Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Niên Anh Hiệp

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử quay về phòng ngủ, đến lúc nửa đêm chợt nghe có tiếng gõ cổng ồn ào, sau đó là một giọng nói nữ nhân:

- Hoàn Nhan Bình cầu kiến Gia Luật công tử!

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, thì ra là Hoàn Nhan Bình đi rồi trở lại, chỉ thấy mấy tên vệ sĩ chạy ra, đang định ngăn cản thì Gia Luật Tề đã mở cổng ra, thắc mắc hỏi:

- Hoàn Nhan cô nương, có chuyện gì vậy?

Hoàn Nhan Bình khẽ chắp tay, thản nhiên nói:

- Ta muốn lĩnh giáo cao chiêu của công tử.

Gia Luật Tề rất lấy làm lạ, lùi sang một bên, giơ tay phải nói:

- Mời vào.

Hoàn Nhan Bình vào phòng rút đao, đao phong phối hợp với chưởng pháp, một đao hai chưởng từ hai phía tả hữu đánh vào, Gia Luật Tề buông xuôi tay trái, tay phải hóa giải đao và chưởng của đối phương. Hoàn Nhan Bình vung đao phạt ngang, chờ Gia Luật Tề nghiêng mình né tránh thì tay trái lập tức chộp lấy tay phải của Gia Luật Tề, còn tay phải cầm đao thì đưa ngay về cứa mạnh một cái vào cổ mình.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Gia Luật Tề vụt hiện ý nghĩ: "Nàng lừa ta dùng tay trái, nếu ta dùng tay trái thì phải nộp mạng cho nàng. Đại trượng phu chết thì thôi, lẽ nào thấy chết không cứu?"

Gia Luật Tề hào hiệp khảng khái, biết rõ ra tay cứu người tức là mình sẽ mất mạng, vẫn dùng tay trái chộp cổ tay phải của Hoàn Nhan Bình, vặn ra ngoài đoạt lấy thanh liễu diệp đao của nàng, Gia Luật Tề không đợi nàng lên tiếng, quẳng đao đi nói:

- Cô nương đã buộc ta phải dùng đến tay trái, cô nương cứ việc giết ta, nhưng ta có một điều thỉnh cầu cô nương.

Hoàn Nhan Bình sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng hỏi:

- Là điều gì?

Gia Luật Tề khẽ thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Xin cô nương đừng sát hại gia phụ.

Hoàn Nhan Bình khẽ hừ một tiếng, nhặt thanh đao lên, dưới ánh đèn chỉ thấy Gia Luật Tề thần sắc thản nhiên, lộ rõ khí khái nam tử, nghĩ vừa rồi y vì cứu mình nên mới sử dụng tay trái, nàng nỡ lòng nào vung đao chém xuống? Ánh mắt tràn đầy sát khí chuyển thành nhu hòa, Hoàn Nhan Bình quẳng đao xuống đất, ôm mặt chạy ra, Vô Cực Tử sợ rằng nàng sẽ làm điều dại dột, vội vàng đuổi theo phía sau.

Hoàn Nhan Bình chạy mãi ra tận ngoại ô, đến bên một con mương nhỏ, nhìn ánh sao in bóng dưới nước, tâm trạng rối bời, thở dài não nuột. Bỗng nghe sau lưng cũng có tiếng thở dài, Hoàn Nhan Bình kinh ngạc quay lại, thấy người đứng sau lưng mình chính là Dương Quá.

Dương Quá nắm lấy hai tay Hoàn Nhan Bình, an ủi nói:

- Báo thù vốn là việc làm không dễ, không nên nóng vội.

Hoàn Nhan Bình khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Dương đại ca, ngươi đã thấy hết rồi ư?

Dương Quá gật gật đầu, Hoàn Nhan Bình buồn bã nói:

- Đối với hạng người vô dụng như muội, báo thù tất nhiên là việc không dễ. Muội chỉ cần có một nửa bản lĩnh của Dương đại ca, thì sẽ không thất bại như thế này.

