Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trình Anh

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Trong một gian nhà lá, bàn ghế giường tủ đều làm bằng gỗ, hết sức giản dị mộc mạc, bức tường bốn phía sạch bong không một vết bụi, thanh u tuyệt tục, trên chiếc chõng tre cạnh giường có một chiếc đàn dao và một ống ngọc tiêu, thoạt nhìn cực kỳ thanh thoát tao nhã. Chỉ thấy bên song cửa có một thiếu nữ áo xanh tay trái đè giấy, tay phải cầm bút đang viết, nét chữ thanh thoát nhẹ nhàng, viết ra tám chữ "Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ?", bên cạnh lại có mấy tờ giấy vò nhàu, nội dung bên trên là giống như nhau, đều là tám chữ kia, rõ ràng chính là thiếu nữ hồi xuân, đang tương tư ý trung nhân. Thiếu nữ áo xanh tuy đeo mặt nạ, không thấy được vẻ hỉ nộ ái ố, nhưng nhìn ánh mắt cũng biết nàng rất nhớ nhung nam nhân trong lòng.

Một lúc sau, thiếu nữ áo xanh thong thả bước ra ngoài sân, dưới ánh trăng, bỗng có tiếng tiêu u nhã bình hòa vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Tiếng tiêu lúc bổng lúc trầm, lúc nhanh lúc chậm, quyến luyến triền miên, giai điệu chính là bài thơ "Kỳ Úc" trong "Thi Kinh" của Khổng Tử.

"Chiêm bỉ Kỳ úc,

Lục trúc y y.

Hữu phỉ quân tử.

Như thiết như tha.

Như trác như ma.

Sắt hề, hạn hề!

Hách hề, hoán hề!

Hữu phỉ quân tử,

Bất khả huyên hề!"

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng chân, có người từ xa chạy vội đến, thiếu nữ áo xanh đặt ống ngọc tiêu xuống, nhẹ nhàng gọi:

- Biểu muội!

Một người chạy tới, thở hổn hển nói:

- Biểu tỷ, nữ ma đầu kia đã dò ra tung tích của muội, đang tìm đến đây, chúng ta mau chạy đi thôi!

Hai thiếu nữ một áo trắng một áo xanh, chính là Lục Vô Song và biểu tỷ Trình Anh. Lần trước sau khi Vô Cực Tử ra mặt cứu giúp Lục Vô Song, Trình Anh đã đưa biểu muội đến nơi này dưỡng thương, đến khi vết thương lành rồi, Lục Vô Song lại thấy buồn chán, ra ngoài chơi cho đỡ buồn. Một hôm Lục Vô Song gặp được hai tên ăn mày, nghe bọn họ nói chuyện với nhau rằng ở Đại Thắng Quan tổ chức anh hùng đại yến, bèn đi đến Đại Thắng Quan xem náo nhiệt, không ngờ đến nơi thì đã bế mạc.

Lục Vô Song sợ rằng biểu tỷ nhớ nhung, bèn vội vàng trở về, nào ngờ đến trước cửa một quán trà lại tình cờ nhìn thấy con lừa hoa đeo chuông vàng của Lý Mạc Sầu, sợ hãi vội vàng ẩn nấp nghe ngóng tình hình, thì ra Lý Mạc Sầu đang hỏi dò tin tức trong quán, rằng có nhìn thấy hai tiểu cô nương, một xấu như ma lem, một thì chân bị thọt hay không. Chủ quán trà cũng không ngờ rằng Lý Mạc Sầu là một đạo cô xinh đẹp thanh nhã như thế mà lại là kẻ tàn độc, nên mới kể cho nàng biết chỗ ở của tỷ muội Trình Anh và Lục Vô Song, sợ rằng sư đồ Lý Mạc Sầu chỉ trong chốc lát sẽ đến đây ngay thôi.

Dưới ánh trăng, Lục Vô Song nhìn thấy sắc mặt biểu tỷ có vẻ kỳ lạ, biết rằng nàng đang nhớ nhung ý trung nhân, bèn sẵng giọng nói:

- Biểu tỷ, bây giờ là lúc nào rồi, tính mạng còn không giữ được, lại đi nhớ nhung tình lang, chúng ta mau chạy đi thôi!

