Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Điêu Trọng Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Sau đêm tân hôn nhiệt tình, Vô Cực Tử ở lại Hoạt Tử Nhân Mộ nghỉ ngơi vài ngày, nội lực trong người lúc này cũng đã khôi phục hoàn toàn. Vô Cực Tử liền bàn với Tiểu Long Nữ về chuyện rời đi, dù sao Công Tôn Lục Ngạc vẫn đang chờ hắn tại Tuyệt Tình Cốc, không thể để nàng chờ đợi quá lâu được. Tiểu Long Nữ ban đầu còn chưa chấp nhận được, nhưng sau lần hung hiểm trúng độc vừa rồi, tình ý triền miên, nàng chỉ mong có thể ở bên Vô Cực Tử là đã đủ rồi, còn lại thì cũng chẳng cần để ý nhiều làm gì.

Tiểu Long Nữ đỏ mặt nói:

- Chàng chính là phu quân của thiếp, bất luận là chàng đi đâu, thiếp cũng sẽ cam tâm tình nguyện đi theo chàng.

Vô Cực Tử khẽ ôm lấy Tiểu Long Nữ, mỉm cười nói:

- Long Nhi, nàng thật tốt quá!

Thu xếp đồ đạc xong xuôi, Vô Cực Tử nắm tay Tiểu Long Nữ đi ra cổ mộ, hai người đang tận hưởng ánh nắng ban mai tươi đẹp, chợt nghe xa xa vọng lại tiếng binh khí va chạm, chính là ở phía Trùng Dương Cung. Vô Cực Tử còn đang nghi ngờ, chợt thấy tiếng vu vu do kim luân phát ra, rồi thấy kim luân bay thẳng lên trời, chính là binh khí của Kim Luân Pháp Vương, trong lòng nổi tính hiếu kỳ, liền cùng với Tiểu Long Nữ chạy thẳng về phía Trùng Dương Cung, trước mắt liền hiện ra một tràng loạn chiến, rõ ràng là Toàn Chân Giáo đang bị cường địch tấn công.

Trong Toàn Chân Thất Tử, Mã Ngọc và Đàm Xử Đoan mới qua đời không lâu, chỉ còn lại năm người. Lưu Xử Huyền làm chưởng giáo được nửa năm thì giao cho Khâu Xử Cơ tiếp nhiệm, năm người tuổi đều đã cao, tinh lực suy yếu, muốn trước khi chết có thể sáng tạo ra một môn võ công lợi hại để lại cho các đệ tử của Toàn Chân Giáo luyện tập, sau này có thể phát dương quang đại môn phái. Năm người quyết định bế quan tĩnh tu, cho gọi Doãn Chí Bình về tiếp nhiệm chức vị chưởng giáo.

Không ngờ vào ngày Doãn Chí Bình làm nghi lễ tiếp nhiệm chưởng giáo, bỗng nhiên lại có sắc phong của đại hãn Mông Cổ dành cho giáo chủ Toàn Chân Giáo, chỉ là lúc này quân Mông Cổ đang xâm lấn phương nam, sát hại bách tính vô tội, Doãn Chí Bình há có thể nhận sắc phong của địch nhân? Thế nhưng Triệu Chí Kính lại dẫn theo vây cánh của mình trong Toàn Chân Giáo lên tiếng phản đối, hiện tại Toàn Chân Giáo đều nằm trong cảnh nội Mông Cổ, nếu không nhận sắc phong, ắt sẽ gặp đại họa diệt môn. Hai bên xảy ra mâu thuẫn, đang lúc xô xiết chuẩn bị động thủ, chợt thấy có tiếng tù và nổi lên, bên ngoài truyền đến tiếng quát tháo ầm ĩ, chính là đám người Kim Luân Pháp Vương dẫn theo hảo thủ Mông Cổ đến gây rối.

