Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xảo Ngộ Cố Nhân

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Lý Mạc Sầu cảnh giác nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn không thấy có gì bất thường, lạnh lùng nói:

- Người nào lén lén lút lút trêu đùa bần đạo, có giỏi thì hãy ra đây gặp mặt!

Đúng lúc này, sau lưng Lý Mạc Sầu đột nhiên có giọng nói nam tử nhàn nhã vang lên:

- Lý Mạc Sầu, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Lý Mạc Sầu lạnh buốt sống lưng, bởi vì đối phương không phải ai khác mà chính là Vô Cực Tử, tuy vô cùng hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, run giọng nói:

- Thì ra là ngươi!

Tỷ muội Trình Anh và Lục Vô Song nhìn thấy Vô Cực Tử xuất hiện thì rất vui mừng, chỉ thấy Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:

- Độc dược kỳ thư đã lấy lại rồi, ngươi còn muốn giết người cho hả giận hay sao?

Lý Mạc Sầu khẽ hừ một tiếng, cắn răng nói:

- Chuyện này liên quan gì đến ngươi chứ?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói:

- Ta muốn làm gì thì làm, còn cần ngươi cho phép sao?

Lý Mạc Sầu ánh mắt căm hận nhìn về phía Vô Cực Tử, tên này rõ ràng khinh người quá đáng, chỉ thấy Vô Cực Tử thong thả nói:

- Hai vị cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Trình Anh và Lục Vô Song cũng chắp tay đáp lễ vài câu, Vô Cực Tử nhìn thấy Trình Anh có vẻ hơi run run, bèn hiếu kỳ hỏi:

- Còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của cô nương?

Trình Anh đỏ mặt ngại ngùng, nhưng nàng đang đeo mặt nạ nên không ai phát giác ra được, cứ ấp a ấp úng mãi, Lục Vô Song liền chen ngang vào nói:

- Biểu tỷ của ta tên là Trình Anh, chính là tiểu đệ tử quan môn của Hoàng đảo chủ.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, chắp tay nói:

- Thì ra là Trình cô nương. Dựa theo bối phận, ta cũng nên gọi cô nương một tiếng "sư muội" mới phải.

Trình Anh cũng chắp tay vái một cái nói:

- Bái kiến sư huynh!

Lần trước Vô Cực Tử ra mặt giúp đỡ Lục Vô Song, nàng đã biết được lai lịch của hắn từ ba tên đạo sĩ Thân Chí Phàm, Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền. Sau này Trình Anh cũng hỏi thăm Lục Vô Song, từ đó biết được lai lịch của Vô Cực Tử, trong lòng ngưỡng mộ không thôi, nhưng nghĩ đến chuyện hắn chính là hiền tế của ân sư, hiện tại gia thất đề huề, không khỏi có chút chạnh lòng.

Lý Mạc Sầu nhìn thấy Vô Cực Tử quay lưng về phía mình, dường như không có đề phòng, đây chính là cơ hội tốt, bèn xuất kỳ bất ý đánh ra một chiêu Băng Phách Ngân Châm về phía Vô Cực Tử. Ám khí xé gió mà đi, lao nhanh vun vút như một tia chớp, mọi người bất giác kinh hãi la hoảng, nào ngờ mắt thấy Vô Cực Tử sắp bị ám khí kịch độc đả thương, Băng Phách Ngân Châm lại bất ngờ tiêu thất trong hư không, giống như chưa từng tồn tại vậy.

Lý Mạc Sầu còn đang sửng sốt, chợt thấy một chiêu Băng Phách Ngân Châm uy lực cường đại đánh về phía mình, thủ pháp hết sức nhanh nhạy, sợ rằng không kịp né tránh, liền lập tức xuất ra một đòn Băng Phách Ngân Châm để đánh trả. Hai cái Băng Phách Ngân Châm va chạm vào nhau, chiêu thức của Lý Mạc Sầu trực tiếp bị đối phương đánh nát thành trăm mảnh, tuy rằng uy lực giảm đi đáng kể, nhưng Băng Phách Ngân Châm của Vô Cực Tử cũng tiếp tục lao nhanh về phía Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu cả kinh vội vàng đánh ra hai chiêu Băng Phách Ngân Châm liên tiếp, mới có thể hóa giải chiêu thức của Vô Cực Tử, đây chính là lần đầu tiên trong đời nàng phải đối mặt với địch nhân cường đại như vậy, đối phương lại còn sử dụng tuyệt kỹ thành danh của nàng là Băng Phách Ngân Châm.

