Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trượng Nghĩa Tương Trợ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Lý Mạc Sầu nhớ lại uy lực chỉ pháp của Vô Cực Tử hôm đó, trong lòng không rét mà run. Dương Quá chớp lấy thời cơ, vội vàng rút kiếm chém về phía Lý Mạc Sầu, Lý Mạc Sầu cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, không dám chậm trễ, vung cây phất trần chăm chú tiếp chiến. Lý Mạc Sầu nhìn thấy Dương Quá nôn nóng động thủ, đã biết Vô Cực Tử không có ở đây, đối phương chỉ là hư trương thanh thế, trong lòng cũng yên tâm phần nào, tuy nhiên hạ thủ vẫn rất chừng mực.

Gia Luật Tề lúc này cũng gia nhập vòng chiến, liên thủ với Dương Quá đối phó với Lý Mạc Sầu, tầng lầu lúc này bàn nghiêng ghế đổ, bát vỡ đũa văng, tửu khách đã bỏ đi rồi. Hồng Lăng Ba tuy thấy sư phụ bị hai chàng thiếu niên giáp công, nhưng lại không chút lo lắng, chỉ đứng bên ngoài quan chiến. Ba người giao đấu say sưa, Lý Mạc Sầu liên tục biến chiêu, khiến cho Dương Quá và Gia Luật Tề rơi vào hiểm chiêu, không thể đứng vững.

Hoàn Nhan Bình và Gia Luật Yến lo lắng thốt lên:

- Không tốt!

Hoàn Nhan Bình và Gia Luật Yến đồng thời xông lên trợ chiến, chỉ sau ba chiêu, Gia Luật Yến đã bị cây phất trần đánh trúng bắp chân, lảo đảo đụng lưng vào mép bàn mới không bị ngã. Gia Luật Tề thấy muội muội thụ thương, tâm thần rối loạn, lại bị Lý Mạc Sầu công kích, đành phải liên tiếp thoái lui.

Thiếu nữ áo xanh nhìn thấy tình thế nguy cấp, chạy tới đỡ Gia Luật Yến lùi về sau, Lý Mạc Sầu trong lúc giao đấu mắt vẫn nhìn bốn phía, tai vẫn nghe tám phương, nhìn thấy thiếu nữ áo xanh thân pháp khinh linh, hiển nhiên là danh gia đệ tử, bèn quất cây phất trần tới trước mặt nàng hỏi:

- Cô nương tên là gì? Sư tôn là vị nào?

Hai người cách nhau hơn một trượng, nhưng cây phất trần nói đến là đến, sợi phất trần đã vụt đến trước mặt, thiếu nữ áo xanh tay phải hất vội, từ trong ống tay áo phóng ra một thứ ám khí đánh bật cây phất trần sang một bên. Lý Mạc Sầu nhìn thấy món ám khí này rất cổ quái, dài chừng ba thước, trông tựa như một cây sáo, bèn công kích dồn dập để buộc thiếu nữ áo xanh thể hiện hết sở trường. Thiếu nữ áo xanh không địch nổi, Dương Quá và Gia Luật Tề vội vàng tiếp cứu, nhưng quả thật khó lòng đối phó với thủ đoạn linh hoạt, dồn dập ác hiểm của Lý Mạc Sầu.

Dương Quá trong lòng lo lắng, cuống quýt hô lên:

- Hảo Hoàn Nhan muội tử! Hảo Gia Luật sư muội! Hảo tỷ tỷ áo xanh! Hảo cô nương áo trắng! Tất cả mau mau xuống lầu, tản nhanh đi nào! Mụ tặc bà nương độc ác lắm đó!