Thì ra Hốt Tất Liệt tấn công thành Tương Dương, đã hơn một tháng không hạ được, lại thêm Vô Cực Tử bất ngờ đi đến, Hốt Tất Liệt không dám manh động. Sau khi Vô Cực Tử rời đi, Hốt Tất Liệt đang định xua quân công thành, trong quân bỗng nhiên dịch bệnh lan tràn, đợt tấn công cuối cùng thất bại, đành phải lui binh. Đại quân chưa rút, Hốt Tất Liệt đã sai người đi lôi kéo hào kiệt Trung Nguyên, mưu tính đại sự lâu dài, thánh chỉ của đại hãn Mông Cổ sắc phong cho chưởng giáo Toàn Chân Giáo cũng là mưu kế của Hốt Tất Liệt, nhưng y cũng biết Toàn Chân Giáo toàn bậc trung nghĩa, chưa chắc sẽ chịu quy phục, bèn phái Kim Luân Pháp Vương suất lĩnh các cao thủ võ lâm mai phục xung quanh Chung Nam Sơn, nếu như Toàn Chân Giáo trái lệnh, sẽ dùng vũ lực áp chế.

Địch nhân tập kích bất ngờ, đạo sĩ Toàn Chân Giáo tuy đông, thế nhưng hôm nay mọi người tham dự nghi lễ tiếp nhiệm chưởng giáo nên không mang theo binh khí, lại thêm đã bị bao vây dồn đống một chỗ, vị trí yếu hại đều rơi vào tay địch, tình thế thảm bại đã rất rõ ràng. Vào thời khắc nguy cấp, năm người Lưu Xử Huyền, Khâu Xử Cơ, Vương Xử Nhất, Hác Đại Thông và Tôn Bất Nhị đại công cáo thành xuất quan, lãnh đạo đệ tử Toàn Chân Giáo tiến hành phản công, chỉ là địch nhân cao thủ đông đảo, một mình Kim Luân Pháp Vương đã có thể đánh ngang tay với năm người Lưu Xử Huyền, Khâu Xử Cơ, Vương Xử Nhất, Hác Đại Thông và Tôn Bất Nhị hợp lực với nhau, còn lại bên địch còn có mấy tên hảo thủ như Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Mã Quang Tá, Doãn Khắc Tây, hai đệ tử của Kim Luân Pháp Vương là Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô cũng đến tham gia, trong đám đệ tử của Toàn Chân Giáo không có người nào có thể chống lại địch nhân, đang lúc nguy cấp thì tình thế bất ngờ nghịch chuyển, bởi vì bên phía Toàn Chân Giáo đột nhiên lại có viện trợ cường đại, không phải ai khác mà chính là Dương Quá.

Sau lần anh hùng đại yến ở Lục Gia Trang tại Đại Thắng Quan, Dương Quá ra ngoài phiêu bạt giang hồ, trong lúc vô tình lại bất ngờ gặp được cơ duyên to lớn, đạt được truyền thừa của một vị cao thủ Kiếm Đạo tên là Độc Cô Cầu Bại, có ngoại hiệu là Kiếm Ma. Độc Cô Cầu Bại có kiếm thuật vô song, tung hoành thiên hạ không có địch thủ, chỉ cầu một lần bại trận, nếu như so sánh với võ công thiên hạ đệ nhất là Vương Trùng Dương thì ai thắng ai thua cũng rất khó nói. Độc Cô Cầu Bại ẩn cư chốn hoang cốc, bầu bạn với Thần Điêu, lúc nhàn rỗi đã cùng Thần Điêu giao đấu cho vui, nên cung cách tấn công của nó lờ mờ ẩn hiện chiêu số võ học, sau này Thần Điêu đã chỉ dẫn cho Dương Quá luyện tập kiếm pháp, đi đến nơi Độc Cô Cầu Bại chôn kiếm nhận được bảo kiếm Huyền Thiết Trọng Kiếm, lại thường xuyên được ăn mật rắn quý báu do Thần Điêu đem đến, công lực lập tức tăng mạnh, kết hợp với căn cơ Đạo Môn Tâm Pháp huyền diệu, có thể nói là một trong cao thủ bậc nhất trong võ lâm hiện nay.

