Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Trần Khốn Đốn

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử từ chỗ thiếu nữ áo xanh không thể nhận được thông tin chính xác hành tung của Hoàng Dược Sư, nhưng cũng biết được đại khái ông đang du ngoạn ở trên phương bắc. Vô Cực Tử vốn từ vùng tây bắc đi xuống hướng đông nam, bây giờ lại quay ngược lại hướng tây bắc tìm kiếm vị nhạc phụ đại nhân hành vi kỳ dị hành tung bí ẩn.

Một hôm Vô Cực Tử đi đến khu vực lân cận Hoa Sơn, không khỏi tức cảnh sinh tình, trong lòng nhớ đến cuộc Hoa Sơn Luận Kiếm lần trước, mình với Hoàng Dung đã bái đường thành thân ở ngay trên ngọn núi sừng sững địa thế hiểm trở bậc nhất thiên hạ này. Vô Cực Tử thong thả lên núi, tình cờ tới được Ngọc Nữ Phong nổi tiếng ở Hoa Sơn, nhìn thấy có một ngôi miếu nhỏ, bên cạnh miếu tạc một con ngựa đá, biết đây là Ngọc Nữ Từ, trong từ miếu có một phiến đá lớn lõm sâu một khoảng, nước đọng ở đó xanh ngắt, đồn rằng là chậu gội đầu của Ngọc Nữ, nước trong quanh năm không cạn.

Đi vào trong điện, nhìn thấy tượng Ngọc Nữ dung mạo xinh đẹp, phong tư uyển chuyển, thoạt nhìn rất giống bức chân dung tổ sư Lâm Triêu Anh của Cổ Mộ Phái ở trong Hoạt Tử Nhân Mộ, Vô Cực Tử trong lòng không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm nữ sĩ đương niên hành hiệp trượng nghĩa, có ơn nghĩa với rất nhiều người, người ta nhớ đến ân đức mà lập miếu thờ, không chừng đúng thật là Lâm Triêu Anh. Vô Cực Tử không khỏi nhớ đến nàng Tiểu Long Nữ băng thanh ngọc khiết ở trong cổ mộ, tâm trạng vốn đã không tốt nay lại càng thêm ngổn ngang rối bời.

Đột nhiên khí trời trở lạnh, mây vờn trên đầu, gió bấc mạnh dần, tiếp đó hoa tuyết rơi lả tả xuống. Vô Cực Tử trong lòng phiền não, tự hành hạ mình, chẳng thèm tìm chỗ tránh tuyết, gió tuyết càng mạnh, hắn càng chọn chỗ vách núi cheo leo mà đi, đi tới lúc trời gần tối, tuyết rơi xuống từng nắm lớn, dưới chân trơn trượt, đường càng lúc càng khó đi, chỉ cần bước hụt một cái, thì sẽ dễ dàng lăn xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt, nhưng Vô Cực Tử chẳng hề sợ hãi, cứ thế ung dung thong thả rảo bước.

Lại đi một hồi, chợt nghe sau lưng có tiếng lạo xạo khe khẽ, tựa hồ có loài dã thú chạy nhanh trong tuyết, Vô Cực Tử liền quay người nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một bóng người nhảy xuống sơn cốc. Vô Cực Tử cả kinh vội vàng chạy lại, nhìn xuống hẻm núi quan sát, chỉ thấy một lão ăn mày dùng ba ngón tay bám vào vách đá, thân người treo lơ lửng giữa không trung. Đối phương chỉ dùng ba ngón tay bám vào vách đá, giữ toàn thân treo lơ lửng, bên dưới lại là vực sâu vạn trượng, võ công cao siêu như vậy quả thật ngoài sức tưởng tượng.

Vô Cực Tử nhìn thấy lão nhân râu tóc bạc trắng, quần áo rách rưới như một gã hành khất, tuy trong bóng tối nhưng được ánh tuyết trắng hắt lên, sắc mặt hồng hào, thần thái hăng say, liền cung kính hành lễ nói:

- Hồng lão bang chủ, đã lâu không gặp, thỉnh người lên đây!