Trình Anh da mặt trắng trẻo, rất dễ đỏ mặt, lại bị biểu muội nói thế, lập tức ngượng đỏ bừng cả mặt như một đóa hồng, Lục Vô Song lại lấy ra một quyển sách đưa cho Trình Anh nói:

- Biểu tỷ, đây chính là quyển sách ghi chép độc dược và giải dược của sư phụ muội.

Trình Anh nhìn thấy bìa cuốn sách đỏ như máu thì hơi rờn rợn, chỉ nghe Lục Vô Song cuống quýt nói:

- Muội nói dối sư phụ rằng quyển sách này đã bị Cái Bang lấy mất. Khi sư phụ bắt được muội, mụ ta sẽ lục thấy nó. Biểu tỷ chỉ cần xem qua một lần, nhớ rồi thì hãy hủy nó luôn đi.

Trình Anh gật đầu cầm lấy, chợt thấy xa xa có một đạo cô áo vàng, tay phải cầm cây phất trần, gió khẽ lay động tay áo, chính là Lý Mạc Sầu. Chỉ thấy Lý Mạc Sầu khe khẽ hát, âm điệu lúc nối lúc đứt, khi nghẹn ngào khi nức nở, giống như oan hồn nỉ non trong đêm, giai điệu chính là bài thơ "Mô Ngư Nhi - Nhạn Khâu" của Nguyên Hiếu Vấn.

"Vấn thế gian tình thị hà vật,

Trực giao sinh tử tương hứa?

Thiên nam địa bắc song phi khách,

Lão sí kỷ hồi hàn thử.

Hoan lạc thú,

Ly biệt khổ,

Tựu trung cánh hữu si nhi nữ.

Quân ưng hữu ngữ,

Diểu vạn lý tằng vân.

Thiên sơn mộ tuyết,

Chích ảnh hướng thùy khứ..."

Trước đây khi Lý Mạc Sầu còn là một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng, chưa hề xuất gia, đã gặp được một thiếu niên khôi ngô tuấn tú tên là Lục Triển Nguyên, đôi bên nảy nở tình ái, sau đó hai người trải qua nhiều biến cố tranh chấp, cuối cùng Lục Triển Nguyên lại thành hôn với nghĩa nữ của Võ Tam Thông là Hà Nguyên Quân. Hà Nguyên Quân quen biết Lục Triển Nguyên, đôi bên tình đầu ý hợp, muốn kết thành vợ chồng, nhưng Võ Tam Thông tính tình quái đản, lại nhất quyết không cho phép, Hà Nguyên Quân bèn trốn nhà đi theo Lục Triển Nguyên.

Thực ra khi Hà Nguyên Quân mười bảy, mười tám tuổi thì lại đẹp như tiên nữ, kiều mị khả ái, Võ Tam Thông đối với nàng tựa hồ không đơn thuần chỉ có tình nghĩa cha con. Do thân phận hào hiệp trong võ lâm, Võ Tam Thông không thể cho phép mình có cử chỉ lời lẽ vượt quá giới hạn, tâm sự cứ uất kết lại, bỗng nhiên thấy nàng phải lòng Lục Triển Nguyên rồi bỏ nhà ra đi thì không kìm được cơn cuồng nộ, tính cách vốn đã nóng nảy lại càng điên điên khùng khùng.

Đúng ngày thành hôn của Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân, Lý Mạc Sầu và Võ Tam Thông cùng tới gây chuyện, cũng may tại tiệc cưới có sư phụ của Võ Tam Thông là Nhất Đăng Đại Sư ra tay ngăn chặn, buộc hai người phải nể mặt, để cho đôi vợ chồng tân hôn được sống bình yên trong mười năm. Lý Mạc Sầu và Võ Tam Thông đành phải hứa trong vòng mười năm không được gây khó dễ với hai vợ chồng Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân.

