Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Căn Thâm Chủng

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Sau khi khôi phục hoàn toàn, Chu Bá Thông nhanh chóng đuổi theo quân Mông Cổ, dự định sẽ tìm Kim Luân Pháp Vương và Triệu Chí Kính đánh cho một trận để báo thù, còn Vô Cực Tử thì cưỡi lên Hãn Huyết Bảo Mã phi như bay về phía Chung Nam Sơn. Lần này quân Mông Cổ tiến đánh phương nam, bách tính chạy đông trốn tây né tránh quân địch, hai bên đường lớn mười nhà thì chín nhà bỏ hoang, không hề có một bóng người, ngay cả gà chó cũng không, muốn tìm một ngôi nhà tử tế để nghỉ chân cũng không có nốt. Vô Cực Tử giục ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ, đến lúc mệt thì lại uống mấy viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn dưỡng sức, ngay cả Hãn Huyết Bảo Mã cũng có phần, nếu như người khác biết được ắt sẽ hâm mộ không thôi, một người một ngựa cứ đi như vậy, rất nhanh liền đến dưới chân Chung Nam Sơn.

Vô Cực Tử phóng ngựa lên núi, tìm đường đến trước cổ mộ, tấm bia đá lớn đề dòng chữ "Hoạt Tử Nhân Mộ" vẫn cứ sừng sững đứng đó, không khác gì trước kia. Vô Cực Tử bước vào trong cổ mộ, nhìn quanh thạch thất một lượt, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác vừa vui mừng vừa thương cảm, thế nhưng hắn tìm kiếm một hồi, gọi rát cả họng, vẫn không thấy Tiểu Long Nữ đâu cả.

Trước đây Tôn bà bà đã rời khỏi cổ mộ ra ngoài sinh sống cùng với Dương Quá, hai bà cháu nương tựa vào nhau mà sống, tuy vẫn thường xuyên tới thăm Tiểu Long Nữ, nhưng Tôn bà bà không sống trong cổ mộ nữa, vậy nên Hoạt Tử Nhân Mộ lúc này cũng chỉ có Tiểu Long Nữ cô đơn một mình mà thôi. Tiểu Long Nữ thân mang trọng thương, lại không có người ở bên chăm sóc, tình cành lại thêm tồi tệ, Vô Cực Tử đang lúc ruột gan nóng như lửa đốt, chợt thấy trong gian thạch thất đặt quan tài bằng đá có tiếng động, lập tức chạy đến, có một cỗ quan tài nắp mới đậy một nửa, có một bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần như ngọc đang cố gắng vươn ra, chính là Tiểu Long Nữ không thể sai được.

Vô Cực Tử vội vàng chạy đến nhấc nắp quan tài lên đỡ Tiểu Long Nữ đứng dậy, nắp quan tài nặng mấy chục cân mà Vô Cực Tử nhấc bổng nhẹ nhàng như không. Tiểu Long Nữ lúc này thân sắc tiều tụy nhợt nhạt, rõ ràng đã bị thương tổn nghiêm trọng, trong những ngày này, không có ngày nào nàng không nhớ đến Vô Cực Tử, chất độc hoa tình phát tác càng kịch liệt, lúc này sợ rằng sớm đã dầu hết đèn tắt, chẳng khác nào một ngọn đèn le lói trước gió.

Tiểu Long Nữ ngơ ngẩn nhìn Vô Cực Tử, thều thào nói:

- Tiêu đại ca, là ngươi thật sao? Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?

Câu này nói ra hữu khí vô lực, nhưng ẩn chứa biết bao nhu tình luyến ý, Vô Cực Tử cúi đầu hôn lên môi Tiểu Long Nữ, dịu dàng nói:

- Long Nhi, không phải mơ đâu, ta... đến rồi đây.

