Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uyên Ương Song Phi

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Quách Tương thấy Chu Bá Thông khóc lóc sướt mướt, vẻ mặt bối rối, chợt cảm thấy thương thương, đến bên cạnh y, nhỏ giọng hỏi:

- Chu lão gia tử, tại sao tiền bối nhất quyết không chịu đi gặp Anh Cô?

Chu Bá Thông thở dài nói:

- Đó là chuyện hồ đồ thời trẻ của ta, nói ra thật là xấu hổ.

Quách Tương thản nhiên nói:

- Sợ gì kia chứ? Tiền bối hãy cứ nói ra, sẽ thấy dễ chịu hơn là giấu ở trong lòng. Vãn bối nói này, khi vãn bối làm gì sai, cha mẹ hỏi đến, vãn bối không hề giấu diếm, bọn họ quở trách một trận là xong, còn nói dối quanh co, kiểu gì trong lòng cũng rất khổ sở.

Chu Bá Thông thấy Quách Tương nhất mực thiên chân vô tà, lại nhìn Vô Cực Tử, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, để ta kể chuyện hồ đồ thời trẻ của ta cho cô nương nghe, nhưng cô nương không được cười ta đâu đấy.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, đưa tay giải huyệt cho Chu Bá Thông, y cũng nhanh chóng kể lại việc năm xưa đi theo sư huynh Vương Trùng Dương tới Đại Lý bái kiến Đoàn Trí Hưng, sau đó Anh Cô học tập võ nghệ của y, rồi hai người cùng làm chuyện hồ đồ với nhau, khiến cho Đoàn Trí Hưng nổi giận đến mức bỏ cả ngai vàng, xuất gia đi tu, Quách Tương ngẩn người ngồi nghe, lại thấy Chu Bá Thông rất ngượng ngùng, bèn nhẹ giọng hỏi:

- Đoàn hoàng gia ngoại trừ Lưu quý phi còn có bao nhiêu phi tử?

Chu Bá Thông ngồi đếm đầu ngón tay, chậm rãi nói:

- Đoàn hoàng gia tuy không có hậu ba ngàn giống như thiên tử Đại Tống, nhưng trong tam cung lục viện cũng có đến mấy chục hậu phi.

Quách Tương ngạc nhiên nói:

- Ái chà! Đoàn hoàng gia có những mấy chục hậu phi, tiền bối thì một vị phu nhân cũng không có, lẽ ra Đoàn hoàng gia phải nghĩ tình bằng hữu, đem Lưu quý phi tặng tiền bối mới phải.

Quách Tương tính nết cổ quái, không hề câu nệ lễ giáo thế tục, người ngoài nghe được nhất định sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc, chỉ thấy Chu Bá Thông ảo não nói:

- Lúc đó Đoàn hoàng gia cũng nói như vậy, nhưng Lưu quý phi là người mà hắn vô cùng tâm ái, bởi vì chuyện ấy mà hắn chẳng thiết làm hoàng đế nữa, đi làm hòa thượng, có thể thấy được là ta có lỗi với hắn đến mức nào.

Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, lắc đầu nói:

- Không phải đâu, Nhất Đăng Đại Sư xuất gia đi tu là do đối xử không phải với ngươi, chứ không phải là bởi vì ngươi có lỗi với đại sư. Năm đó có người đả thương nhi tử của ngươi, Nhất Đăng Đại Sư thấy chết không cứu, sau này hối hận, xuất gia làm tăng, chẳng lẽ ngươi không biết sao?

Chu Bá Thông mấy chục năm nay thủy chung không biết Anh Cô đã từng có con với y, lúc trước trên Hoa Sơn thì Anh Cô cũng không nói rõ ràng, thành ra y cũng không để tâm, bây giờ nghe Vô Cực Tử nói vậy thì lấy làm lạ, vội vàng hỏi:

- Nhi tử của ta? Ta làm gì có nhi tử?