Nào ngờ hạnh phúc mười năm cũng không được hưởng trọn, Lục Triển Nguyên thành thân được bảy năm thì bệnh nặng qua đời, Hà Nguyên Quân đau buồn tột độ, cũng tuẫn táng theo phu quân. Tới kỳ hạn mười năm, Lý Mạc Sầu và Võ Tam Thông đồng thời tìm đến, Lý Mạc Sầu biết được vợ chồng Lục Triển Nguyên đã qua đời thì báo thù vô vọng, trong cơn tức giận đã giết chết toàn bộ gia đình đệ đệ của Lục Triển Nguyên là Lục Lập Đỉnh, cũng chính là phụ thân của Lục Vô Song.

Lý Mạc Sầu vừa hát vừa hồi tưởng lại tình cảnh nàng cùng với Lục Triển Nguyên thời trước vẫn luôn đằm thắm mặn nồng, lại nghĩ đến đối phương thay lòng đổi dạ, không khỏi xót xa cõi lòng. Đến khi tỉnh táo lại, Lý Mạc Sầu mới nhận ra tỷ muội Trình Anh và Lục Vô Song đã chạy mất hút, lập tức dẫn theo Hồng Lăng Ba thi triển khinh công cấp tốc đuổi theo.

Tỷ muội Trình Anh và Lục Vô Song chạy trốn Lý Mạc Sầu truy sát, chạy nhanh về phía bắc, toàn tìm đường nhỏ mà đi, bất tri bất giác đã chạy tới trước một lò rèn cũ kỹ sơ sài. Mông Cổ sau khi tiêu diệt Đại Kim, quân thiết kỵ tiến vào biên cảnh Đại Tống, nơi này là vùng biên thùy phía bắc của Đại Tống, nhiều thành trấn đã bị quân Mông Cổ chiếm đóng, cảnh tượng tàn phá khắp nơi.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, có hai người cưỡi ngựa phi tới trước cửa lò rèn, là một tên quan quân Mông Cổ đi cùng một tên thông dịch người Hán, tên thông dịch người Hán lớn tiếng gọi:

- Lão thợ rèn họ Phùng, mau ra nghe hiệu lệnh!

Một lát từ gian trong có một lão nhân bước ra, râu tóc muối tiêu, trạc năm mươi tuổi, lưng hơi còng, chân tàn phế, một cây quải trượng treo ở hõm vai bước ra hành lễ, tên thông dịch người Hán hống hách nói:

- Trưởng quân có lệnh, thợ rèn toàn trấn, hạn trong ba ngày phải tề tựu ở huyện thành, gắng sức làm việc trong quân. Ngày mai lão phải có mặt tại huyện thành, nghe rõ chưa hả?

Tên quan quân Mông Cổ lại vung roi ngựa quất vun vút mấy cái, xì xồ mấy câu, tên thông dịch người Hán tiếp tục nói:

- Ngày mai lão mà không đến, cái đầu trên cổ không giữ được đâu!

Hai người nói xong liền phóng ngựa rời đi, lão nhân họ Phùng khẽ thở dài, đứng ngây người, Trình Anh thấy y già cả đáng thương, bèn lấy ra mười lạng bạc đặt lên bàn nói:

- Phùng sư phó, sư phó đã lớn tuổi rồi, đi lại không tiện, nếu bị sung quân thì sống sao nổi? Sư phó hãy cầm chút bạc này mà trốn đi thì hơn.

Lão nhân họ Phùng khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Đa tạ cô nương hảo tâm, lão phu sống đến tuổi này, có chết cũng đã đáng rồi, lão chỉ buồn vì muôn vạn sinh linh Giang Nam lại gặp kiếp nạn mà thôi.

Trình Anh và Lục Vô Song đều hết sức sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao lại thế?

Lão nhân họ Phùng chán nản thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Quân Mông Cổ triệu tập thợ rèn, tức là để rèn binh khí, bọn chúng vốn đủ binh khí rồi, nay lại huy động hết thảy thợ rèn, có phải chúng sắp tiến đánh giang sơn Đại Tống hay không?