Dương Quá võ công tiến triển, bước đầu đạt được thành tựu, đương nhiên là muốn quay lại tìm Toàn Chân Giáo tính sổ việc bị bắt nạt năm xưa, nào ngờ y lại đến Chung Nam Sơn đúng lúc Trùng Dương Cung đang bị võ sĩ Mông Cổ tấn công. Dương Quá mặc dù căm hận Triệu Chí Kính cùng với đám đệ tử Toàn Chân Giáo đã hiếp đáp mình năm xưa, nhưng trong lòng cũng không có ác ý, chỉ muốn đánh họ một trận cho hả giận, lại nhớ đến Quách Tĩnh vẫn luôn dạy mình tinh thần hiệp nghĩa, không nhịn được liền xuất thủ tương trợ Toàn Chân Giáo.

Vô Cực Tử và Tiểu Long Nữ cẩn thận thu liễm khí tức quan sát trận chiến trước mặt, chỉ thấy Dương Quá tay cầm Huyền Thiết Trọng Kiếm đang giao thủ với Kim Luân Pháp Vương bất phân thắng bại. Huyền Thiết Trọng Kiếm là một thanh kiếm đen trũi cực nặng, đốc kiếm dài hơn ba thước, cân nặng không dưới bảy, tám chục cân, gấp vài lần thứ binh khí nặng nhất trong chiến trận, lại không có lưỡi sắc, mũi kiếm thì tròn như hình bán cầu, quả là một loại bảo kiếm kỳ lạ, phẩm chất ngang ngửa với đôi song kiếm Quân Tử Kiếm và Thục Nữ Kiếm mà Vô Cực Tử đoạt được từ Tuyệt Tình Cốc.

Vô Cực Tử lại đưa mắt nhìn sang Thần Điêu ở bên cạnh, con điêu thân hình cực lớn, cao hơn cả người, diện mạo hết sức xấu xí, lông thưa, tựa hồ bị người ta vặt đi một nửa, màu vàng vàng đen đen, có cái mào to đỏ như máu, trên thế gian có ngàn loài chim, nhưng chưa thấy loài mãnh cầm nào kỳ lạ như nó. Dường như bởi vì cơ thể quá nặng nên Thần Điêu không thể bay được như những loài chim khác, nhưng nó sải bước đi đi lại lại, ngẩng cao đầu trông khí khái uy vũ, hai cánh không ngừng vẫy đập, tạo nên hai luồng cuồng phong mạnh mẽ, rất nhiều võ sĩ Mông Cổ đều bị nó trực tiếp thổi bay.

Các đạo sĩ của Toàn Chân Giáo lúc này cũng đã hình thành Thiên Cương Bắc Đẩu Trận đẩy lùi địch nhân. Năm vị đạo trưởng cũng phối hợp với nhau giao đấu với bốn người Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Mã Quang Tá và Doãn Khắc Tây, thế cục đang nghiêng dần về phía Toàn Chân Giáo.

Kim Luân Pháp Vương có tất cả năm cái luân, lần lượt được đúc bằng vàng, bạc, đồng, sắt, chì, bình thường chỉ cần sử dụng một mình kim luân thì y cũng đã có thể đánh bại vô số cao thủ võ lâm, thế nhưng khi gặp đại địch, y sẽ sử dụng ngũ luân. Chỉ thấy ngũ luân quy nhất, nối đuôi nhau bay tới trước mặt Dương Quá, khí thế như năm con trâu xung trận. Dương Quá cũng dồn lực toàn thân vào tay cầm kiếm, mũi kiếm rung rung, keng keng keng năm tiếng, trực tiếp đánh bay ngũ luân của Kim Luân Pháp Vương. Huyền Thiết Trọng Kiếm tuy không có lưỡi sắc và mũi nhọn, nhưng Dương Quá vận nội lực truyền ra kiếm, vật cứng mấy cũng không chịu nổi, chỉ trong giây lát, ngũ luân của Kim Luân Pháp Vương đã bị đánh nát thành nhiều mảnh nhỏ, mọi người nhìn thấy kỳ uy của thần kiếm, cũng đều kinh ngạc ngây người.

