Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hiển Thân Thủ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Quần hùng nhất thời tinh thần ngưng trọng, ai nấy chuẩn bị ứng phó đại chiến sắp tới, chợt thấy có bóng người lao nhanh về phía Hoắc Đô, Quách Tĩnh định thần nhìn kỹ, lập tức hoảng hốt không thôi, bởi vì người này không phải ai khác mà chính là Dương Quá. Dương Quá vốn đang nhàn nhã ngồi tại trong góc khuất, vừa uống rượu ăn thịt vừa ngồi xem náo nhiệt, đột nhiên lại bị hất ra bên ngoài, hết sức hoảng hốt, đến khi định thần nhìn kỹ thì mới kinh ngạc nhận ra người hất mình đi lại chính là Vô Cực Tử hành tung bí ẩn, nhanh chóng hiểu ra dụng ý của đối phương, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, xem ra lần này khó tránh một trận ác chiến, trong lòng vừa lo sợ vừa phấn khích.

Hoắc Đô vốn đang châm chọc quần hùng Trung Nguyên một phen, đột nhiên có một thiếu niên vô danh tiểu tốt đến phá bĩnh thì bực lắm, tức giận quát:

- Tên súc sinh kia, cút mau cho ta!

Dương Quá mặt không biến sắc, nhàn nhạt hỏi:

- Ai chửi là tên súc sinh?

Hoắc Đô không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói:

- Là ta chửi đấy!

Hoắc Đô không biết trẻ con phương nam có kiểu cãi nhau dùng câu hỏi đánh lừa đối phương nên đã mắc lừa, chỉ nghe Dương Quá cười ha ha nói:

- Đúng thế, kẻ chửi ta chính là tên súc sinh!

Đại sảnh vốn đang cực kỳ căng thẳng, bỗng nhiên Dương Quá đánh lừa để Hoắc Đô tự nhận mình là tên súc sinh thì cười ầm lên. Hoắc Đô vô cùng tức giận, cầm cây quạt đánh thẳng xuống đầu Dương Quá.

Quần hùng biết rằng Hoắc Đô võ công cao cường, chiêu này đánh xuống, Dương Quá không chết thì cũng trọng thương, cuống quýt kêu lên:

- Dừng tay! Không được ỷ lớn hiếp nhỏ!

Quách Tĩnh vội vàng phi thân tới, định đoạt lấy chiếc quạt, thì Dương Quá đã cúi đầu luồn qua dưới nách Hoắc Đô, thuận tay cầm một cành dương liễu quét ngang chân y theo Triền Tự Quyết của Đả Cẩu Bổng Pháp, Hoắc Đô đứng không vững nữa, lảo đảo suýt ngã, Quách Tĩnh quan tâm hỏi:

- Quá Nhi, có làm sao không?

Dương Quá mỉm cười đáp:

- Không sao đâu ạ. Kẻ này dám coi thường Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang, điệt nhi muốn dùng Đả Cẩu Bổng Pháp cho hắn nếm mùi, tiếc rằng hắn vừa đỡ được.

Quách Tĩnh lấy làm lạ hỏi:

- Sao ngươi lại biết Đả Cẩu Bổng Pháp?

Dương Quá khoác lác nói:

- Ban nãy Lỗ bang chủ động thủ với hắn, điệt nhi xem rồi học được vài chiêu.

Thực ra lúc trước Quách Tĩnh truyền thụ Đả Cẩu Bổng Pháp cho Lỗ Hữu Cước, Dương Quá tình cờ thấy được, y đã luyện thành Đạo Môn Tâm Pháp cao thâm huyền diệu, vừa nhìn đã nắm được ngay yếu quyết võ công, về sau tự mình tập luyện, rất nhanh liền đã hiểu được tinh hoa võ học của môn tuyệt kỹ trấn bang của Cái Bang. Quách Tĩnh vốn quá thật thà, nghĩ rằng trên thế gian có rất nhiều người thông minh tài giỏi, nghe Dương Quá nói vậy thì đã tin tưởng đến tám, chín phần.