Lần trước gặp nhau ở tửu lâu, Vô Cực Tử trực tiếp ra chiêu cường thế đánh bại Kim Luân Pháp Vương cứu giúp mẹ con Hoa Tranh, Quách Phù, Kim Luân Pháp Vương bình sinh chưa từng gặp phải đối thủ nào lợi hại như vậy, trong lòng hết sức sửng sốt, tuy rằng đã dốc toàn lực nhưng vẫn không phải đối thủ của Vô Cực Tử, biết là tình thế không ổn bèn nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Vô Cực Tử sau đó liền tìm một nơi bí mật yên tĩnh, thận trọng tiến vào trong Vô Cực Châu tu luyện, chuyên tâm nghiên cứu võ công tuyệt học.

Trước đây gặp mặt ở Chung Nam Sơn, Vô Cực Tử sớm đã lĩnh ngộ được những môn võ công tuyệt kỹ của Lý Mạc Sầu như Ngũ Độc Thần Chưởng và Băng Phách Ngân Châm đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm cùng với Tam Vô Tam Bất Thủ đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Trung Phẩm, tất cả sớm đã tu luyện đến Đỉnh Phong. Lần trước giao chiến ở tửu lâu, Vô Cực Tử cũng đã tranh thủ sao chép môn công pháp Long Tượng Bàn Nhược Công của Kim Luân Pháp Vương, đây là môn võ công đạt tới cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, tuy có thiên hướng Phật Môn nhưng lại có nhược điểm luyện đến cảnh giới càng cao thì sát ý càng mạnh, càng khó nắm bắt được tâm tính của bản thân, nếu không thể khống chế được bản thân, thì thần công sẽ ngay lập tức trở thành tà công.

Long Tượng Bàn Nhược Công gồm có mười ba tầng, tầng thứ nhất dễ luyện nhất, dù là người tư chất ngu dốt, chỉ cần một, hai năm cũng luyện thành, tầng thứ hai khó gấp đôi tầng thứ nhất, tốn ba, bốn năm luyện tập, cứ thế càng về sau càng khó hơn, thường phải tốn mấy chục năm khổ luyện, mười ba tầng của Long Tượng Bàn Nhược Công từ trước đến nay chưa có ai luyện thành cũng vì lý do đó. Bất quá xét về tư chất lĩnh ngộ võ học, Vô Cực Tử tu luyện Hỗn Độn Kinh sớm đã thoát thai hoán cốt, Long Tượng Bàn Nhược Công rất nhanh liền tu luyện đến Đỉnh Phong, tinh hoa võ học ẩn chứa bên trong cũng tự động dung nhập vào trong Phật Môn Tâm Pháp, võ công ngày càng cao thâm huyền diệu.

Vô Cực Tử vừa mới xuất quan không ngờ lại gặp được sư đồ Lý Mạc Sầu đang truy sát tỷ muội Trình Anh và Lục Vô Song, lúc này Lý Mạc Sầu phát hiện bản thân không phải đối thủ của Vô Cực Tử, một chiêu ám toán không thành liền nhanh chóng xoay người bỏ chạy, cũng không để ý đến an nguy đệ tử của mình là Hồng Lăng Ba. Vô Cực Tử không chấp nhặt với đối phương, khoát tay một cái, để cho Hồng Lăng Ba bình yên vô sự rời khỏi.

Lục Vô Song vốn chỉ nghe thấy giọng nói của Lý Mạc Sầu đã run sợ, tim đập mạnh, bây giờ thấy sư phụ đã đi xa thì như trút được gánh nặng, vỗ tay reo lên:

- Không ngờ sư phụ cũng có lúc chật vật như thế, sợ hãi bỏ chạy đi mất.

Đúng lúc này, ở phía trước núi đột nhiên có tiếng người ngựa huyên náo, ầm ầm rùng rùng như tiếng sấm, bốn người cùng quay ra xem, Vô Cực Tử cẩn trọng nói:

- Để ta đi xem thế nào.

Vô Cực Tử thi triển khinh công, xuất quỷ nhập thần phóng ra khỏi thung lũng, đi được vài dặm, đến được đường cái thì thấy bụi tung mù mịt, tinh kỳ rợp trời, là đại quân Mông Cổ tiến xuống phía nam, thiết cung trường đao, thế như sóng trào, thanh thế cực kỳ to lớn. Vô Cực Tử bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra chiến hỏa liên miên lại sắp lan đến nơi này, trầm ngâm một lúc liền quay trở về lò rèn kể lại mọi chuyện.

Phùng Mặc Phong khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Đại quân Mông Cổ quả nhiên tiến xuống phía nam, bách tính Trung Nguyên chúng ta lại khốn khổ rồi!

Vô Cực Tử trầm ngâm một hồi, bất đắc dĩ nói:

- Quân Mông Cổ anh dũng thiện chiến, quân Tống thật không địch nổi, tai họa lần này ắt hẳn không nhỏ.

Phùng Mặc Phong ngừng lại một chút, nghi hoặc hỏi:

- Tiêu công tử chính đang tuổi tráng niên, sao không về phương nam đầu quân đánh giặc, chống lại ngoại xâm?

Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, cười khổ nói:

- Chiến hỏa liên miên, lòng người như vậy, sức một mình tại hạ, phỏng làm được trò gì?

Phùng Mặc Phong khẽ lắc đầu, cười nhạt nói:

- Sức một người tuy yếu, nhưng sức nhiều người sẽ mạnh. Nếu như ai cũng nghĩ như công tử, thì có ai chịu đứng lên chống lại dị tộc xâm nhập?

Vô Cực Tử cảm thấy lời của Phùng Mặc Phong nói cũng không sai, chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu, vì thế cũng chỉ mỉm cười không đáp, Phùng Mặc Phong cũng buộc đồ dùng công cụ đoán tạo vào với nhau rồi đeo lên vai, quay sang nhìn Trình Anh nói:

- Tiểu sư muội, sau này gặp lại sư phụ, muội hãy thưa với lão nhân gia người rằng đệ tử Phùng Mặc Phong không dám quên lời giáo huấn của sư phụ, hôm nay ta đầu quân chống Mông Cổ, sống chết gì cũng phải giết được vài tên vương tước đại tướng Mông Cổ xâm lược giang sơn chúng ta. Tiểu sư muội cũng nhớ bảo trọng, hôm nay ta có thể gặp được một vị truyền nhân của sư phụ, thật là hoan hỉ vô cùng!

Phùng Mặc Phong nói xong liền chống quải trượng rời đi, cũng chẳng buồn nhìn những người khác một lần, Lục Vô Song khẽ hừ một tiếng, ngữ khí có chút không vui nói:

- Biểu tỷ, các đệ tử của sư phụ tỷ, ngoại trừ tỷ ra, không ngớ ngẩn thì cũng điên điên khùng khùng.

Trình Anh khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Mỗi người một chí hướng, chẳng thể ép buộc được. Biểu muội bảo rằng Phùng sư huynh điên điên khùng khùng, không chừng Phùng sư huynh lại bảo chúng ta là hạng người vô tình cũng nên.

Trình Anh nói xong liền bất giác nhìn trộm Vô Cực Tử một cái, Vô Cực Tử cũng khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói:

- Nhân sinh như mộng, chớp mắt hợp tan... Hai vị bảo trọng, chúng ta sau này gặp lại.

Vô Cực Tử xuất quỷ nhập thần phi thân rời khỏi, Trình Anh nhìn theo bóng lưng đối phương rời khỏi, bất giác nhớ lại câu hát của Lý Mạc Sầu, thở dài nói:

- Vấn thế gian... tình thị hà vật?

Lục Vô Song nhìn thấy biểu tỷ sầu não, ngữ khí có chút khó hiểu hỏi:

- Biểu tỷ, tỷ đã thích hắn như vậy, sao lại không chịu nói ra?

Trình Anh bất giác đỏ mặt, trầm ngâm hồi lâu, thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Ta với huynh ấy, không phải là người cùng một thế giới. Kính hoa thủy nguyệt... chỉ cần có thể nhìn ngắm huynh ấy từ xa thì đã đủ rồi...

Vô Cực Tử không yên tâm về Phùng Mặc Phong, muốn thay mặt Hoàng Dược Sư chiếu cố đệ tử một chút, nhanh chóng đuổi theo đến khu doanh trướng của quân Mông Cổ, đưa tặng mấy viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn của Đào Hoa Đảo với phương pháp chữa trị thương tật ở chân cho Phùng Mặc Phong. Người Mông Cổ đời đời ở trong lều bạt, tuy rằng đến thành thị phương nam nhà cửa san sát, bọn họ vẫn không thay đổi thói quen này, doanh trại lều bạt mọc lên khắp nơi.

Vô Cực Tử đưa tặng lễ xong, đang định xoay người rời khỏi, chợt nghe phía trước có tiếng huyên náo vui vẻ truyền đến:

- Thú vị lắm, thú vị lắm!

Chỉ thấy một cái lều lớn trước mặt bỗng nhiên sụp xuống, cả khối da bò lợp lều đổ ụp xuống đầu tất cả mọi người bên trong. Một thanh niên nam tử mặt mũi sáng sủa, tươi cười dễ thân, khoái chí chạy qua chạy lại bên trên khối da bò lớn, giẫm lung tung vào mấy người bị trùm bên dưới một hồi rồi mới ung dung rời đi.

Mười tên võ sĩ Mông Cổ vội vàng dựng lều lên, người bên trong mới chật vật bước ra, tổng cộng là có bảy người, Vô Cực Tử thấy vậy không khỏi có chút sửng sốt, bởi vì một người trong đó chính là Kim Luân Pháp Vương. Nghe bọn họ nói chuyện, Vô Cực Tử lúc này cũng đã hiểu ra, thảo nào hắn lại thấy thanh niên nam tử vừa rồi quen mắt như vậy, hóa ra đối phương không phải ai khác mà chính là Chu Bá Thông, y tu luyện Đạo Môn Tâm Pháp đã có thành tựu, tướng mạo cải lão hoàn đồng, trở lại thời thanh xuân tươi đẹp, ngay cả Vô Cực Tử thoáng nhìn qua cũng không nhận ra.

