Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hài Nhi Xuất Sinh

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Trước đây Vô Cực Tử giữa chốn thiên quân vạn mã bắt được Thành Cát Tư Hãn, Hốt Tất Liệt trong lúc nhất thời chưa biết nên đối phó ra sao, hôm nay lại nghe Vô Cực Tử nói rằng nước sông không phạm nước giếng, ngầm hiểu chỉ cần không đắc tội với đối phương, thì hắn cũng không gây bất lợi cho phe mình, liền không giở trò làm khó hai người. Đám người Kim Luân Pháp Vương hầu hết đều bế quan khổ tu nhiều năm, nên không biết đến chuyện năm xưa, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Hốt Tất Liệt đã có lệnh thì bọn họ cũng không tiện động thủ, Vô Cực Tử và Quách Tĩnh cứ như vậy liền bình an quay trở về thành Tương Dương.

Vô Cực Tử vừa về đến cổng thành, chợt cảm thấy một luồng năng lượng vô hình đặc thù bất ngờ hội tụ lại tại một nơi, thứ này chính là khí vận hư vô mù mịt, người bình thường rất khó phát giác ra được. Vô Cực Tử nhanh chóng thi triển khinh công chạy đến, chỉ thấy trước mặt là một trang viện rộng lớn, nơi này chính là Quách phủ quen thuộc, vội chạy đến nơi thì thấy khí vận phiêu miểu đang tụ tập đến một gian phòng, đứng bên ngoài chính là Quách Phù, thần sắc của nàng vừa hồi hộp vừa vui mừng.

Quách Phù nhìn thấy Vô Cực Tử thì thoáng sửng sốt, nhẹ giọng nói:

- Tiêu bá bá, mẹ sẽ sắp sinh tiểu đệ rồi, ngươi đừng có vào.

Thì ra là Hoa Tranh đã sắp lâm bồn chuyển dạ, đứa bé vừa mới ra đời đã tạo nên động tĩnh như vậy, khí vận quán thể, tương lai chắc hẳn thành tựu không nhỏ. Quách Tĩnh lúc này cũng đuổi đến nơi, hỏi thăm Quách Phù thì biết rằng thê tử sắp sinh, vừa bồn chồn vừa phấn khích, không ngừng đi đi lại lại trước cửa phòng.

Bỗng nghe trong phòng vọng ra mấy tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh, Quách Phù vui mừng nói:

- Mẹ sinh tiểu đệ rồi!

Quách Phù vui sướng chạy vào xem xem hài nhi Hoa Tranh vừa mới sinh thế nào, Quách Tĩnh và Vô Cực Tử cũng muốn vào xem, nào ngờ bà đỡ vội vàng cản lại, nói rằng phu nhân vẫn chưa sinh xong, nam nhân không được bước vào. Quách Tĩnh vui mừng quá đỗi, không ngờ rằng lần này Hoa Tranh lại sinh đôi, bất giác nắm chặt lấy tay Vô Cực Tử, hưng phấn hú lên mấy tiếng.

Một lúc sau, trong phòng lại truyền ra tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh, lần này Hoa Tranh sinh đôi một nam một nữ, nam thì mặt vuông tai to, nước da ngăm ngăm, đặt tên là Quách Phá Lỗ, nữ thì mi thanh mục tú, nước da trắng hồng, đặt tên là Quách Tương. Vô Cực Tử bất giác nhìn ngắm Quách Tương chăm chú, bởi vì toàn bộ khí vận hùng hậu đều tụ hết vào thân thể nhỏ bé này, nếu như được đào tạo cẩn thận, sau này ắt sẽ trở thành kỳ tài tuyệt thế.

Vô Cực Tử càng nhìn càng thấy ưng ý, bèn quay sang nhìn phu thê Quách Tĩnh, thong thả nói:

- Tương Nhi tư chất rất tốt, sau này nếu như nó lớn lên dung mạo xinh đẹp kiều diễm thì hãy đưa đến tìm ta, ta sẽ thu nhận làm môn hạ đệ tử.

