sánh vai lướt đi trên mặt đầm, lướt được một đoạn, Dương Quá chợt nhận ra gì đó, sửng sốt nói:

- Lạ thật! Trong đầm lầy này hình như có người sinh sống.

Quách Tương lấy làm lạ hỏi:

- Con người làm sao sống ở đây được?

Dương Quá lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, nhưng các đống củi bố trí rất lạ, hoàn toàn không phải tự nhiên mà thành.

Dương Quá nói xong liền cất tiếng gọi:

- Vị bằng hữu trong Hắc Long Đàm, có khách tới đây!

Chờ đợi một lát, trong đầm tĩnh mịch vô thanh, Dương Quá lại gọi lần nữa, vẫn không có ai trả lời, Dương Quá thong thả nói:

- Chúng ta tới đó xem sao.

Hai người lướt đi hơn hai mươi trượng, tới sát khu vực các đống củi rác, Quách Tương chợt cảm thấy dưới chân vững chắc, tựa hồ đạp trên đất bằng, Dương Quá cũng phát hiện ra, cười nhạt nói:

- Thì ra ở giữa đầm lầy có một tiểu đảo.

Lời nói vừa dứt, từ trong đống cỏ trước mắt đột nhiên có hai con cáo nhỏ màu trắng chạy ra, hóa ra chính là một đôi Cửu Vĩ Linh Hồ, một con chạy về hướng đông bắc, một con chạy về hướng tây nam, chỉ trong chớp mắt đã vọt ra xa. Quách Tương và Dương Quá mỗi người đuổi theo một con, hai bên lướt đi như bay trên mặt tuyết trắng.

Dương Quá hít một hơi dài, nhào người về phía trước, mượn thế lướt nhanh, cuối cùng vọt tới trước con linh hồ, quay người đưa tay chộp được, bất giác bật cười ha hả, nhưng lại đột nhiên ngừng bặt, bởi vì thấy con linh hồ trong tay đã duỗi thẳng cẳng, không cựa quậy gì, có lẽ nó đã chết rồi. Dương Quá nghĩ rằng con linh hồ đang giả chết, nên đã thả nó xuống đất, hễ nó động đậy một chút thì sẽ bắt lại ngay, nhưng con linh hồ không hề cựa quậy, rõ ràng là đã chết rồi.

Con linh hồ còn lại thì trốn vào trong một đống cỏ khô, Quách Tương tiến tới mấy bước, đưa tay thọc một que củi vào đống cỏ khô để đuổi nó ra. Quách Tương thọc vào rồi, định rút ra thọc chỗ khác bên cạnh, nhưng lại không thể rút ra, Quách Tương kêu lên một tiếng, dùng sức giật mạnh, thì que củi lại tuột khỏi tay chui vào bên trong đống cỏ.

Đúng lúc này, từ trong đống cỏ khô đột nhiên chui ra một lão thái bà đầu tóc bạc phơ, áo quần lam lũ. Lão phụ cứ hầm hầm nhìn Quách Tương, giơ que củi lên làm bộ muốn đánh, Quách Tương cả sợ, vội vàng nhảy lùi về phía Dương Quá.

Lúc này con linh hồ đã chết nằm dưới đất bỗng bật dậy, chui vào vòng tay lão phụ, đôi mắt long lanh nhìn nhìn Dương Quá, thì ra là nó giả chết, Dương Quá vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng thầm nghĩ: "Hôm nay mình lại thua một con tiểu súc sinh, xem chừng đôi linh hồ là do lão phụ nuôi. Người này không biết là ai, chưa từng nghe nói về nhân vật này."

Dương Quá cung kính nói:

- Vãn bối mạo muội đến đây, kính mong tiền bối tha tội.

Lão phụ nhìn cành cây buộc dưới chân hai người, sắc mặt có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức trở lại bình thường, nhàn nhạt nói:

- Lão phụ nhân ẩn cư chốn hoang vu không tiếp khách, các người hãy mau đi đi!

Giọng nói gay gắt, lông mày hơi cau, lộ vẻ khó chịu, Dương Quá nhìn thấy lão phụ dung nhan đáng sợ, nhưng mi mục thanh tú, khi còn trẻ ắt hẳn là một mỹ nhân, không biết người này là ai, lại thi lễ nói:

- Tại hạ có một bằng hữu đang bị nội thương, cần có máu huyết của Cửu Vĩ Linh Hồ mới chữa được, kính xin lão tiền bối khai ân ban cho, tại hạ và người kia vô cùng cảm tạ ân đức của tiền bối.