Thì ra cái chiêu vung đao tự sát ép Gia Luật Tề sử dụng tay trái chính là do Dương Quá dạy cho Hoàn Nhan Bình, Vô Cực Tử nghĩ đến đây không khỏi có chút dở khóc dở cười, cũng không biết hai người quen nhau được bao lâu rồi, chỉ thấy Dương Quá buông tay Hoàn Nhan Bình ra, hai người cùng ngồi xuống một gốc cây, Dương Quá bất đắc dĩ nói:

- Dù có học được võ công như ta cũng vô dụng thôi. Muội tuy vẫn chưa trả được mối thù, nhưng còn biết được kẻ thù là ai, sau này sẽ có dịp tốt, chứ ta thì cha mình chết thế nào, ai giết cha ta, ta cũng không biết, nói gì đến chuyện báo thù?

Hoàn Nhan Bình ngẩn người ra, ngạc nhiên hỏi:

- Cha mẹ của Dương đại ca cũng bị người khác giết hại sao?

Dương Quá ngẩn ngơ thẫn thờ, thở dài nói:

- Mẹ ta chết vì bệnh tật, còn cha ta thì lại không rõ vì sao lại chết, chết như thế nào? Ta cũng không được biết mặt cha mình.

Hoàn Nhan Bình vô cùng sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

- Tại sao lại thế?

Dương Quá khẽ thở dài một hơi, chán nản nói:

- Khi mẹ ta sinh ra ta, thì cha ta đã chết rồi. Ta thường hỏi mẹ, cha bị chết như thế nào, kẻ thù là ai? Mỗi lần ta hỏi như thế, mẹ ta chỉ ứa nước mắt nhưng không trả lời, lâu dần ta cũng không dám hỏi nữa, ta nghĩ chờ ta lớn thêm vài tuổi sẽ hỏi cũng chưa muộn, nào ngờ mẹ ta bỗng nhiên bị bệnh qua đời... Khi mẹ ta lâm chung, ta có hỏi lại lần nữa, mẹ ta vẫn chỉ lắc đầu, nói rằng nhất định đừng nghĩ đến chuyện trả thù cho cha. Muội bảo ta sống như thế có khổ hay không?

Dương Quá kể chuyện cốt để an ủi Hoàn Nhan Bình, nhưng kể xong thì chính mình cũng cảm thấy đau khổ, giọng nói dĩ nhiên chứa đầy phẫn uất, Hoàn Nhan Bình thương cảm nói:

- Như vậy thì ai đã nuôi dưỡng Dương đại ca?

Dương Quá khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:

- Làm gì có ai? Sau khi mẹ ta chết, ta lưu lạc giang hồ, xin nơi này một bữa, ngủ chỗ kia một đêm, có khi đói mờ cả mắt, đành đi lấy trộm đồ ăn, lại bị người ta tóm được đánh cho no đòn. Muội xem, còn bao nhiêu vết sẹo đây này, toàn là do hồi nhỏ bị đòn mà ra.

Dương Quá vừa nói vừa vén ống tay áo cho Hoàn Nhan Bình xem. Hoàn Nhan Bình không khỏi buồn bã, nghĩ mình tuy rằng nước mất nhà tan, nhưng cha mẹ vẫn còn để lại bao nhiêu thân thích, vô vàn của cải, so với thân thế của Dương Quá thật là còn may mắn hơn nhiều. Thực ra Hoàn Nhan Bình vốn là cháu ngoại của Kim Mạt Đế, hoàng đế cuối cùng của Đại Kim, nàng là cháu gọi Hoàn Nhan Hồng Liệt bằng cậu, tính ra thì ngang hàng với Dương Khang lúc y còn là tiểu vương gia của Đại Kim, thậm chí Dương Quá còn phải gọi nàng hai tiếng "cô cô" mới phải.

Hai người im lặng hồi lâu, Hoàn Nhan Bình nhỏ nhẹ hỏi:

- Dương đại ca làm sao lại học được võ công cao cường như vậy?