Quách Tĩnh vô cùng vui mừng, y có được một thân võ công tinh thâm như bây giờ, công lao của Vô Cực Tử đóng góp một phần không nhỏ, nếu nữ nhi có thể bái làm môn hạ của Vô Cực Tử thì sau này tiền đồ nhất định sẽ rất xán lạn. Hoa Tranh và Quách Phù là nữ nhân, tâm tư nhanh nhạy, không khỏi có chút thắc mắc tại sao lại phải có dung mạo xinh đẹp kiều diễm thì Vô Cực Tử mới đồng ý thu nhận làm đệ tử, cứ cảm thấy mờ ám thế nào.

Quách Phù không nhịn được bèn cất giọng hỏi:

- Tiêu bá bá, tại sao tiểu muội lớn lên xinh đẹp thì ngươi mới chịu thu nhận làm đệ tử?

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, trầm giọng nói:

- Đây chính là quy định truyền đời của môn phái chúng ta, chỉ được phép thu nhận đệ tử có tướng mạo phi phàm xuất chúng, không đẹp không thu!

Lời nói vừa dứt, mọi người ai nấy đều há hốc mồm vì kinh ngạc, môn phái nào lại có loại quy định dở hơi thế chứ? Tiêu Dao Phái của Vô Cực Tử rất đặc biệt kén chọn khi tuyển môn hạ, ngoại trừ thiên tư hơn người, tiêu chuẩn hàng đầu để được gia nhập Tiêu Dao Phái là phải... thật đẹp, nam thì phải có phong thái ngọc thụ lâm phong, đường hoàng uy vũ, nữ phải thuộc dạng mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp thoát trần.

Quách Tĩnh gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói:

- Cái đó... Năm xưa ngươi không chịu thu nhận ta làm đệ tử, có phải... có phải...

Vô Cực Tử không chút lưu tình, thẳng thắn nói:

- Chứ còn gì nữa? Tướng mạo như ngươi... ngoài Hoa Tranh muội tử ra thì ai thèm lấy?

Mọi người lập tức cười phá lên, thực ra tướng mạo của Quách Tĩnh tuy không phải là mỹ nam tử hiếm có, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nhưng cũng không xấu đến nỗi như Vô Cực Tử nói. Nhưng nếu đem ra so sánh với tướng mạo của Vô Cực Tử thì Quách Tĩnh quả là kém xa vạn dặm, đã thế tư chất luyện võ của y lại còn chậm hiểu, nếu không phải bù lại cái tính cần cù hiếu học, lại thêm giao tình với phu phụ Quách Khiếu Thiên, cảm thương Quách Khiếu Thiên chết thảm, Vô Cực Tử há có thể truyền thụ võ công cho Quách Tĩnh?

Quách Tĩnh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thì ra nguyên nhân sâu xa lại oái oăm như thế, chợt nhớ đến Dương Quá, thắc mắc hỏi:

- Như thế... như thế Quá Nhi thì sao? Không phải ta tự khen, nhưng Quá Nhi cũng được tính là mỹ nam tử đấy chứ? Quá Nhi tư chất luyện võ cũng rất tốt mà, tại sao Tiêu đại ca không thu nhận nó làm môn hạ đệ tử?

Thực ra kể cả tư chất và dung mạo của Dương Quá đều miễn miễn cưỡng cưỡng đủ đạt tiêu chuẩn nhập môn của Tiêu Dao Phái, nhưng Vô Cực Tử là người thế nào? Nếu không phải thiên kiêu chi tử tài năng xuất chúng, tướng mạo bất phàm thuộc hàng đệ nhất thiên hạ thì còn lâu mới lọt vào mắt xanh của Vô Cực Tử. Xét về tư chất thì Quách Tương vừa mới sinh ra còn vượt trội hơn Dương Quá rất nhiều lần, chỉ mong sau này Quách Tương lớn lên xinh đẹp kiều diễm, chứ mà giống như Quách Tĩnh thì cũng hỏng hết.