Thanh niên trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi khiêm hòa dễ gần, biết nói tiếng Hán chính là cháu nội của Thành Cát Tư Hãn, con trai thứ tư của Đà Lôi, tên là Hốt Tất Liệt. Hốt Tất Liệt nhận sứ mạng thôn tính giang sơn Đại Tống, ở Trung Nguyên đã lâu, lòng đã bị Hán hóa, thường ngày tiếp xúc với nho sinh, học kinh thư, mời các bậc cao nhân võ học, kết giao tân khách, hoạch địch việc tấn công xuống phía nam.

Hốt Tất Liệt lập ra Chiêu Hiền Quán để thu hút nhân tài cho Mông Cổ, những người còn lại trong lều đều được y mời tới phò tá Mông Cổ thôn tính Đại Tống. Người vừa cao vừa gầy, mặt không hạt máu, thân hình khô đét như một cái xác là người Hán, tên là Tiêu Tương Tử, người vừa lùn vừa đen là một cao thủ tới từ Thiên Trúc, tên là Ni Ma Tinh, người thân cao tám thước, chân tay vừa thô vừa to, mặt mang nụ cười ngớ ngẩn, cặp mắt lờ đờ là người Hồi, tên là Mã Quang Tá, người mũi cao mắt sâu, tóc xoăn râu vàng là người Ba Tư, ăn mặc trang phục theo lối người Hán, cổ đeo hạt ngọc, tay đeo vòng ngọc, tên là Doãn Khắc Tây.

Thì ra ban nãy Hốt Tất Liệt đang mở tiệc khoản đãi, kết giao nhân tài, đồng thời cũng bàn bạc sách lược hạ thấp uy phong của võ lâm Trung Nguyên, chợt thấy Chu Bá Thông từ đâu xông tới chơi đùa nghịch ngợm. Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử vốn sinh sống định cư ở Trung Nguyên nên cũng có biết đến thân phận của Chu Bá Thông, biết rằng y không thể bị chiêu hàng được, là mối họa lớn cho quân Mông Cổ xâm lược phương nam, một vị mưu sĩ của Hốt Tất Liệt có pháp danh là Tử Thông bèn nghĩ ra kế sách lừa Chu Bá Thông uống phải rượu độc, nhưng chiêu trò này làm sao có thể qua mắt được y? Chu Bá Thông liền nảy ý nô đùa nghịch ngợm, trừng trị bọn họ một chút cho hả giận.

Vô Cực Tử cẩn thận thu liễm khí tức ẩn nấp nghe ngóng tình hình, chỉ thấy bàn tiệc đã nhanh chóng được dọn lại, Hốt Tất Liệt sầu não nói:

- Quân Mông Cổ chúng ta mấy phen công thành Tương Dương vẫn chưa hạ được, hiện nay hào kiệt Trung Nguyên tập trung giữ thành, lão Chu Bá Thông kia lại tới đó giúp, thật là nan giải. Không biết các vị có diệu kế gì chăng?

Doãn Khắc Tây khẽ lắc đầu, ung dung nói:

- Lão Ngoan Đồng võ công tuy mạnh, nhưng chúng ta cũng chưa hẳn đã yếu hơn lão. Vương gia cứ việc công thành, chúng ta cứ binh đối binh tướng đối tướng, Trung Nguyên có anh hùng thì Tây Vực cũng có hào kiệt!

Hốt Tất Liệt khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Lời này không sai, nhưng cổ nhân có câu: Phù vị chiến nhi miếu toán thắng giả, đắc toán đa dã, vị chiến nhi miếu toán bất thắng giả, đắc toán thiểu dã. Đa toán thắng, thiểu toán bất thắng, nhi huống vô toán hồ!

Tử Thông vô cùng khâm phục, tán thưởng nói:

- Kiến giải của vương gia vô cùng anh minh...

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe bên ngoài có tiếng người lớn giọng nói:

- Ta đã bảo không đến là không đến, các ngươi có khẩn khoản mời mọc cũng vô dụng thôi!

Đây là giọng nói của Chu Bá Thông, không hiểu tại sao y đã đi rồi mà còn quay lại, còn đang nói với ai đó, mọi người trong lều nổi tính hiếu kỳ, đều muốn ra ngoài xem sao, Hốt Tất Liệt tươi cười nói:

- Mọi người hãy ra xem Lão Ngoan Đồng lại đùa giỡn với ai vậy.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.