Lão phụ ngừa mặt lên cười ha ha một hồi, tiếng cười vô cùng thê thảm căm phẫn, lão phụ cười một hồi lâu rồi hừ lạnh nói:

- Đang bị nội thương phải cứu mạng sao? Hay lắm, thế thì tại sao hài nhi của ta bị nội thương, người ta nhất quyết không chịu cứu mạng nó?

Dương Quá sửng sốt hỏi:

- Không biết lệnh lang bị thương thế nào, bây giờ mà cứu có còn kịp không?

Lão phụ lại cười ha hả nói:

- Có còn kịp không? Có còn kịp không? Nó chết đã mấy chục năm rồi, xương cốt đã thành đất bụi, ngươi nói có còn kịp không?

Dương Quá biết rằng lão phụ đang nhớ lại chuyện xưa, tâm tính khác thường, không tiện nói gì, chỉ khe khẽ nói:

- Tại hạ mạo muội đến đây cầu xin linh hồ, lẽ ra không nên. Thường nói "Vô công bất thụ lộc", lão tiền bối nếu có gì sai bảo, chỉ cần tại hạ có thể làm được, tự nhiên làm ngay.

Lão phụ đảo mắt qua lại một hồi, lạnh lùng nói:

- Lão phụ nhân ẩn cư ở trong đầm lầy vô thân vô hữu, chỉ có Cửu Vĩ Linh Hồ làm bạn. Ngươi muốn bắt đi thì cũng được thôi, nhưng phải để tiểu cô nương ở lại đây với ta mười năm.

Dương Quá cau mày chưa đáp, Quách Tương đã mỉm cười nói:

- Chỗ này chỉ toàn bùn lầy cỏ khô, chẳng có gì để vui chơi, vãn bối không thích ở đây tí nào. Lão tiền bối nếu như không ngại thì hãy đến ở với gia đình vãn bối, mười năm cũng được, hai mươi năm cũng được, cha mẹ vãn bối nhất định sẽ xem lão tiền bối giống như thượng khách, như thế chẳng tốt hơn sao?

Lão phụ sa sầm nét mặt, tức giận quát:

- Cha mẹ ngươi là cái thá gì mà mời được ta? Còn không mau cút xéo đi cho ta? Cũng đừng bao giờ vác mặt đến đây nữa!

Lão phụ nói xong liền vung song chưởng lên, một chưởng đánh về phía Dương Quá, một chưởng đẩy về phía Quách Tương. Dương Quá phẩy nhẹ tay áo, nhanh chóng hóa giải chưởng phong đánh về phía Quách Tương, còn chưởng phong đánh về phía y thì lại chẳng buồn để ý. Lão phụ vốn không định đả thương hai người, chỉ tính đuổi bọn họ ra khỏi Hắc Long Đàm, nhưng thấy hai người bình yên vô sự, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ngưng khí đan điền, tăng gấp đôi kình lực giáng mạnh chưởng lực vào ngực Dương Quá, đánh xong lập tức nhảy lùi ra xa.

Quách Tương cả kinh nhìn Dương Quá, lo lắng hỏi:

- Dương đại ca, ngươi có làm sao không?

Lão phụ gằn giọng nói:

- Ngươi đã trúng phải Âm Hàn Thần Chưởng của ta, không sống nổi đến giờ này ngày mai, đểu là do ngươi tự chuốc lấy, đừng có oán trách người khác. Hãy nhân lúc còn sống mà đưa con nhóc kia quay về, kẻo lại chết mất xác trong đầm lầy của ta.

Dương Quá hiên ngang nói:

- Lão tiền bối ẩn cư ở đây, không biết võ học thế gian đa đoan, mỗi người đều có sở trường.

Dương Quá lại cười to một tràng sảng khoái, rõ ràng trung khí sung mãn, nội lực thâm hậu. Lão phụ biết rằng đối phương không hề thụ thương, bất giác tái mặt, thân hình loạng choạng, bèn đưa con linh hồ trong bọc lên, huýt gió một tiếng, con linh hồ còn lại cũng từ trong đống cỏ chui ra, nhảy vào trong túi.

Lão phụ kiên quyết nói:

- Tôn giá võ học kinh nhân, khiến cho người ta thán phục, nhưng muốn ỷ mạnh cướp đoạt linh hồ của lão phụ nhân thì đừng có hòng. Ngươi mà bước lên một bước, ta sẽ bóp chết linh hồ, để ngươi đến đây tay không, ra về cũng là tay không!

Dương Quá thấy lão phụ ngang ngạnh quả quyết, thà chết chứ không khuất phục, còn chưa biết làm thế nào, chợt nghe từ xa vọng lại giọng nói nhu hòa:

- Lão tăng Nhất Đăng cầu kiến, trông mong Anh Cô chấp nhận.

