Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thổ Lộ Chân Tình

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Lý Mạc Sầu đấu với sư muội hơn mười chiêu, cây phất trần lật một cái, cuốn lấy dải lụa trắng bên trái của Tiểu Long Nữ, tươi cười nói:

- Sư muội, hãy xem bản lĩnh của sư tỷ ngươi.

Lý Mạc Sầu vận sức ra tay, dải lụa trắng lập tức bị đứt thành hai đoạn, cây phất trần và dải lụa trắng đều là những vật cực mềm, Lý Mạc Sầu có thể sử dụng cương kình làm đứt dải lụa trắng thì nội công không phải dạng vừa, đang lúc đắc ý, chợt nghe Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:

- Bản lĩnh của sư tỷ thế nào đây?

Chỉ thấy nửa dải lụa trắng của Tiểu Long Nữ bị đứt tung ra, quấn lấy phần sợi của cây phất trần, dải lụa trắng bên phải cũng bay đến cuốn lấy cán gỗ cây phất trần, một bên kéo sang trái, một bên kéo sang phải, nghe rắc một tiếng, cây phất trần gãy rời làm đôi. Lý Mạc Sầu khẽ hừ một tiếng, vứt cây phất trần, tay không sấn tới đoạt lấy dải lụa, khiến cho Tiểu Long Nữ liên tiếp thoái lui.

Lại đấu hơn mười chiêu nữa, Tiểu Long Nữ lúc này đã bị dồn đến chân tường cổ mộ, Lý Mạc Sầu lập tức biến chiêu đánh ra Ngũ Độc Thần Chưởng, đây là một môn độc công vô cùng lợi hại, có thể tích tụ ngũ độc trong bàn tay, khi xuất chưởng ra thì chưởng lực mang theo chất độc phóng đến đối thủ, người bị trúng chiêu không có thuốc giải sẽ bị ngũ độc công tâm mà chết.

Tiểu Long Nữ không kịp hóa giải, đành giơ chưởng chống đỡ, chỉ cảm thấy chưởng lực của sư tỷ khá nặng, độc khí thông qua bàn tay truyền vào trong người, rất nhanh liền bị trúng độc, lập tức phun ra một ngụm máu bầm. Thực ra Lý Mạc Sầu vốn không có ý sát hại Tiểu Long Nữ làm gì, nàng chỉ muốn khống chế sư muội nói ra nơi cất giấu Ngọc Nữ Tâm Kinh cùng với võ công mà sư phụ đã không chịu dạy cho mình, đường đi trong cổ mộ lại rất phức tạp, chỉ có mỗi Tiểu Long Nữ mới thông thạo, chỉ có cách khống chế tính mạng của nàng thì mới có thể ép nàng nói ra.

Lý Mạc Sầu đang lúc đắc ý, chợt thấy bên trong cổ mộ bất ngờ phát ra một luồng sát khí lạnh buốt sống lưng. Chỉ thấy một thiếu niên tuấn lãng từ trong cổ mộ nhanh chóng bước ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lý Mạc Sầu, Vô Cực Tử vốn cho rằng Lý Mạc Sầu sẽ nể tình đồng môn mà sẽ hạ thủ lưu tình, không ngờ rằng nàng lại tàn nhẫn xuất ra độc chiêu như vậy.

Lý Mạc Sầu cảm nhận được luồng sát khí nồng hậu, trong lòng không rét mà run, chỉ tay vào Vô Cực Tử quát:

- Sư muội, kẻ này là ai? Tổ sư bà bà đã có di huấn, không có một gã nam tử thối tha nào được phép đặt chân vào Hoạt Tử Nhân Mộ, sư muội đã quên rồi sao?

Tiểu Long Nữ đang ho dồn dập, không thể trả lời, chỉ thấy Vô Cực Tử hừ lạnh nói:

- Người chết biết nhiều như vậy làm gì?

Vô Cực Tử sát ý lạnh lẽo, đã động sát tâm với Lý Mạc Sầu, lập tức đánh ra Âm Dương Quy Nhất Chỉ sắc bén dị thường. Lý Mạc Sầu chỉ thấy một chiêu chỉ pháp uy mãnh vô song phá gió mà đi, nhanh chóng bay thẳng về phía mình, cơ thể không thể nào khống chế được mà cứ đứng im bất động, chỉ nghe Tiểu Long Nữ cắn răng hô lên một tiếng, Vô Cực Tử lại vung tay đánh ra một chiêu Âm Dương Quy Nhất Chỉ nhanh nhẹn thần tốc, chiêu sau đánh trúng chiêu trước, thay đổi quỹ đạo đánh trúng hai tảng đá lớn. Lý Mạc Sầu cả kinh nhìn sang, chỉ thấy một tảng đá trực tiếp bị vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, tảng đá còn lại thì lại không hề hấn gì, thế nhưng chỉ một trận gió qua đi, tảng đá kia bị chấn thành bụi mịn, cuốn theo chiều gió bay đi.