Tiểu Long Nữ trong lòng cảm động, nhưng nghĩ đến việc mình sắp chết đi, bất giác đẩy Vô Cực Tử ra xa, không muốn hắn vì mình mà đau khổ, nước mắt rưng rưng, tâm tình xúc động, trực tiếp ộc ra một ngụm máu tươi. Vô Cực Tử nhìn thấy Tiểu Long Nữ sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, cả kinh vội vàng vận công chữa trị thương thế cho nàng, khổ nỗi sau khi trị thương cho Chu Bá Thông, nội lực của hắn đã hao kiệt quá nhiều, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục lại được, trong lúc khẩn cấp, không suy nghĩ nhiều liền lấy ra viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan duy nhất đang cất giữ trong Vô Cực Châu đưa cho Tiểu Long Nữ.

Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan là đan dược đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, có thể nhanh chóng khôi phục thể chất, loại bỏ tất cả trạng thái bất lợi như độc dược, bệnh tật, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, thậm chí vừa mới tắt hơi chưa được bao lâu, đan dược đều có thể cứu sống trở lại, dược hiệu huyền diệu khủng bố. Trong những năm qua, Vô Cực Tử cũng chỉ luyện ra được hai viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, một viên thì đã để lại Đào Hoa Đảo cho Hoàng Dược Sư phòng thân, viên còn lại thì luôn mang theo bên người, bây giờ Tiểu Long Nữ đang lúc nguy nan, Vô Cực Tử không nhịn được liền lấy ra bảo dược trị thương cho nàng.

Tiểu Long Nữ sửng sốt nhận lấy Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, run giọng hỏi:

- Đây là gì vậy?

Vô Cực Tử vội vàng nói:

- Đây là đan dược do ta luyện chế, dược hiệu cực kỳ lợi hại, muội uống xong sẽ khỏe ngay thôi.

Tiểu Long Nữ không khỏi có chút ngạc nhiên, tự biết thương thế của mình nghiêm trọng cỡ nào, đan dược dù có lợi hại đến mấy thì cũng vô dụng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Vô Cực Tử, trong lòng bất giác dấy lên hy vọng, liền nghe theo lời Vô Cực Tử nuốt viên đan dược vào bụng. Chỉ thấy cơ thể từ từ ấm lên, sau khi phục dụng đan dược, thân thể Tiểu Long Nữ trở nên thông suốt dị thường, bao nhiêu thương tật, độc dược trong người chỉ trong mấy canh giờ liền tan biến mất.

Tiểu Long Nữ ngơ ngác nhìn Vô Cực Tử, buột miệng nói:

- Đan dược này... thật lợi hại! Ta... ta không sao rồi!

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, vui vẻ ôm lấy Tiểu Long Nữ, mừng rỡ nói:

- Thời gian qua ta không giây phút nào là không nhớ đến muội, biết tin muội trúng độc ở Tuyệt Tình Cốc... ta lo lắng biết chừng nào. May mà ông trời thương xót, bây giờ muội đã không sao, thật là tốt quá!

Tiểu Long Nữ bất giác siết chặt vòng tay ôm lấy Vô Cực Tử, trong lòng vui mừng khôn xiết, nghẹn ngào nói:

- Ta... ta cứ tưởng kiếp này không bao giờ còn được gặp ngươi nữa. Được gặp lại ngươi... ta rất vui mừng!

Vô Cực Tử ôm thân thể mềm mại vào lòng, lâng lâng xao xuyến, nhớ lại thời gian trước đây hai người ở bên nhau trong cổ mộ, nhớ đến giai nhân vì mình mà bôn ba vất vả, bèn ôn nhu nói:

- Từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa... Long Nhi, nàng hãy gả cho ta nhé!

Tiểu Long Nữ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Vô Cực Tử, chỉ thấy vẻ mặt thâm tình vô hạn, bất giác hạnh phúc trào dâng, gật đầu nói:

- Thiếp nguyện ý!