Quách Tương nhìn quanh tứ phía không thấy người nào , thầm lấy làm lạ, chợt nhớ sư phụ từng nhắc đến môn công phu Thiên Lý Truyền Âm, có thể truyền âm đi xa vài dặm, nội công càng thâm hậu thì âm thanh nghe càng nhu hòa. Quách Tương đã từng nghe sư phụ và phụ mẫu nói Nhất Đăng Đại Sư là một vị cao nhân tiền bối, phật pháp uyên thâm, có điều là nàng chưa từng gặp mặt, lúc này bỗng nhiên nghe hai tiếng "Nhất Đăng" thì rất vui mừng.

Dương Quá nghe thấy mấy câu nói kia, biết rằng đối phương nội công thâm hậu, bản thân không thể sánh kịp, rất là khâm phục, trong lòng chợt nghĩ: "Thì ra lão thái bà này là Anh Cô, không biết Nhất Đăng Đại Sư muốn gặp bà ta làm gì? Có Nhất Đăng Đại Sư xuất hiện điều hòa, rất có thể sẽ có được Cửu Vĩ Linh Hồ."

Lão phụ quả thật chính là Anh Cô, năm xưa bà ta ở trên Hoa Sơn giết Cừu Thiên Nhận không thành, đuổi theo Chu Bá Thông thì cũng không xong, từ đó lang bạt giang hồ, cuối cùng ẩn cư ở Hắc Long Đàm. Nhất Đăng Đại Sư tới đây đã bảy ngày bảy đêm, ngày nào cũng dùng Thiên Lý Truyền Âm cầu kiến, nhưng Anh Cô nhớ mối hận mấy chục năm trước Nhất Đăng Đại Sư không xuất thủ cứu mạng nhi tử của bà ta, nên thủy chung vẫn không chịu ra gặp mặt.

Dương Quá nhìn thấy Anh Cô lùi lại vài bước, ngồi xuống một đống cỏ khô, mục quang lộ rõ thần sắc căm hận. Chỉ nghe Nhất Đăng Đại Sư lại nói một lần nữa, Anh Cô vẫn cầm hai con linh hồ, chẳng lý gì đến đại sư cầu kiến.

Quách Tương không thèm để ý đến Anh Cô, phấn khích nói:

- Dương đại ca, Nhất Đăng Đại Sư là bậc tiền bối cao nhân, chúng ta hãy đi gặp đại sư đi.

Dương Quá nhìn thấy Anh Cô từ từ đứng dậy, mắt lộ hung quang, không khỏi có chút khó hiểu, bèn gật đầu nói:

- Ta cũng đang định như thế, chúng ta đi thôi!

Hai người cùng nhau lướt đi như bay trên mặt tuyết trắng, đi được một đoạn, Dương Quá nhìn xa xa thấy có người đứng trên tuyết, râu trắng rủ dài xuống ngực, thân khoác tăng bào màu xám, chính là Nhất Đăng Đại Sư, bèn cao giọng kêu lên:

- Đệ tử Dương Quá bái kiến đại sư!

Nhất Đăng Đại Sư nhìn thấy Dương Quá thì rất vui mừng, những năm gần đây thường nghe kể về những hành động hiệp nghĩa của y, trong lòng rất là khâm phục, bèn cất giọng nói:

- Dương hiền điệt thần công đại thành, tu vi tiến triển, thật là đáng mừng.

Dương Quá lại thấy sau lưng Nhất Đăng Đại Sư có một người nằm trên tuyết, sắc mặt vàng vọt, hai mắt nhắm nghiền, nhìn kỹ rõ ràng chính là Từ Ân, liền kinh ngạc hỏi:

- Từ Ân đại sư bị làm sao vậy?

Nhất Đăng Đại Sư thở dài nói:

- Từ Ân bị thương bởi chưởng lực của địch nhân, lão nạp tận lực cứu chữa nhưng vẫn không được gì.

Dương Quá cúi xuống bắt mạch cho Từ Ân, thấy mạch vừa chậm vừa yếu, cách quãng mới khẽ đập một cái, nếu Từ Ân không có nội công thâm hậu thì đã chết từ lâu, không khỏi ngạc nhiên, bèn trầm giọng hỏi:

- Từ Ân đại sư võ công cao cường, không biết tại sao lại bị kẻ địch hạ độc thủ?