Hai người nghe lão nhân họ Phùng nói rất có lý, đang định hỏi thêm, chợt nghe sau lưng có người lạnh lùng nói:

- Quyển sách ấy đâu? Rốt cuộc Cái Bang có lấy đi không?

Trình Anh và Lục Vô Song trong lúc phân tâm, không để ý xung quanh, đã bị sư đồ Lý Mạc Sầu đuổi kịp, Trình Anh biết rằng hôm nay khó thoát kiếp nạn, giữ lại quyển sách cũng vô dụng bèn lấy ra đưa cho Lý Mạc Sầu, hy vọng nàng sẽ động lòng trắc ẩn, hòa hoãn một chút, liền thở dài nói:

- Trả lại cho ngươi!

Lý Mạc Sầu nhìn thấy cuốn sách vẫn còn nguyên vẹn, hết sức mừng rỡ, nàng biết Cái Bang hành sự chính phái, chắc hẳn bọn họ chưa giở ra xem, lại quay sang nhìn chằm chằm vào Trình Anh và Lục Vô Song, gằn giọng quát:

- Bây giờ ta muốn hai đứa ngươi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong. Không có Hoàng Dược Sư và tên tiểu tử đáng ghét kia ở đây, ta xem có ai đến cứu các ngươi?

Trình Anh thoáng đỏ mặt, can đảm nhìn chằm chằm vào Lý Mạc Sầu, cắn răng nói:

- Nếu sư phụ ta và vị công tử kia có mặt ở đây, đạo cô gan lớn bằng trời cũng chẳng dám đến!

Lý Mạc Sầu khẽ hừ một tiếng, cũng không phản bác, chợt thấy lão nhân họ Phùng ngạc nhiên hỏi:

- Cô nương là môn hạ đệ tử của Hoàng đảo chủ?

Trình Anh thoáng sửng sốt, khẽ gật đầu, buồn bã nói:

- Vãn bối nhập môn chưa lâu, công phu vẫn còn non kém, không thể tranh tài cho sư phụ, thật là hổ thẹn. Lão nhân gia có quen biết gia sư chăng?

Lão nhân họ Phùng trầm ngâm không đáp, vẻ nghi ngờ hỏi:

- Về già sức khỏe của Hoàng đảo chủ thế nào?

Trình Anh nhìn cái chân trái bị tàn phế của lão nhân họ Phùng, bất giác cảm thấy ái ngại nói:

- Gia sư về già cô đơn, có sai vãn bối đi theo hầu cận. Vãn bối tuổi nhỏ, võ công non nớt, thật không dám nói là đệ tử của Đông Tà Hoàng đảo chủ, hơn nữa vãn bối thậm chí cũng chưa có duyên được đặt chân lên Đào Hoa Đảo.

Trình Anh nói vậy tức là đã thừa nhận mình là đệ tử của Hoàng Dược Sư, lão nhân họ Phùng gật gật đầu, ánh mắt nhu hòa thân tình, tựa hồ là đang suy tính điều gì. Lý Mạc Sầu lúc này cũng biết rằng lão nhân họ Phùng không phải là thợ rèn bình thường, trong lòng ngấm ngầm đề phòng.

Trình Anh có lẽ cũng đoán ra được thân phận của lão nhân họ Phùng, bèn nhẹ giọng nói:

- Lúc nhàn rỗi gia sư cũng trò chuyện với vãn bối, nói rằng hồi trước gia sư đuổi các đệ tử khỏi đảo. Hai vị Trần, Mai tự mình tác nghiệt, đuổi đi đã đành, nhưng bốn vị Khúc, Lục, Võ, Phùng thì vô cớ bị giận lây, nhất là Phùng Mặc Phong sư huynh, hắn là người ít tuổi nhất, hoàn cảnh cũng hết sức đáng thương, gia sư vẫn luôn nhớ thương sư huynh, hối hận vì đã phạt oan.

