Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Lâm Minh Chủ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Sau khi đám người Kim Luân Pháp Vương rời đi, Lục Gia Trang lập tức dọn dẹp đại sảnh, bày lại bàn tiệc. Dương Quá cả đời bị bao nhiêu ủy khuất, bị vô số vũ nhục, hôm nay mới được mở mày mở mặt, lập được đại công cho võ lâm Trung Nguyên, ai cũng khen ngợi không ngớt, khiến y vô cùng đắc ý.

Quách Tĩnh vui mừng nhìn Dương Quá, cảm thấy tự hào vô cùng, chợt thắc mắc hỏi:

- Quá Nhi, võ công của ngươi là học được từ ai vậy?

Dương Quá khẽ mỉm cười, thành thật đáp:

- Tiêu bá bá đã dạy võ công cho con, nhưng người không nhận con làm đệ tử.

Quách Tĩnh thoáng sửng sốt, nhưng cũng hết sức mừng rỡ, không ngờ Dương Quá lại có cơ duyên như vậy, chợt thấy Vô Cực Tử đang nhàn nhã ngồi thưởng rượu trong góc khuất, bèn chạy tới ngay, hưng phấn nói:

- Tiêu đại ca, hóa ra là ngươi ở đây, ta đã đi tìm ngươi mãi. Đại ca truyền thụ võ công cho Quá Nhi, ân tình không sao kể xiết, tiểu đệ vô cùng cảm kích.

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, vân đạm phong khinh nói:

- Đây là duyên phận của chúng ta, ngươi cũng không cần khách khí.

Lúc này các lộ anh hùng võ lâm cũng lần lượt đến chúc rượu Quách Tĩnh và Dương Quá, chúc mừng bọn họ đã cùng nhau đánh bại cường địch là Kim Luân Pháp Vương, mọi người cũng thuận lý thành chương tôn vinh Hồng Thất Công làm minh chủ võ lâm, Quách Tĩnh làm phó minh chủ, ai cũng nhao nhao chúc mừng. Quách Phù ở bên cha mẹ, vốn luôn được mọi người tôn trọng, bất giác đã mờ nhạt hẳn, ngoại trừ huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn vẫn ân cần chiều chuộng, còn lại chẳng mấy ai để ý đến nàng.

Quách Phù khẽ thở dài một hơi, buồn phiền nói:

- Võ Gia ca ca, chúng ta không uống rượu nữa, ra ngoài chơi đi.

Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn gật đầu đáp ứng, cả ba đứng dậy định ra khỏi sảnh, chợt nghe Quách Tĩnh vui mừng gọi:

- Phù Nhi, mau lại đây nào!

Quách Phù thấy phụ thân đã chuyển sang ngồi cùng bàn tiệc với mẫu thân, mỉm cười vẫy tay gọi nàng lại gần, bèn đến bên cạnh, tựa người vào người mẫu thân, Quách Tĩnh nhìn Hoa Tranh, mỉm cười nói:

- Nàng thoạt đầu cứ lo Quá Nhi nhân phẩm bất chính, võ công non kém, khó lòng sánh kịp Phù Nhi, bây giờ thì nàng không còn gì để chê nữa phải không? Quá Nhi hôm nay đã lập đại công đối với anh hùng thiên hạ, chẳng những không có sai phạm, mà cho dù có sai phạm, thì cũng không đáng kể so với công lao.

Hoa Tranh khẽ gật đầu, cười khẽ nói:

- Hồi trước là thiếp ánh mắt không tốt, đã nhìn lầm rồi. Quá Nhi cả nhân phẩm lẫn võ công đều rất tốt, thiếp rất vui mừng.

Quách Tĩnh khẽ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:

- Vậy chuyện lần trước ta nói với nàng, nàng thấy thế nào?

Hoa Tranh cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng nói:

- Quách Tĩnh ca ca, chàng tự quyết đi.