Dương Quá nhớ lại những chuyện trước đây, chầm chậm nói:

- Năm ta mười hai tuổi thì gặp được Quách bá bá, ông ấy đối xử với ta rất tốt, chỉ là Quách bá mẫu... Sau này Quách bá bá đưa ta đến Trùng Dương Cung học nghệ, đám đạo sĩ thối tha ở đó cũng chẳng dạy cho ta điều gì có ích, chỉ toàn đánh đập hành hạ ta, may mà ta gặp được Tôn bà bà, Long cô cô và Tiêu bá bá, bản lĩnh của Tiêu bá bá rất là lợi hại, người đã dạy võ công cho ta...

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, lại thấy Dương Quá trầm ngâm nói:

- Thực ra Gia Luật công tử đối với muội cũng rất có tình ý đấy.

Hoàn Nhan Bình khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Vậy thì sao chứ? Con của kẻ thù, suốt đời này muội với hắn sẽ không có kết quả.

Dương Quá ngẩn ngơ thẫn thờ, buột miệng nói:

- Tạo hóa trêu ngươi, người yêu nhau lại không thể đến được với nhau...

Hoàn Nhan Bình bất giác ngại ngùng đỏ mặt, nghĩ đến cảnh ngộ của mình thì lại cảm thấy chua xót. Vô Cực Tử cũng không đi ra gặp mặt Dương Quá, nhanh chóng xoay người rời đi.

Vô Cực Tử loanh quanh đây đó, không ngừng tìm kiếm tung tích của Hoàng Dược Sư, một hôm đang đi trên đường bỗng nhiên lại gặp được một người mặc áo bào xanh, hai bên tóc mai buông dài, thì ra là một thiếu nữ. Chỉ có điều diện mạo của thiếu nữ áo xanh thật là ma chê quỷ hờn, da mặt không hề lay động, cứ như là một xác chết, khiến ai trông thấy cũng không khỏi e sợ. Đáng kinh ngạc là chiếc áo bào màu xanh của đối phương tuy bằng vải thô, nhưng lại may cắt cực khéo, bó sát lấy thân hình mảnh mai uyển chuyển, phong cách hành sự cổ quái như vậy, thoạt nhìn rất giống tác phong thường ngày của Hoàng Dược Sư.

Vô Cực Tử cẩn thận thu liễm khí tức, lặng lẽ bám theo thiếu nữ áo xanh đi đến Vũ Quan, một quan ải có lịch sử lâu đời. Chỉ thấy thiếu nữ áo xanh vào một tửu lâu, đi lên trên lầu, chọn một bàn ngồi dùng cơm, dùng được một nửa, bỗng thấy rèm cửa vén ra, có ba nữ nhân bước vào, chính là sư đồ Lý Mạc Sầu, Hồng Lăng Ba và Lục Vô Song.

Thì ra Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba rời khỏi Hoạt Tử Nhân Mộ, về đến Xích Hà Trang, thì phát hiện Lục Vô Song đã bỏ trốn, việc ấy cũng chẳng sao cả, không ngờ rằng Lục Vô Song lại lấy mất quyển sách ghi chép độc dược và giải dược của Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu hoành hành trên giang hồ, các vị nhân sĩ võ lâm kính sợ, không phải bởi vì nàng võ công cao cường, mà chủ yếu vì chất độc của Ngũ Độc Thần Chưởng và Băng Phách Ngân Châm, nếu như quyển sách truyền ra bên ngoài, thì Lý Mạc Sầu có khác gì con rắn độc bị người ta bẻ mất răng.

Lý Mạc Sầu tức giận ghê gớm, dẫn theo Hồng Lăng Ba ngày đêm đuổi theo, nhưng Lục Vô Song bỏ trốn đã lâu, lại toàn đi theo đường nhỏ, Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba đi từ bắc xuống nam, từ đông sang tây, quanh đi quẩn lại mấy lần, thủy chung vẫn không thấy tung tích Lục Vô Song đâu cả. Sau này hai sư đồ bỗng nhiên lại nghe các đệ tử Cái Bang truyền tin nhau triệu tập bang chúng, Lý Mạc Sầu nghĩ rằng đệ tử Cái Bang rải khắp thiên hạ, tai mắt linh thông, nhất định sẽ có người gặp được Lục Vô Song, thế là hai sư đồ đi tới nơi họ tụ họp để điều tra tin tức, tình cờ phát hiện bọn họ đang nghĩ cách đối phó với một tiểu nha đầu thọt chân sử dụng loan đao, lặng lẽ bám theo, rất nhanh đã túm được Lục Vô Song.