Bốn thiếu nữ nghe Dương Quá gọi ầm ĩ loạn cả lên, người nào cũng gắn với một chữ "hảo" thì bất giác cùng chau mày, lại thấy tình thế hết sức nguy ngập, Lục Vô Song bèn xuống lầu trước, thiếu nữ áo xanh dìu Gia Luật Yến theo sau. Hai tên ăn mày nhìn thấy mấy vị thiếu niên anh hiệp vì mình mà đánh nhau dữ dội với Lý Mạc Sầu, rất muốn xông vào trợ chiến, khổ nỗi bản thân trúng độc, không thể động thủ. Hai người tràn đầy nghĩa khí, tuy Lý Mạc Sầu không để ý đến bọn họ, nhưng hai người vẫn đứng yên tại chỗ, không bỏ chạy trước mấy người trẻ tuổi.

Dương Quá cùng Gia Luật Tề kề vai nhau chống đỡ chiêu thức của Lý Mạc Sầu, Hoàn Nhan Bình lúc này cũng đã xuống lầu, Dương Quá vội vàng nói:

- Gia Luật huynh, ở đây khó lòng thi triển quyền cước, chúng ta xuống lầu mà đánh.

Hai người kề vai nhau lùi dần từng bước xuống cầu thang. Lý Mạc Sầu lấn dần từng bước, tuy đã đắc thắng, nhưng trong lòng rất là chán nản, bình sinh nàng muốn giết ai thì giết, không ngờ hôm nay lại bị hai tên tiểu tử khiến cho bó chân bó tay thế này. Lý Mạc Sầu nhìn thấy Vô Cực Tử thủy chung vẫn không xuất hiện, trong lòng càng yên tâm hơn, Dương Quá và Gia Luật Tề rốt cuộc công lực vẫn kém Lý Mạc Sầu quá xa, cả hai đều đã đỏ gay cả mặt, tim đập dồn dập, hơi thở hổn hển.

Đang giao đấu kịch liệt, bỗng nghe trên không trung vang lên mấy tiếng chim kêu rất to, rồi hai con chim điêu lớn lao thẳng xuống đầu Lý Mạc Sầu, bụi tung mù mịt, thanh thế kinh người. Dương Quá nhận ra đó là đôi bạch điêu do vợ chồng Quách Tĩnh nuôi dưỡng, hồi nhỏ y từng chơi đùa với chúng.

Đúng lúc này, phía đông nam bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa, một người cưỡi ngựa phi tới, con ngựa thân dài chân cao, toàn thân một màu lông hồng, thần tuấn phi phàm. Cưỡi trên lưng ngựa là một thiếu nữ áo đỏ, cả người lẫn ngựa đều giống như một khối lửa đỏ ào tới, chỉ có khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu nữ là không phải màu đỏ thôi. Dương Quá nhìn thấy đôi bạch điêu và con hồng mã thì đã đoán ngay đó là Quách Phù, ái nữ của vợ chồng Quách Tĩnh.

Dương Quá và Quách Phù nhiều năm không gặp, hồi trước chỉ nhớ nàng là một cô bé kiêu ngạo đáo để, không ngờ bây giờ đã thành một thiếu nữ cực kỳ xinh tươi. Sau một phen phi ngựa gấp gáp, trên trán Quách Phù đã lấm tấm mồ hôi, đôi má ửng hồng, càng tăng thêm vẻ kiều diễm.

Lại nghe có tiếng vó ngựa, lại có thêm hai người phi ngựa tới, hai con ngựa một xanh một vàng, cũng đều thuộc loại tuấn mã, nhưng không thể so sánh với con hồng mã của Quách Phù. Đây chính là con Hãn Huyết Bảo Mã quý hiếm mà Quách Tĩnh có được hồi ở thảo nguyên sa mạc phương bắc, hiện tại đã thành ngựa già, nhưng gân cốt vẫn rất cường tráng, cước lực vẫn hùng kiện như thời trẻ.

Hai người cưỡi ngựa đều là thiếu niên áo vàng, Quách Phù lớn tiếng gọi:

- Võ Gia ca ca, chúng ta lại gặp mụ ác nữ rồi.