Vô Cực Tử không khỏi ngạc nhiên, thì ra Chu Bá Thông không biết Anh Cô đã hạ sinh cho y một nhi tử kháu khỉnh, cứ nghĩ là y năm xưa hành động thiếu suy nghĩ, khiến cho sư huynh buồn rầu, lại đắc tội với bằng hữu, vậy nên từ đó đến nay vẫn luôn trốn tránh gặp mặt Nhất Đăng Đại Sư cùng với Anh Cô. Chu Bá Thông đột nhiên nghe nói y có một đứa con trai thì giống như sét đánh ngang tai, sững sờ hồi lâu không nói nên lời, trong lòng vừa bi thương vừa hoan hỉ, nghĩ rằng Anh Cô mấy chục năm trời ngậm đắng nuốt cay, trong lòng vô cùng áy náy hối hận.

Vô Cực Tử cảm thấy thời cơ đã đến, bèn khe khẽ nói:

- Tứ trương cơ, uyên ương chức tựu dục song phi. Khả liên vị lão đầu tiên bạch. Xuân ba bích thảo, hiểu hàn thâm xử, đối dục hồng y...

Chu Bá Thông nghe thấy bài từ quen thuộc, tâm tình rúng động, nước mắt rưng rưng, sụt sùi nói:

- Tiêu huynh đệ, ta... ta sẽ theo ngươi đi gặp Anh Cô, ta phải đích thân đến hỏi Anh Cô cho rõ mọi chuyện mới được.

Quách Tương cực kỳ vui mừng, vỗ tay reo lên:

- Có thế chứ, tiền bối không biết người ta chờ mong tiền bối khổ sở như thế nào đâu.

Mọi người rất nhanh liền đến bên bờ Hắc Long Đàm, Anh Cô và Nhất Đăng Đại Sư nhìn thấy Vô Cực Tử quả nhiên mời được Chu Bá Thông tới thì rất vui mừng. Anh Cô vừa mới nhìn thấy Chu Bá Thông, biết bao xúc cảm dồn nén trong lòng lập tức ào ra, trống ngực dồn dập, xúc động không nói nên lời.

Chu Bá Thông bước tới trước mặt Anh Cô, bối rối nói:

- Anh Cô, hài nhi của chúng ta trên đỉnh đầu có một cái xoáy hay là hai cái?

Anh Cô bất giác ngẩn người, không ngờ hai người xa nhau từ thời trẻ, đến khi về già mới được đoàn tụ, vừa gặp y đã hỏi một câu không liên quan gì, bèn nhẹ giọng đáp:

- Có hai cái xoáy.

Chu Bá Thông vỗ tay sung sướng, vui vẻ kêu lên:

- Hay lắm, thế thì giống ta, đúng là đứa bé thông minh.

Chu Bá Thông lại ảo não thở dài, lắc đầu nói:

- Đáng tiếc đã không còn nữa...

Anh Cô vừa vui vừa buồn, không nhịn được nữa, liền khóc oà lên, Chu Bá Thông vỗ nhẹ lưng Anh Cô, an ủi nói:

- Đừng khóc, đừng khóc!

Chu Bá Thông lại quay sang nhìn Nhất Đăng Đại Sư, nhỏ nhẹ nói:

- Đoàn hoàng gia, ta đã cướp mất thê tử của ngươi, ngươi lại không chịu cứu sống con ta, như vậy là hòa, từ nay không nhắc chuyện cũ.

Nhất Đăng Đại Sư, lại chỉ Từ Ân đang nằm dưới đất, ngậm ngùi nói:

- A Di Đà Phật! Chu sư huynh, đây là hung thủ giết chết nhi tử của ngươi, ngươi hãy giáng cho hắn một chưởng, đánh chết hắn đi!

Chu Bá Thông nhìn Từ Ân hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, lại quay sang nhìn Anh Cô nói:

- Anh Cô, bà hãy tới hạ thủ đi!

Anh Cô đưa mắt nhìn Từ Ân, nhẹ nhàng nói:

- Nếu không có hắn, kiếp này thiếp đã chẳng bao giờ còn được gặp lại chàng. Huống hồ người chết chẳng thể sống lại, bởi vì niềm vui hôm nay, bao nhiêu oán khổ trước đây hãy quên hết đi cho rồi!