Không còn binh khí trong tay, Kim Luân Pháp Vương trực tiếp dùng tay không đón lấy Huyền Thiết Trọng Kiếm của Dương Quá, bởi vì thanh kiếm không có lưỡi sắc và mũi nhọn nên lão không hề hấn gì, hai luồng nội lực đụng vào nhau, lập tức hai người cùng giữ yên bất động. Dương Quá cảm thấy kình lực của Kim Luân Pháp vương đẩy đến cứ triền miên bất tận, càng lúc càng mạnh, địch nhân nội lực vô cùng thâm hậu, nếu như tiếp tục giữ chặt như vậy, Dương Quá không thể thi triển uy thế của Huyền Thiết Trọng Kiếm được nữa, đấu càng lâu thì Kim Luân Pháp Vương tất chiếm thượng phong.

Kim Luân Pháp Vương và Dương Quá đang cầm cự đến thời khắc mười phần khẩn cấp, bất cứ bên nào di động chút xíu cũng sẽ lập tức nguy hiểm, chợt thấy một sợi lông chim bấn mạnh về phía Kim Luân Pháp Vương, thì ra Thần Điêu trong lúc nguy cấp đã phóng ra lông vũ trên người, sợi lông chim giống như ám khí sắc nhọn xé gió bay đi. Kim Luân Pháp Vương hét lên một tiếng, dồn lực hất mạnh Huyền Thiết Trọng Kiếm về hướng ngược lại, lộn người một vòng lùi về phía sau, nhưng kình lực của trọng kiếm vẫn còn dư lực uy mãnh, Kim Luân Pháp Vương vừa đứng lên lại lảo đảo ngã phịch xuống đất.

Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba cả kinh vội vàng chạy tới đỡ sư phụ đứng dậy, Dương Quá sấn tới hai bước, bổ Huyền Thiết Trọng Kiếm xuống đầu Kim Luân Pháp Vương. Kim Luân Pháp Vương bị loạn nội tức, đang bị nội thương nghiêm trọng, Hoắc Đô kinh hãi giơ chiếc quạt sắt, Đạt Nhĩ Ba giơ cây kim chử lên chống đỡ Huyền Thiết Trọng Kiếm, nhưng lực bổ xuống của trọng kiếm quá mạnh, Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô cùng khuỵu gối xuống đất, không thể chịu nổi, nhưng vẫn cố liều chết đẩy lên.

Kình lực đè xuống của Huyền Thiết Trọng Kiếm càng lúc càng mạnh, Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô đều cảm thấy cột sống như sắp gãy, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, Hoắc Đô vội vàng nói:

- Sư huynh, sư huynh cố chịu một mình giây lát, tiểu đệ cứu sư phụ ra trước, sau đó sẽ trở lại giúp sư huynh.

Cả hai hợp lực chống đỡ Huyền Thiết Trọng Kiếm còn không nổi, thì một mình Đạt Nhĩ Ba làm sao có thể chịu được uy lực của thần kiếm? Nhưng Đạt Nhĩ Ba xả thân bảo hộ sư phụ, gật đầu bảo "Được!", rồi ráng sức nâng giữ cây kim chử. Hai người nói bằng tiếng Tạng, Dương Quá nghe không hiểu ý, chỉ cảm thấy kình lực của cây kim chử đột nhiên tăng mạnh, y đang định vận lực đè xuống, thì Hoắc Đô đã nhảy thoát ra.

Nào ngờ Hoắc Đô lại không tìm cách cứu viện sư phụ, chỉ mưu đồ một mình thoát thân, cuống quýt nói:

- Sư huynh, tiểu đệ quay về Tây Tạng luyện thêm võ công, mười năm sau sẽ trở lại tìm tên tiểu tử Dương Quá báo thù cho sư phụ và sư huynh!

Hoắc Đô nói xong liền quay mình chạy đi như bay, Đạt Nhĩ Ba bị tên sư đệ gian ác lừa dối thì cả giận, tính tình lại thành thật chất phác, bèn lớn tiếng nói:

- Xin hãy tha mạng cho ta, chờ ta cứu sư phụ về, tìm tên sư đệ lang tâm cẩu phế kia, băm vằm hắn thành trăm mảnh, rồi ta sẽ tới tùy ngươi xử trí, lúc ấy ngươi muốn chém muốn giết thế nào, ta cũng không dám cau mày!