Dương Quá đột nhiên xông lên, khinh công luồn lách xảo diệu, đánh mạnh vào mông Hoắc Đô, khoái chí nói:

- Tên súc sinh không vâng lời, cha ngươi phải cho ngươi ăn đòn mới được!

Quách Tĩnh cả kinh quát:

- Quá Nhi, mau lui về, đừng làm ồn!

Thế nhưng quần hùng lúc này đã ha ha cười rộ, Quách Tĩnh vừa định xông tới thì đám võ sĩ Mông Cổ đã nhao nhao kêu lên:

- Như thế là hai đánh một! Không biết ngượng à?

Quách Tĩnh ngẩn người không tiến lên nữa, chăm chú dõi mắt nhìn theo trận đấu, chỉ sợ Dương Quá gặp bất trắc gì thì y sẽ lập tức xông ra ứng cứu. Chỉ thấy Hoắc Đô vung chưởng tung cước công phu xảo diệu liên tiếp tấn công Dương Quá, Dương Quá thì vừa né tránh vừa kêu to "Đánh đít ngươi này! Đánh đít ngươi này!", lại vừa dùng cành dương liễu đánh mạnh vào mông Hoắc Đô, nhưng lúc này y đã triển khai thân pháp, Dương Quá không đánh trúng mông y được. Hoắc Đô dùng quạt đập mạnh vào đầu Dương Quá, Dương Quá thì dùng cành dương liễu đánh mạnh vào mông Hoắc Đô, hai người cứ thế đuổi nhau thành vòng tròn cực nhanh trong đại sảnh, không ai đánh trúng được ai, quần hào nhất thời reo hò như sấm.

Đánh được một lúc, cành dương liễu trong tay Dương Quá cũng đã rã rời, Hoắc Đô thừa thế xông lên tấn công, nào ngờ Dương Quá không hề núng thế, nhanh chóng vươn tay bắt lấy cổ tay của địch thủ, huyệt Thiếu Thương trên ngón tay cái của Dương Quá lại chạm vào huyệt Nội Quan trên cổ tay Hoắc Đô, nội lực trong người Hoắc Đô lập tức cuồn cuộn tuôn ra chảy thẳng vào trong người Dương Quá. Đạo Môn Tâm Pháp sau khi cải tiến đã không còn khuyết điểm của Bắc Minh Thần Công trước đây, chỉ cần tu vi của đối thủ không vượt quá đẳng cấp của công pháp, tức là chỉ cần tu vi của địch nhân không vượt quá cảnh giới Trúc Cơ Viên Mãn, thì chủ nhân có thể thoải mái hấp thu nội lực của đối phương mà không cần lo lắng đến chuyện tẩu hỏa nhập ma, tuy Dương Quá tu vi không bằng Hoắc Đô, nhưng cũng không cần e ngại đối phương.

Quách Phù cùng với huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn nhìn thấy Dương Quá tiến ra động thủ thì rất bất ngờ, huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn bảo là Dương Quá ngu xuẩn cuồng vọng, tự chuốc tai họa, còn Quách Phù thì cãi lại, khen Dương Quá dũng cảm cơ mẫn, khiến cho hai người bọn họ trong lòng chua xót. Quách Phù đối với Dương Quá tuy không có hảo cảm, nhưng cũng không ghét bỏ, vốn chỉ coi y là kẻ bất tài vô dụng, chẳng đáng lưu tâm, khi nghe thấy phụ thân muốn gả nàng cho Dương Quá, tuy có chút bực tức, nhưng cũng tin rằng việc ấy quyết không thành sự thực, nên cũng không lo lắm, bây giờ thấy y dũng cảm nhanh trí như vậy, nàng cũng chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi, nhìn thấy Dương Quá đang tỷ thí võ nghệ với Hoắc Đô, không khỏi lo lắng cho y.