Vô Cực Tử vui mừng đặt lên đôi môi Tiểu Long Nữ nụ hôn đằm thắm, nhân sinh ly hợp vô thường, hai người trải qua bao nhiêu biến cố, trong lòng chỉ muốn vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau nữa, Tiểu Long Nữ lại nhìn quần áo mình, thấy trên người vẫn còn loang lổ vết máu do thổ huyết mỗi khi tương tư tình lang, bèn mỉm cười nói:

- Thiếp thế này chẳng giống tân nương chút nào!

Tiểu Long Nữ chợt nhớ ra điều gì, liền đi sang một căn phòng lấy một cái hộp mạ vàng quay lại, bên trên vẽ hoa cực kỳ trang nhã, nhẹ giọng nói:

- Nghe Tôn bà bà bảo, đây là hộp nữ trang của tổ sư bà bà, bởi vì tổ sư bà bà không lấy chồng nên hoàn toàn không động đến.

Tiểu Long Nữ mở nắp hộp ra, bên trong quả nhiên có mấy thứ trang điểm của tân nương, mũ phượng đính ngọc, khăn hồng trùm đầu, quần áo lụa đỏ, món nào cũng thuộc hàng thượng đẳng, tuy để lâu mấy chục năm trông vẫn như mới. Tiểu Long Nữ lấy từng món trong hộp ra, bên dưới bộ quần áo có một hộp đựng lược và son phấn, một hộp đựng trang sức, bên trong đầy đủ trâm cài tóc, ngọc đeo tai, được chế tác tinh xảo nhã nhặn, tràn đầy tâm huyết.

Tiểu Long Nữ tươi cười nói:

- Hôm nay là ngày lành thành thân của hai ta, thiếp sẽ trang điểm làm tân nương thật xinh đẹp.

Vô Cực Tử mỉm cười ngắm nhìn giai nhân, Tiểu Long Nữ lại hòa mật ong vào son phấn, soi gương bắt đầu trang điểm. Trong cuộc đời Tiểu Long Tử, đây chính là lần thứ nhất thoa phấn bôi son, sau khi xoa chút son lên má trông diễm lệ vô cùng.

Tiểu Long Nữ tươi cười quay sang nhìn Vô Cực Tử, vui vẻ hỏi:

- Chàng nói xem thiếp có dễ nhìn không?

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng nói:

- Thê tử của ta xinh đẹp vô cùng!

Tiểu Long Nữ nhanh chóng thay bộ hỉ phục tân nương vào người, đội chiếc mũ phượng đính ngọc lên đầu, mỉm cười ngồi bên cây nến nói:

- Thiếp trang điểm đẹp rồi, tiếc rằng không có mũ áo cho tân lang, chàng đành chịu thiệt thòi.

Vô Cực Tử lắc đầu tỏ ý không sao cả, hắn cũng không cần cầu kỳ như vậy, chỉ cần hai người có thể ở bên nhau thì đã đủ rồi, Tiểu Long Nữ nhặt một bông hoa bằng vàng lấy từ trong hộp trang sức rồi cài lên mái tóc dài màu bạc của Vô Cực Tử, cười khẽ nói:

- Như thế hơi giống tân lang rồi đó.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, lại thấy trong hộp có một tập thư được buộc bằng sợi chỉ đỏ đã bạc màu, ngạc nhiên nói:

- Bên trong có ít thư này.

Tiểu Long Nữ cũng rất ngạc nhiên, hiếu kỳ nói:

- Chàng mở ra xem là thư gì.

Vô Cực Tử cởi dây buộc, thấy trên bì thư đề "Thân gửi nữ sĩ Lâm Triêu Anh", lấy một bức thư ra đọc:

- Anh muội, hôm qua quân ta cùng quân Kim giao phong tại Ác Ba Cương, sa vào mai phục của địch, bị mất bốn trăm người...

Vô Cực Tử đọc liền mấy bức thư, nhận ra đây chính là thư của Vương Trùng Dương gửi cho Lâm Triêu Anh, thế nhưng bên trong toàn kể quân tình giao chiến giữa nghĩa binh với quân Kim, không một câu nói đến tư tình nhi nữ, bất giác thở dài nói:

- Trùng Dương chân nhân cố nhiên là bậc trượng phu, chỉ lấy quốc sự làm trọng, chẳng trách làm cho tổ sư bà bà của nàng lạnh nhạt.