Vô Cực Tử á khẩu không trả lời được, liền quay sang nhìn Quách Phù, khinh khỉnh nói:

- Cái gì cũng tốt như vậy, tại sao Phù Nhi cả đời này cũng không muốn gả cho hắn chứ?

Quách Phù xấu hổ đỏ mặt, bĩu môi nói:

- Dương Quá ngạo mạn hống hách, khinh người quá đáng, Quách Phù ta cả đời này cũng không thèm gả cho loại người như hắn.

Quách Phù nói xong liền ôm mặt chạy ra ngoài, phu thê Quách Tĩnh cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại quay sang nhìn Vô Cực Tử, nhẹ nhàng hỏi:

- Tiêu đại ca, hai người Võ Gia huynh đệ, ngươi thấy người nào tốt hơn?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, cười nhạt nói:

- Đại Võ tư văn ổn trọng, Tiểu Võ thì lại nhanh nhẹn tháo vát, cả hai cùng là thiếu niên anh tuấn, võ công bình ổn, ca ca có cái hay của ca ca, đệ đệ có cái hay của đệ đệ, muốn nói người nào tốt hơn, sư phụ như ngươi còn không biết được, người ngoài như ta nào dám nói năng lung tung?

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn từ nhỏ đến lớn tình cảm rất tốt, nhưng sau này bởi vì yêu mến Quách Phù mà dần xảy ra xích mích, Quách Phù đối với hai người cũng rất vừa mắt, nhưng khổ nỗi một thân nữ nhi làm sao có thể gả cho hai người, vậy nên vẫn cứ dây dưa chưa dứt. Lần này huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn đến doanh trại Mông Cổ tập kích, nguyên nhân chủ yếu cũng là bởi vì Quách Phù kích thích tâm tình, nói rằng người nào có thể giết chết Hốt Tất Liệt, giải vây cho thành Tương Dương, lập được chiến công hiển hách, phu thê Quách Tĩnh ắt sẽ chọn người đó làm tiểu tế. Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn lòng đầy nhiệt huyết, nếu có thể giết chết vương tử Mông Cổ, không chỉ lập được chiến công hiển hách, lại còn lấy được trái tim mỹ nhân, lập tức lẻn vào doanh trại Mông Cổ ám toán, thế nhưng đối mặt với cường địch như đám người Kim Luân Pháp Vương, há có thể rút lui trở về, nếu như không phải nể mặt Quách Tĩnh, e rằng hai người sớm đã mất mạng từ lâu.

Đúng lúc này, Lỗ Hữu Cước đột nhiên mang đến tin mừng, đám đệ tử Cái Bang truy tìm tình báo khắp nơi, cuối cùng cũng đã tìm thấy tung tích của Tiểu Long Nữ, Lỗ Hữu Cước vội vàng nói:

- Có người nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm mặc áo lụa trắng ở dưới chân Chung Nam Sơn, dựa theo miêu tả thì chắc hẳn chính là người mà Tiêu đại hiệp vẫn đang tìm kiếm, chỉ là dường như... dường như nàng đã bị trọng thương thì phải, sắc mặt rất là xanh xao nhợt nhạt...

Vô Cực Tử thầm mắng bản thân ngu dốt, Tiểu Long Nữ ở bên ngoài không quen biết ai, sau khi trọng thương ắt hẳn sẽ quay về Hoạt Tử Nhân Mộ chữa trị. Thực ra Vô Cực Tử không biết môn quy của Cổ Mộ Phái, đệ tử sau khi chết đi nhất định phải an táng ở trong cổ mộ, ở trong cổ mộ cũng đã đặt sẵn mấy chiếc quan tài bằng đá chuẩn bị cho lúc chết đi còn dùng. Tiểu Long Nữ thầm biết bản thân đã trúng kịch độc, không còn sống được bao lâu, cũng không đi tìm Vô Cực Tử nữa, đành phải quay về cổ mộ chờ chết theo di huấn của sư phụ, Vô Cực Tử quan tâm ắt loạn, nghĩ rằng nàng sẽ tìm một nơi nào đó bí mật ở gần Tuyệt Tình Cốc để dưỡng thương, nào ngờ nàng lại lặn lội đường xá xa xôi quay về Hoạt Tử Nhân Mộ.