Hoắc Đô cảm thấy nội lực trong người cuồn cuộn trào ra thì hết sức kinh ngạc, cố gắng giãy giụa ra nhưng không được, tay phải của y đã bị Dương Quá giữ chặt, bèn vung tay trái đánh thẳng vào mặt Dương Quá để y buông ra, nhưng lại bị tay còn lại của Dương Quá bắt lấy, hai tay bị thất thủ, nội lực tuôn ra càng lúc càng nhiều. Hoắc Đô cả kinh dẫm mạnh hai chân, thuận thế nhảy lộn một vòng mới có thể thoát khỏi Dương Quá, cảm thấy đối phương hết sức tà môn, còn đang hoảng hốt, chợt thấy Dương Quá đã vung quyền đến trước mặt, không còn cách nào khác chỉ đành giơ quyền lên đỡ, nào ngờ Dương Quá biến chiêu nhanh nhẹn, lại tiếp tục hấp thu nội lực trong người Hoắc Đô.

Mọi người nhìn thấy Dương Quá nhẹ nhõm chế trụ Hoắc Đô thì không khỏi có chút ngạc nhiên, cũng không biết chàng thiếu niên này là môn hạ của vị cao nhân tiền bối phương nào. Trong số quần hùng bàng quan, người mừng nhất đương nhiên chính là Quách Tĩnh, y thấy nhi tử của cố nhân không ngờ đã luyện thành võ công bác đại tinh thâm, chính là Đạo Môn Tâm Pháp không thể sai được, nghĩ đến giao tình nhiều đời giữa hai họ Quách - Dương, bất giác vừa bi vừa hỉ.

Hoa Tranh liếc nhìn phu quân, thấy mắt y cứ rưng rưng, khóe miệng thì lại mỉm cười, biết được tâm ý của Quách Tĩnh, bèn đưa tay nắm lấy bàn tay của phu quân. Quách Phù cùng huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn thấy võ công của Dương Quá ảo diệu tài tình như thế thì cứ trố mắt ra nhìn, cũng không thể nói gì hơn.

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh. Chỉ thấy một luồng nội lực hùng hậu vô thanh vô tức đánh về phía Dương Quá và Hoắc Đô, chính là Kim Luân Pháp Vương xuất thủ tách hai người ra, lực lượng vô cùng mãnh liệt. Quách Tĩnh cả kinh vội vàng lao tới, thế nhưng đối phương ra tay quá nhanh, lực lượng đã đánh đến trước mặt Dương Quá, Dương Quá tâm cơ linh hoạt, bèn kéo Hoắc Đô ra làm bia đỡ, Hoắc Đô trúng chiêu trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết, Dương Quá cũng bị dư lực đẩy lùi.

Quách Tĩnh vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng chắn trước mặt Dương Quá, nhìn chằm chằm vào Kim Luân Pháp Vương, gằn giọng quát:

- Các hạ là bậc tiền bối tông sư, sao lại xuất thủ với tiểu bối chứ?

Quần hùng ban đầu còn thấy vui nhộn, sau một lúc thì đều rất kinh ngạc, Dương Quá tuy còn nhỏ tuổi, nhưng võ công lại rất huyền diệu thâm ảo, chỉ trong mấy chiêu mà đã khắc chế được một kẻ thân thủ phi phàm như Hoắc Đô, thậm chí còn khiến cho Kim Luân Pháp Vương phải xuất thủ can thiệp, chỉ thấy Kim Luân Pháp Vương nhìn chằm chằm vào Dương Quá, lạnh lùng hỏi:

- Còn trẻ mà đã ra tay độc ác như vậy, sư phụ của ngươi rốt cuộc là ai?

Dương Quá hoạt kê núp sau lưng Quách Tĩnh, cười khẽ một tiếng nói:

- Sư phụ của ta là ai, lão hòa thượng xấu xí còn chưa xứng biết!

Kim Luân Pháp Vương vô cùng giận dữ, đang định nói gì, chợt nghe Quách Tĩnh hạ lệnh trục khách, nghiêm mặt nói:

- Chúng ta không chào đón các người, xin hãy mau mau rời đi.

Quần hùng cũng nha nhao cả lên, đồng thanh quát:

- Thát tử Mông Cổ mau mau cút xéo, đừng có vác mặt tới Trung Nguyên nữa!