Quách Tĩnh thấy thê tử đã đáp ứng hôn sự của nữ nhi, thì rất vui mừng, bèn quay sang nhìn Vô Cực Tử, mừng rỡ nói:

- Tiêu đại ca, hai họ Quách - Dương giao hảo nhiều đời, chuyện này đại ca cũng biết. Tiểu đệ có một đứa con gái, dung mạo và võ công đều rất khá...

Quách Tĩnh bộc trực nghĩ sao nói vậy, Hoa Tranh liền phì cười nói:

- Ơ kìa, sao chàng lại tự khoe khoang nữ nhi của mình như thế. Chàng không sợ Tiêu đại ca cười cho hay sao?

Quách Tĩnh cười ha ha, tiếp tục nói:

- Tiểu đệ muốn gả Phù Nhi cho Quá Nhi, phụ mẫu của Quá Nhi đều đã qua đời, việc hôn sự xin nhờ Tiêu đại ca chủ trì cho. Nhân dịp hôm nay quần hùng tề tựu, có thêm điều vui, chúng ta hãy mời hai vị anh hùng tuổi cao đức lớn làm mối đính hôn luôn có được không?

Quách Tĩnh vừa nói vừa cười hì hì, lại quay sang nhìn Dương Quá và Quách Phù, Quách Phù thì mặt đỏ bừng, giấu mặt vào vai mẫu thân, tuy rằng trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng không dám nói gì cả. Bấy giờ việc dựng vợ gả chồng hoàn toàn do phụ mẫu trưởng bối định liệu, người làm mai mối tuyên ngôn, bản thân nam nữ không được chủ động làm theo ý mình, trước kia phụ thân của Quách Tĩnh là Quách Khiếu Thiên và tổ phụ của Dương Quá là Dương Thiết Tâm đã định hôn ước từ khi thê tử của hai người chỉ mới có thai, bây giờ Quách Tĩnh lại bàn bạc với Vô Cực Tử về việc hôn nhân đại sự của Quách Phù và Dương Quá.

Vô Cực Tử nhìn thấy Dương Quá sắc mặt đại biến, tựa hồ không được ưng ý chuyện này, bèn khoát tay nói:

- Chuyện của tiểu bối sẽ do bọn chúng tự mình quyết định với nhau, chúng ta xen vào làm gì?

Quách Tĩnh thoáng sửng sốt, nhưng cũng hiểu ý của Vô Cực Tử, lại quay sang nhìn Dương Quá, chợt thấy Dương Quá vái một cái thật dài nói:

- Đại ân dưỡng dục, tình thương mến yêu của Quách bá bá và Quách bá mẫu, điệt nhi nát thân cũng khó báo đáp. Nhưng điệt nhi gia thế hàn vi, nhân phẩm thấp kém, muôn phần không xứng với thiên kim tiểu thư của Quách bá bá và Quách bá mẫu.

Quách Tĩnh cứ tưởng phu thê mình nổi danh thiên hạ, nữ nhi của mình phẩm hạnh và võ công đều là nhân tài hạng nhất, bây giờ y đích thân gả nữ nhi cho Dương Quá, chắc Dương Quá sẽ vô cùng hoan hỉ mới phải, đằng này lại cự tuyệt, bất giác ngẩn người ra, nhưng lại nghĩ chắc Dương Quá vẫn còn ít tuổi, bẽn lẽn ngượng ngùng, liền cười ha hả nói:

- Quá Nhi, chúng ta không phải người ngoài, chung thân đại sự không phải xấu hổ.

Dương Quá lại vái dài, thở dài nói:

- Quách bá bá, người nếu có gì sai khiến, điệt nhi dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không dám từ nan. Nhưng còn việc hôn nhân đại sư, điệt nhi quả thật không thể vâng mệnh.

Quách Tĩnh thấy Dương Quá vẻ mặt trịnh trọng, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, lại nhìn thê tử, mong nàng có thể nói rõ. Hoa Tranh thầm trách phu quân tính tình bộc trực, còn chưa thăm dò xem sao, đã nói thẳng trước mặt mọi người giữa bàn tiệc, nên đã vấp ngay phải sự cự tuyệt.