Nhất Đăng Đại Sư chậm rãi nói:

- Ta vốn đang ẩn cư tại Hồ Nam, gần đây nghe tin đại quân Mông Cổ đánh thành Tương Dương nhiều năm không được liền đem quân vòng qua tấn công Đại Lý, sau đó thì sẽ hợp quân đánh vu hồi thành Tương Dương. Từ Ân nhìn thấy lão nạp thương nhớ cố quốc, bèn đi dò la tin tức, dọc đường gặp phải cường địch, hai bên giao đấu một ngày một đêm, cuối cùng Từ Ân bị hắn đả thương.

Dương Quá thoáng sửng sốt, buột miệng nói:

- Kim Luân Pháp Vương lại tới Trung Nguyên!

Quách Tương ngạc nhiên nói:

- Làm sao đại ca biết là Kim Luân Pháp Vương, trong khi Nhất Đăng Đại Sư chưa nói?

Dương Quá thản nhiên nói:

- Cao thủ đương thời có thể sử dụng chưởng lực đả thương Từ Ân đại sư chỉ có vài ba người thôi, mà trong số họ chỉ có một mình Kim Luân Pháp Vương là kẻ gian ác.

Quách Tương ồ lên một tiếng, hậm hực nói:

- Đại ca hãy đi tìm tên gian ác ấy đánh cho một trận, trả thù cho lão hòa thượng đây.

Từ Ân đang nằm dưới tuyết, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp, lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn Quách Tương lắc lắc đầu, Quách Tương có chút khó hiểu hỏi:

- Đại sư không cần trả thù sao?

Nhất Đăng Đại Sư chầm chậm nói:

- Đệ tử của lão nạp bình sinh tạo nghiệt quá nhiều, mười mấy năm nay gắng sức chuộc tội, bây giờ trong lúc lâm chung, hắn có một việc vẫn luôn canh cánh trong lòng, không phải đánh chết kẻ thù trả thù cho hắn, mà chỉ mong được một người tha thứ, mới có thể yên tâm tắt thở.

Quách Tương tâm tư nhanh nhạy, lập tức hiểu ra, bất đắc dĩ nói:

- Từ Ân đại sư muốn cầu xin lão thái bà trong Hắc Long Đàm phải không ạ? Bà ta tâm địa hẹp hòi, ai mà đắc tội với bà ta thì quyết sẽ không tha thứ cho đâu.

Nhất Đăng Đại Sư khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Đúng vậy! Lão nạp đã cầu khẩn ở đây bảy ngày bảy đêm, bà ấy vẫn chưa chịu cho gặp mặt.

Dương Quá chợt nhớ đến chuyện Anh Cô kể rằng nhi tử bị thương không được cứu chữa, bèn thắc mắc hỏi:

- Có phải là bởi vì chuyện nhi tử của bà ta bị thương không được cứu chữa hay không?

Nhất Đăng Đại Sư giật mình nói:

- Thì ra Dương hiền điệt cũng đã biết rồi.

Dương Quá khẽ lắc đầu, hạ giọng nói:

- Đệ tử cũng không rõ nguyên do trong đó, chỉ vừa mới nghe lão tiền bối kia nhắc đến.

Dương Quá thuật lại vắn tắt chuyện truy đuổi Cửu Vĩ Linh Hồ rồi gặp được Anh Cô trong Hắc Long Đàm, Nhất Đăng Đại Sư nhỏ nhẹ nói:

- Bà ấy gọi là Anh Cô, trước kia từng là thê tử của lão nạp, tính khí mười phần cương cường... Nếu cứ kéo dài thế này, chỉ e Từ Ân sẽ không chịu nổi.

Quách Tương trong lòng nảy ra rất nhiều nghi vấn, nhưng nhất thời không dám hỏi, Dương Quá nhìn thấy Từ Ân sắp chết, bất giác nổi lòng hiệp nghĩa, bèn khảng khái nói:

- Đại sư, đệ tử có cách gọi Anh Cô tới đây nói cho ra lẽ.

Nhất Đăng Đại Sư trầm ngâm một lúc, ngập ngừng nói:

- Nếu hiền điệt có thể khuyên Anh Cô ra gặp thì không còn gì bằng, nhưng nhất thiết đừng làm mất hòa khí đôi bên, như vậy sẽ chỉ làm tăng thêm tội nghiệt của chúng ta thôi.

Dương Quá gật đầu đáp ứng, lấy ra một cái khăn tay xé thành bốn mảnh, hai mảnh nhét vào lỗ tai Từ Ân, hai mảnh đưa cho Quách Tương, Quách Tương hiểu ý đút nút tai lại, Dương Quá khiêm tốn nói:

- Đệ tử múa rìu qua mắt thợ, xin đại sư đừng chê cười.

Nhất Đăng Đại Sư chắp tay nói:

- A Di Đà Phật! Hiền điệt diệu ngộ thần công, lão nạp xin được lĩnh giáo.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.