Kim Luân Pháp Vương hừ lạnh một tiếng, lấy trong bọc ra một cái kim luân, lập tức vang lên nhiều tiếng loong coong. Cái kim luân này đường kính một thước rưỡi, được đúc bằng vàng, bên trên có khắc chân ngôn Phật Giáo Mật Tông bằng chữ Tạng, bên trong có chín quả cầu nhỏ, cầm kim luân lắc lắc, tiếng loong coong sẽ phát ra hồi lâu không dứt.

Kim Luân Pháp Vương chỉ tay vào Quách Tĩnh, thản nhiên nói:

- Chỉ cần ngươi có thể tiếp nổi mười chiêu kim luân này của ta, ta sẽ lập tức rời đi.

Cái kim luân Kim Luân Pháp Vương sử dụng chuyên dùng để khóa và cướp vũ khí của đối thủ, bất kể đao thương kiếm kích, mâu chùy tiên côn, đều bị kim luân của y làm cho bó tay, sẽ bị đoạt ngay từ chiêu đầu tiên. Nếu không phải Kim Luân Pháp Vương thấy Quách Tĩnh võ công cao siêu, hẳn y đã chẳng nói tiếp mười chiêu, trong suốt cuộc đời, ít ai có thể tiếp nổi ba chiêu kim luân của y.

Quách Tĩnh biết rằng đã đến nước này, không thể không động thủ được, bèn đưa tay nói:

- Xin được thỉnh giáo cao chiêu!

Kim Luân Pháp Vương vung cái kim luân lên, loong coong một hồi, nhìn sang Dương Quá, lớn tiếng quát:

- Mau lui ra đi, để ta động thủ!

Dương Quá biết rằng không thể làm gì, trước khi lùi lại không quên nhắc nhở Quách Tĩnh chú ý cẩn thận, sau đó mới chậm rãi bước lui ra xem, chăm chú quan sát hai người giao thủ. Chỉ thấy Kim Luân Pháp Vương sấn lên một bước, cái kim luân đột nhiên rời khỏi tay y, bay thẳng tới trước mặt Quách Tĩnh. Quách Tĩnh lập tức cúi người xuống, lùi nhanh ra phía sau, chỉ nghe loong coong một hồi, một vệt hoàng quang vụt qua, cách mặt khoảng chừng một tấc, luồng gió làm rát cả da.

Giữa tiếng kêu hốt hoảng của mọi người, Kim Luân Pháp Vương rướn người, vươn dài cánh tay, hất một cái vào mép kim luân, kim luân như một vật sống, bỗng nhiên chuyển mình trong không trung, vòng trở lại đuổi theo Quách Tĩnh. Quách Tĩnh sau một chiêu đã biết được nguyên lý của kim luân, lập tức vươn tay sử dụng xảo kình hất văng kim luân ra xa, nhưng Kim Luân Pháp Vương cũng chớp lấy thời cơ, song chưởng đã ập tới trước mặt Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh không dám khinh suất, vội vàng tung chưởng đón đỡ, song chưởng của hai người chạm nhau, không hề phát ra tiếng động, nhưng thân hình đôi bên đều đã chao đảo. Quách Tĩnh lùi lại ba bước, Kim Luân Pháp Vương thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, Kim Luân Pháp Vương công lực thâm hậu nhỉnh hơn Quách Tĩnh một chút, nhưng chưởng pháp võ nghệ thì lại không bằng, Quách Tĩnh lùi lại để giảm mãnh kình của kẻ địch, tránh khỏi thụ thương, còn Kim Luân Pháp Vương thì đã nội thương nghiêm trọng, tuy bên ngoài chiếm thượng phong, nhưng bên trong lại thua thiệt, cũng may Quách Tĩnh hạ thủ lưu tình, cũng không tiếp tục tiến chiêu, nên Kim Luân Pháp Vương liền mím môi, ngầm vận nội lực khai thông trệ khí trong ngực.