Thực ra Dương Quá đối với Quách Phù cũng không có ác cảm gì, nhưng nói đến chuyện chung thân đại sự thì miễn miễn cưỡng cưỡng không thể gật bừa, dù sao y theo học võ công với Vô Cực Tử mấy năm, cũng dần lây phải phong cách tự do tự tại không chịu ràng buộc của Vô Cực Tử. Bây giờ đùng một cái lại bắt Dương Quá phải cưới Quách Phù, hai người tiếp xúc không nhiều, không nói đến thuở nhỏ hai người còn có mâu thuẫn, bây giờ vừa mới gặp lại tự nhiên lại phải cưới nàng, Dương Quá vẫn cứ cảm thấy có gì đó không được ổn lắm.

Quách Phù vốn đang ngại ngùng, chợt nghe Dương Quá nói vậy, bất giác thẹn quá hóa giận, vỗ bàn một cái quát:

- Dương Quá, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Quách Phù ta cả đời này không bao giờ muốn gả cho loại người ngạo mạn như ngươi!

Quách Phù nói xong liền ôm mặt chạy ra ngoài, hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn thì căm giận nhìn Dương Quá, mọi người không khỏi có chút sửng sốt, Quách Tĩnh cũng không biết nên làm thế nào, chợt thấy Hoa Tranh nháy mắt với mình nói:

- Phù Nhi vẫn còn ít tuổi, chuyện hôn nhân chưa cần vội. Hôm nay quần hùng tề tựu ở đây, còn phải thương nghị đại kế quốc gia, chuyện hôn nhân đại sự riêng tư, chúng ta hãy tạm gác sang một bên.

Quách Tĩnh cảm thấy có lý, bèn gật đầu nói:

- Phải lắm, ta suýt nữa thì chỉ lo chuyện riêng mà quên việc chung. Như vậy việc hôn nhân của Quá Nhi với Phù Nhi, chúng ta để sau hẵng bàn.

Sau khi yến tiệc kết thúc, các lộ anh hùng cũng chắp tay cáo biệt, mỗi người một ngả nhanh chóng rời đi. Dương Quá trong lòng rối rắm, không biết nên đối mặt với vợ chồng Quách Tĩnh thế nào, bèn nhân lúc quần hùng rời khỏi cũng tranh thủ chuồn đi mất, Quách Tĩnh tìm kiếm một hồi cũng không thể tìm thấy y được. Vô Cực Tử không khỏi có chút dở khóc dở cười, sau khi nhờ vả Quách Tĩnh tìm kiếm tung tích của Hoàng Dược Sư thì cũng chắp tay bái biệt, xoay người rời đi.

Trưa hôm sau, Vô Cực Tử đến một thị trấn lớn, nơi đây ngựa xe qua lại tấp nập, bèn vào một tửu lâu dùng cơm. Vừa lên trên lầu, Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, nhìn thấy Hoa Tranh cùng với huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn đang ngồi ăn cơm ở một bàn.

Hoa Tranh nhìn thấy Vô Cực Tử thì vô cùng sửng sốt, vẻ mặt buồn bã, lo lắng hỏi:

- Tiêu đại ca, ngươi có gặp nữ nhi của ta hay không?

Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, rõ ràng đang yên đang lành tại sao Quách Phù đột nhiên lại biến mất, chợt thấy cầu thang có tiếng mấy người đi lên lầu, người đi đầu thân hình cao lớn, chính là Kim Luân Pháp Vương, chợt nghe Hoa Tranh run giọng thốt lên:

- Phù Nhi!