Lý Mạc Sầu dò hỏi một hồi, Lục Vô Song vẫn khăng khăng bảo rằng quyển sách đã bị Cái Bang cướp mất, Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba bèn áp giải Lục Vô Song đuổi theo Cái Bang đòi lại. Tính mệnh thì không bị sao, nhưng bị hành hạ thì lại khó tránh khỏi, dọc đường đi Lục Vô Song đã phải chịu không ít đau khổ.

Cầu thang lên lầu có tiếng bước chân, Dương Quá dẫn theo Hoàn Nhan Bình đi đến, một lúc sau thì huynh muội Gia Luật Tề và Gia Luật Yến cũng bước vào. Sau khi Hoàn Nhan Bình bỏ đi, huynh muội Gia Luật Tề và Gia Luật Yến biết rằng nàng không trở lại hành thích nữa, bèn từ biệt phụ thân và đại ca, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, bây giờ gặp nàng ở đây, lại càng thêm yên tâm hơn.

Lý Mạc Sầu bởi vì sách quý rơi vào tay Cái Bang nên sinh ra sầu muộn, mấy ngày nay không nuốt nổi cơm, chỉ ăn nửa bát mì đã buông đũa, quay ra nhìn cảnh ngoài đường, bỗng thấy ở góc đường có hai tên ăn mày, vai đeo năm cái túi vải, bèn lại bên cửa sổ, vẫy tay gọi:

- Hai vị anh hùng Cái Bang, xin hãy lên đây, bần đạo có lời muốn nói, phiền hai vị bẩm lại với bang chủ quý bang.

Lục Vô Song nghe sư phụ gọi đệ tử Cái Bang đến, hẳn để tra hỏi về quyển sách kia, bất giác tái mặt. Gia Luật Tề biết rằng Cái Bang ở phương bắc thế lực cực mạnh, vị đạo cô xinh đẹp kia bảo có lời cần bẩm lại với bang chủ Cái Bang, tính hiếu kỳ liền nổi lên, nghiêng đầu lắng nghe.

Phút chốc đã có tiếng chân ở cầu thang, hai tên ăn mày bước lên lầu, hành lễ với Lý Mạc Sầu nói:

- Tiên cô có gì sai bảo, chúng tiểu nhân xin vâng mệnh.

Hai tên ăn mày nhìn thấy Lục Vô Song đứng bên cạnh thì mặt biến sắc, bọn họ đã từng gặp nàng, lập tức chạy ra cầu thang, Lý Mạc Sầu mỉm cười nói:

- Hai vị hãy nhìn mu bàn tay của mình thử xem.

Hai tên ăn mày đưa mắt nhìn mu bàn tay, bên trên có ba vết ngón tay màu đỏ, không thể hiểu nổi thủ pháp mau lẹ tới mức nào, cả kinh kêu lên:

- Ngươi là... Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu!

Lý Mạc Sầu mặt không biến sắc, khinh khỉnh nói:

- Hai vị đã trúng Ngũ Độc Thần Chưởng, chỉ cần đem trả lại quyển sách đã chiếm đoạt, bần đạo tất sẽ chữa trị cho hai vị.

Hai tên ăn mày vô cùng ngạc nhiên, sửng sốt hỏi:

- Quyển sách gì chứ?

Lý Mạc Sầu khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Một quyển sách cũ, kể ra cũng chẳng đáng gì. Nếu quý bang không trả lại, cũng chẳng sao, nhưng bần đạo sẽ lấy mạng một ngàn tên ăn mày đó.