Hồng Thất Công bật cười ha hả, vang động khắp cả sơn cốc, bật người nhảy lên mép vực, đột nhiên lớn giọng nói:

- Thì ra là tiểu tử ngươi. Giữa lúc gió to tuyết dày, đêm hôm khuya khoắt, lén lén lút lút làm gì ở chốn thâm sơn cùng cốc thế này?

Thanh âm của Hồng Thất Công trung khí mười phần, chấn động to lớn làm cho từng tảng tuyết bám trên vách núi tới tấp rơi xuống, Vô Cực Tử thong thả nói:

- Tại hạ chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp được Hồng lão bang chủ. Hồng lão bang chủ khỏe mạnh dồi dào, không kém đang lúc tráng niên, quả thật đáng vui đáng mừng!

Hồng Thất Công cười ha hả nói:

- Hai vợ chồng ngươi đứa nào đứa nấy dẻo miệng vô cùng, ta mấy năm nay cứ luôn nhớ thương mấy món ăn ngon do Dung Nhi nấu. Ái chà, Dung Nhi đâu rồi, nó không đi cùng ngươi sao?

Vô Cực Tử ngập ngừng nói:

- Dung Nhi hiện tại có việc không tiện theo tới, khi nào thuận tiện ta sẽ bảo nàng nấu món ăn ngon mời Hồng lão bang chủ thưởng thức.

Hồng Thất Công tinh minh nhanh nhạy, vừa nhìn thần thái của Vô Cực Tử là đã đoán được phần nào sự tình, tươi cười nói:

- Ta nhìn tiểu tử ngươi nhất định là đã không cẩn thận đắc tội với Dung Nhi, bị tiểu tức phụ tống cổ đuổi thẳng ra ngoài, có phải hay không? Ha ha, ta thấy ngươi một mình đi trong đêm tối, lại tưởng ngươi là đồng đảng của bọn Tạng Biên Ngũ Xú...

Hồng Thất Công đem chức vị bang chủ Cái Bang truyền cho Quách Tĩnh, rồi một mình phiêu du nơi này chốn nọ, tìm kiếm thưởng thức biết bao của ngon vật lạ trong thiên hạ. Quảng Đông khí hậu ôn hòa, là nơi có nhiều món ăn trân kỳ hơn cả, Hồng Thất Công ở lì tại đó hơn mười năm, không trở lên phương bắc nữa. Quảng Đông rắn độc mèo già, cá đốm chuột khoang, tôm hùm hấp rượu, hào mập nấu cháo, heo sữa quay giòn, đều là món ăn khoái khẩu, Hồng Thất Công như được lên thiên đường, có thể nói là khoái lạc vô cùng.

Gặp chuyện bất bình, Hồng Thất Công lại sẽ kín đáo cứu khổ phò nguy, trừ gian diệt ác, với bản lĩnh hiện thời của y, không ai có thể hay biết y đang hiện diện chỗ nào. Có lần nghe lỏm bang chúng Cái Bang trò chuyện, Hồng Thất Công biết được Cái Bang dưới sự dẫn dắt của Quách Tĩnh cùng với mấy vị trưởng lão Lỗ Hữu Cước, dần dần thái bình vô sự, bên trong giảm bớt tranh chấp giữa hai phe Tịnh Y Phái và Ô Y Phái, bên ngoài thì loại trừ được uy hiếp của Đại Kim với Thiết Chưởng Bang, lão nhân gia thảnh thơi vô sự, ngày ngày chỉ luôn bận bịu với chuyện ăn uống thỏa thích mà thôi.