Lý Mạc Sầu lạnh buốt sống lưng, không biết đối phương là thần thánh phương nào, nhẹ nhàng nâng tay nhấc chân cũng có thể dễ dàng đoạt lấy tính mạng của mình, nếu không phải Tiểu Long Nữ kịp thời hô lên một tiếng, e rằng hôm nay Lý Mạc Sầu sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi. Hồng Lăng Ba cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh tâm động phách, cũng không còn tâm trạng đâu mà tiếp tục dây dưa với Dương Quá nữa, Dương Quá ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ xen lẫn một chút u oán nhìn về phía Vô Cực Tử, tại sao từ trước đến nay đối phương vẫn không chịu truyền thụ cho mình những môn võ công thượng thừa uy lực cường đại như thế này chứ?

Vô Cực Tử cũng không để ý đến mọi người xung quanh, vươn tay bế Tiểu Long Nữ lên đi vào Hoạt Tử Nhân Mộ, Tiểu Long Nữ lúc này toàn thân vô lực, cũng không thể phản kháng được, Lý Mạc Sầu nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, thấy Vô Cực Tử chân thành đối đãi với Tiểu Long Nữ, không khỏi vừa ngưỡng mộ vừa đau buồn, nhớ lại cảnh ngộ của mình, thở dài nói:

- Sư muội, ngươi thật có phúc.

Lý Mạc Sầu tâm tình nguội lạnh giống như tro tàn, lặng lẽ quay người rời đi. Hồng Lăng Ba nhìn thấy sư phụ như thế, cũng không còn tâm trạng mà lằng nhằng với Dương Quá nữa, nhanh nhẹn rảo bước đuổi theo phía sau, Dương Quá nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, trong lòng vẫn cứ cảm thấy cực kỳ khoái chí, bất giác buông tiếng cười lớn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từng luồng từng luồng nội lực tinh thuần của Vô Cực Tử truyền vào thân thể Tiểu Long Nữ một cách ôn hòa, giúp nàng loại trừ độc tố, từ từ khôi phục thương thế, toàn thân vốn lạnh ngắt thì lúc này cũng đã dần ấm lên. Tiểu Long Nữ chậm rãi mở mắt ra, thấy khuôn mặt anh tuấn của Vô Cực Tử đang nhìn mình, vốn muốn buông lời trách móc hắn giả vờ mất hết võ công lừa gạt mình trong thời gian qua, nhưng lại nhớ đến những gì đã trải qua, không hiểu sao lời nói đến cổ họng lại không nỡ phát ra, bất giác thở dài một hơi.

Vô Cực Tử đưa tay sờ lên trán Tiểu Long Nữ, nhẹ nhàng thở phào một hơi, ôn nhu nói:

- May mà không sao, thật tốt quá rồi.

Tiểu Long Nữ trầm ngâm một lúc, nhớ đến sắc mặt lạnh lẽo xen lẫn quan tâm của Vô Cực Tử lúc nhìn thấy mình bị sư tỷ đánh trọng thương, lại nhớ đến những gì trải qua những năm gần đây, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhẹ nhàng hỏi:

- Ngươi... thích ta sao?

Lời nói của Tiểu Long Nữ tuy vẫn cứ lạnh lẽo như băng, nhưng Vô Cực Tử có thể cảm nhận được một chút tình ý ngọt ngào trong đó, cũng không trả lời, bá đạo đặt lên đôi môi thiếu nữ một nụ hôn nồng cháy, dịu dàng nói:

- Long Nhi, tình cảm của ta... muội không biết sao?

Tiểu Long Nữ bất giác tâm sự như sóng trào, nhiệt huyết cứ từng đợt trào dâng trong ngực, tự thấy bình sinh chưa bao giờ trải qua chuyện này, định vận công khắc chế, nhưng vẫn không sao trấn tĩnh được, trái tim cứ đập thình thịch, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi có cam tâm tình nguyện chết vì ta không?

Vô Cực Tử vốn muốn gật đầu, nhưng chợt nghĩ đến chúng nữ Mộc Uyển Thanh, A Châu, A Bích, Vương Ngữ Yên, Chung Linh, A Tử đều có liên quan mật thiết tính mạng với mình, lại nghĩ chết chóc thật là không hay, bèn chân thành nói:

- Đương nhiên, ta... nhất định sẽ dùng tính mạng của mình bảo vệ cho muội cả đời, bằng mọi giá sẽ không để cho người khác làm tổn thương muội, dù chỉ là một sợi tóc nhỏ bé.