Quách Tĩnh hào phóng nói:

- Tiêu đại ca, con hồng mã của ta ngày đi ngàn dặm, chưa đầy mấy hôm là đến được Chung Nam Sơn, bây giờ tình thế gấp rút, ngươi cứ cưỡi nó mà đi cứu người.

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, nhanh chóng cáo biệt mọi người, cưỡi ngựa rời khỏi thành Tương Dương, đi nhanh về phía tây bắc. Lúc này trời đã sẩm tối, Vô Cực Tử chợt thấy phía trước lại có ánh đuốc, đến gần thì thấy Kim Luân Pháp Vương đang đứng bên ngoài một cái hang, cửa hang đã bị chăng kín bởi mười mấy cái mạng nhện, loài nhện này hình dạng cổ quái, toàn thân có sọc xanh đỏ màu tươi roi rói, ai nhìn cũng kinh tâm động phách.

Kim Luân Pháp Vương nhìn thấy Vô Cực Tử đi đến thì vô cùng sửng sốt, đang định qua loa mấy câu để lừa hắn đi chỗ khác, chợt nghe trong hang có giọng nói thều thào vang lên:

- Trò chơi này... Lão Ngoan Đồng ta thua cuộc rồi, chỉ e tính mạng cũng bị ngươi lấy mất. Xú pháp vương, nhện độc của ngươi là loài gì mà lợi hại đến thế?

Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, thì ra Chu Bá Thông đang bị vây hãm trong hang, nghe giọng điệu thì dường như đã trúng phải kịch độc, Kim Luân Pháp Vương kinh hãi thầm nghĩ: "Lão Ngoan Đồng đã bị Thái Tuyết Thù của ta cắn rồi, sao lại chưa chết, giọng nói vẫn còn khỏe thế không biết?"

Vô Cực Tử nhìn chằm chằm vào Kim Luân Pháp Vương, gằn giọng hỏi:

- Kim Luân Pháp Vương, ngươi đã làm gì Chu đại ca rồi?

Kim Luân Pháp Vương cảm nhận được sát khí lạnh lẽo thì âm thầm kinh hãi, nhưng nghe giọng điệu của Vô Cực Tử thì vô cùng căm tức, đã bao lâu rồi lão chưa bị coi thường như vậy, liền hừ lạnh nói:

- Lão nạp và Lão Ngoan Đồng đánh cuộc với nhau, Lão Ngoan Đồng thua cuộc trúng độc, không thể trách lão nạp được.

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, thi triển Lăng Hư Ngự Không Bộ xuất quỷ nhập thần đi đến trước mặt Kim Luân Pháp Vương, sau đó đánh ra Hàng Long Phục Hổ Chưởng uy lực cường đại, Kim Luân Pháp Vương trực tiếp bị đánh bay ra xa, trong lòng kinh hãi không thôi, y liền lập tức thi triển khinh công đào tẩu. Vô Cực Tử không thèm để ý đến đối phương, trực tiếp thi triển chiêu thức phá tan lớp mạng nhện chăng kín cửa hang, chạy vào bên trong thì thấy Chu Bá Thông đang nằm dưới đất, sắc mặt ẩn hiện khí xanh, tay trái cầm một lá cờ, xung quanh còn có mấy con nhện độc đã bị đánh chết.

Vô Cực Tử vội vàng đỡ Chu Bá Thông ngồi dậy, quan tâm hỏi:

- Chu đại ca, ngươi không sao chứ?