Chu Bá Thông gật đầu nói:

- Nói rất có lý, vậy thì chúng ta sẽ tha cho hắn!

Từ Ân thương thế cực nặng, đều nhờ vào hơi thở yếu ớt duy trì, lúc này nghe Chu Bá Thông và Anh Cô đều nói tha thứ cho y mối thù giết con, trong lòng hết sức cảm kích, không còn lưu luyến gì nữa, thều thào nói:

- Đa tạ hai vị tha thứ.

Từ Ân nhìn về phía Nhất Đăng, cung kính nói:

- Đa tạ sư phụ thành toàn.

Từ Ân lại quay sang nhìn Vô Cực Tử, cảm kích nói:

- Đa tạ thí chủ khổ cực.

Từ Ân nói xong liền nhẹ nhàng nắm mắt xuôi tay, Nhất Đăng Đại Sư miệng niệm phật hiệu, chắp tay cúi mình, ung dung nói:

- A Di Đà Phật! Từ Ân, hai ta tuy danh sư đồ, nhưng thực ra lại là lương hữu, hơn hai mươi năm bên nhau không rời. Hôm nay ngươi vãng sinh cực lạc, lão nạp vừa buồn vừa vui.

Vô Cực Tử vốn muốn xuất thủ tương cứu, nhưng lại Từ Ân ánh mắt dịu dàng, ra đi thanh thản, trong lòng không còn tiếc nuối, có lẽ như vậy cũng là kết cục mà y mong muốn, cũng không nhiều chuyện. Vô Cực Tử cùng với Nhất Đăng Đại Sư đào hố mai táng cho Từ Ân, Dương Quá và Quách Tương cũng giúp một tay, Chu Bá Thông và Anh Cô bốn mắt nhìn nhau, nghẹn ngào vẫn chưa biết nên nói gì.

Thu xếp xong xuôi, Anh Cô lại lấy trong bọc ra hai con linh hồ đưa cho Dương Quá, chân thành nói:

- Dương công tử, hai con vật này xin tặng công tử đem đi cứu người.

Dương Quá đang định đưa tay đón nhận, Vô Cực Tử lại khẽ mỉm cười, khoát tay nói:

- Thương thế của Sử Thúc Cương đã ổn định lại rồi, không cần dùng đến Cửu Vĩ Linh Hồ nữa đâu.

Dương Quá thoáng sửng sốt, xem ra trên đường đi Vô Cực Tử đã tiện tay chữa thương cho Sử Thúc Cương rồi, không khỏi vui mừng, Quách Tương lập tức hưng phấn reo lên:

- Sư phụ đã chữa trị cho Sử tam thúc rồi sao? Thật là tốt quá!

Chu Bá Thông đột nhiên xen ngang, cười ha hả nói:

- Đoàn Hoàng gia! Anh Cô! Hai người hãy đến Bách Hoa Cốc của ta, ta sẽ chỉ huy bầy ngọc phong cho mà xem, thú vị vô cùng. Tiêu huynh đệ, ngươi cũng dẫn theo hai tiểu oa nhi đến Bách Hoa Cốc chơi luôn một thể, đảm bảo cực kỳ vui vẻ.

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Ta còn có một chút việc, thứ cho không thể tương bồi.

Chu Bá Thông bĩu môi không vui, nhưng cũng không còn cách nào, Vô Cực Tử lại quay nhìn Dương Quá, phân phó nói:

- Gần đây thế sự phức tạp, ngươi hãy giúp ta đưa Tương Nhi quay về Tương Dương an toàn.

Dương Quá hơi chần chừ một chút, rồi khẽ gật đầu, kính cẩn nói:

- Tiêu bá bá, người hãy yên tâm đi. Ta nhất định sẽ đưa Tương Nhi muội tử bình an tới được Tương Dương.

Quách Tương cuống quýt nói:

- Không được! Tương Nhi muốn đi cùng với sư phụ kia!