Hai thiếu niên cưỡi ngựa chính là huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn, nhi tử của Võ Tam Thông vốn là người nông phu trong Ngư Tiều Canh Độc, đệ tử của Nhất Đăng Đại Sư. Năm xưa Võ Tam Thông điên điên khùng khùng, giao đấu với Lý Mạc Sầu không may trúng phải Băng Phách Ngân Châm của nàng, tính mạng nguy kịch sớm tối, may mắn có thê tử hút độc giúp nên mới thoát nạn, nhưng thê tử của y lại không qua khỏi. Võ Tam Thông nhìn thấy thê tử chết đi thì lại phát điên phát khùng, bỏ lại hai đứa con thơ đi đâu không biết, cuối cùng vợ chồng Quách Tĩnh gặp được, thu nhận hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn làm đệ tử, chỉ dạy võ công cho họ. Trước đây khi Dương Quá còn sống với vợ chồng Quách Tĩnh, thường xuyên bị Quách Phù cùng với huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn bắt nạt, nên bây giờ gặp lại thì khó tránh khỏi có phần ám ảnh.

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn nhìn thấy Lý Mạc Sầu, mấy năm nay họ đêm ngày không quên mối thù giết mẹ, không ngờ bây giờ lại gặp ở đây, lập tức xuống ngựa rút trường kiếm ra, từ hai bên tả hữu đánh tới, Quách Phù phấn khích nói:

- Muội cũng tham chiến!

Quách Phù lấy thanh bảo kiếm gài bên yên ngựa, xuống ngựa lại gần trợ chiến, Lý Mạc Sầu nhìn thấy bên địch càng đánh càng đông, toàn là một bọn thiếu niên nam nữ, công lực tuy hơi nông cạn nhưng kiếm pháp vô cùng ảo diệu. Lý Mạc Sầu cảm thấy tình hình không ổn, cũng không tiếp tục hạ thủ lưu tình nữa, lập tức vận công xuất ra toàn lực, chỉ cần túm được Lục Vô Song thì sẽ rời đi ngay, không ở lại dây dưa với bọn thiếu niên nam nữ này nữa.

Lý Mạc Sầu vù vù đánh liền chín chiêu liên tiếp, mỗi chiêu đều nhắm vào chỗ yếu hại của từng người, chín người Dương Quá, Gia Luật Tề, Gia Luật Yến, Hoàn Nhan Bình, thiếu nữ áo xanh, Lục Vô Song, Quách Phù, Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn đều đồng loạt xuất chiêu đón đỡ, thoạt nhìn có chút chật vật. Lý Mạc Sầu chớp lấy thời cơ, vươn tay túm lấy Lục Vô Song, sau đó cùng với Hồng Lăng Ba liên thủ chạy nhanh về hướng tây bắc, mọi người vẫn còn chấn kinh bàng hoàng, đến khi trấn tĩnh thì sư đồ Lý Mạc Sầu đã đi xa rồi, cũng chỉ có một mình thiếu nữ áo xanh kiên quyết đuổi theo phía sau không chịu từ bỏ.

Ba người Gia Luật Tề, Gia Luật Yến và Hoàn Nhan Bình cùng với ba người Quách Phù, Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn tới gần hành lễ làm quen, bọn họ đều đang trẻ tuổi, chỉ dăm ba câu đã trở nên thân thiết, Gia Luật Tề bỗng sực nhớ ra, buột miệng hỏi:

- Dương huynh đi đâu rồi nhỉ?

Hoàn Nhan Bình khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Dương đại ca bỏ đi một mình rồi. Muội hỏi huynh ấy đi đâu, huynh ấy cũng chẳng trả lời.

Gia Luật Tề chạy lên đỉnh đồi, nhìn quanh tứ phía, không thấy tung tích Dương Quá đâu cả, y có cảm giác như đã mất đi cái gì. Gia Luật Tề gặp Dương Quá đây là lần đầu, liên thủ chống địch, chỉ trong một buổi mà mấy lần tưởng nguy đến tính mạng, đôi bên trở nên thân thiết, bây giờ Dương Quá bất ngờ bỏ đi không lời từ biệt, y cảm thấy như đã mất đi một vị bằng hữu lâu năm vậy.