Chu Bá Thông tươi cười nói:

- Chết quá nửa, sống non nửa... Ha ha!

Chu Bá Thông định cười phá lên, thế nhưng tự dưng chân tay co rúm, không cười nổi nữa, trực tiếp ngất đi. Vô Cực Tử cả kinh vội vàng bắt mạch cho Chu Bá Thông, cũng may vẫn còn mạch đập, vội vàng cõng y ra khỏi hang động, hai người cưỡi lên Hãn Huyết Bảo Mã nhanh chóng tìm một chỗ bí mật trị thương. Loại Thái Tuyết Thù này sinh sống trên núi tuyết ở Tây Tạng, lần này Kim Luân Pháp Vương mang đến Trung Nguyên để so tài cao thấp với danh gia dụng độc, độc tính cực mạnh, ngay cả Kim Luân Pháp Vương cũng không biết cách cứu chữa, nhưng đối với Vô Cực Tử thì cũng không phải vấn đề lớn gì.

Thì ra lần này Chu Bá Thông nghịch ngợm lẻn vào doanh trại Mông Cổ, lấy trộm vương kỳ của Hốt Tất Liệt, nên biết vương kỳ chính là biểu trưng của ba quân, trong lúc chinh chiến thiên binh vạn mã đều nhìn vương kỳ mà tiến thoái, đúng là vật trọng yếu số một trong quân, nếu như mất đi thì quân Mông Cổ không khác gì thua một trận lớn, vừa không chiếm được thành Tương Dương, vừa mất đi vương kỳ, quả đúng là thật nhục nhã. Chu Bá Thông vốn đã vô thanh vô tức trộm được vương kỳ của Hốt Tất Liệt, nào ngờ Kim Luân Pháp Vương lại giở trò khích tướng, đòi đánh cược với Chu Bá Thông, đem vương kỳ giấu đi để cho y đi tìm. Chu Bá Thông tính tình hiếu động ham chơi, đương nhiên vui vẻ gật đầu đáp ứng, cuối cùng lại trúng phải gian kế của Kim Luân Pháp Vương và Triệu Chí Kính, lừa y tìm đến cái hang này để trộm vương kỳ, nào ngờ bên trong đã mai phục sẵn một bầy Thái Tuyết Thù kịch độc, cũng may Vô Cực Tử tình cờ đi ngang qua, nếu không Chu Bá Thông e rằng dữ nhiều lành ít.

Cách đây không lâu, Kim Luân Pháp Vương đã tình cờ gặp được Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính, y nghĩ thầm Toàn Chân Giáo thế lực hùng mạnh, tín đồ đông đảo, nếu có bọn họ trợ giúp sẽ rất thuận lợi cho công cuộc nam chinh, bèn ra sức mua chuộc hai người. Doãn Chí Bình chính trực khảng khái thì trực tiếp từ chối, nhưng Triệu Chí Kính tiểu nhân nham hiểm thì lại có chút động lòng, Kim Luân Pháp Vương lại hứa hẹn thêm sẽ giúp cho y giành được chức vị chưởng giáo của Toàn Chân Giáo, đó chính là ước nguyện trong lòng của Triệu Chí Kính trừ trước đến nay, Triệu Chí Kính kích động không thôi, liền trở thành tay sai đắc lực cho quân Mông Cổ, đã lừa được Chu Bá Thông trúng bẫy. Triệu Chí Kính vốn không muốn mưu hại Chu Bá Thông, Chu Bá Thông là sư thúc tổ của y, cái tội ám hại bề trên khi sư diệt tổ, bất kể môn phái bang hội nào cũng sẽ không dung tha, nhưng y không chống cự được dụ hoặc và áp bách của Kim Luân Pháp Vương, cuối cùng cắn răng liều mạng mưu cầu phú quý trong hiểm nguy, cuối cùng lại bị Vô Cực Tử phá hỏng mưu đồ.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.