Thực ra Hoàng Dược Sư tính tình kiêu ngạo, trong lòng tuy nghĩ như thế, nhưng quyết không chịu nói ra. Trình Anh tâm tư tinh tế, biết rõ ý ông, khi nhàn rỗi trò chuyện cùng sư phụ, nghe giọng nói của Hoàng Dược Sư, nàng đoán ra được, bây giờ nói thế, tuy không phải là lời của Hoàng Dược Sư, nhưng cũng không trái với nguyên ý của ông.

Lão nhân họ Phùng thở dài não nuột, nước mắt tuôn rơi như mưa, quả nhiên y chính là Phùng Mặc Phong, đệ tử của Hoàng Dược Sư. Năm xưa sau khi bị đuổi khỏi Đào Hoa Đảo, Phùng Mặc Phong tới vùng heo hút này, mở lò rèn mưu sinh, tuyệt giao với giang hồ, hơn ba mươi năm lẳng lặng mà sống. Tính mệnh của Phùng Mặc Phong là do Hoàng Dược Sư cứu từ tay kẻ thù, đem về nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, thật là ân đức sâu nặng, bất luận Hoàng Dược Sư đối xử với y thế nào, Phùng Mặc Phong cũng không oán trách, lại nghe Trình Anh nói như vậy, bất giác biết bao cảm xúc dâng trào.

Lý Mạc Sầu nghe thấy Trình Anh và Phùng Mặc Phong đối đáp như vậy, lại nhìn sắc mặt hai người, đã đoán ra tám, chín phần, bèn cười khẩy nói:

- Phùng Mặc Phong, cung hỉ sư huynh sư muội hai người tương ngộ!

Phùng Mặc Phong khẽ mỉm cười, nhìn Trình Anh nói:

- Tiểu sư muội, ân sư lão nhân gia người ngọc thể thế nào?

Trình Anh cười khẽ một tiếng, thong thả nói:

- Lão nhân gia người rất khỏe.

Sắc mặt Phùng Mặc Phong lập tức lộ vẻ vui mừng, Lý Mạc Sầu không khỏi có chút ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: "Hoàng lão tà chính là tông sư một đời, quả nhiên có chỗ hơn người. Lão ta làm cho đệ tử tàn phế thế kia, vậy mà đối phương vẫn trung thành lưu luyến với lão như vậy."

Lục Vô Song biết được Phùng Mặc Phong chính là sư huynh của Trình Anh thì cực kỳ mừng rỡ, đang lúc nguy nan lại có cường viện thì không còn gì tuyệt vời hơn, chỉ nghe Lý Mạc Sầu nhàn nhạt nói:

- Lão đã bị sư phụ đuổi đi rồi, sao còn lưu luyến làm gì? Hôm nay ta muốn giết hai đứa nhãi ranh kia, lão hãy đứng sang một bên mà xem náo nhiệt.

Phùng Mặc Phong khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:

- Lão phu tuy có học võ nghệ, nhưng cả đời chưa từng động thủ với ai, có muốn động thủ đánh nhau cũng chẳng được... Nhưng lão phu không cho phép đạo cô động tới một sợi tóc của tiểu sư muội, cô nương kia là thân nhân của tiểu sư muội, đạo cô cũng chớ có động tới nàng.

Lý Mạc Sầu đã nổi sát khí, cũng không nhiều lời, cười lạnh nói:

- Thế thì ba người cùng nhau nộp mạng đi, càng đông càng vui!

Lời nói vừa dứt, ba chiêu Băng Phách Ngân Châm trực tiếp vung ra đánh thẳng về phía ba người, cả ba lập tức thi triển khinh công xoay người né tránh. Thế nhưng đáng ngạc nhiên là Băng Phách Ngân Châm chỉ mới đánh ra một đoạn thì đã lập tức tan biến ở trong hư không, Lý Mạc Sầu không tin vào chuyện ma quỷ, lại đánh ra ba chiêu nữa, kết quả vẫn giống như vậy, trong lòng cực kỳ hoang mang, rõ ràng đã có cao nhân tiền bối âm thầm xuất thủ tương trợ, vội vàng đảo mắt nhìn quanh khắp nơi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.