Hai tên ăn mày chỉ trong một chiêu đã bị trọng thương, biết là hôm nay đã gặp bất hạnh, bèn tựa lưng vào nhau, quyết liều chết với Lý Mạc Sầu một trận, Lý Mạc Sầu nhẹ nhàng nói:

- Hai vị hãy ở lại đây, đợi bang chủ mang sách đến đây chuộc về.

Hai tên ăn mày thấy Lý Mạc Sầu trở lại vào bàn uống rượu, xoay lưng về phía bọn họ, bèn nhích dần từng bước về phía cầu thang, thừa cơ bỏ chạy, Lý Mạc Sầu quay lại cười nói:

- Xem chừng phải bẻ gãy chân thì hai vị mới chịu yên tâm ngồi lại.

Lý Mạc Sầu lập tức đứng dậy, Hồng Lăng Ba có chút không nỡ nói:

- Sư phụ, đệ tử sẽ canh giữ không cho bọn họ chạy đi.

Lý Mạc Sầu khẽ hừ một tiếng, cười khẩy nói:

- Ngươi tốt bụng không phải chỗ!

Lý Mạc Sầu chậm rãi tiến lại chỗ hai tên mày, bọn họ vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, huynh muội Gia Luật Tề quan sát từ đầu, lúc này đã không nhịn nổi, cùng đứng bật dậy, Gia Luật Tề dõng dạc nói:

- Tiên cô hạ thủ quá ư tàn bạo, tại hạ muốn xin lĩnh giáo vài chiêu.

Lý Mạc Sầu nhìn thấy Gia Luật Tề thong thả lại gần, cước bộ ngưng trọng, tuổi chỉ mới khoảng hai mươi, nhưng công lực đã rất cao cường, bèn chăm chú quan sát, tươi cười hỏi:

- Các hạ là ai vậy? Tôn sư là vị nào?

Gia Luật Tề khẽ cúi mình, chắp tay nói:

- Tại hạ Gia Luật Tề, là môn hạ của Toàn Chân Giáo.

Lý Mạc Sầu nhìn Gia Luật Tề một lượt từ đầu đến chân, nghi vấn hỏi:

- Tôn sư là người nào trong sáu vị chân nhân Mã, Đàm, Lưu, Khâu, Vương, Hác?

Gia Luật Tề khẽ lắc đầu, ung dung đáp:

- Đều không phải!

Nhìn thần sắc Gia Luật Tề thì không giống như đang nói dối, Vô Cực Tử lập tức hiểu ra, cao thủ của Toàn Chân Giáo ngoại trừ Toàn Chân Thất Tử và Vương Trùng Dương đã qua đời, vẫn còn một người võ công cực kỳ cao cường, Lý Mạc Sầu cũng chỉ cho rằng đối phương hư trương thanh thế, nghiêm giọng nói:

- Tiếp chiêu!

Cây phất trần khẽ phất nhẹ, đánh xuống giữa đầu Gia Luật Tề. Gia Luật Tề tay trái giữ kiếm quyết, chân phải bước ra, đâm kiếm xéo lên, chính là kiếm pháp chính tông của Toàn Chân Giáo. Lý Mạc Sầu biết rằng đã gặp kình địch, bèn vung cây phất trần ra phía sau, Gia Luật Tề chỉ thấy chùm sợi phất trần vùn vụt ập đến từ bốn phương tám hướng, y vốn rất ít kinh nghiệm lâm trận, lần này gặp luôn cường địch, không dám lơ là mà dốc toàn lực ứng phó.

Đúng lúc này, Dương Quá đột nhiên bước lên, cười khẽ nói:

- Lý tiên cô, Dương Quá tham kiến!

Lý Mạc Sầu vô cùng sửng sốt, bất giác đưa mắt nhìn quanh bốn phía, xem xem Vô Cực Tử có tới hay không, cười gượng hỏi:

- Sư phụ của ngươi vẫn còn khỏe chứ?

Dương Quá đoán biết tâm ý của Lý Mạc Sầu, cười ha ha nói:

- Tiêu bá bá ở cũng gần thôi, lát nữa sẽ đến đây liền.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.