Chỉ thấy Quách Phù đi cùng với đám người Kim Luân Pháp Vương, mắt mở to nhìn mẫu thân, nhưng lại không dám đi sang bên đó. Thì ra Kim Luân Pháp Vương bị bại ở Lục Gia Trang, trong lòng cực kỳ ấm ức, nghĩ cách chuyển bại thành thắng, vậy nên cũng không rời đi, vẫn ở quanh quẩn gần Lục Gia Trang, vừa hay gặp được Quách Phù trong lòng tủi nhục cưỡi ngựa chạy đi, liền ra tay bắt giữ nàng. Con hồng mã rất tinh khôn, chạy về trang viện, hí lên đau buồn, vợ chồng Quách Tĩnh biết rằng nữ nhi gặp nạn, cả kinh chia nhau đi tìm. Hoa Tranh tuy đang mang thai nhưng cũng dẫn huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn đi theo một hướng tìm kiếm, giữa trưa ghé vào tửu lâu, tình cờ gặp được Vô Cực Tử, không ngờ Kim Luân Pháp Vương áp giải Quách Phù cũng tới nơi này.

Hoa Tranh vừa mới nhìn thấy nữ nhi, vừa mừng vừa lo, chợt nghe Kim Luân Pháp Vương cười nhạt nói:

- Quách phu nhân, vị này là ái nữ của ngươi phải không? Hôm trước ta có thấy tiểu thư làm nũng với phu nhân, trông rất đáng yêu.

Hoa Tranh khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì, trong lòng đang không ngừng nghĩ cách tương cứu, đột nhiên Võ Tu Văn đứng dậy quát:

- Kim Luân Pháp Vương, không ngờ lão là tông sư một phái, tỷ võ không thắng, lại đi bắt nạt con gái nhà người ta, thật là không biết xấu hổ!

Kim Luân Pháp Vương coi như không nghe Võ Tu Văn nói gì, nhàn nhạt nói:

- Quách phu nhân, đi theo ta nào, bọn ta sẽ đối đãi tử tế với ngươi. Chỉ cần ngôi vị minh chủ võ lâm định rõ, bọn ta sẽ lập tức tiễn ngươi về phương nam.

Hoa Tranh vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng lập tức tỉnh ngộ, nghĩ rằng Kim Luân Pháp Vương không chỉ bắt được nữ nhi, mà còn muốn bắt cả nàng đi theo để kiềm chế Quách Tĩnh, bất giác tái cả mặt mày. Khi vừa lên lầu, Kim Luân Pháp Vương nhìn thấy Hoa Tranh đang đi một mình, biết ngay đây là cơ hội hiếm có, chỉ cần bắt sống được nàng, Quách Tĩnh nhất định sẽ không dám khinh suất, võ lâm Trung Nguyên cũng không thể không khoanh tay thần phục, tính ra việc này còn có giá trị gấp trăm lần so với việc bắt được Quách Phù, đúng là cơ hội trời cho không nên bỏ lỡ.

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn thấy sư mẫu bị địch nhân cưỡng bách, tuy biết bản thân không thể địch nổi, nhưng cũng không thể không ra tay, cùng rút trường kiếm ra khỏi bao, đứng chắn phía trước Hoa Tranh, đột nhiên nhìn thấy Vô Cực Tử thong thả rảo bước đi đến trước mặt Kim Luân Pháp Vương, cất giọng hỏi:

- Đại sư là bậc cao tăng đắc đạo, sao vẫn còn tham luyến hồng trần thế tục?

Kim Luân Pháp Vương không khỏi sửng sốt, quay người nhìn lại chỉ thấy một tên thiếu niên trẻ tuổi miệng còn hơi sữa, bèn gằn giọng quát:

- Thiếu niên trẻ tuổi, không muốn chết uổng thì mau cút đi!

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, lạnh nhạt nói:

- Năm xưa Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn có một vị cao tăng đắc đạo là Đại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí, ông ta võ nghệ cao cường, phật pháp uyên thâm cũng vào hạng thế gian hiếm có, chỉ là ông ta bình sinh tự ngạo, si mê cuồng nhiệt đối với võ học chí cao vô thượng, mà không đem lòng từ bi phổ độ chúng sinh, cuối cùng cuốn vào ân oán thị phi, tranh chấp thế tục, uổng phí một thân võ công phật pháp. Chuyện này đại sư có biết hay không?