Tiểu Long Nữ không nén được nữa, nước mắt trào ra, tâm tình xúc động, suýt thì ngất đi. Tổ sư của Cổ Mộ Phái là Lâm Triêu Anh năm xưa si mê Vương Trùng Dương, thế nhưng hai người cuối cùng lại không đến được với nhau, Lâm Triêu Anh trong lòng đau khổ, định ra môn quy, phàm là người nhận được y bát của nàng, nhất định phải thề suốt đời sống trong cổ mộ, không được rời khỏi Chung Nam Sơn nửa bước, nhưng nếu như có một nam tử thật lòng cam tâm tình nguyện chết vì mình, thì lời thề coi như được xóa bỏ, chỉ có điều là không được cho nam tử kia biết trước chuyện này. Lâm Triêu Anh vốn cho rằng tất cả nam nhân trên thế gian đều bạc tình bạc nghĩa, ngay cả anh hùng hào hiệp như Vương Trùng Dương còn như thế, huống hồ kẻ khác? Chắc chắn trên thế gian không thể có nam tử nào cam tâm tình nguyện chết vì người mình yêu, nếu như có được một vị nam tử như thế, thì đệ tử đời sau của Lâm Triêu Anh dù có theo nam tử kia xuống núi cũng không uổng phí một đời.

Tiểu Long Nữ khẽ mỉm cười, nhưng chợt nhớ ra gì đó, sắc mặt bỗng lạnh như băng, lạnh nhạt nói:

- Nhưng ta muốn nghe chính miệng ngươi thề với ta một điều.

Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Điều gì thế?

Tiểu Long Nữ mặt không biến sắc, nghiêm nghị nói:

- Ta muốn ngươi thề, từ nay về sau trong lòng ngươi chỉ có một mình ta thôi, nếu có nữ nhân khác thì ta sẽ nhất định sẽ giết chết ngươi.

Vô Cực Tử vô cùng bối rối, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ kể cho Tiểu Long Nữ nghe về thê tử của mình, lúc đó nàng chỉ lẳng lặng lắng nghe không có phản ứng gì, không ngờ rằng hiện tại lại bắt hắn phải thề độc một cách tuyệt tình như vậy, trong lúc nhất thời không biết làm sao. Tiểu Long Nữ thấy Vô Cực Tử như vậy, tâm tình lạnh như tro tàn, Vô Cực Tử nhìn thấy bàn tay nàng đang nắm lấy tay mình bỗng nhiên lại trở nên run run, sau đó lại lạnh hẳn đi, sắc mặt vốn đang ửng hồng bỗng lại lạnh lùng giống như mọi khi.

Tiểu Long Nữ lạnh lùng buông tay Vô Cực Tử ra, sắc mặt lạnh lẽo nói:

- Nếu ngươi còn thích nữ nhân khác trên thế gian, thì cũng đừng thích ta nữa!

Vô Cực Tử đang định nói gì, thế nhưng lời nói đi đến cổ họng thì bị chặn lại, nghẹn ngào nói không ra lời. Chỉ thấy Tiểu Long Nữ khẽ vung tay một cái, dải lụa mỏng trong tay nàng trực tiếp cuốn theo Vô Cực Tử ra khỏi Hoạt Tử Nhân Mộ, lúc này Vô Cực Tử còn chưa kịp khôi phục nội lực, tâm trạng lại rối bời, cũng không còn lòng dạ nào để phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Long Nữ đuổi mình ra khỏi cổ mộ.

Vô Cực Tử đứng lặng hồi lâu ngắm nhìn cổ mộ, nghĩ đến giai nhân bên trong cổ mộ, tâm trạng không khỏi có chút phức tạp, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân đi đến, quay đầu nhìn sang thì thấy Dương Quá đang gãi đầu cười hì hì, bèn nghiêm giọng nói:

- Ta truyền cho ngươi nội công tâm pháp, ngươi cứ theo đó mà luyện, sau này ắt thành đại tài. Còn lại ngoại công võ nghệ thì ngươi phải tự mình tìm tòi, chỉ có bản thân ngươi mới hiểu mình muốn gì, mới có thể sáng tạo ra công pháp phù hợp với mình. Một khi làm được điều đó, thành tựu tương lai bất khả hạn lượng.

Dương Quá thông minh lanh lợi, lập tức hiểu ra dụng tâm của Vô Cực Tử, chỉ có võ học chính mình sáng tạo ra mới phù hợp với bản thân nhất, chỉ chăm chăm học tập võ công của người khác thì có bản lĩnh gì? Đến khi định thần nhìn lại, Vô Cực Tử đã rời đi lúc nào không hay, Dương Quá vội vàng quỳ xuống, hướng về phía chân núi cung kính bái lạy.