Tiểu Long Nữ lắc đầu nói:

- Không đâu! Khi nhận được thư, tổ sư bà bà nhất định là thích lắm đó.

Vô Cực Tử lấy làm lạ hỏi:

- Sao nàng lại biết?

Tiểu Long Nữ chầm chậm nói:

- Chỉ là suy bụng mình mà ra thôi. Chàng xem, bức thư nào cũng kể về quân tình gian nan khẩn cấp, nhưng trong tình cảnh ấy, Trùng Dương Tổ Sư vẫn không quên viết thư cho tổ sư bà bà, như thế có phải là lúc nào cũng thương nhớ tổ sư bà bà không?

Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, vỗ tay nói:

- Quả đúng như thế!

Hai người lại xem một bức thư khác, kể về tình hình càng nguy cấp hơn, nghĩa quân bởi vì lực lượng ít ỏi, không thể địch nổi, liên tiếp bại trận, tựa hồ khó bề duy trì, cuối thư có hỏi sức khỏe của Lâm Triêu Anh, chỉ vẻn vẹn vài câu, nhưng chứa chan quan tâm tha thiết. Vô Cực Tử nhớ lại lúc này nhìn thấy trên nắp quan tài có viết mười sáu chữ "Ngọc Nữ Tâm Kinh, kỹ áp Toàn Chân. Trùng Dương nhất sinh, bất nhược vu nhân!", cảm thấy có chút hiếu kỳ, liền tò mò hỏi Tiểu Long Nữ.

Năm xưa sau khi Lâm Triêu Anh qua đời, Vương Trùng Dương có quay trở lại Hoạt Tử Nhân Mộ thăm viếng, nghĩ đến mối tình si mà Lâm Triêu Anh cả đời dành cho mình, nay lại âm dương đôi ngả, lòng đau đớn muôn phần, bèn theo lối đi bí mật vào trong cổ mộ, không để cho đệ tử của Lâm Triêu Anh hay biết. Vương Trùng Dương đứng ngắm di dung của Lâm Triêu Anh hồi lâu, khóc lóc một hồi, mới đi xem lại một vòng cổ mộ do mình xây dựng năm nào, nhìn thấy hai gian thạch thất trên trần khắc đầy phù hiệu, chính là môn công pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh tinh vi ảo diệu, mỗi chiêu đều là khắc tinh của võ công Toàn Chân Giáo, bất giác tái mặt, lập tức rời khỏi cổ mộ.

Vương Trùng Dương một mình đi vào rừng sâu, bế quan ba năm không xuống núi, nghiền ngẫm cách hóa giải chiêu thức của Ngọc Nữ Tâm Kinh, tuy một số chỗ đã có thành tựu, nhưng cuối cùng không tạo thành một bộ võ công hoàn chỉnh. Vương Trùng Dương trong lòng chán nản, càng khâm phục tài trí của Lâm Triêu Anh, cam bái hạ phong.

Hơn mười năm sau, sau lần Hoa Sơn Luận Kiếm thứ nhất, Vương Trùng Dương có được kỳ thư tuyệt học Cửu Âm Chân Kinh, tuy quyết ý không luyện võ công trong đó, nhưng bị tính hiếu kỳ thôi thúc, bèn mở ra đọc xem một lượt. Vương Trùng Dương suy nghĩ mất hơn mười ngày thì hiểu ra tất cả, lập tức trở lại Hoạt Tử Nhân Mộ, tại gian thạch thất kín đáo nhất trong cổ mộ, khắc lên trên trần tinh yếu hàm nghĩa của Cửu Âm Chân Kinh, đồng thời cũng chỉ rõ cách hóa giải Ngọc Nữ Tâm Kinh.