Năm nay Tạng Biên Ngũ Xú tại địa giới Quảng Đông lạm sát người dân vô tội, giết hại không biết bao nhiêu là người lương thiện. Hồng Thất Công ghét ác như kẻ thù, vốn đã định ra tay trừ khừ, nhưng sợ đánh rắn động cỏ, giết được một tên thì quá dễ dàng, nhưng muốn tìm diệt bốn tên còn lại thì sẽ rất khó khăn, vậy nên y mới bí mật bám theo, chờ khi tất cả năm tên tụ lại một chỗ, thì sẽ một đòn diệt sạch cho gọn, không ngờ bám theo từ nam lên bắc, vượt qua ngàn dặm, cuối cùng tới tận Hoa Sơn. Hiện giờ bốn trong năm người Tạng Biên Ngũ Xú đã tụ một chỗ, chỉ còn mỗi tên đứng đầu chưa đến, Hồng Thất Công đang cẩn thận theo dõi, thì trong đêm tối tuyết dày lại bắt gặp Vô Cực Tử.

Hồng Thất Công cười sảng khoái nói:

- Ta thấy ngươi chắc đã đói bụng rồi, phải ăn no đã rồi mới tính tiếp.

Hồng Thất Công nhanh chóng bới tuyết tìm kiếm một số cành củi, nhóm một đống lửa, Vô Cực Tử giúp y kiếm củi, hiếu kỳ hỏi:

- Hồng lão bang chủ muốn nấu món gì?

Hồng Thất Công thản nhiên nói:

- Thịt rết!

Vô Cực Tử ngỡ y nói đùa, chỉ cười cười không hỏi thêm, Hồng Thất Công ung dung nói:

- Lão ăn mày vất vả đuổi theo Tạng Biên Ngũ Xú từ đất Quảng Đông một mạch đến tận Hoa Sơn, nếu không tìm được vài món đặc biệt, thì chẳng hóa ra không phải với cái bụng mình quá sao?

Hồng Thất Công vừa nói vừa vỗ vào bụng, Vô Cực Tử thấy y toàn thân săn chắc, chỉ riêng cái bụng là hơi phệ, Hồng Thất Công lại hưng phấn nói:

- Tiết khí âm hàn của đỉnh Hoa Sơn chính là thứ cực âm cực hàn trong thiên hạ, lũ rết sinh trưởng tại đây béo ngậy thơm ngon. Quảng Đông tiết trời nóng bức, bách vật sinh trưởng nhanh, thịt rết không ngon mấy.

Vô Cực Tử nghe y nói chuyện nghiêm trang, hình như không phải nói đùa, bất giác nửa tin nửa ngờ, chỉ thấy Hồng Thất Công đặt bốn hòn đá vây quanh đống lửa, lại lấy từ bên thắt lưng ra một cái nồi sắt nhỏ, đặt lên trên bếp, vốc hai vốc tuyết bỏ vào trong nồi rồi nói:

- Theo ta đi bắt rết nào!

Vụt một cái Hồng Thất Công đã nhảy lên chỗ vách núi cao hơn hai trượng, Vô Cực Tử thi triển khinh công bám sát đằng sau, dáng vẻ vân đạm phong khinh, Hồng Thất Công hưng phấn bật cười ha hả, tiểu tử này võ công thân pháp vẫn cứ cao siêu như vậy. Sau một tuần trà, hai người leo tới một đỉnh núi hoang vắng không dấu chân người, Hồng Thất Công tới bên một tảng đá, hai tay bới đất vun lên miệng hố, chỉ một lát sau thì đã lộ ra một con gà trống. Trong ánh sáng mờ mờ của tuyết, nhìn thấy có mấy chục con rết đang bám cắn vào thân con gà, lũ rết dài bảy, tám tấc, đốt đen đốt hồng, hoa văn loang lổ, chúi đầu nhung nhúc.

Hồng Thất Công đắc ý nói:

- Rết và gà là hai loài xung khắc với nhau, tối qua ta vùi con gà trống này ở đây, quả nhiên dụ được lũ rết tứ phía bu lại.

Hồng Thất Công nhét cả con gà cùng với lũ rết vào trong một cái túi vải, hoan hỉ rời khỏi đỉnh núi, Vô Cực Tử đi theo phía sau, rùng mình thầm nghĩ: "Không lẽ ăn món rết thật? Nhìn thần tình của ông ấy cũng không phải có ý dọa ta."