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, nghiêm giọng nói:

- Ta còn có việc quan trọng, không tiện phân tâm chiếu cố con được, con hãy ngoan ngoãn trở về Tương Dương gặp cha mẹ đi.

Quách Tương nghe thấy ngữ khí nghiêm trang của Vô Cực Tử, biết rằng bản thân không thể đi theo sư phụ, trong lòng rất là không muốn, nhưng cũng không còn cách nào, bèn ngậm ngùi đáp ứng đi cùng Dương Quá đến Tương Dương, Vô Cực Tử lại quay sang nhìn Dương Quá, cười khẽ nói:

- Ta có nghe qua chuyện của ngươi với Phù Nhi. Ha ha, quả nhiên nhân quả báo ứng tới rất là nhanh, xem ra có người lúc này đang hối hận rồi.

Dương Quá thoáng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, khẽ ho một tiếng, nghiêm trang nói:

- Tiêu bá bá đang nói chuyện gì ta nghe không hiểu.

Quách Tương nghe thấy sư phụ nhắc đến tỷ tỷ thì cũng vô cùng hiếu kỳ, kinh ngạc hỏi:

- Sư phụ, người đang nói chuyện gì vậy? Tỷ tỷ của con với Dương đại ca làm sao cơ?

Vô Cực Tử lại đưa mắt nhìn Dương Quá, thấy y có chút không được tự nhiên, bất giác cười khẽ một tiếng, lắc đầu không đáp. Thực ra lúc trước Vô Cực Tử ở bên ngoài thành Tương Dương thu hoạch được không ít mật rắn của Bồ Tư Khúc Xà trân quý, liền đem một ít tặng cho vợ chồng Quách Tĩnh để họ bồi bổ, nhưng mà bọn họ thương yêu con cái, cũng chỉ sử dụng một ít rồi để dành lại hết cho con, chỉ là khi đó Quách Tương và Quách Phá Lỗ vẫn đang còn nhỏ, chưa thể hấp thu dược liệu của mật rắn được, vậy nên người được lợi nhất chính là Quách Phù. Quách Phù lúc trước bị Dương Quá thẳng mặt từ chối hôn sự trước mặt bao nhiêu nhân sĩ võ lâm, cảm thấy cực kỳ tức giận, sau này lại thấy Dương Quá thần công đại thành tu vi tiến triển, huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn cũng được ý trung nhân coi trọng, song túc song phi, nàng càng bị kích thích tâm tình hơn, ngày càng chuyên tâm tu hành, bước đầu đạt được một chút thành tựu, sau này lại có thêm mật rắn trân quý để dùng, tác dụng bổ trợ cực kỳ khủng bố, chẳng mấy chốc mà tu vi đề thăng, trở thành hiệp nữ đương thời.

Quách Phù sau khi võ công đại thành, điều đầu tiên nàng làm chính là đi tìm Dương Quá báo thù rửa hận, tuy nhiên tu vi của Dương Quá vẫn là nhỉnh hơn nàng một chút, nhiều lần thất bại ê trề. Quách Phù cũng không vì thế mà từ bỏ, càng quyết tâm tu luyện hơn, mỗi khi đạt được một chút thành tựu là sẽ đi tìm Dương Quá tỷ thí, vẫn cứ dây dưa nhiều năm không dứt, hai người đánh qua đánh lại một hồi, cuối cùng lại đánh ra một đoạn tình cảm. Chỉ là cặp đôi oan gia này rất là cao ngạo, cũng không nhận ra tình cảm của mình với đối phương, Dương Quá còn tinh ý ngờ ngợ một chút, chứ còn Quách Phù thì cứ luôn xem Dương Quá giống như kỳ phùng địch thủ, vẫn cứ nhất định đòi đánh bại y bằng được, Dương Quá đương nhiên không chịu lép vế, hai người cứ như vậy dây dưa đến bây giờ, cả hai năm nay ngót nghét đã gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng vẫn chưa chịu thành gia lập thất, khiến cho vợ chồng Quách Tĩnh ngán ngẩm không thôi.