Sư đồ Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba dẫn theo Lục Vô Song chạy thẳng một mạch, đến tận tối mù mới dừng lại nghỉ ngơi, thiếu nữ áo xanh lặng lẽ bám theo bọn họ cả một đoạn đường dài, còn đang nghĩ cách làm sao để cứu Lục Vô Song ra, chợt nghe sau lưng có giọng nói trầm ấm truyền đến:

- Cô nương có hứng thú cùng ta làm một giao dịch không?

Thiếu nữ áo xanh vô cùng sửng sốt, lạnh buốt sống lưng, chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn tóc bạc áo xám đang mỉm cười nhìn mình, thoạt nhìn không phải người xấu, bất giác có chút yên tâm, cất giọng hỏi:

- Không biết công tử muốn làm giao dịch thế nào?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Ta giúp cô nương cứu người, cô nương đưa ta đến gặp một người.

Thiếu nữ áo xanh không khỏi có chút ngạc nhiên, thắc mắc hỏi:

- Không biết công tử muốn tiểu nữ đưa đến gặp ai?

Vô Cực Tử tươi cười nhìn thiếu nữ áo xanh, vân đạm phong khinh nói:

- Sư phụ của cô nương, Đông Tà Hoàng đảo chủ.

Phong cách hành sự, võ công tuyệt học của thiếu nữ áo xanh giống hệt với Hoàng Dược Sư, Vô Cực Tử đoán ngay ra nàng chính là tiểu đệ tử của Hoàng Dược Sư, thiếu nữ áo xanh thoáng sửng sốt, ảo não lắc đầu nói:

- Công tử tuệ nhãn như thần, tiểu nữ bái phục. Chỉ là ân sư ngao du giang hồ, hành tung bất định, tiểu nữ cũng không biết hiện tại lão nhân gia người đang ở nơi nào. Chẳng lẽ công tử quen biết ân sư?

Vô Cực Tử nhìn thấy đối phương cũng không giống như đang nói dối, khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Nào chỉ quen biết thông thường, ta vốn muốn tìm ông ấy có chuyện quan trọng. Thôi vậy, thôi vậy. Đúng rồi, còn chưa thỉnh vấn quý tính đại danh của cô nương?

Thiếu nữ áo xanh ngại ngùng lắc đầu, khom mình kính cẩn nói:

- Tiện danh không đáng hé môi... Cầu xin công tử hãy cứu biểu muội của tiểu nữ, tiểu nữ dù có phải làm trâu làm ngựa sẽ báo đáp ơn nghĩa của công tử.

Thiếu nữ áo xanh chính là biểu tỷ của Lục Vô Song, cha mẹ của nàng mất sớm, từ nhỏ đã sống cùng với gia đình di phụ, di mẫu, năm đó khi Lý Mạc Sầu sát hại cả nhà Lục Vô Song, nàng cũng bị nữ ma đầu hạ độc thủ, may mắn gặp được Hoàng Dược Sư tình cờ đi ngang qua, ra tay cứu sống nên mới giữ được tính mạng. Hoàng Dược Sư từ sau khi nữ nhi xuất giá, lang bạt giang hồ, bốn biển là nhà, tuổi già cô đơn, lại thấy thiếu nữ tuổi nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, thì động lòng trắc ẩn, sau khi trị thương cho nàng, bèn mang theo bên mình chiếu cố.