Lúc này nồi nước đã sôi sùng sục, Hồng Thất Công mở túi vải ra, tóm lấy đuôi rết, thả từng con vào trong nồi, lũ rết quằn quại một lát đều chết thẳng cẳng, Hồng Thất Công cẩn thận nói:

- Lũ rết trong lúc sắp chết, có bao nhiêu chất độc trong cơ thể đều nhả ra hết, cho nên nồi nước này độc lắm đấy!

Vô Cực Tử đổ nước luộc rết xuống vực, Hồng Thất Công dùng một con dao nhỏ chặt đầu chặt đuôi từng con rết, tuốt nhẹ một cái, cái vỏ bên ngoài tuột ra, để lộ lớp thịt màu trắng như thịt tôm. Hồng Thất Công sau đó lại đun sôi một nồi nước mới, cho thịt rết vào nhúng cho hết chất độc, rồi từ cái bọc sau lưng lấy ra mấy cái lọ đựng dầu mỡ mắm muối gia vị, xào món thịt rết, một mùi thơm nức mũi tỏa ra khắp nơi.

Vô Cực Tử thấy Hồng Thất Công nuốt nuốt nước miếng liên tục, lộ rõ vẻ mặt hăm hở thèm ăn, thì vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Hồng Thất Công nhón tay vào nồi, lấy ra một con đưa vào miệng, nhai nhai chầm chậm, hai mắt lim dim, thong thả hít một hơi dài, cảm thấy mọi khoái lạc trong thiên hạ, không gì bằng được món này.

Hồng Thất Công ăn liền mười mấy con rất, chợt quay sang nhìn Vô Cực Tử nói:

- Ăn đi, sao phải làm khách?

Vô Cực Tử lắc đầu nói:

- Ta không ăn đâu.

Hồng Thất Công ngẩn người giây lát, bỗng ha ha cười rộ nói:

- Phải rồi, phải rồi! Ta đã từng gặp không ít anh hùng hảo hán, đầu rơi máu chảy cũng chẳng cau mày, nhưng lại không dám ăn một con rết với lão ăn mày. Ha ha, tiểu tử ngươi cũng nhát gan như bọn họ thôi.

Vô Cực Tử nghe thấy đối phương nói khích chế giễu, không nhịn được liền bỏ một con rết vào miệng mà nhai, vừa nhai một cái đã cảm thấy vị thơm ngon, nhai vài miếng rồi nuốt xuống, tấm tắc khen:

- Ngon quá, ngon quá!

Hồng Thất Công trông thấy Vô Cực Tử ăn uống ngon lành thì cũng mừng thầm, thế là hai người một già một trẻ tranh nhau gắp lấy gắp để, hơn một trăm con rết xào trong nồi chỉ trong chốc lát đã xơi hết sạch. Hồng Thất Công đưa lưỡi liếm quanh mép, chỉ hận rằng không có trăm con rết nữa mà ăn cho sướng miệng.

Đột nhiên Hồng Thấy Công vươn vai ngáp dài một cái, nằm ngửa xuống tuyết nói:

- Ta đuổi gấp bọn ác đồ, đã năm ngày đêm liên tục không ngủ, hiếm khi được chén một bữa ngon lành như ngày hôm nay, bây giờ thấy buồn ngủ quá, phải làm một giấc ngủ ba ngày liền, dù trời có sụp, ngươi cũng chớ đánh thức ta dậy. Ngươi hãy để ý, đừng để dã thú thừa cơ ta ngủ say, ngoạm mất cái đầu của ta, nghe rõ chưa?

Vô Cực Tử mỉm cười đáp:

- Tuân lệnh!

Hồng Thất Công khẽ nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ say. Lúc này tuyết lông ngỗng cũng từ từ rơi xuống từng bông không ngớt, Hồng Thất Công toàn thân phủ một lớp tuyết dày, trông như đắp một tấm chăn bông vậy, trong lúc ngủ say y đã tiềm hành thần công, dồn hết hơi ấm vào bên trong cơ thể, một người còn sống trong lúc ngủ lại giống một tử thi, nội công luyện tới mức đó, thực đáng kính nể thế gian hiếm thấy.