Dương Quá nghe Đạt Nhĩ Ba nói một tràng, dĩ nhiên không hiểu y đang nói gì, nhưng Hoắc Đô thấy nguy đào tẩu, còn Đạt Nhĩ Ba lại trung nghĩa với sư phụ, lại thấy thần sắc của y khảng khái, đúng là một đấng nam nhi, trong lòng cảm phục, liền nhấc thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm lên nói:

- Tha cho ngươi đấy!

Đạt Nhĩ Ba đứng dậy, nhưng vừa rồi sử kình quá độ toàn thân thoát lực, không cầm nổi cây kim chử, nghe hịch một tiếng, liền rơi xuống đất. Đạt Nhĩ Ba vội vàng quỳ xuống lạy Dương Quá mấy lạy, tạ ơn tha chết, lúc này Kim Luân Pháp Vương vẫn ngồi dưới đất, chưa cử động được, Đạt Nhĩ Ba liền cõng sư phụ đi xuống núi.

Dương Quá tay cầm Huyền Thiết Trọng Kiếm uy mãnh vô song, trực tiếp đánh bại sư đồ Kim Luân Pháp Vương hiện đang là cao thủ đệ nhất của Mông Cổ, quả là kinh tâm động phách. Bốn người Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Mã Quang Tá và Doãn Khắc Tây vốn đang giao tranh kịch liệt với năm vị đạo trưởng, nhìn thấy Kim Luân Pháp Vương thảm bại dưới tay Dương Quá thì không khỏi kinh hãi. Đám võ sĩ Mông Cổ cũng bị đệ tử của Toàn Chân Giáo phản công dũng mãnh, lại thấy mấy vị thủ lĩnh hoặc bị thương, hoặc đại bại, nào dám chống cự, lập tức xoay người đào tẩu khỏi Trùng Dương Cung.

Mã Quang Tá máu me đầy đầu, bước đến trước mặt Dương Quá, giơ ngón tay cái nói:

- Tiểu huynh đệ, giỏi lắm!

Dương Quá nhìn thấy đối phương cũng là người thành thật chất phác, nãy giờ ra chiêu cũng không hạ độc thủ, không nhịn được liền nhẹ giọng nói:

- Các hạ là đấng nam nhi đội trời đạp đất, mấy kẻ đi cùng ngươi lại đều là hạng bất lương, ngươi còn đồng hành với bọn chúng ắt sẽ phải chịu thiệt thòi, chi bằng hãy từ bỏ vương gia Hốt Tất Liệt mà trở về quê nhà đi.

Mã Quang Tá nhìn theo hướng đám võ sĩ Mông Cổ rời đi, trầm ngâm một hồi, khoát tay nói:

- Tiểu huynh đệ nói rất phải. Đa tạ minh giáo, tại hạ đi đây!

Mã Quang Tá nói xong thì xoay xoay cây đồng côn trong tay, bật cười ha hả, lập tức quay đầu bỏ đi. Chỉ nghe tiếng côn đập xuống núi đá cạch cạch xa dần, Dương Quá lại đưa mắt nhìn mấy trăm đạo sĩ xung quanh một lượt, khí thế bức người, uy mãnh vô song.

Triệu Chí Kính nấp ở phía sau không dám ló mặt ra, hôm nay năm vị đạo trưởng đều đã xuất quan, nếu như bọn họ tra cứu nguyên do, biết rõ y phản giáo đầu quân cho Hốt Tất Liệt, lại còn giúp đỡ người Mông Cổ giết chết chưởng giáo đương nhiệm là Doãn Chí Bình, y nhất định sẽ bị nghiêm hình trừng trị, khó mà sống sót. Triệu Chí Kính chẳng qua cũng chỉ là nóng nảy, hẹp hòi, không phải hạng người đại gian đại ác, nhưng cứ tự cho mình có võ công cao nhất trong đám đệ tử đời thứ ba, chức vị chưởng giáo lại rơi vào tay Doãn Chí Bình, trong lòng căm tức, thành ra lầm đường lạc lối, không thể vãn hồi được.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.