Tiểu đệ tử quan môn hầu hạ Hoàng Dược Sư còn chu đáo gấp mấy lần Hoàng Dung tính tình ngang ngạnh tinh quái, Hoàng Dược Sư rất là quý mến. Thiếu nữ áo xanh tuy thông minh cơ trí thua xa Hoàng Dung, nhưng nàng cần cù chịu khó, cẩn trọng tỉ mỉ, cũng đã học được không ít bản lĩnh của sư phụ, năm nay võ công sơ thành, bèn xin phép sư phụ đi lên phương bắc tìm kiếm biểu muội, ở tửu lâu mấy vị thiếu niên nam nữ hợp sức chống trả Lý Mạc Sầu, mặc dù thất bại nhưng nàng vẫn kiên quyết đuổi theo cứu cho bằng được biểu muội.

Vô Cực Tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, khoát tay nói:

- Cô nương quá khách khí rồi, nói đi nói lại chúng ta còn là người một nhà đấy.

Thiếu nữ áo xanh thoáng sửng sốt, mặt hơi đỏ lên, chỉ là nàng đang đeo mặt nạ da người bên ngoài nên Vô Cực Tử cũng không nhận ra. Vô Cực Tử thản nhiên bước ra khỏi chỗ ẩn nấp đi đến trước mặt sư đồ Lý Mạc Sầu, thiếu nữ áo xanh vô cùng sửng sốt, nàng còn chưa biết bản lĩnh của Vô Cực Tử thế nào, nhưng đánh trực diện như vậy với Lý Mạc Sầu thì không khỏi có chút lỗ mãng, nàng cũng không còn cách nào, đành phải vội vàng bước ra đi theo phía sau Vô Cực Tử, trong đầu không ngừng suy nghĩ biện pháp ứng đối.

Hai sư đồ Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba thấy Vô Cực Tử thong thả bước đến thì vô cùng hoảng hốt, chẳng lẽ Dương Quá quay về mách lẻo, Vô Cực Tử lần này đến đây đòi lại công đạo cho y? Nhớ đến hai chiêu chỉ pháp uy lực vô song của Vô Cực Tử, hai người trong lòng không rét mà run, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, không ngừng suy nghĩ biện pháp đào tẩu. Còn Lục Vô Song nhìn thấy Vô Cực Tử đi đến thì hết sức ngạc nhiên, người này lần trước đã xuất thủ cứu mình khỏi đám đạo sĩ và mấy tên ăn mày thối tha, nhưng mình lại hiểu lầm hắn, buông lời mắng nhiếc thậm tệ, lần này gặp lại không khỏi có chút sượng sùng.

Vô Cực Tử nhàn nhã như không, thong thả nói:

- Chư vị, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Lý Mạc Sầu trong lòng rét lạnh, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, chắp tay nói:

- Không biết các hạ đến đây có chuyện gì không? Bần đạo dường như không có đắc tội với các hạ.

Lý Mạc Sầu âm thầm hy vọng lần này không phải là Vô Cực Tử đến đây vì việc của Dương Quá, thiếu nữ áo xanh và Lục Vô Song thấy nữ ma đầu giết người không chớp mắt như Lý Mạc Sầu lại phải hạ thấp tư thái khi nói chuyện với Vô Cực Tử thì vô cùng sửng sốt, chỉ thấy Vô Cực Tử thản nhiên nói:

- Chuyện lần trước Long Nhi không tính toán với ngươi, ta cũng không so đo làm gì. Lần này ta đến đây là do có người nhờ vả... hy vọng ngươi hãy tha mạng cho Lục cô nương.

Lý Mạc Sầu vô cùng sửng sốt, trong lòng có chút bất mãn, cắn răng nói:

- Ta quản giáo đệ tử của ta, các hạ cần gì lo chuyện bao đồng?

Vô Cực Tử thản nhiên như không, nhàn nhạt nói:

- Nể mặt Long Nhi, ta cũng không muốn động thủ với ngươi.

Lý Mạc Sầu trong lòng vừa giận vừa sợ, phất tay một cái, cùng Hồng Lăng Ba xoay người rời đi. Thiếu nữ áo xanh và Lục Vô Song ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Vô Cực Tử, không biết nam nhân này là người thế nào, tại sao Lý Mạc Sầu tàn nhẫn hung ác lại sợ hắn như vậy?

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.