Sắc trời dần sáng, Hồng Thất Công đã bị vùi kín trong nấm mồ bằng tuyết cao cao, Vô Cực Tử hoàn toàn không thấy mỏi mệt, chỉ thấy bốn phía im lìm, đột nhiên phía đông bắc có tiếng chân đạp trên tuyết, bèn ngưng thần nhìn kỹ thì thấy có năm cái bóng đen đang chạy lại, thân pháp ai nấy mau lẹ, đao quang sau lưng loang loáng, thầm nghĩ đây chính là Tạng Biên Ngũ Xú mà Hồng Thất Công đã nói trước đó.

Lát sau Tạng Biên Ngũ Xú đã chạy tới trước tảng đá, một người kinh hãi kêu lên:

- Thôi chết, lão... lão ăn mày!

Năm người sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng, nhìn kỹ thì thấy Hồng Thất Công toàn thân cứng đơ, tựa hồ đã chết từ lâu, bất giác reo mừng nhảy cỡn cả lên, còn hơn vớ được của quý, mừng rỡ nói:

- Lão ăn mày cứ bám theo như đỉa đói, ai dè cuối cùng lại chết ở đây!

Tạng Biên Ngũ Xú thấy Vô Cực Tử chỉ là một tên thiếu niên trẻ tuổi thì chẳng sợ hãi chút gì, hằn học quát:

- Tên tiểu tử thối tha kia, lão ăn mày đã đi gặp tổ tông rồi, ngươi hãy mau quỳ xuống khấu đầu năm vị gia gia, nếu không đừng trách bọn ta độc ác!

Vô Cực Tử không thèm phí lời với chúng, trực tiếp sử xuất Âm Dương Quy Nhất Chỉ đánh trúng huyệt đạo năm tên ác bá, còn lại cứ để cho Hồng Thất Công xử lý, quả nhiên Hồng Thất Công ngủ say tròn ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, nhìn thấy Tạng Biên Ngũ Xú đã bị chế trụ thì nghiêm giọng nói:

- Năm đứa các ngươi tác ác đa đoan, hôm nay được lão ăn mày một chưởng đánh chết, tưởng chừng cũng chết được nhắm mắt rồi!

Tạng Biên Ngũ Xú cả kinh run sợ, vội vàng lôi hậu trường ra dọa nạt đối phương, run giọng nói:

- Sư phụ của chúng tiểu nhân là Đạt Nhĩ Ba... chính là nhị đệ tử của thánh tăng Tây Tạng... Kim Luân Pháp Vương!

Hồng Thất Công hừ lạnh nói:

- Thánh tăng Tây Tạng Kim Luân Pháp Vương? Chưa từng nghe qua! Tây Tạng có một hòa thượng tên là Linh Trí Thượng Nhân gì đó, ta từng gặp qua, võ công của hắn cao hơn các ngươi, nhưng sở học thì cũng chưa phải công phu thượng thừa. Các ngươi học được công phu rất hay, thế mà dùng chúng vào việc thương thiên hại lý, táng tận lương tâm, sống ở trên đời còn có ích gì?

Hồng Thất Công nói xong liền vung ra Hàng Long Thập Bát Chưởng uy mãnh tuyệt luân kết liễu năm tên ác bá, Tạng Biên Ngũ Xú run rẩy kêu lên:

- Tổ sư gia của chúng tiểu nhân chính là thánh tăng Tây Tạng, đệ nhất quốc sư của Mông Cổ... Kim Luân Pháp Vương... thần thông quảng đại vô địch thiên hạ...

Lời còn chưa dứt, chưởng lực dũng mãnh của Hồng Thất Công đã trực tiếp dội xuống ầm ầm kết liễu tính mạng của Tạng Biên Ngũ Xú. Năm tên ác bá tác ác đa đoan, không việc ác nào không làm, cho dù tổ sư gia của bọn chúng có là hoàng đế Mông Cổ cao quý, thì Hồng Thất Công cũng quyết không nương tay chút gì, trừ gian diệt ác, hành hiệp trượng nghĩa.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.