Chuyện ân oán tình cảm nói ra cực kỳ phức tạp, tốt nhất vẫn là thuận theo tự nhiên. Chỉ là Vô Cực Tử nhớ rằng năm xưa Dương Quá chê bai Quách Phù đỏng đảnh kiêu ngạo, chỉ có đồ ngu ngốc mới chịu cưới nàng, nào ngờ Quách Phù sau này gặp phải biến cố kích thích, một lòng phấn đấu chuyên tâm tu luyện, Dương Quá bây giờ lại phải lòng con gái người ta, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, chắp tay nói:

- Chư vị, thanh sơn y cựu, lục thủy trường lưu, chúng ta hẹn ngày tái ngộ!

Vô Cực Tử nói xong liền lập tức xoay người rời đi, thân ảnh xuất quỷ nhập thần biến mất trong tuyết trắng. Vô Cực Tử nhanh chóng lên đường đi về phía nam, lần này đại quân Mông Cổ công đánh Đại Lý, Đại Lý nước nhỏ binh yêu thế ắt phải thua, Vô Cực Tử nhớ đến tình nghĩa năm xưa, chúng nữ Mộc Uyển Thanh, Vương Ngữ Yên, Chung Linh, A Châu và A Tử lại càng là huyết mạch của Đoàn Gia nước Đại Lý, không thể khoanh tay đứng nhìn Đoàn Gia đoạn tử tuyệt tôn, mọi người ngựa không dừng vó cấp tốc đuổi đến Đại Lý tương trợ một phen.

Đại quân Mông Cổ dũng mãnh thiện chiến, tiến quân thần tốc, chẳng mấy chốc đã công phá kinh đô Đại Lý Thành, Đại Lý nhanh chóng diệt vong. Lúc này hoàng đế Đại Lý gọi là Thiên Định Hiền Vương, tên là Đoàn Hưng Trí, chính là tằng tôn của Nhất Đăng Đại Sư, y tuổi còn quá nhỏ, lên ngôi chưa đầy hai năm thì đã mất nước, may có mấy người Vô Cực Tử cùng với Ngư Tiều Canh Độc phối hợp cứu ra, giữ lại một đoạn huyết mạch hương hỏa cho Đoàn Gia.

Sau khi tiêu diệt Đại Lý, đại quân Mông Cổ lập tức kéo lên phía bắc, đồng thời cũng có một lộ binh mã khác tiến từ bắc xuống nam, hai đạo quân dự định hội sư ở Lâm Phần thuộc địa phận Sơn Tây, phen này quyết tiêu diệt bằng được Đại Tống. Cuộc tiến quân này đã được trù tính suốt mấy năm, cánh quân từ nam lên bắc do Hốt Tất Liệt thống lĩnh, cánh quân từ bắc xuống nam do đương kim hoàng đế của Mông Cổ là Mông Ca ngự giá thân chinh, tinh binh mãnh tướng đều ra trận cả, thanh thế cực kỳ to lớn, quả thật là trước nay chưa từng có.

Đại quân Mông Cổ còn chưa tới gần, quân dân trong thành Tương Dương đã biết tin, thế nhưng triều đình Đại Tống ở Lâm An hiện đang do gian thần Đinh Đại Toàn cầm đầu, hôn quân vô đạo, gian thần lộng quyền, cho rằng quân Mông Cổ đã công đánh thành Tương Dương mười mấy năm vẫn không hạ được, lần này tiến quân ắt cũng thất bại thảm hại, nên chẳng thèm chuẩn bị phương sách đối phó gì hết. Vợ chồng Quách Tĩnh nhìn thấy cục diện khẩn cấp, nguy cơ trùng trùng, bèn gửi thiếp mời anh hùng thiên hạ tề tựu ở thành Tương Dương bàn bạc đại kế chống địch xâm lăng, ngay cả mấy vị cao nhân ẩn thế như Hoàng Dược Sư, Nhất Đăng Đại Sư, Hồng Thất Công và Chu Bá Thông cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.