Kim Luân Pháp Luân không khỏi có chút sửng sốt, không ngờ đối phương còn trẻ mà lại biết được chuyện xưa cũ như vậy, nhưng y cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, lạnh lùng nói:

- Giả thần giả quỷ! Tiểu tử vắt mũi chưa sạch thì biết cái gì?

Dù đã tu luyện nhiều năm nhưng bề ngoài Vô Cực Tử chẳng khác gì một thiếu niên mười tám tuổi khi vừa mới hạ sơn lịch luyện, người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ rằng hắn chỉ là một tên thiếu niên trẻ tuổi chưa trải sự đời, nhưng thực ra ẩn giấu bên trong lại là một lão quái vật đã sống trăm năm. Kim Luân Pháp Vương nhìn thấy đối phương còn trẻ như vậy thì cũng không lo lắng, tùy ý đánh ra một chưởng về phía Vô Cực Tử, lực cánh tay của y rất mạnh, võ giả bình thường nếu như trúng phải một chưởng này, không chết thì cũng trọng thương. Đáng ngạc nhiên là Vô Cực Tử không thèm né tránh, vẫn cứ nhàn nhã nhâm nhi tách trà trong tay, giống như không phát hiện ra Kim Luân Pháp Vương vừa mới hạ thủ, khiến cho y càng khinh thường hơn, nào ngờ chưởng lực còn cách Vô Cực Tử mấy thước thì đột nhiên lại tiêu thất ở trong hư không, giống như chưa từng xuất hiện trên thế gian vậy.

Khách khứa trên tửu lâu ban đầu nghe thấy hai bên nói nhỏ với nhau thì cũng không để ý lắm, bây giờ nhìn thấy song phương động thủ, tức thì nhốn nháo cả lên, Kim Luân Pháp Vương nghiêm mặt nói:

- Công phu thật là lợi hại, rốt cuộc thì ngươi là ai?

Kim Luân Pháp Vương vừa hỏi vừa đánh ra một chưởng nội lực hùng hậu uy mãnh tuyệt luân, Vô Cực Tử cũng không trả lời, trực tiếp sử xuất tuyệt học Hàng Long Phục Hổ Chưởng đối chưởng với y. Kim Luân Pháp quả là một bậc kỳ tài võ học hiếm thấy trên đời, y đã dày công khổ luyện Long Tượng Bàn Nhược Công, môn thần công hộ pháp tối cao của Phật Giáo Mật Tông ở Tây Tạng, vốn là môn võ công tuyệt học vô cùng khó luyện, từ khi sáng tạo đến nay chưa từng có ai luyện thành. Mỗi đòn mỗi thức của Long Tượng Bàn Nhược Công đánh ra bằng đại lực của mười con voi và mười con rồng, kình lực hết sức khủng bố, Vô Cực Tử hiếm thấy gặp được đối thủ nặng ký, trực tiếp thi triển Hàng Long Phục Hổ Chưởng để ngạnh kháng môn công phu của Kim Luân Pháp Vương, địch thủ rất nhanh liền không thể chống đỡ được, trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết.

Kim Luân Pháp Vương mặc dù làm người tự phụ vô cùng, nhưng y cũng rất thông minh tỉnh táo, biết rằng bản thân hiện tại không phải đối thủ của Vô Cực Tử, lập tức dẫn theo thuộc hạ phi thân rời khỏi, thân hình lướt đi rất nhanh, loáng một cái đã khuất sau góc tường. Vô Cực Tử cũng không đuổi theo, thong thả lấy hai lạng bạc đền cho tửu lâu về khoản thiệt hại, sau đó cáo biệt mấy người Hoa Tranh, nhanh chóng tìm chỗ bế quan tĩnh tu.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.