Vô Cực Tử chán nản đi xuống chân núi, đường đi càng lúc càng rộng, nhìn thấy phía trước nhà cửa san sát, thì ra là một thị trấn, bèn tìm một khách điếm bước vào gọi cơm ăn. Chợt thấy ngoài cổng khách điếm có hai đạo sĩ sánh vai nhau tiến vào, hai người này trạc hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, quanh mặt có bao băng vải, tới ngồi xuống bàn bên cạnh, liên tiếp hối thúc mang đồ ăn lên, sau đó trò chuyện nho nhỏ với nhau.

Chỉ thấy gã đạo sĩ lông mày rậm nói:

- Bì sư đệ, theo ngươi thì hai vị Hàn, Trần tối nay có đến đúng hẹn hay không?

Gã đạo sĩ bên cạnh cất giọng ồ ồ, lớn tiếng nói:

- Hai vị ấy đều là hán tử của Cái Bang, rất thân với Thân sư thúc. Thân sư thúc đã có lời mời, bọn họ thể nào cũng đến.

Hai đạo sĩ tên là Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền, là đệ tử của Toàn Chân Giáo, cách đây không lâu bọn họ bị một thiếu nữ áo trắng cắt mất đôi tai, vậy nên đang bàn bạc gọi người đến giúp, chỉ thấy Cơ Thanh Hư lo lắng nói:

- Không chừng đường xá xa xôi, hôm nay bọn họ sẽ không đến kịp...

Bì Thanh Huyền khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Việc đã như thế rồi, lo lắng cũng vô dụng, một mình nàng ta thì...

Đúng lúc này, có hai lão ăn mày đột nhiên bước vào khách điếm, Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ, chỉ nghe lão ăn mày họ Hàn cất giọng the thé nói:

- Hai ta nhận được thiếp mời của Thân sư thúc các vị, đi suốt ngày đêm đến đây. Nữ nhân kia tài giỏi lắm sao, lại khiến cho mọi người bó chân bó tay như vậy?

Cơ Thanh Hư bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, luống cuống nói:

- Nói ra thì thật hổ thẹn, sư huynh đệ tại hạ đấu với nàng ta một trận nhưng lại không thể địch nổi.

Lão ăn mày họ Trần trầm ngâm một lúc, nghi vấn hỏi:

- Võ công của nữ nhân kia thuộc môn phái nào?

Cơ Thanh Hư khẽ chắp tay, chậm rãi nói:

- Thân sư thúc vốn nghi ngờ rằng nàng ta là truyền nhân của Cổ Mộ Phái, tuy còn ít tuổi nhưng thân thủ lại rất lợi hại. Nhưng khi Thân sư thúc nhắc đến Cổ Mộ Phái, tiểu nha đầu kia lại buông lời khinh bỉ Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu, hóa ra không phải.

Vô Cực Tử nghe thấy bọn họ nhắc đến Cổ Mộ Phái và Lý Mạc Sầu thì không khỏi có chút ngạc nhiên, chỉ nghe lão ăn mày họ Hàn cười lạnh nói:

- Nếu thế thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Ngày mai chúng ta hẹn nhau ở đâu?

Cơ Thanh Hư khẽ mỉm cười, khách sáo nói:

- Thân sư thúc và nàng ta hẹn nhau vào chính ngọ ngày mai sẽ gặp nhau ở Sài Lang Cốc, cách đây khoảng bốn mươi dặm về phía tây nam, đôi bên tỷ võ quyết thắng. Đối phương có bao nhiêu người, hiện tại vẫn chưa biết rõ, nhưng chúng tại hạ đã có hai vị cao thủ anh hùng Hàn, Trần của Cái Bang áp trận thì cũng không sợ bọn họ đông người.

Lão ăn mày họ Trần cười khẽ một tiếng, chắp tay nói:

- Được rồi, trưa mai huynh đệ chúng ta sẽ đến đó hội kiến. Hàn lão đệ, chúng ta đi thôi.

Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền đưa tiễn đối phương đến cửa, nhỏ giọng nói:

- Nơi này cách Trùng Dương Cung không xa, chuyện tỷ võ này tuyệt đối không thể để cho các vị sư tổ biết được, nếu không thì chúng tại hạ sẽ bị trách phạt rất nặng.

Lão ăn mày họ Hàn bật cười ha hả, khoát tay nói:

- Thân sư thúc của các vị đã nói rõ trong thư rồi, nếu không thì Trùng Dương Cung cao thủ như mây, hà tất phải nhờ hai người chúng ta trợ giúp?

Lão ăn mày họ Trần cũng khẽ gật đầu, thong thả nói:

- Hai vị xin hãy yên tâm, chúng ta quyết không tiết lộ phong thanh. Đừng nhắc đến bảy vị chân nhân Mã, Đàm, Lưu, Khâu, Vương, Hác, Tôn, ngay cả các vị sư bá, sư thúc khác của hai người cũng không thể biết được đâu.

Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền cung kính chắp tay, mừng rỡ nói:

- Vậy thì tốt quá! Xin đa tạ hai vị trượng nghĩa tương trợ.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.