Dương Quá biết rằng Kim Luân Pháp Vương đã chịu nội thương không nhỏ, bèn nhặt kim luân lên, quay quay kim luân như làm trò ảo thuật, cao giọng nói:

- Đám người Mông Cổ nghe đây, binh khí của lão quốc sư các ngươi đã bị ta đoạt mất, còn đòi làm minh chủ võ lâm gì nữa, bảo lão mau mau xéo về Mông Cổ đi!

Các võ sĩ Mông Cổ lập tức nhao nhao cả lên, nhưng nói bằng tiếng Mông Cổ, ngoại trừ Quách Tĩnh và Hoa Tranh, quần hùng Trung Nguyên chẳng ai hiểu nổi bọn họ nói gì. Những người trẻ tuổi thấy các võ sĩ Mông Cổ nhao nhao gì đó, thì cũng chửi mắng ầm ĩ, đôi bên rút binh khí ra, sẵn sàng lao vào quần ẩu.

Dương Quá giơ cao kim luân, nhìn chằm chằm vào Kim Luân Pháp Vương, khinh khỉnh nói:

- Còn chưa nhận thua hay sao? Lão đã đánh mất binh khí, đâu còn thể diện gì nữa? Trên thế gian có vị minh chủ võ lâm nào lại để cho đối phương đoạt mất vũ khí không hả?

Kim Luân Pháp Vương đang ngấm ngầm vận nội lực, lời của Dương Quá y nghe rõ mồn một, nhưng không dám mở miệng trả lời, Dương Quá nhìn y đoán ngay ra ba phần, liền lớn giọng nói:

- Các vị anh hùng nghe đây, ta hỏi ba tiếng, nếu lão không đáp, tức là nhận thua.

Dương Quá sợ kéo dài thời gian, Kim Luân Pháp Vương sẽ vận công xong mất, liền vội vàng hỏi:

- Lão nhận thua rồi phải không? Chức vị minh chủ võ lâm, lão không dám mơ đến nữa chứ gì? Lão im lặng không trả lời, tức là nhận thua phải không?

Kim Luân Pháp Vương vừa loại trừ được trệ khí, ngực đã không còn đau tức, đang định mở miệng trả lời, thì Dương Quá đã nhanh miệng nói:

- Thôi được, lão đã nhận thua, mọi người cũng không muốn gây khó dễ, lão hãy đem đồng bọn lui về đi thôi.

Dương Quá nói xong liền giao kim luân cho Quách Tĩnh, Kim Luân Pháp Vương giận tím mặt, nhưng sợ Quách Tĩnh võ công cao cường, kim luân rơi vào tay y, lúc này mình tay không xông đến khó lòng đoạt lại. Kim Luân Pháp Vương nhìn thấy quần hùng Trung Nguyên người đông thế mạnh, nếu như xông vào quần ẩu, võ sĩ Mông Cổ chắc chắn thảm bại. Người khôn ngoan biết nhịn nhục trước mắt, Kim Luân Pháp Vương liền phẩy tay một cái, các võ sĩ Mông Cổ cùng nhau rút khỏi đại sảnh.

Kim Luân Pháp Vương từ xa thi lễ với Quách Tĩnh, chắp tay nói:

- Quách đại hiệp, hôm nay lĩnh giáo cao chiêu. Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.

Quách Tĩnh cũng cúi mình đáp lễ nói:

- Đại sư võ công tinh thâm, tại hạ hết sức thán phục. Binh khí của ngươi, hãy nhận lại cho.

Quách Tĩnh nói xong định đưa trả lại kim luân, Dương Quá khinh miệt nói:

- Kim Luân Pháp Vương, lão dám giơ tay nhận lại, không biết ngượng sao?

Quách Tĩnh khẽ lắc đầu, nghiêm giọng quát:

- Quá Nhi, không được nói bậy!

Kim Luân Pháp Vương khẽ phất tay áo, quay người đi ra đại sảnh, không thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Lúc này khắp Lục Gia Trang người người reo hò, khen ngợi Quách Tĩnh võ công cao cường đánh bại Kim Luân Pháp Vương, mấy trăm người hào hứng vây quanh Quách Tĩnh và Dương Quá, sôi nổi bàn luận.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.