Vương Trùng Dương đoán rằng mấy cỗ quan tài trống sẽ được đệ tử của Lâm Triêu Anh sử dụng, lúc lâm chung bọn họ sẽ chui vào quan tài nằm chờ chết, lúc đó ắt sẽ biết tổ sư của Toàn Chân Giáo một đời không thua kém ai, thế là ở mặt trong của mỗi cỗ quan tài trống, viết mười sáu chữ, để hậu nhân của Lâm Triêu Anh biết rằng võ học của Toàn Chân Giáo không phải là thứ Ngọc Nữ Tâm Kinh có thể khắc chế. Đây hoàn toàn chỉ xuất phát từ tính hiếu thắng của Vương Trùng Dương, chứ y không hề có ý tiết lộ Cửu Âm Chân Kinh, bởi vì khi đệ tử của Lâm Triêu Anh được thấy Cửu Âm Chân Kinh thì bọn họ đã thoi thóp hấp hối, không thể truyền thụ cho người khác được. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, Tiểu Long Nữ đi vào quan tài nằm chờ chết, không ngờ lại được Vô Cực Tử đem thần đan đến cứu mạng, chỉ là Vô Cực Tử đối với Cửu Âm Chân Kinh sớm đã lĩnh ngộ thấu triệt, thậm chí còn dung hợp tinh yếu bên trong vào Đạo Môn Tâm Pháp, thành ra cũng không cần thiết đọc tuyệt học kinh thư làm gì.

Vương Trùng Dương và Lâm Triêu Anh đều là bậc kỳ tài võ học, nguyên là một cặp lương duyên trời định, nhưng Vương Trùng Dương ban đầu chỉ chuyên tâm đại sự kháng Kim, không lúc nào nghĩ đến tư tình nhi nữ, sau khi khởi nghĩa thất bại, lui vào sống một mình trong cổ mộ, Lâm Triêu Anh đến an ủi, nhu tình cao nghĩa, nhưng lúc ấy Vương Trùng Dương đã chán nản hết thảy, thế là thành mối tình thiên trường hận, chàng thì xuất gia làm đạo sĩ, nàng thì ôm hận lầm lũi sống trong cổ mộ. Hai người cho rằng bản thân hữu duyên vô phận, nhưng lại không nghĩ rằng hai người võ công đều cao cường, lại quá tự phụ, mỗi lần đôi bên đàm luận võ học, thì không ai chịu ai, cứ cạnh tranh với nhau cho đến lúc chết, Lâm Triêu Anh sáng tạo Ngọc Nữ Tâm Kinh khắc chế võ công Toàn Chân Giáo, còn Vương Trùng Dương cũng không chịu thua kém, đem tinh yếu võ học của Cửu Âm Chân Kinh khắc trong cổ mộ, hai người không ai chịu thua kém ai, không ai chịu nhường nhịn ai, thành ra duyên tình dang dở, đáng tiếc đáng buồn.

Tiểu Long Nữ khẽ thở dài một hơi, cảm khái nói:

- Đôi ta may mắn hơn tổ sư bà bà rất nhiều.

Vô Cực Tử nhu tình nhìn Tiểu Long Nữ, trìu mến nói:

- Cũng may nàng không cao ngạo giống như tổ sư bà bà của mình, mà dù có thế, ta nhường nhịn thê tử của mình một chút cũng có sao đâu?

Hai người hạnh phúc ôm chầm lấy nhau, chỉ thấy từng kiện từng kiện y phục trên người lần lượt trút xuống, hai thân thể áp sát vào nhau, cảm nhận từng hơi thở từng nhịp tim của đối phương. Vết thủ cung sa đỏ hồng như máu trên tay Tiểu Long Nữ dần dần biến mất, hai thân thể chậm rãi hòa chung nhịp đập, tình ý triền miên, hoan lạc tuyệt trần, sung sướng khó nói nên lời, những mong thời khắc này vĩnh viễn ngừng trôi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.